Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày
-
66 : Chương 66 Một Tay Anh Giật Giật Khẽ Nới Lỏng Cà Vạt
Người tham gia Minh tinh khiêu chiến của « Kế hoạch Cự Tinh » đã được xét duyệt hoàn tất.
Thạch Nhị thông qua khảo hạch của tiết mục tổ, có thể tiến vào danh sách Minh tinh khiêu chiến.
Nhưng năng lực của Thạch Nhị ở trong những người này, cũng không coi là xuất sắc.
Nhà sản xuất đem Thạch Nhị bỏ vào trong danh sách, là có tư tâm của mình.
Đoạn thời gian trước, Thạch Nhị bởi vì danh xưng "Tiểu Diệp Phạm" mà nổi một đoạn thời gian, cho dù không có quá nhiều đánh giá chính diện, nhưng cô ta vẫn có chút nhiệt độ.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra đoàn đội Thạch Nhị chơi chiêu này, là muốn mở ra lối riêng.
Nói thế nào, bôi đen để đỏ cũng coi là đỏ lên.
Giống như bây giờ, tiết mục tổ muốn để Diệp Phạm cùng "Tiểu Diệp Phạm" Thạch Nhị đối đầu chính diện, như vậy, tiết mục mới có chút điểm nhấn, tỉ lệ người xem cũng sẽ so với trước kia cao hơn.
Thạch Nhị tham gia vào chương trình mặc dù xem như nhà sản xuất gật đầu, nhưng lời nói của đạo diễn « Kế hoạch Cự Tinh » Tôn Kình vẫn có trọng lượng.
Tôn Kình còn đang đè ép chuyện này, không lập tức đáp ứng.
Tiết mục tổ còn chưa thông báo cho Thạch Nhị, hết thảy an bài đều có thể còn thay đổi.
Tôn Kình, Hạ Hàn cùng Tề Thuật ba người đã sớm quen biết nhau.
Bởi vì lần trước việc Hạ Hàn để cho anh ta biên tập video, Tôn Kình cũng ngoài ý muốn biết được quan hệ của Hạ Hàn cùng Diệp Phạm.
Hiện tại có người muốn nháo đến Diệp Phạm, anh ta làm gì cũng phải đem chuyện này cùng Hạ Hàn nói một chút.
Nhưng Tôn Kình lại đổi ý, đem việc này trước tiên nói cùng Tề Thuật.
Tề Thuật từ trước đến nay thích trêu chọc Hạ Hàn, cơ hội tốt như vậy liền để cho cậu ta.
Quả nhiên, Tề Thuật nghe được tin tức này, lập tức liền hướng nhà Hạ Hàn tiến đến.
Tề Thuật không lựa chọn nói cho Hạ Hàn thông qua điện thoại.
Mấy ngày trước, Diệp Phạm mượn anh điện thoại di động, gọi điện thoại cho Hạ Hàn.
Dù là Tề Thuật tìm người đưa Diệp Phạm đến bệnh viện, nhưng sau đó anh căn bản cũng không biết sự việc thế nào.
Mấy ngày nay anh ta bắt đầu cồn cào ngứa ngáy, Hạ Hàn lại bề bộn nhiều việc, ngày hôm nay mới có chút thời gian trống.
Tề Thuật đi tới thư phòng của Hạ Hàn, bước chân vội vàng.
"Hạ Hàn."
Thư phòng không có ai, trên bàn lại có một cuốn kịch bản.
Tề Thuật đang cảm thấy kỳ quái, thanh âm của Hạ Hàn từ sau lưng anh ta vang lên.
"Tìm tôi có việc?" Thanh âm của Hạ Hàn nhàn nhạt.
Tóc đen của Hạ Hàn ướt sũng, anh mặc một bộ quần áo sơ mi màu đậm.
Anh vừa tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi tới.
Tề Thuật vừa cùng Hạ Hàn gặp mặt, sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc Hạ Hàn.
Lại nói, anh ta thật sự rất muốn biết Hạ Hàn cùng Diệp Phạm trước đó đến cùng phát sinh cái gì.
"Hạ Hàn, tôi nhìn cậu gần đây động xuân tâm a." Tề Thuật cười hai tiếng: "Mau nói, ngày đó hai người các ngươi ở bệnh viện làm cái gì? Còn có các ngươi từ lúc nào quan hệ đã bắt đầu thay đổi tốt hơn rồi?"
Tề Thuật hỏi liên tiếp hai vấn đề, lòng hiếu kỳ của anh ta đã tới đỉnh cao.
Hạ Hàn nghiêng đầu nhìn Tề Thuật một chút: "Cậu đến cùng muốn biết điều nào?"
Tề Thuật trầm tư suy nghĩ: "Vậy trước tiên trả lời vấn đề thứ nhất đi."
Hạ Hàn hơi nhếch khóe môi lên: "Cái gì cũng đều không có phát sinh."
Tề Thuật chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn: "Vậy vấn đề thứ hai thì sao?"
Hạ Hàn: "Đây không phải là việc cậu nên biết."
Bên trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Tề Thuật đầu tiên là chớp mắt mê mang, sau đó anh ta kịp phản ứng lại.
"Hóa ra cậu là đang đùa tôi à, tôi thế nào lại có cảm giác cậu đến một vấn đề cũng không có trả lời." Tề Thuật cười một tiếng: "Cậu phái trợ lý của tôi cùng người đại diện của cậu đi chỗ khác, không phải là vì muốn ở một mình với Diệp Phạm sao?"
Việc phát sinh đêm hôm đó, Tề Thuật cũng biết chút ít.
Chu Lâm cùng Quan Duệ đều rời đi, trong bệnh viện chỉ còn lại Hạ Hàn cùng Diệp Phạm hai người.
Anh không tin, Hạ Hàn tâm cơ thâm trầm này sẽ bỏ qua cơ hội như vậy.
Hạ Hàn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta: "Nói chính sự."
Tề Thuật biết mình không có khả năng từ trong miệng Hạ Hàn đào ra chuyện gì.
Anh ta liền đem chuyện Thạch Nhị nói cho Hạ Hàn.
Nghe được cái tên Thạch Nhị này, Hạ Hàn cau mày.
Anh có nghe nói qua chuyện về Thạch Nhị ở trên mạng, cũng biết Thạch Nhị người này cố ý giả vờ đụng chạm tới Diệp Phạm.
Thạch Nhị muốn chính là giẫm lên Diệp Phạm để thượng vị.
Trong thời gian chớp mắt, Hạ Hàn liền đưa ra quyết định.
"Để Thạch Nhị tham gia."
Tề Thuật giật mình: "Vậy cô ta có thể cùng Diệp Phạm của cậu va chạm, người kia cũng không phải người làm người khác bớt lo."
Hạ Hàn không có phản bác.
Anh nghe thấy lời của Tề Thuật, đáy mắt đen nhánh tựa hồ sáng lên một tia sáng.
"Chính chủ ở đây, vậy liền để cô ta đến tiết mục." Hạ Hàn cười cười, nụ cười mang theo một tia lạnh.
"Khi cô ta cùng Diệp Phạm đứng trên cùng một sân khấu, cô ta chẳng mấy chốc sẽ biết cái giá của việc giả vờ đụng chạm là gì."
...
Diệp Phạm đối với hết thảy mọi việc đều không biết chút nào.
Cô vẫn giống như thường ngày, tiếp tục tham gia quay « Kế hoạch Cự Tinh ».
Diệp Phạm rời khỏi nhà, đến biệt thự.
Trong phòng khách của biệt thự, trên màn hình lờn hiển thị một phong thư mới mà tiết mục gửi đến, vô cùng dễ thấy.
Diệp Phạm thả ra rương hành lý trong tay, đứng trong phòng khách, nhìn lại.
"Các vị tuyển thủ, kỳ tới sẽ là Minh tinh khiếu chiến, nội dung thi đấu là nhạc cụ."
Trong thư chỉ tiết lộ những nội dung này, không còn điều gì khác.
Cụ thể là những nhạc cụ gì, khúc nhạc nào, chắc hẳn hiện tại vẫn giữ bí mật.
Diệp Phạm tiến vào gian phòng của mình, ký túc xá một lần nữa lại phân phối lại.
Cô hiện tại lại trở về tổ A, gian phòng ở lầu một của biệt thự.
Trong 11 thí sinh còn có mấy người chưa đến, những người khác khả năng đã đi phòng tập thể dục, còn có người ở trong phòng nghỉ ngơi.
Diệp Phạm tiện tay đem tóc búi lên, hướng ra bên ngoài biệt thự.
Lúc trước tiết mục tổ đã giới thiệu qua, ở phụ cận có mấy phòng đàn, có những nhạc cụ khác biệt, chuyên cung cấp cho các thí sinh lựa chọn.
Trước kia tranh tài đều không liên quan tới nhạc cụ, cho nên phòng đàn bên kia cũng không ai lui tới.
Nếu sau này phải so về nhạc cụ, Diệp Phạm quyết định đi luyện tập một đoạn thời gian, tìm một chút cảm giác về âm nhạc.
Diệp Phạm đi tới phòng đàn, nơi đó quả thật vẫn chưa có người nào đến.
Cô tùy tiện vào một gian phòng trống, ngồi ở trước dương cầm, mớ nắp đàn ra.
Nhìn qua phím đàn đen trắng, Diệp Phạm nhất thời có chút thất thần.
Ánh mắt của cô bay xa, giống như lâm vào một quá khứ xa xôi.
Ở thế giới trước trải qua nhân sinh ngắn ngủi, giống như đã là sự tình rất xa xôi rồi.
Ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ rơi vào trên phím đàn, khẽ lướt, Diệp Phạm có một cảm giác mong muốn đánh đàn mãnh liệt.
Âm nhạc đã từng là tất cả đối với cô, nhưng cô càng thích cuộc sống bây giờ hơn.
Diệp Phạm đột nhiên cong môi cười.
Ngón tay của cô sờ phím đàn, nhấn ra hợp âm, tiếng đàn lập tức ở trong phòng yên tĩnh vang lên, tiết tấu chậm rãi uyển chuyển.
Lúc bắt đầu, có một chút lạnh nhạt, nhưng cô lập tức tiến vào trạng thái.
Tiếng đàn của Diệp Phạm mang theo sự đặc thù của cô, thanh lãnh lại trong trẻo.
Tiếng đàn giống như dòng nước nhỏ, chảy xuôi qua mặt đất, khiến cho mỗi một nơi đều trở nên trầm tĩnh đạm mạc.
Thời điểm Diệp Phạm đánh đàn đều hết sức chăm chú, không chút nào phát giác được biến hóa xung quanh.
Ngón tay cô ấn phím đàn, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
Bên kia.
Tề Thuật đang vội chạy tới ghi hình thì nhận được một cú điện thoại.
Tề Thuật cúi đầu nhìn thoáng qua, nhận điện thoại: "Hạ Hàn, tìm tôi có chuyện gì?"
Thanh âm trầm thấp của Hạ Hàn từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: "Cậu đang ở hiện trường ghi hình sao?"
Tề Thuật phủ nhận: "Không có a." Qua vài giây, anh ta mới ý thức được một sự kiện: "Hạ Hàn, ngày hôm nay không có nội dung của cậu, cậu không cần đến a, tự nhiên hỏi cái này để làm gì?"
Hạ Hàn không có trả lời hắn, tiếp tục hỏi: "Cậu biết Diệp Phạm ở đâu không?"
Tề Thuật nghĩ nghĩ: "Nhiệm vụ kế tiếp là về nhạc cụ, chắc hẳn cô ấy sẽ ở phòng đàn đi."
Bên kia vang lên một tiếng "Ồ" rất lạnh lùng.
"Ài, cậu..." Làm gì cứ luôn tìm Diệp Phạm a.
Tề Thuật còn chưa có nói xong, điện thoại đã bị người bên kia cúp máy.
Tề Thuật nhìn điện thoại một chút, bất đắc dĩ nhếch miệng.
Đoán chừng Hạ Hàn hiện tại cũng đã ở trên đường đi tới phòng đàn.
Được rồi, lần sau cùng Tôn đạo diễn nói một tiếng, nếu quay tới cái gì, mấy hình ảnh này cũng đừng có cho vào.
Phòng đàn.
Diệp Phạm ngồi ở trước dương cầm, cô đã đàn mấy khúc nhạc.
Làn điệu khác biệt, phối hợp phong cách cũng không giống.
Cho dù cô có được sự đặc sắc của chính mình, nhưng tuyệt đại đa số người sẽ không nghe ra cảm giác đặc biệt gì.
Tiếng đàn kiểu này, chỉ có người hiểu rõ cô, hoặc là đã nghe qua cô đàn nhiều lần, mới biết được.
Diệp Phạm ngồi thật lâu, lưng có chút mỏi.
Cô không tiếp tục đàn nữa, mà dừng động tác, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
Lúc này, ở cửa đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
Tiếng vỗ tay không lớn, nhưng nơi này không có người nói chuyện, nên trong phòng đàn yên lặng, lại phá lệ rõ ràng.
Diệp Phạm sửng sốt, cô quay đầu sang, phát hiện Hạ Hàn đang đứng tại cửa phòng.
Ánh mắt của anh lạnh lẽo, trong suốt giống như có thể nhìn thấu đáy lòng của cô.
Hạ Hàn nhìn chằm chằm vào Diệp Phạm, ánh mắt của anh nhìn cô không rời.
Cũng không biết anh đã nhìn bao lâu.
Diệp Phạm nghi hoặc: "Anh đến đây từ lúc nào?"
Cô chưa biết Hạ Hàn đã biết chuyện về Đô Đô.
Cho nên, thời điểm nói chuyện cùng Hạ Hàn, vẫn giống như bình thường.
Hạ Hàn cong cong môi: "Cũng không bao lâu, anh vừa mới tới."
Trong lời của anh lập lờ nước đôi, không nói rõ.
Hạ Hàn đột nhiên hướng phía Diệp Phạm đi tới, trong không khí tựa hồ tràn ngập khí tức mát lạnh của anh.
Bước chân của anh không nhanh không chậm, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn ở trên người cô.
Nơi này không có người ngoài, không gian rộng lớn, tâm cũng trống vắng.
Diệp Phạm bị anh nhìn chằm chằm đến có chút không tự nhiên, cô dời ánh mắt, cúi đầu xuống, nhìn phím đàn trước mắt.
Cô cũng không xác định nhìn cái gì, chỉ là cho ánh mắt mình tìm một điểm để đặt vào.
Tiếng bước chân của Hạ Hàn ngừng lại.
Ngón tay của anh bỗng nhiên đưa xuống, nhẹ nhàng chạm vào phím đàn.
"Diệp Phạm, không biết vì cái gì..." Thanh âm quen thuộc của Hạ Hàn quanh quẩn ở bên cạnh.
Trầm thấp, mang theo chút khàn khàn.
Ngón tay Hạ Hàn chạm nhẹ, nhấn phím đàn, tiếng đàn liền vang lên trong không khí.
Không khí nơi này, từ từ, chậm rãi căng thẳng lên.
Diệp Phạm giật mình trong lòng, không khỏi cảm thấy bất an.
Giống như có một loại cảm giác ép buộc, buộc Diệp Phạm nhìn thẳng nội tâm của cô.
Hạ Hàn tiếp tục mở miệng, nửa câu nói sau ăn khớp đến giống như không có vết tích.
"...
anh luôn cảm giác, em giống như có chuyện gì giấu diếm anh."
Diệp Phạm giật mình, tim nhảy dồn dập.
Vành môi của cô mím chặt, lại khẩn trương hơi cắn môi dưới.
Diệp Phạm vẫn như cũ không có xoay người lại, một bên sườn mặt tinh xảo mỹ lệ lộ ra.
Cô cúi đầu nhìn phím đàn màu trắng đen, khiến cho người khác không nhìn thấy nét mặt của cô.
Nhưng ngón tay Diệp Phạm đặt ở trên phím đàn lại có chút cứng đờ.
Bí mật trong lòng bị người khác phát hiện ra, bóng lưng của cô trầm mặc.
Đi vào thế giới này, trong một đoạn thời gian dài không ngừng quay phim, làm cho Diệp Phạm hiện tại có bản năng của một người diễn viên.
Cô nhanh chóng để cho mình trấn định lại, dù là biểu lộ hay là thanh âm, cũng không thể phạm sai lầm.
Diệp Phạm rất nhanh mở miệng: "Hạ Hàn, anh suy nghĩ nhiều rồi."
Giọng nói thanh lãnh phá vỡ yên tĩnh nơi này.
Ngón tay của cô hững hờ nhấn một chút phím đàn, âm thanh vui tai vang lên, bầu không khí trở nên thả lỏng hơn.
"Thời gian tôi cùng anh nhận biết không tính là ngắn, đúng không?"
Hạ Hàn im lặng cười.
Anh không nói gì, chỉ là nhìn Diệp Phạm.
"Việc của tôi, anh cũng hiểu rất rõ ràng." Diệp Phạm chỉ chính là sự tồn tại của Đô Đô.
Đương nhiên, Diệp Phạm vững tin, Hạ Hàn không thể nào thông qua con đường nào tra ra được quan hệ giữa anh và Đô Đô.
"Tôi sao lại có bí mật gì?" Diệp Phạm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào trong mắt Hạ Hàn.
Tầm mắt của bọn họ giao nhau trong không trung.
Thời gian an tĩnh trong chớp mắt.
Hai người diễn viên tựa hồ như đang tiến hành một màn biểu diễn lâm thời bộc phát.
Hạ Hàn là đang thử thăm dò Diệp Phạm, muốn xem một chút ý nghĩ của cô đến cùng là thế nào.
Mà Diệp Phạm lại đang cố gắng che lấp, không cho Hạ Hàn nhìn ra bản thân mình đang bối rối.
Chỉ tiếc diễn xuất của cô cao minh đến đâu cũng tránh không khỏi con mắt tận lực tìm tòi nghiên cứu của Hạ Hàn.
Chút tâm tư nhỏ kia của cô, trong mắt anh, nhìn không sót một điều gì.
Nửa ngày sau.
Diệp Phạm lên tiếng nói: "Tôi còn muốn luyện đàn."
"Vậy chúng ta tạm thời không tán gẫu nữa?" Hạ Hàn không có nửa điểm muốn rời đi, anh tựa tại bên cạnh đàn.
Diệp Phạm không có cách nào đuổi người đi, cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi ở trước dương cầm, bắt đầu đánh đàn.
Hạ Hàn đứng ở bên cạnh, im lặng không lên tiếng tiếp tục xem.
Ngón tay Diệp Phạm nhấn phím đàn, động tác nhẹ nhàng.
Hạ Hàn một mực không dời ánh mắt, ánh mắt của anh ngược lại cực kì chuyên chú.
Là đang nghe tiếng đàn, hay là vẫn đang nhìn người, không thể biết được.
Không biết sao, Diệp Phạm làm sao cũng không thể bình ổn cảm xúc của mình.
Cô có thể rõ ràng cảm giác được người bên cạnh kia không có bất kỳ dấu hiệu gì muốn rời khỏi.
Tâm Diệp Phạm càng loạn, tiếng đàn phát ra cũng càng rối.
Người ngoài nghề có lẽ nghe không hiểu, nhưng cô biết tiếng đàn này không trong trẻo, rõ ràng.
Một khúc nhạc kết thúc.
Diệp Phạm đem nắp đàn dương cầm đóng lại, cô quyết định không đàn nữa.
"Tôi muốn về kí túc xá trước, đợi chút nữa tiết mục sắp bắt đầu quay rồi." Diệp Phạm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Hàn.
Ánh mắt của Hạ Hàn quét qua ở trên mặt cô, sau đó anh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Diệp Phạm đứng dậy rời đi, còn chưa đi xa, nghe thấy sau lưng vang lên thanh âm trầm thấp của Hạ Hàn.
"Anh đợi chút nữa sẽ đi nhìn Đô Đô." Ngữ khí của anh bình tĩnh đạm mạc.
Nghe vào tựa như một câu nói rất bình thường, đợi lát nữa anh muốn về nhà tìm con của mình.
Bước chân của Diệp Phạm dừng lại, cô từ trước đến nay tỉnh táo không ngờ lại hoảng loạn lên.
Cô nhẹ gật đầu, giọng nói trấn định: "Được."
Diệp Phạm bước nhanh hơn, đi ra khỏi phòng đàn.
Nhưng thời điểm cô đi ra, bóng lưng tựa hồ có chút hốt hoảng, đại khái là đang che lấp điều gì.
Cửa phòng đàn đều không đóng, cô liền vội vàng rời đi.
Trong không gian trống trải, Hạ Hàn một mình đứng ở đó.
Cuối thu, bên ngoài phòng thổi tới một trận gió lạnh thấu xương.
Gió lạnh xuyên qua cả phòng, mang theo tiếng vang rì rào.
Hạ Hàn vươn tay.
Ngón tay của anh lơ đãng lướt qua hầu kết.
Một tay anh giật giật khẽ nới lỏng cà vạt.
Hạ Hàn nhìn qua cửa chưa đóng kỹ, nghĩ đến biểu hiện của Diệp Phạm, môi mỏng của anh hơi cong lên, càng làm cho đường cong hàm dưới lăng lệ rõ ràng.
Trong phòng đàn yên tĩnh, trong cổ anh phát ra một tiếng cười khẽ cực thấp...
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook