Hạ Hàn vừa dứt lời thì trên màn hình đã đầy mưa đạn. Phản ứng của cư dân mạng rất nhiệt tình, nhìn chằm chằm Hạ Hàn và Diệp Phạm trong phòng phát sóng trực tiếp.

"Ai có thể cho tôi biết vì sao đại thần Hạ lại có thể bình tĩnh như vậy không?!"

"Không hổ là idol tôi, lời bình luận bẩn như vậy vẫn có thể đọc với kiểu cấm dục, loại tương phản này thật mê người."

"Chị gái Diệp Phạm cũng rất bình tĩnh á, có phải hai người họ đã thương lượng trước rồi không?"

"Này này này, CP trên màn ảnh là được rồi, đừng ghép vào người thật."

Fan hâm mộ bình luận đến khí thế ngất trời, nhưng hai người trong cuộc nhìn từng dãy mưa đạn lại không phản ứng quá lớn gì.

Hạ Hàn trả tờ bình luận cho người dẫn chương trình, ý cười trên mặt phai nhạt, nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nhàn nhạt thường lệ, cao ngạo lạnh lùng, không quan tâm chuyện gì.

Ánh mắt anh nhìn qua Diệp Phạm bên cạnh, cô ngồi ở đó, lưng thẳng tắp, cần cổ thon dài, chiếc váy màu sáng tôn lên làn da như mỡ đông của cô.

Hầu kết Hạ Hàn hơi nhấp nhô, biên độ rất nhẹ, người bên cạnh cũng không thể phát hiện.

Anh ngả người ra sau, dựa vào ghế ngồi, ánh mắt nhìn vào phía trước, giống như đang nhìn ống kính.

Phát sóng trực tiếp đêm nay liên tiếp bùng nổ, số người xem phát sóng trực tiếp tăng chóng mặt. Người dẫn chương trình rất hiểu suy nghĩ khán giả, anh ta biết mọi người muốn xem cái gì.

Sau khi phần đọc bình luận kết thúc, người dẫn chương trình lại hỏi: "Các vị diễn viên chính có xem « Ẩn núp bến Thượng Hải » ở nhà không?"

Diễn viên già dặn: "Có xem. Con trai tôi còn nói với tôi, các bạn học sinh đánh giá rất tốt."

Người mới nữ phụ: "Cả nhà tôi đang xem bộ phim này."

Diệp Phạm cong môi: "Không dám giấu, đây là lần đầu tiên tôi đóng một vai có thể lộ mặt."

Phòng phát sóng trực tiếp vang lên tiếng cười. Ai cũng biết Diệp Phạm không có bối cảnh, trước kia chỉ là diễn viên đóng thế.

Cư dân mạng lại cãi vã, gửi một đống mưa đạn.

"Chị gái là người chỉ dựa vào một đôi mắt đã có thể lên hot search đấy!"

"Lần đầu tiên trong giới giải trí mà diễn viên đóng thế còn đẹp hơn diễn viên chính đấy!"

"Fans Diệp Phạm đừng đắc ý vênh váo, cứ thổi phồng lên, fans cô ta không nhiều bằng fans Đường Cẩm đâu."

"Muốn gây sự sao? Muốn cấu xé thì chọn nơi khác đi, đừng cấu xé ở đây."

Sau khi Diệp Phạm trả lời, người dẫn chương trình lại nhìn Hạ Hàn: "Hạ Hàn, cậu thì sao?"

Giọng nói Hạ Hàn lãnh đạm: "Đây là bộ phim đầu tiên tôi tôi diễn cảnh thân mật..."


"Nên tôi phải xem tôi có thiếu sót gì không." Một khuôn mặt lạnh lùng đường nét rõ ràng, khóe môi thẳng tắp.

Nửa câu sau anh giữ trong miệng, không nói ra.

Nếu thiếu sót thì sau này sẽ tiến bộ.

"Ý của đại thần Hạ là sau này anh vẫn sẽ diễn cảnh thân mật sao?"

"Mẹ ơi, lên đánh thức con đi, CP này cũng quá ngọt rồi! Tôi bị lọt hố không ra được."

"Chúng ta hãy giơ cao lá cờ vợ chồng Hàn Dạ! Mỗi ngày ngọt đến bùng nổ."

"..."

Tên CP Hạ Hàn và Diệp Phạm là vợ chồng Hàn Dạ, sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, trang CP trên Weibo của hai người đã có hơn một trăm nghìn fans.

Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc thì đã rất muộn, các diễn viên nhanh chóng rời đi.

Phòng phát sóng trực tiếp ở tầng mười một. Qua một hành lang là có thể đến thang máy.

Hành lang hơi chật hẹp, Diệp Phạm đi thẳng, không chú ý động tĩnh phía sau. Bước chân sau lưng, không biết của ai.

Giày cao gót đi trên mặt sàn, không ổn định lắm, Diệp Phạm nghiêng ngả, suýt nữa thì té ngã.

Sau lưng có người đỡ Diệp Phạm.

Đôi mắt lạnh lùng nhắm lại, cánh tay trầm ổn có lực.

Cả người Diệp Phạm ngã vào người Hạ Hàn.

Cánh tay phải trắng nõn mềm mại của cô cọ phải âu phục của anh.

"Cảm ơn." Giọng cô thanh lãnh.

Diệp Phạm nhanh chóng đứng thẳng người, cô ngoái đầu nhìn lại, mới phát hiện người phía sau là Hạ Hàn.

Diệp Phạm giật mình, cô không biết Hạ Hàn đi phía sau cô.

Nhưng Diệp Phạm bình tĩnh lại rất nhanh.

Theo động tác cô, tóc dài lướt qua mặt Hạ Hàn, hương thơm trên tóc cô phảng phất qua chóp mũi anh.

Hạ Hàn trầm thấp nói tiếp: "Không có gì."


Anh buông tay ra, Diệp Phạm cười chuẩn mực, rồi tiếp tục đi đến thang máy.

Hạ Hàn đứng tại chỗ, ánh mắt chậm rãi nhìn bóng lưng Diệp Phạm.

Cho đến khi cô biến mất ở cuối hành lang.

...

Diệp Phạm nhận được điện thoại của Đái Cận Sơn, anh ấy nói với Diệp Phạm sắp tới có thể sẽ nhận được một hoạt động, bây giờ đang bàn bạc, nên Diệp Phạm sẽ thời gian rảnh.

Sau khi Diệp Phạm biết chuyện này, cũng rất ít khi ra ngoài, luôn ở trong nhà chơi với Đô Đô.

Dù Đô Đô nhỏ tuổi, nhưng bé cũng hiểu được việc chắc chắn Diệp Phạm phải ra ngoài làm việc. Lúc Diệp Phạm ra ngoài, Đô Đô sẽ không khóc, nhưng sau khi Diệp Phạm về nhà, bé sẽ quấn Diệp Phạm hơn.

"Đô Đô, hôm nay chúng ta chơi một trò chơi được không?"

Diệp Phạm sờ tai Đô Đô, thương lượng với bé.

Đô Đô đang ngồi trên đùi Diệp Phạm, bé ngẩng đầu nhìn Diệp Phạm, nghe Diệp Phạm nói.

"Vâng, được ạ." Đô Đô vỗ tay, rất phấn khích.

"Chúng ta chơi trốn tìm, Đô Đô trốn trước, rồi mẹ đi tìm con được không." Diệp Phạm nhẹ nhàng nhéo tay nhỏ của Bảo Bảo.

Giọng nói Bảo Bảo mềm mại: "Được."

"Vậy Bảo Bảo phải học đếm trước nhé?" Diệp Phạm lại hỏi tiếp.

Nguyên chủ rất lười, không dạy Đô Đô thứ gì. Rất nhiều thứ đứa trẻ bằng tuổi bé hiểu nhưng bé lại không hiểu.

Đô Đô cũng không có ông bà ngoại, bị nhốt trong phòng nhỏ một mình.

Theo như cốt truyện, từ khi Đô Đô tiếp xúc với đám đông, tức là đi học, thì năng lực học tập của bé tiến bộ vượt bậc.

Khoảng thời gian trước, Diệp Phạm đang dạy Đô Đô tập đếm. Nhưng Đô Đô thường đếm sai, hoặc đếm thiếu mấy sô, nhảy vài số, hoặc đếm được một nửa thì không đếm nữa.

Bây giờ, Diệp Phạm muốn cho Bảo Bảo học qua việc chơi trò chơi.

Quả nhiên, khuôn mặt trắng mềm của Đô Đô nhăn lại, vẻ mặt bé nghiêm túc, giơ bàn tay nhỏ của bé ra, đếm từng ngón tay nhưng bé không biết liệu những ngón tay có đủ không.

Nhưng mà, mẹ đã dạy bé, chắc chắn bé sẽ làm được.


Đô Đô ngẩng mặt lên, nhìn Diệp Phạm: "Bảo Bảo sẽ."

Diệp Phạm cười: "Vậy con trốn nhanh đi, mẹ đếm đến mười năm sẽ đi tìm con."

Đô Đô nghe xong, tranh thủ thời gian dùng cả tay lẫn chân, bò xuống khỏi lòng Diệp Phạm, tay nhỏ của bé nắm vạt áo Diệp Phạm, bắp chân đung đưa, tuột xuống từ chân Diệp Phạm, một lúc lâu bé mới đứng trên sàn nhà.

"Mẹ không được nhìn lén." Đô Đô sợ Diệp Phạm phạm luật, làm động tác che mặt, lấy bàn tay trắng muốt của bé che mắt lại.

Một giây sau, bé tách ngón tay ra, để lộ một khe hở, đôi mắt tròn xoe vụng trộm nhìn ra ngoài.

"Không được làm như vậy." Đô Đô vẫy vẫy tay, nghiêm túc "giáo dục" Diệp Phạm.

Dáng vẻ nghiêm túc của Đô Đô khiến Diệp Phạm muốn bật cười, cô nín cười, học dáng vẻ Đô Đô, nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên, mẹ sẽ không phạm luật."

Sau khi Đô Đô đứng vững, Diệp Phạm đi đến cửa sổ: "Được rồi, mẹ sẽ bắt đầu đếm, Bảo Bảo có thể đi trốn rồi."

Diệp Phạm quay lưng về phía Đô Đô, như thể cô không nhìn thấy gì, nhưng cô luôn vểnh tai lên nghe động tĩnh đằng sau.

Diệp Phạm nghe thấy Đô Đô cô gắng thả nhẹ bước chân, cô còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh Đô Đô rón rén nhìn khắp nơi.

"Mười, chín, tám..."

Diệp Phạm tăng tốc độ đếm ngược nhanh lên, quả nhiên Đô Đô sau lưng có chút luống cuống, tiếng bước chân lạch bạch vang lên, bé nhanh chóng tìm thấy chỗ trốn đi.

"Được rồi, mẹ xoay người đây."

Diệp Phạm đợi Đô Đô trốn xong mới xoay người lại. Cô nhìn lướt qua căn phòng, lập tức bật cười.

Một thứ nhô ra khỏi tầm rèm, rõ ràng có người trốn đằng sau nó, thậm chí rèm cửa còn nâng lên hạ xuống theo hô hấp của Đô Đô, không phát hiện ra mới khó.

"Đô Đô ở đâu nhỉ?" Diệp Phạm làm bộ không tìm ra, cố ý hỏi.

Diệp Phạm đi quanh phòng, lại tránh chỗ rèm cửa, để Đô Đô trốn một lúc.

"Đô Đô thật lợi hại, làm sao mẹ mới tìm được không con đây."

Sau khi Diệp Phạm nói xong, bắt đầu đi đến chỗ rèm cửa, cô xấu xa dừng lại trước rèm cửa, làm bộ đứng đó rồi nhìn xung quanh.

Thân ảnh nhỏ bé sau tấm rèm cứng đờ, Diệp Phạm phát hiện Đô Đô còn cật lực nín thở, tấm rèm vốn di chuyển theo bụng nhỏ lúc hô hấp của bé cũng bất động.

"Chắc Đô Đô sẽ không trốn sau ở rèm cửa nhỉ." Diệp Phạm tiến gần mấy bước, vén góc rèm cửa sổ lên, Đô Đô trốn bên trong lập tức bại lộ.

Đô Đô bịt mắt, miệng nhỏ còn lẩm bẩm, giống như đang đọc chú ngữ: "Không nhìn thấy bé, không nhìn thấy bé."

Rèn cửa đã bị vén lên, Đô Đô đã phát hiện Diệp Phạm đang đứng trước mặt bé.

Diệp Phạm ngồi xổm xuống, giọng nói đầy nghi ngờ: "A, sao không thấy Đô Đô?"

Đô Đô vốn đang lấy tay che mặt Đô Đô, vừa nghe thấy giọng noi Diệp Phạm, lập tức tách ngón tay ra.


Đô Đô phát hiện tuy Diệp Phạm ở trước mặt bé, nhưng lại quay đầu nhìn chỗ khác, ánh mắt không dừng lại trên người bé. Bé nhanh chóng bổ nhào vào ngực Diệp Phạm, tay nhỏ ôm lấy cổ Diệp Phạm.

"Mẹ, Bảo Bảo ở đây nè." Đô Đô bỏ một tay ra, quơ quơ trước mặt Diệp Phạm: "Mẹ không thấy Bảo Bảo sao?"

Vì để tăng cảm giác tồn tại của mình, Đô Đô còn chu môi, hôn lên mặt Diệp Phạm mấy cái.

Diệp Phạm lập tức ôm chặt cơ thể nho nhỏ của Đô Đô: "Hóa ra Đô Đô ở đây, con trốn tốt như vậy, suýt nữa mẹ không tìm được con."

Đô Đô nháy mắt: "Mẹ ở đâu thì con theo đó."

Diệp Phạm hôn Đô Đô: "Vậy bây giờ đổi thành Đô Đô đi tìm mẹ, Đô Đô quay lại, đếm tới mười năm."

Đô Đô chơi rất vui, bé lập tức thoát khỏi ngực Diệp Phạm, quay lưng lại: "Một, hai, bốn..."

Diệp Phạm vừa lui về sau, vừa lên tiếng nhắc nhở: "Đếm sai rồi nha."

Được Diệp Phạm nhắc nhở, Đô Đô lập tức ý thức được, bé bắt đầu xòe tay ra, đếm lại: "Một, hai, ba..."

Giọng nói non nớt của Đô Đô vang lên trong phòng.

Diệp Phạm sợ Đô Đô không tìm thấy cô, chọn một vị trí dễ tìm thấy, cô cúi người, núp sau ghế sô pha.

"Được rồi." Đô Đô thả tay xuống, vì muốn đếm thật nhanh mà năng lực đếm của Đô Đô đã tăng lên.

Đô Đô xoay người lại, trong phòng trống rỗng, Diệp Phạm trốn đi. Đô Đô đi dép lê nhỏ, lạch bạch chạy chậm đến.

Đầu tiên bé vén rèm cửa lên, nhìn nhìn, mẹ không ở đây.

Đô Đô lại chạy đến trước tủ trong phòng khách, kéo cửa tủ ra, mẹ cũng không ở đây.

Đô Đô tìm nhiều lần, vẫn không tìm được Diệp Phạm, bé vô thức bĩu môi, đồng thời nhanh chóng đi quanh phòng. Diệp Phạm nghe thấy động tĩnh của Đô Đô.

Cô cố ý tạo tiếng động trên sàn nhà, để Đô Đô nghe thấy.

Đô Đô lập tức quay lại, đôi mắt vốn ảm đạm nhanh chóng sáng lên, bé ra sức nện bước chân, chạy ra sau ghế sô pha.

Đô Đô nhô đầu ra nhìn, quả nhiên mẹ bé đang ngồi xổm sau ghế sô pha.

"Là mẹ." Đô Đô lập tức cười thành tiếng, lộ ra hàm răng trắng nhỏ, Diệp Phạm ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của bé.

Diệp Phạm khen Đô Đô: "Hóa ra mẹ trốn ở đấy, con cũng có thể tìm ra."

Đầu Đô Đô đầu tựa vào cổ Diệp Phạm, bé chớp mắt mấy cái, lông mi đen dài lướt qua cổ Diệp Phạm, ngưa ngứa.

Giọng điệu của bé như đương nhiên: "Tất nhiên rồi."

"Bởi vì con là con yêu của mẹ mà."

Editor có lời muốn nói:

Không ai có thể dễ thương hơn Đô Đô nhà mình:2333┐(´∇`)┌┐(´∇`)┌┐(´∇`)┌

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương