Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày
-
55 : Chương 55 Đô Đô Cần Phải Đi Ngủ Nha
Đô Đô cười, tiếng cười ngây thơ vang lên trong ô tô.
Bé nghiêng cái đầu nhỏ một chút: "Thúc thúc thật tốt, Đô Đô thật sự rất thích thúc thúc a."
Nhưng một giây sau, Đô Đô đột nhiên nghĩ đến cái gì, phi thường nghiêm túc lắc đầu.
"Nhưng mà, may mắn của thúc thúc, Đô Đô không thể lấy đi."
Diệp Phạm cùng Hạ Hàn đều sững sờ.
Bọn họ đều không rõ Đô Đô vì sao lại nói như vậy.
Diệp Phạm nhìn chằm chằm tiểu bảo bối cô yêu nhất, cô thậm chí đã quên tay Hạ Hàn còn đặt trên tay cô.
Ánh mắt Hạ Hàn hơi lướt qua tay của mình, khoé môi bất động thanh sắc hiện lên mỉm cười.
Anh vô thức nắm chặt hơn, có thể cảm giác được tay của cô ấm áp.
Xe ở trong bóng đêm càng thêm thâm trầm, một vầng trăng sáng treo cao, sáng loáng mà chiếu tới.
Một nhà ba người ở trong video, không khí nhỏ bé ấm áp.
Hạ Hàn ôn nhu mở miệng, hỏi thăm Đô Đô: "Tại sao?"
Diệp Phạm không nói chuyện, chỉ là nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp Đô Đô.
Con mắt bé lóe sáng như sao, tay nhỏ của bé xiết chặt, giống quả cầu nhỏ màu trắng.
"Thúc thúc phải chống lại người xấu, phải có rất rất nhiều may mắn mới có thể." Suy nghĩ của trẻ con chỉ còn dừng lại ở trong phim ảnh.
Mấy ngày trước, lúc Đô Đô xem TV, thấy được phim mà Hạ Hàn đóng mấy năm trước.
Hạ Hàn diễn vai một thích khách giang hồ, ánh mắt sắc bén, khí chất băng lãnh, võ công cao cường.
Thích khách luôn phải trải qua những ngày đao kiếm liếm máu, thường xuyên rơi vào hiểm cảnh, lâm nguy không sợ.
Hạ Hàn đột nhiên cười, anh bị suy nghĩ trẻ con của Đô Đô chọc cười.
Có đôi khi, Hạ Hàn cũng cảm thấy kỳ quái, từ lần đầu tiên gặp mặt, anh cùng đứa bé này thật có duyên phận.
Hết lần này tới lần khác bé lại là con trai của Diệp Phạm, sự trùng hợp như vậy, đúng là ngàn năm có một.
Hạ Hàn thanh âm chậm dần: "Ba người chúng ta, đều sẽ rất may mắn."
Đô Đô đáp ứng: "Được ạ!"
Hai người một lớn một nhỏ, ngươi một lần ta một lần, Diệp Phạm lại không chen lời vào.
Cô chỉ có thể ngồi ở bên cạnh, nhìn bọn họ nói chuyện phiếm.
Diệp Phạm nhẹ nhàng rút tay ra, Hạ Hàn cảm thấy xúc cảm dưới tay lập tức biến mất.
Ánh mắt Hạ Hàn liếc thoáng qua, lơ đãng đảo qua mặt của cô.
Diệp Phạm lại lặp lại một lần: "Đô Đô phải đi ngủ rồi nha."
Đô Đô rất nhu thuận gật gật đầu, bé cách màn hình ở bên kia quơ quơ tay nhỏ.
"Mẹ cùng thúc thúc, ngủ ngon."
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm ăn ý mười phần, trăm miệng một lời nói.
"Đô Đô, ngủ ngon."
Hai người không khỏi ngơ ngác một chút.
Diệp Phạm bỗng dưng bối rối, Hạ Hàn cong môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Đô Đô ngáp một cái nho nhỏ, trong mắt đã nổi lên tia buồn ngủ.
Lý mẹ đem bé ôm mang đến trên giường nhỏ đi ngủ.
Màn hình tối xuống.
Sau khi video call kết thúc, thiếu đi tiếng nói hoạt bát vui vẻ của Đô Đô, trong ô tô càng thêm yên tĩnh.
Đèn trên mui xe vẫn sáng, trong lúc nhất thời, lại không có người nói chuyện.
Diệp Phạm mở miệng trước: "Tôi phải đi về..."
Hạ Hàn đánh gãy lời cô: "Diệp Phạm."
Ánh mắt của anh rơi xuống, nhìn cô chằm chằm: "Em ăn cơm tối chưa?"
Diệp Phạm có chút bừng tỉnh.
Ở trong phòng luyện tập quá lâu, hiện tại Hạ Hàn nhắc nhở, cô mới ý thức được mình thật sự đói bụng.
Tiết mục tổ chuẩn bị rất đầy đủ, trong tủ lạnh tại biệt thự có chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, chút nữa trở về lại ăn bữa tối là được.
Diệp Phạm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hạ Hàn.
Môi của cô hơi động một chút, đang muốn mở miệng, lại bị Hạ Hàn ngắt lời.
Hạ Hàn gọi tên của cô: "Diệp Phạm."
Trong đêm tối thanh âm khàn khàn quanh quẩn: "Đừng nói dối."
Cặp mắt đen nhánh của Hạ Hàn nhìn chằm chằm Diệp Phạm, giống như có thể nhìn thấu đáy lòng cô.
Ánh mắt của Hạ Hàn bức người như vậy, Diệp Phạm nghĩ nuốn tìm cớ lại không có cách nào nói ra được.
Anh ấy làm sao lại có thể đoán được chính xác tâm tư của mình.
Diệp Phạm lắc đầu, rất thành thật nói: "Không có."
Hạ Hàn cong môi, đưa cho cô đồ vật.
Giọng nói anh lạnh lùng, hời hợt: "Anh có mang cho em cơm tối."
Diệp Phạm cúi đầu nhìn, đó là một bình giữ nhiệt nho nhỏ.
Hạ Hàn: "Dì trong nhà làm."
Diệp Phạm rũ mắt xuống, ánh mắt dần dần sâu, trong đầu sinh ra một cái ý niệm.
Hạ Hàn quá quan tâm cô, nếu như cứ như vậy tiếp nhận tâm ý của anh, không những cô thấy băn khoăn, mà về sau cô cũng không biết làm sao từ chối.
Hạ Hàn còn đang nhìn cô: "Mấy ngày không gặp, em lại gầy đi không ít."
Diệp Phạm giải thích: "Nữ diễn viên muốn lên hình, sao có thể không gầy?"
Hạ Hàn hơi hơi nhíu mày lại: "Vậy sao?"
Anh đột nhiên nghiêng thân tới, trong xe trở nên chật hẹp, khí tức quen thuộc hướng về phía cô.
Hạ Hàn cúi đầu, nhìn tóc dài hơi rối của Diệp Phạm cùng gương mặt gầy của cô.
Anh tinh tế đánh giá một phen, có chút đau lòng.
Mặt Diệp Phạm đột nhiên đỏ lên, hô hấp của cô ngưng lại trong chớp mắt.
Động cũng không dám động.
Hạ Hàn nhẹ nhàng cười: "Nếu em ăn xong bữa tối, anh sẽ thả em về, được chứ?"
Diệp Phạm vô thức gật đầu: "Được."
Sau khi nói xong, cô mới phát hiện mình đã lọt vào "bẫy" của Hạ Hàn.
Hạ Hàn cong cong môi, ánh mắt khóa chặt Diệp Phạm.
Đuôi mắt anh nhếch lên, đáy mắt mang theo tia cười như không cười.
Hạ Hàn chậm rãi ngồi thẳng lên, thân thể dựa vào phía sau một chút, tựa vào chỗ ngồi.
Dù bận vẫn ung dung chú ý đến nhất cử nhất động của Diệp Phạm.
Thanh âm của anh trầm thấp: "Ừ, ăn đi."
Diệp Phạm ảo não một hồi.
Thế nhưng, lời nói ra, nhất thời cũng không thu lại được.
Thôi bỏ đi, Diệp Phạm trong lòng thở dài, sự quan tâm của anh, chờ sau khi đi ra ngoài lại tìm một cơ hội trả lại cho anh đi.
Diệp Phạm mở ra nắp bình, dù đã để một đoạn thời gian, nhưng bên trong canh vẫn còn ấm áp.
Cô cầm thìa, từng ngụm từng ngụm nhỏ uống vào.
Trong xe lớn như vậy, Hạ Hàn an vị ở bên cạnh Diệp Phạm, không xê dịch nửa phần.
Bị anh nhìn chằm chằm, Diệp Phạm có chút không được tự nhiên, lại không có cách nào.
Người này, làm sao nói lại được anh.
Diệp Phạm chỉ có thể hết sức coi nhẹ Hạ Hàn ở bên cạnh, cầm canh trong tay giải quyết.
Cô đóng lại nắp bình, mở miệng nói: "Ầy, uống xong rồi."
Hạ Hàn đạm đạm ừ một tiếng, ngược lại là không làm khó cô nữa.
"Em về nghỉ ngơi đi." Hạ Hàn lại nói, " Đúng rồi, đừng lại vụng trộm chạy về đi luyện vũ đạo."
Diệp Phạm gật đầu, cô mở cửa xe, đi xuống xe.
Đêm đã rất khuya, trên đường trống rỗng không có một ai.
Không khí lạnh lẽo tiến vào trong mũi, Diệp Phạm hít sâu.
Lúc này, cửa sổ xe ở sau lưng hạ xuống.
Diệp Phạm phát giác được ánh mắt nóng rực sau lưng kia, cô cũng không quay đầu, cứ như vậy thẳng bước tiến đến phía trước.
Hạ Hàn cười cười, đợi sau khi Diệp Phạm tiến vào biệt thự, mới thu hồi tầm mắt.
...
« Kế hoạch Cự Tinh » phát sóng, danh khí của các thí sinh tham gia chương trình truyền hình thực tế này cũng nổi lên theo.
Nhất là Diệp Phạm, lúc đầu tác phẩm của cô cũng không phải là rất nhiều, hiện tại bởi vì cơ hội xuất hiện ở trước mặt công chúng nhiều lên, fan hâm mộ của cô cũng theo đó gia tăng.
« Kế hoạch Cự Tinh » chỉ vừa mới chiếu một tập, thì đã có độ thảo luận rất cao.
Tiết mục này có ý nghĩa ở chỗ, người xem có thể nhìn thấy thí sinh mình thích đang không ngừng tiến bộ, đột phá bản thân.
Mà từ trong đây tuyển ra người đến diễn Hồ Mạn Quân mới có thể càng làm cho người ta tin phục.
Truyền thông cùng fan hâm mộ đều biết các thí sinh mỗi ba ngày sẽ về nhà một lần.
Ngày hôm nay vừa lúc là thời gian nghỉ về nhà, fan hâm mộ của các minh tinh đều tụ ở cổng, truyền thông cũng canh giữ trên đường, chờ bọn họ đi ra.
"Nhạc Thược, em yêu chị."
"Lư Ỷ Vấn tuyệt nhất."
Fan hâm mộ đột nhiên bạo động, tất cả mọi người lập tức chuyển hướng tới phía cổng.
Hai người ra đầu tiên nhất chính là Nhạc Thược cùng Lư Ỷ Vấn.
Độ nóng của Nhạc Thược so với Lư Ỷ Vấn cao hơn, cho nên tiếng la hét của fan hâm mộ Lư Ỷ Vấn rất nhanh liền bị chìm ngập ở trong đám người.
Hai người bọn họ biết sẽ có người đợi tại cửa ra vào, cho nên đều đặc biệt ăn mặc một phen.
Nhạc Thược cùng Lư Ỷ Vấn được phân đến cùng một tầng lầu, tính tình của họ đều là không nhân nhượng người khác, cho nên hoặc nhiều hoặc ít có chút ma sát.
Hiện tại Nhạc Thược cảm thấy mình thắng một ván, ở nơi người khác nhìn không thấy, cố ý ném cho Lư Ỷ Vấn một cái ánh mắt khiêu khích.
Lư Ỷ Vấn trong lòng tức gần chết, trên mặt lại vẫn duy trì nụ cười.
Nhạc Thược vừa định cùng fan hâm mộ nhà mình chào hỏi, tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông.
Cô ta còn chưa kịp mở miệng, tiếng thét chói tai so trước đó càng vang dội trong nháy mắt đem hiện trường chiếm cứ.
"Thẩm Lạc Lạc, Lạc Lạc nhìn bên này!"
"Diệp Phạm, Diệp Phạm, chúng em vĩnh viễn ủng hộ chị!"
"Thường Tố cố lên!"
"..."
Fan hâm mộ ban đầu đang an tĩnh lập tức hét lên, thần sắc kích động.
Thẩm Lạc Lạc, Diệp Phạm cùng Thường Tố cùng đi ra.
Ba người bọn họ không giống như Nhạc Thược ăn mặc long trọng, họ cũng chỉ mặc quần áo đơn giản thoải mái dễ chịu.
Tiết mục tổ mời bảo an đem fan hâm mộ cản tại bên ngoài, để những minh tinh này có thể đi ra.
Fan hâm mộ của Diệp Phạm giơ biển, trên bảng biển viết tên Diệp Phạm.
Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Phạm ra ngoài, đều rất kích động.
Trên tay họ cầm quà đặc biệt chuẩn bị cho Diệp Phạm.
Diệp Phạm không có trực tiếp hướng về xe bảo mẫu.
Cô dừng ở trước fan hâm mộ nhà mình một chút.
Fan hâm mộ trong nháy mắt sôi trào, họ vươn tay, đem quà đưa cho Diệp Phạm, muốn tặng cho cô.
Diệp Phạm cầm một món quà của một fan hâm mộ trong đó.
Là một búp bê làm thủ công, cô có thể nhìn ra được, người làm rất dụng tâm.
Diệp Phạm hướng người kia cười cười: "Em làm búp bê này rất xinh đẹp."
Fan hâm mộ nhìn thấy Diệp Phạm cười, an tĩnh trong nháy mắt.
Đợi đến khi Diệp Phạm cầm búp bê rời đi, bọn họ mới phản ứng lại.
Cô bé làm búp bê tặng cho Diệp Phạm cảm động muốn khóc.
"Thần tượng của ta lại khen ta!"
Con búp bê tự làm này do cô thức cả đêm để làm ra, cô chỉ là muốn đem thứ mình thích thể hiện ra ở trước mặt thần tượng nhà mình, không nghĩ tới Diệp Phạm lại có thể đoán đúng ý nghĩ của mình.
Các fan hâm mộ khác đều hâm mộ nhìn cô ấy.
"Ta có hay không nhìn lầm, Diệp Phạm có phải là gầy quá rồi?"
"Vừa rồi đều quên nhắc Diệp Phạm chú ý thân thể."
"Lần sau lúc Diệp Phạm lại đối với chúng ta cười, tuyệt đối đừng ngơ ngác nữa."
Diệp Phạm đã lên xe bảo mẫu, lái xe chở Diệp Phạm đi công ty trước.
Bởi vì độ hot của Diệp Phạm quá cao, cho nên bọn họ ở công ty dừng lại một hồi, sau đó đổi xe, mới đi vòng trở về nhà.
"Đô Đô."
Diệp Phạm mở cửa tiến vào trong nhà, cô phát hiện Đô Đô kéo tới một cái ghế ngồi nhỏ ngồi chờ ở cửa ra vào.
Diệp Phạm vừa mở cửa ra, Đô Đô liền lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô.
Con ngươi đen nhánh của bé lập tức phát sáng lên, chân ngắn nhỏ nhanh chóng bước đến, vèo một cái xông vào trong ngực Diệp Phạm.
Đô Đô ngày càng lớn lại có chút nặng, Diệp Phạm thiếu chút nữa bị đâm đến không có đứng vững.
Diệp Phạm cười, cô ôm lấy Đô Đô.
"Mẹ xem xem, Tiểu Trư nhà ta mập lên nhiều hay ít?"
Diệp Phạm ước lượng, nâng lên cánh tay mập mạp của Đô Đô.
Nhưng cho dù Đô Đô béo, nhưng cũng là thể trọng bình thường của một đứa bé ở trong độ tuổi này.
Diệp Phạm vốn muốn để cho Đô Đô ăn ít một chút, nhưng thể trọng như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự sinh trưởng phát dục của Đô Đô, Diệp Phạm cũng liền không quan tâm vấn đề đó nữa.
Đô Đô nghe được lời của Diệp Phạm, khuôn mặt nhỏ có chút bối rối.
Bé ôm lấy cổ Diệp Phạm: "Mẹ, Đô Đô không có ăn rất nhiều."
Đô Đô sờ bụng nhỏ tròn vo của mình, nhìn qua có chút sa sút.
Diệp Phạm ôm Đô Đô vào phòng: "Yên tâm, khí lực của mẹ lớn, tạm thời vẫn có thể ôm được Bảo Bảo."
Sau khi Diệp Phạm bồi Đô Đô chơi được một lúc thì nhận được điện thoại của người đại diện Đới Cận Sơn.
Bởi vì Diệp Phạm nhờ Đới Cận Sơn giúp mình tìm một địa phương có thể luyện tập.
Mặc dù cô chỉ cần ở nhà đợi một ngày, nhưng cô cũng không muốn lãng phí thời gian.
Cuộc tranh tài khốc liệt này, hiện tại mỗi một phút đối với Diệp Phạm mà nói, đều cực kỳ trân quý.
Đới Cận Sơn: "Tôi có mọt người quen, nói có thể để cho cô ở nơi đó luyện tập.
Tôi đã cùng anh ấy nói chuyện qua rồi, đến lúc đó cô có thể mang theo Đô Đô đi qua."
Đới Cận Sơn biết Diệp Phạm đã tách ra vài ngày với Đô Đô, cho nên anh mới đặc biệt nói một câu.
Diệp Phạm ôm chặt Đô Đô trong ngực: "Làm phiền anh rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Đô Đô uốn tại Diệp Phạm trong ngực, an tĩnh ngửa đầu nhìn cô.
Diệp Phạm nhẹ nhàng bóp nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô.
"Đô Đô có muốn đi xem mẹ luyện vũ đạo hay không?"
Đô Đô mắt sáng lên: "Được ạ."
Chỉ cần là cùng mẹ ở một chỗ, bé đi nơi nào cũng được.
Diệp Phạm thu thập đơn giản một chút, mang lên khẩu trang cùng kính mắt, mới ôm Đô Đô ra cửa.
Xe bảo mẫu xe đã ở dưới lầu chờ.
Diệp Phạm vừa ngồi lên xe, xe liền hướng phòng luyện tập ở phụ cận lái đi.
Đô Đô đã đi tới nhà Trình Bình rất nhiều lần, từ trong nhà mình đến con đường bên kia, Đô Đô đã thấy rất nhiều lần.
Ánh mắt bé nhìn chằm chằm phong cảnh phía ngoài, phát hiện không giống.
Đô Đô thấy mới lạ nhìn nhìn, bàn tay mũm mĩm đặt cạnh cửa xe.
Diệp Phạm cầm một bình nước: "Đô Đô mau uống nước."
Đô Đô ngoan ngoãn bưng lấy bình đựng nước nhỏ, miệng nhỏ uống nước vào.
Xe lái thẳng tiến vào bãi đỗ xe, Diệp Phạm đi vào thang máy.
Phòng luyện tập này là của tư nhân, là người quen của Đới Cận Sơn mở.
Dưới trướng của Đới Cận Sơn có không ít người, nhưng Diệp Phạm là người nổi tiếng nhất, anh ta đặc biệt chọn nơi này bởi vì nơi này bình thường sẽ không có người tới.
Thời điểm ở trong thang máy, Diệp Phạm sợ Đô Đô ngã, cô một tay nhấc cái túi, một tay ôm Đô Đô.
Diệp Phạm để Đô Đô ôm chặt cổ của mình, giảm bớt chút trọng lượng.
Hành lang dài dằng dặc không có một ai, gian phòng ở cuối hành lang.
Diệp Phạm ôm Đô Đô, đẩy cửa ra.
Kỳ quái chính là, trong phòng luyện tập lại sáng đèn, Diệp Phạm giật mình, bên trong giống như có người.
Lập tức, có một đạo ánh mắt rơi trên thân cô.
Diệp Phạm có chút nghiêng đầu, Hạ Hàn hững hờ dựa vào ở trên tường, tựa hồ đang chờ bọn họ.
Cùng lúc, Đô Đô cũng phát hiện ra sự tồn tại của Hạ Hàn.
Đô Đô vui vẻ kêu một tiếng: "Mẹ, là thúc thúc."
Hạ Hàn hướng Diệp Phạm đi tới, giúp cô đem cửa phía sau khép lại.
Anh xoay người, hướng Diệp Phạm vươn tay.
"Để anh đến ôm Đô Đô đi." Hạ Hàn không đợi Diệp Phạm trả lời, liền nhìn về phía Đô Đô.
"Đô Đô, tới bên thúc thúc này."
Đô Đô rất phối hợp hướng Hạ Hàn duỗi ra hai cánh tay mập mạp.
Bởi vì Đô Đô thể trọng không nhẹ, Diệp Phạm kém chút ôm không được thân thể Đô Đô.
Diệp Phạm sợ Đô Đô ngã, chỉ có thể hướng Hạ Hàn bước tới vài bước.
Một giây sau, Đô Đô lọt vào trong ngực Hạ Hàn.
Ở trong mắt Hạ Hàn, chút thể trọng ấy của Đô Đô không đáng kể chút nào, anh đem Đô Đô nhận lấy dễ như trở bàn tay.
Trong tiếng cười hưng phấn của Đô Đô, Hạ Hàn lại cùng Đô Đô chơi mấy lần trò chơi nâng cao cao.
Hạ Hàn một tay nâng Đô Đô, sau đó chỉ chỉ tấm gương.
"Em đi luyện tập đi, Đô Đô để anh."
Sau đó, Hạ Hàn lại hỏi Đô Đô: "Thúc thúc đến bồi Đô Đô chơi, để mẹ đi làm việc có được hay không?"
Đô Đô cũng nghiêm túc lên, bé học dáng vẻ của Hạ Hàn, tay nhỏ quơ quơ.
"Mẹ mau đi đi, thúc thúc sẽ chăm sóc Đô Đô thật tốt."
Diệp biết có Hạ Hàn ở đây, Đô Đô sẽ rất an toàn.
Cô không cần phân tâm chú ý tới động tĩnh của Đô Đô.
"Làm phiền anh chiếu cố Đô Đô, vậy Đô Đô nhớ kỹ phải nghe lời thúc thúc."
Diệp Phạm cảm thấy mình câu nói này hẳn là dư thừa, quan hệ giữa Đô Đô cùng Hạ Hàn rất tốt, Hạ Hàn đã trở thành người bé sùng bái nhất.
Mà Hạ Hàn nói cái gì, Đô Đô đều sẽ ngoan ngoãn phối hợp.
Diệp Phạm mở nhạc, tiếng nhạc vang lên quanh quẩn trong phòng luyện tập.
Xuyên qua tấm gương, Diệp Phạm nhìn thấy Đô Đô cùng Hạ Hàn, hai người một lớn một nhỏ ngồi ở trong góc.
Tựa như là Hạ Hàn nói điều gì đó, Đô Đô vui vẻ quơ tay nhỏ.
Diệp Phạm lấy lại bình tĩnh, hiện tại chuyện quan trọng nhất đối với cô là chuẩn bị tốt cho trận tranh tài tiếp theo.
Diệp Phạm đem ánh mắt từ trên thân Hạ Hàn cùng Đô Đô thu hồi, chuyên tâm vùi đầu vào luyện tập.
Lúc Diệp Phạm cúi đầu xuống, Hạ Hàn ngẩng đầu.
Anh nhìn bóng lưng cố gắng của Diệp Phạm, đáy mắt hiện lên mỉm cười.
Sau khi Diệp Phạm nghỉ một ngày, lập tức lại chạy về ký túc xá, tiếp tục luyện vũ đạo.
Buổi tối hôm nay sẽ chính thức trực tiếp trận tranh tài vũ đạo, vào buổi sáng, giáo viên dạy múa tới biệt thự, tuyên bố một giờ chiều tiến hành diễn tập, để tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng.
Buổi sáng, tất cả mọi người đang luyện múa trong phòng.
Diệp Phạm là người đầu tiên tới đó, thời điểm người khác tới, cô cũng đã sớm đến.
Diệp Phạm nghiêm túc luyện múa, đã đến giờ cơm trưa, người khác đều rời đi, Diệp Phạm vẫn còn đang luyện tập.
Vẫn là Thẩm Lạc Lạc gọi một tiếng Diệp Phạm, Diệp Phạm mới cùng Thẩm Lạc Lạc rời đi.
Bọn họ gọi cơm hộp, Thẩm Lạc Lạc bưng cơm, ngồi ở cạnh Diệp Phạm.
Diệp Phạm cúi đầu, ăn từng chút từng chút một.
Thẩm Lạc Lạc nhìn Diệp Phạm, cô ấy vươn tay, nhẹ bóp bả vai của Diệp Phạm.
Bả vai rất mỏng, cảm giác dưới lòng bàn tay rõ ràng đều là xương.
Thẩm Lạc Lạc cảm khái một tiếng: "Diệp Phạm, cô lại gầy đi rồi."
Từ lúc bắt đầu luyện múa đến nay, Diệp Phạm lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được cấp tốc gầy đi.
Diệp Phạm vốn đã rất gầy, hiện tại cằm của cô hình dáng càng thêm rõ ràng.
Cằm nhọn, phối hợp với khí chất của Diệp Phạm, càng có thêm một hương vị khác.
"Nhưng mà, cô vẫn còn rất xinh đẹp." Thẩm Lạc Lạc cười híp mắt nói.
Diệp Phạm cùng Thẩm Lạc Lạc đã rất quen thuộc, cô hướng Thẩm Lạc Lạc cười cười.
Thẩm Lạc Lạc dùng tay chống đầu, cô bỗng nhiên nói một câu: "Diệp Phạm, tôi thấy cô là người nghiêm túc nhất."
Mỗi ngày Diệp Phạm là người thứ nhất tới đó, cũng là người cuối cùng rời đi.
Người bình thường hoàn toàn không có nghị lực cùng nghiêm túc đến vậy.
Diệp Phạm ngẩng đầu: "Tôi không có nền tảng tốt, nhất định phải so với người khác càng phải cố gắng nỗ lực."
Thẩm Lạc Lạc lắc đầu: "Bọn tôi cũng là có ưu thế học qua về vũ đạo, nếu như cô cũng học qua vũ đạo rồi, tôi cảm thấy cô vẫn sẽ nghiêm túc như vậy."
Diệp Phạm không nói gì.
Nếu như cô học qua vũ đạo, cô cũng sẽ giống như hiện tại, mỗi ngày cố gắng luyện tập, sẽ không lười biếng.
Bởi vì nếu như ngay từ đầu cô đã đứng cao hơn người khác tại điểm xuất phát, như vậy càng cần bỏ ra nhiều tinh lực để bảo trì.
Chỉ có kiên nhẫn nghiêm túc, mới có thu hoạch lớn hơn.
Diệp Phạm rất kiên định, phương diện khiêu vũ cô so với người khác bị tụt lại ở phía sau một khoảng lớn, nhưng nếu như cố gắng thêm chút nữa thì sao?
Diệp Phạm tin tưởng, nhất định sẽ có được cục diện tốt hơn so với hiện tại.
Tống Mạn đến chậm, cô ấy bưng cơm hộp, vội vã mà đi đến một bên khác của Diệp Phạm một ngồi xuống.
Thẩm Lạc Lạc hiếu kỳ hỏi: "Sao cô tới trễ như vậy?"
Tống Mạn nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói: "Tôi về phòng cất đồ, nghe thấy Nhạc Thược cùng người khác nói, cô ấy luyện múa luyện rất nhiều năm.
Lần tranh tài này, cô ấy nắm chắc đạt được điểm số cao." Tống Mạn tiếp tục nói, "Tôi nghe vài câu, liền rời đi."
Thẩm Lạc Lạc dù không có cùng Nhạc Thược chung đụng, nhưng cô ấy cũng biết tính tình Nhạc Thược: "Kỳ thật tất cả mọi người đều học qua vũ đạo, cô ấy cũng không có gì hơn mà kiêu ngạo."
Thẩm Lạc Lạc tính cách sáng sủa, cùng rất nhiều người tiếp xúc nói chuyện, nhưng cô ấy chính là không muốn cùng Nhạc Thược tiếp xúc.
Diệp Phạm quét mắt bốn phía vài lần, nơi này mặc dù không có những người khác, cũng không có camera đang quay, nhưng là tóm lại phải cẩn thận một chút.
Diệp Phạm nhẹ nhàng nói một câu: "Không đề cập tới họ nữa, chúng ta ăn cơm trước đi, cơm đều lạnh rồi."
Tống Mạn cùng Thẩm Lạc Lạc đều hiểu ý của Diệp Phạm, bọn họ liền cúi đầu an tĩnh ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi một hồi, rất nhanh liền đến thời gian diễn tập, mọi người tụ tập đến dưới đài, giáo viên dạy múa đứng ở trước mặt mọi người.
Giáo viên dạy múa nhìn mọi người, hỏi: "Mọi người tập luyện lâu như vậy, chuẩn bị đến thế nào rồi?"
Thẩm Lạc Lạc trêu ghẹo nói: "Cô giáo, cô nhìn tất cả mọi người đều gầy đi, cô liền biết chúng em có bao nhiêu nghiêm túc."
Bầu không khí trở nên nhẹ nhõm, giáo viên dạy múa cũng cười: "Mọi người cực khổ rồi, nhưng mà, tất cả hết thảy đều đáng giá."
"Được rồi, bây giờ từng người sẽ lên bên trên biểu diễn." Giáo viên dạy múa nói, "Tổ nhảy điệu Waltz trước tiên.
Đặng Sơ, cô là người thứ nhất."Đặng Sơ hít sâu một hơi, đi đến trên đài.
Trong mọi người, chỉ có cô cùng Diệp Phạm chưa từng học qua khiêu vũ, mấy ngày nay, cô đã cố gắng học tập, nhưng vẫn càng ngày càng lực bất tòng tâm.
Đặng Sơ bắt đầu khiêu vũ, tay chân của cô ấy rất cứng ngắc, nhìn qua có chút không cân đối.
Cả bài vũ đạo kết thúc, đều không nhìn thấy một điểm sáng nào.
Nhạc Thược cùng Lư Ỷ Vấn, trên mặt lộ ra biểu lộ chế giễu.
Giáo viên dạy múa cau mày, đêm nay đã phải biểu diễn rồi, Đặng Sơ nếu như cứ như thế lên đài, thành tích nhất định sẽ rất kém.
Tuy nhiên, vì Đặng Sơ không có căn bản về vũ đạo, thời gian luyện tập cũng không nhiều, giáo viên uyển chuyển nói một câu: "Cô lại luyện tập thêm mấy lần nữa, soi gương nhìn xem còn có những địa phương nào làm không tốt."
Sau khi tổ múa điệu Waltz kết thúc biểu diễn, hiện tại đến phiên tổ múa cổ điển, giáo viên hướng dẫn nói: "Người kế tiếp biểu diễn chính là, Lư Ỷ Vấn."
Lư Ỷ Vấn ngước cổ, ngực thẳng tắp, kiêu căng đứng ở trên sàn diễn.
Cô ta đã học rất nhiều năm vũ đạo, phương diện khiêu vũ, cô ta rất có tự tin.
Thời điểm trước đó khảo hạch lời thoại, cô ta bị ban giám khảo mắng, lần này cô ta nhất định phải cho mọi người biết thực lực của cô ta.
Lư Ỷ Vấn nhảy xong, trên mặt giáo viên lộ ra nụ cười: "Không tệ."
Nhìn ra được, Lư Ỷ Vấn học qua rất nhiều năm vũ đạo, kỹ xảo của cô ấy rất tốt, nhưng là luôn cảm giác có chút kỳ quái.
Vũ đạo quá quy củ, giống như chỉ là làm từng bước dựa theo trình tự đến đi, không có gì mới, cũng không có để cho người ta hai mắt tỏa sáng.
Tóm lại, vẫn thiếu chút gì đó.
Lúc Lư Ỷ Vấn đi xuống, thậm chí còn khiêu khích nhìn Diệp Phạm một chút.
Lúc trước cô ta nghe được Diệp Phạm chưa từng học qua vũ đạo, trong lòng không biết có bao nhiêu là vui vẻ.
Rốt cục cũng có thứ Diệp Phạm không có sao? Từ khi tham gia cuộc thi đấu này đến nay, ảnh poster, nói lời thoại, Diệp Phạm mỗi một lần đều lấy được điểm số cực cao, danh tiếng nổi như cồn.
Lần này, Diệp Phạm nhất định sẽ mất mặt.
Diệp Phạm liếc qua Lư Ỷ Vấn, biểu lộ từ đầu đến cuối nhàn nhạt, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Không biết tại sao, Lư Ỷ Vấn vẫn đối với cô có chút địch ý, nhưng đối với cô mà nói, tranh tài là trọng yếu nhất, những chuyện khác, chỉ cần không ảnh hưởng đến cô, đều không cần chú ý.
Giáo viên nhìn Diệp Phạm, khích lệ nói: "Diệp Phạm, tôi biết cô đã luyện tập thật lâu.
Chỉ cần cô cố gắng, tất cả đều không phải vấn đề."
Diệp Phạm gật đầu, cô đi lên sân khấu.
Ánh đèn chiếu xuống, chiếu sáng lên mặt Diệp Phạm.
Cô chậm rãi giơ tay lên, bắt đầu vũ đạo.
Một lát sau, tiếng nhạc ngừng, Diệp Phạm dừng động tác lại, tất cả mọi người không nói gì.
Lư Ỷ Vấn kinh ngạc, Diệp Phạm tiến bộ thật sự là quá nhanh, vượt xa tưởng tượng của cô ta.
Nhưng, cô ta vẫn không đem Diệp Phạm để vào mắt, lần tranh tài này, cô tathắng chắc.
Đáy mắt của giáo viên dạy múa tràn đầy khiếp sợ, một người chưa từng học qua vũ đạo, luyện tập chỉ trong một tuần ngắn ngủi, lại có thể đạt tới mức này.
Nghiêm túc cùng cố gắng, thật sự có thể thay đổi hết tất cả.
Giáo viên rất nhanh nảy ra một cái ý niệm trong đầu, không, bởi vì người này là Diệp Phạm.
Bởi vì Diệp Phạm bỏ ra cố gắng gấp trăm ngàn lần so với người khác, mới có thể thể hiện ra hiệu quả duyên dáng như thế.
Diệp Phạm cùng Đặng Sơ đều chưa từng học qua vũ đạo, Diệp Phạm lại có thể biểu hiện được tốt như vậy, có thể đoán được, Diệp Phạm đến cùng đã bỏ ra bao nhiêu kiên trì cố gắng.
Giáo viên cười: "Diệp Phạm, kỹ xảo của cô cùng người khác so sánh cũng không coi là quá xuất sắc, nhưng mỗi một động tác của cô, đều hấp dẫn ánh mắt của tôi."
Cô thậm chí có thể xem nhẹ việc kỹ xảo của Diệp Phạm không đủ, thực sự cảm nhận được tình cảm bên trong vũ đạo của Diệp Phạm, thật sâu chìm đắm trong đó.
Diệp Phạm kỹ xảo không đủ, nhưng cô ấy lại lựa chọn một loại phương thức khác hấp dẫn ánh mắt của người xem: Tình cảm.
Cô ấy lợi dụng ưu thế là diễn viên của mình, lấy diễn xuất tăng cường tình cảm cho bài vũ đạo này.
Mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác, đều biểu đạt cảm xúc của vũ giả*.
(* người múa)
Quá rung động.
~~~
Editor: Sorry cả nhà, hai ngày nay mình hơi bận xíu nên giờ mới edit và đăng lên được.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook