Edit: Heo

Diệp Phạm ngẩn người.

Sao Hạ Hàn biết chuyện này? Anh biết cô có con.

Diệp Phạm nghĩ lại, Hạ Hàn có cổ phần ở Hoa Thụy, anh biết chuyện này cũng bình thường. Chẳng qua, Diệp Phạm có thể chắc chắn Hạ Hàn không biết Đô Đô là con của anh.

Diệp Phạm nghĩ như vậy, tâm trạng cũng ổn định xuống.

Lúc này, Hạ Hàn mở miệng, giọng nói trầm thấp, chậm chập: "Tôi không để ý."

Hạ Hàn giương mắt, con ngươi sâu thẫm không thấy đáy, khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì.

Anh nhìn thẳng vào mắt Diệp Phạm, bốn mắt nhìn nhau.

Xung quanh im lặng hẳn đi chỉ còn ánh trăng đơn độc chiếu sáng.

Chiếu sáng vào mặt Hạ Hàn.

Hạ Hàn nhếch môi, cằm kéo căng, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào Diệp Phạm, ánh mắt từng chút từng chút lướt qua mặt cô.

Hạ Hàn tiếp tục mở miệng, nói rõ từng câu từng chữ rành mạch trong không khí.

"Em có con hay có quá khứ ra sao đều không quan trọng."

Diệp Phạm đột nhiên luống cuống.

Cô cố gắng hết sức duy trì trạng thái bình tĩnh: "Thời gian không còn sớm, tôi đi về trước."

Diệp Phạm quay người rời đi, tuy sắc mặt cô không thay đổi nhưng bước chân lại nhanh hơn.

Hạ Hàn nhìn theo bóng lưng Diệp Phạm. Trong yên tĩnh, anh đột nhiên nở nụ cười.

Diệp Phạm về đến nhà, hình ảnh Hạ Hàn vẫn cứ trong đầu cô không cách nào biến mất được.

Diệp Phạm nhớ về lúc nãy, cố gắng nghĩ xem Hạ Hàn là có ý gì.

Cuối cùng cô thở dài một hơi, sao mọi việc lại thành thế này.

Hôm nay cảm xúc của Diệp Phạm không ổn định, nói ít hơn.

Diệp Phạm cố gắng không để cho con biết được sự khác thường của cô, nhưng Đô Đô vẫn nhận ra.

Diệp Phạm ngồi ở trên sofa, thất thần nhìn vào cạnh bàn.

Đột nhiên trên chân cô có gì đó nặng nặng, như có gì đang kéo chân cô.

Diệp Phạm cúi đầu nhìn, ra là Đô Đô đang cố để kéo ống quần của cô.

Bàn tay béo ú của Đô Đô ôm lấy chân Diệp Phạm, hung hăng trèo lên trên.

Bé gắng sức trèo lên làm cho mặt đỏ bừng lên, bởi vì dùng sức nên miệng bé cũng mím chặt lại.

Diệp Phạm thấy bộ dáng đáng yêu này của Đô Đô bao nhiêu phiền não cũng bay đi hết.

Cô dùng sức, nhấc Đô Đô lên đùi mình.

Đô Đô ngẩng đầu nhìn Diệp Phạm, tay nhỏ sờ lấy mặt cô.

Đô Đô nghiêng đầu: "Mẹ, mẹ không vui sao?"

Diệp Phạm biết không thể gạt được Đô Đô, cô nhẹ gật đầu: "Có một chút."

Đô Đô lập tức nhăn mặt, cơ thể nhỏ bé cứ uốn éo, xoay qua xoay lại trong ngực Diệp Phạm.

"Mẹ không vui, Đô Đô ở đây với mẹ."

Diệp Phạm đưa tay đỡ sau lưng bé, tránh cho bé té ngửa.

Đô Đô nâng gương mặt bánh bao của mình, làm mặt quỷ chọc Diệp Phạm cười.

"Mẹ cười cười!."


Diệp Phạm thấy vậy thì bật cười.

Nhìn Đô Đô rất mắc cười, như nhóc dở hơi.

Diệp Phạm cười nhìn Đô Đô, bé biết mình làm như vậy có hiệu quả càng ra sức làm.

Ngón tay mập mạp của Đô Đô chọt chọt mặt, nghĩ một lát.

Chợt mắt bé sáng lên, thò tay vào túi.

Diệp Phạm thấy lạ, cô đang nghĩ không biết Đô Đô sẽ lấy ra cái gì.

Đô Đô mò một lúc thì móc từ trong túi ra một thanh sô cô la.

Đây là Trình Bình cho Đô Đô, lúc đó bé không ăn mà để dành ăn sau.

Đáng lẽ hôm nay bé đã ăn thanh sô cô la này rồi nhưng mà mẹ không được vui nên bé quyết định cho mẹ.

Đô Đô bóc thanh sô cô la ra, một thanh nhỏ trên tay bé.

"Cho mẹ ăn."

Diệp Phạm cố ý đùa Đô Đô: "Sô cô la ăn rất ngon đó, con nỡ cho mẹ ăn sao?"

Đô Đô lập tức trở nên gấp gáp, bé nhanh tay đưa thanh sô cô la lên miệng Diệp Phạm.

Nhìn động tác thuần thục như vậy, chắc có lẽ bé con ăn không ít.

Đô Đô cực thích ăn sô cô la nhưng nếu là mẹ thì bé vẫn nhịn được.

Diệp Phạm không đưa tay lấy sô cô la mà dùng miệng còn cố tình cắn lên bàn tay béo ú của Đô Đô.

"Hừm, ăn thật ngon."

Diệp Phạm còn đặc biệt tăng thêm một câu: "Đô Đô cho mẹ ăn thì càng ngon hơn."

Được Diệp Phạm khen, bé con lập tức ngại ngùng.

Diệp Phạm chỉ ăn một miếng nhỏ, còn lại đều không ăn.

Cô đẩy tay Đô Đô về phía miệng bé: "Mẹ ăn rồi, phần còn lại con ăn giúp mẹ nhé?"

Đô Đô lắc đầu: "Không được, mẹ đừng gạt con, mẹ mới ăn có một chút."

Dưới sự kiên trì của Đô Đô, Diệp Phạm chỉ có thể bẻ thanh sô cô la làm đôi, cô ăn một nửa còn lại cho con.

Đô Đô có được nửa thanh sô cô la, đã cười thỏa mãn. Đôi mắt to tròn cũng cười đến híp lại.

Đô Đô ăn một miếng nhỏ cũng rất chăm chú.

Lúc ăn sô ca la, Đô Đô luôn như vậy. Tất cả phiền não cũng trôi đi hết.

Sô cô la tan trong miệng, tất cả đều là vị ngọt nhưng vì sao cô lại thấy chát như vậy.

Diệp Phạm nhìn dáng vẻ vô lo vô âu của Đô Đô mà buồn rầu.

Bây giờ, Đô Đô hoàn toàn không biết gì về Hạ Hàn. Diệp Phạm cũng không biết phải xử lý như thế nào.

Mà chuyện này lại chỉ có một mình cô biết, không ai có thể giúp cô được.

Diệp Phạm nhẹ nhàng khép cánh tay để Đô Đô nằm gọn trong ngực cô khiến tâm trạng cô nhẹ đi không ít.

...

Hạ Hàn cúi đầu nhìn vào kịch bản, buổi chiều anh phải quay một cảnh diễn có độ khó cao hơn trước đó.

Mặc dù đã thuộc thoại, kịch bản cũng nhớ kỹ trong đầu. Nhưng Hạ Hàn làm việc từ trước đến nay đều rất nghiêm túc và cẩn thận chưa bao giờ để mình mắc sai lầm.

Một lát sau, cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn đi đến. Hạ Hàn nâng mắt nhìn.

Người đàn ông đeo kính râm đen, cả người đều toát ra vẻ hờ hững.


Anh ta "ngựa quen đường cũ" đi vào bên trong, giơ tay lên tháo kính râm xuống. Kính được tháo ra, đôi mắt đào hoa mê người dần lộ diện.

Chính là Tề Thuật.

Tề Thuật tiện tay để kính lên bàn, miễn cưỡng dựa vào ghế, liếc nhìn Hạ Hàn: "Tối hôm qua tôi gọi điện cho cậu, sao không bắt máy?"

Hạ Hàn không ngẩng đầu, tiếp tục xem kịch bản: "Tôi có chút việc."

Tề Thuật "ồ" một tiếng rồi cười một cách xấu xa: "Chuyện gì? Không phải nói chuyện với người đẹp chứ?"

Tề Thuật cố tình nói như vậy để chọc Hạ Hàn.

Trong đầu anh hiện lên gương mặt của Diệp Phạm.

Dưới màn đêm, gương mặt rõ nét bởi làn da trắng như tuyết.

Hạ Hàn thu tâm tư, hời hợt nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Tề Thuật lại mở miệng: "Đúng rồi, cậu đóng phim thế nào?"

Anh biết Diệp Phạm và Hạ Hàn đang quay « Thẩm tướng », Hạ Hàn diễn vai Thẩm tướng, Diệp Phạm đóng vai người anh yêu.

Đáy mắt Tề Thuật lộ ra tia hứng thú, trong kịch bản có một đoạn tình cảm của hai người, không biết sẽ như thế nào.

Giọng Hạ Hàn bình tĩnh: "Chỉ là quay phim, so với bình thường cũng không khác lắm."

"Tôi nghe nói hình như cậu tăng thêm kịch bản?" Tề Thuật cố hỏi.

Lời vừa dứt, động tác Hạ Hàn cũng chậm lại. Anh chậm rãi đặt kịch bản xuống, nhìn sang.

Hạ Hàn khẽ nhếch miệng,bình thản nói, "Có vấn đề gì không?"

Tề Thuật: "Đương nhiên không có vấn đề, cậu rất chuyên nghiệp, nhìn thấy kịch bản chưa hoàn chỉnh thì thêm phân đoạn, điều này rất bình thường."

Anh nhìn chằm chằm Hạ Hàn, hỏi ngược lại: "Chẳng qua nếu là nữ diễn viên khác, cậu vẫn làm như vậy chứ?"

Hạ Hàn liếc Tề Thuật một cái, cười như không cười: "Ý cậu là gì?"

Tề Thuật đánh giá Hạ Hàn, gương mặt không thay đổi. Giống như mọi việc đều không ảnh hưởng đến anh.

Ngày xưa cũng vậy, bây giờ cũng vậy.

"Cậu chưa từng để một diễn viên nữ nào có dính líu tới mình, nếu có cậu cũng áp xuống ngay."

"Chẳng qua khi bị ghép cp với Diệp Phạm thì cậu chẳng kháng cự gì."

Thậm chí giống như rất vui lòng.

Nhưng Tề Thuật không nói ra câu này.

Hạ Hàn ngã người ra sau ghế, hơi nghiêng cằm nói: "Cậu nói tiếp."

"Cậu đối với Diệp Phạm, có hơi đặc biệt." Tề Thuật nói.

Căn phòng trầm xuống, không khí yên tĩnh lạ thường.

Tề Thuật cho rằng Hạ Hàn không trả lời, dù sao câu nói này rất rõ ràng.

Lúc này, giọng nói trầm thấp của Hạ Hàn vang lên.

"Tôi không phủ nhận, quả thật tôi có chút hứng thú với Diệp Phạm."

Anh có tâm tư với Diệp Phạm, chuyện này không cần phải giấu diếm

Một câu nói cũng đủ làm cho Tề Thuật chấn động.

Tề Thuật kinh ngạc, mở miệng: "Cậu cứ thừa nhận như vậy?"


Còn thẳng thắn như thế, thật khiến cho Tề Thuật ngoài ý muốn.

Hạ Hàn nhíu mày, không nói gì.

Tề Thuật không tiếp tục đề tài này nữa, nói: "Tôi biết được một tin tức. Đạo diễn Tần An có kế hoạch quay một bộ phim,« Đời như khói mây », lấy nữ chính làm chủ."

Hạ Hàn ngẩng đầu, hỏi: "Tần An?"

Tần An rất nổi danh, ông cầm trong tay các giải thưởng lớn cả trong và ngoài nước, quay một bộ phim cũng rất nổi tiếng.

Nữ chính trong 《 Đời như khói mây 》 được lựa chọn rất hà khắc, phải biết rõ âm nhạc và diễn kịch.

Tề Thuật nói tiếp: " Kỹ thuật diễn của Diệp Phạm khá tốt, đánh đàn cũng rất hay không biết hát như thế nào?"

Nghe được hai chữ Diệp Phạm, ánh mắt Hạ Hàn dừng lại.

Anh không nói gì, như có điều suy nghĩ.

Sau khi Tề Thuật rời đi, Hạ Hàn cất kịch bản, đến studio quay phim.

Anh rất chuyên nghiệp cũng rất chuyên chú, không suy nghĩ chuyện gì khác.

Một ngày nhanh chóng trôi qua.

Màn đêm nặng nề, bên trong Ảnh thị dần tối xuống.

Hạ Hàn là nam chính nên phần diễn của anh là nhiều nhất. Xong công việc, trợ lý và người đại diện đã chờ anh trong xe.

Trở lại khách sạn, Hạ Hàn đưa tay bật đèn.

Ánh đèn bỗng sáng lên, chiếu sáng đồ vật trong phòng.

Hạ Hàn đến bên cửa sổ, tay đặt nhẹ lên điện thoại bấm một dãy số.

Điện thoại bắt máy, Đái Cận Sơn mở miệng: "Hạ Hàn."

Giọng anh trầm thấp nói: "Đạo diễn Tần An đang chọn nữ chính."

Đái Cận Sơn: "Chuyện này, tôi vừa nghe nói."

Anh ta đã đoán được ý của Hạ Hàn: "Anh cảm thấy Diệp Phạm thích hợp?"

Giọng Hạ Hàn trầm thấp nặng nề: "Diệp Phạm có thể đi thử một chút."

Đái Cận Sơn biết đây là cơ hội tốt, nhưng vai Hồ Mạn Quân rất khó diễn. Nhiều năm qua, có rất nhiều phim về Hồ Mạn Quân, nhưng không mấy ai có thể diễn tốt.

Đái Cận Sơn do dự nói: "Chẳng qua, Diệp Phạm có thể diễn Hồ Mạn quân sao?"

"Năng lực của cô là vô hạn, hợp tác lâu như vậy, cậu cũng nên hiểu rõ." Con ngươi Hạ Hàn co lại.

Đái Cận Sơn trầm tư, Diệp Phạm có phản ứng nhanh, năng lực ứng biến tốt bất kể là vai diễn hay nhân vật nào có khó đến đâu cô đều có thể diễn được.

Một lát sau.

Hạ Hàn chậm rãi nói: "Chỉ có cô không muốn diễn, chứ không có không diễn được."

Ánh mắt Hạ Hàn nhìn thẳng về phía trước.

Khóe môi anh thẳng tắp: "Anh cảm thấy sao?"

Đái Cận Sơn: "Tôi hiểu được."

Điện thoại không treo nên Hạ Hàn đột nhiên gọi lại.

"Đúng rồi, anh đã gặp con của Diệp Phạm chưa?"

Đái Cận Sơn ngẩn người: "Chưa."

Anh ta suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: "Diệp Phạm giấu đứa bé rất kỹ, cô ấy không hy vọng truyền thông biết được chuyện này."

Hạ Hàn nhìn bóng đêm chuyển động ngoài cửa sổ, đáy mắt ảm đạm không rõ.

"Uh, tôi đã biết."

Hạ Hàn cúp điện thoại. Màn hình điện thoại dần tắt.

Không biết sao, Hạ Hàn có một ý nghĩ trong đầu, có hơi muốn gặp con của cô.

...

Ngày hôm sau, Đái Cận Sơn gọi Diệp Phạn đến công ty, anh vào thẳng chủ đề.


"Em biết đạo diễn Tần An không?"

Diệp Phạm nhẹ gật đầu, cô có nghe qua.

Tần An là đạo diễn lợi hại nhất trong giới điện ảnh Hoa ngữ. Ông từng làm rất nhiều phim nhựa đều thu hoạch không ít giải thưởng cả trong và ngoài nước.

Đái Cận Sơn tiếp tục nói: "Ông ấy đang chuẩn bị phim về Hồ Mạn Quân và đang chọn diễn viên thích hợp."

Diệp Phạm khẽ giật mình: "Là nữ minh tinh truyền kì Hồ Mạn quân sao?"

Đái Cận Sơn: "Đúng."

"Nếu em có thể diễn vai này về sau em sẽ không thiếu tài nguyên."

Đái Cận Sơn cảm thấy đây là một nhân vật rất tốt.

Nếu Diệp Phạm đóng vai nữ chính, tương đương với việc cô hoàn toàn bước trên con đường truyền hình điện ảnh.

Tư lịch của đạo diễn Tần An rất sâu, ông ở trong giới nhiều năm, có sức ảnh hưởng rất lớn.

Diệp Phạm có thể hợp tác với ông, giá trị của bản thân cũng nâng lên một tầm cao mới.

Đái Cận Sơn nói tiếp: "Nhưng lần tuyển diễn viên này hơi khác so với bình thường, đó là phải tham gia một show thực tế là « Kế hoạch truy tìm ngôi sao »."

"Người mới và diễn viên sẽ tranh tài với nhau, ban giám khảo là người đứng đầu trong giới và khán giản sẽ đến xem."

Diệp Phạm thu ánh mắt sắc bén lại, suy nghĩ.

Lần tuyển chọn này rất hà khắc, nhưng tương tự cũng có thể kích thích người tham gia.

Nếu là người được chọn từ chương trình này, chính xác là người ưu tú nhất. Trong quá trình chọn người, cũng có thể học hỏi ít nhiều từ người khác.

Nếu nghĩ theo góc độ này thì sẽ có không ít diễn viên vì sợ sẽ bị loại nhưng vẫn cố tham gia.

Đái Cận Sơn thấy Diệp Phạm do dự, anh lắc đầu: "Nếu như cảm thấy không thể thì em có thể từ chối."

"Không." Diệp Phạm giương mắt lên, giọng nói sắc bén.

Ánh mắt cô kiên định, dù mọi chuyện như thế nào, cô cũng không từ bỏ.

"Anh báo danh thay em."

Không lâu sau, một tin lớn được thông báo trên Weibo, giống như ném một viên đá to xuống mặt sông, làm gợn lên những đợt sóng.

Tần An là đạo diễn Quốc tế rất nổi danh, hiện đang tuyển chọn nữ chính « Đời như khói mây ». Đây là phim về Hồ Mạn Quân bao gồm cả sự nghiệp, tình yêu, mọi thứ về bà.

Hồ Mạn Quân mất được 20 năm tròn, bà thần kỳ đến mức nào?

Về ca hát, lượng tiêu thụ album Trương Dương đứng đầu; về diễn xuất, hai lần đạt ảnh hậu của Cannes Venice quốc tế. Cho đến nay trong giới giải trí bà vẫn luôn là một truyền kì.

Nếu đóng được bộ phim này chính là cầm trước giải thưởng trong tay, phòng vé đã cam đoan.

Ý này nếu ai có thể diễn được nhân vật này, phải có kỹ thuật diễn và kỹ xảo ca múa, thiếu một thứ cũng không được.

Càng làm cho người khác thêm khiếp sợ đó là đoàn phim vì chọn được diễn viên phù hợp mà mở cả Show thực tế « Kế hoạch truy tìm ngôi sao ».

Lần chọn diễn viên này với mục đích là kiểm tra thực lực của các diễn viên, ban giám khảo cũng là nhưng người lâu năm trong ngành. Dù người mới hay diễn viên đều có thể báo danh.

Cho dù là diễn viên lâu năm hay một tuyến Tiểu Hoa, muốn trở thành nữ chính của đạo diễn Tần An, đều phải vượt qua thử thách này.

Dựa trên sự lựa chọn của khán giả, ai mới là Hồ Mạn Quân thích hợp nhất trong mắt mọi người.

Nếu đạt hạng nhất trong "Kế hoạch truy tìm ngôi sao", chẳng những trở thành nữ chính mà còn đc đông đảo diễn viên nổi tiếng phụ diễn cho vai chính, thậm chí sau này còn không ngừng nhận được tài nguyên

Đám dân mạng nghị luận ầm ĩ.

"Hồ Mạn Quân trâu bò như thế ai diễn ra được chứ?"

"Chương trình này cũng thật kích thích. Minh tinh không có thực tài thì chỉ chờ bị nghiền nát thôi. Này là muốn vạch mặt cả đám à?"

"Chờ chút, những diễn viên già dặn trong ngành như Kỷ Phong và Cố Bân đều là vai phụ sao? Vậy chẳng phải nữ chính được chọn sẽ kiếm bộn à?"

"Xem rõ điều kiện của chương trình chưa? Dù là tiểu hoa cũng phải thông qua khảo hạch của khán giả. Mày nghĩ mấy minh tinh hay mua marketing dám tham gia sao? Nhỡ bị diễn viên mới đá đít thì đúng là xấu hổ chết người."

Từ hôm nay trở đi 《Kế hoạch truy tìm ngôi sao》 chính thức mở hệ thống báo danh.

Cho dù trong nghề diễn đạt được thành tựu gì thì chỉ cần tham gia chương trình này cũng thành quá khứ. Tất cả về con số không, làm lại từ đầu

Nhưng nếu nổi bật trong đám người thì lại có thể đứng vào điểm xuất phát mà người khác không thể với tới.

Đây quả là một lợi ích hết sức mê hoặc khiến người ta muốn mạo hiểm

Bạn có dám thử không? "

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương