Xuyên Thành Kẻ Sống Không Quá Ba Chương
-
C3: Ôi loài người ôi bộ truyện
Người ta nói, những áng văn trong những câu chuyện từ trí tưởng tượng ra, suy cho cùng cũng chỉ là viển vông, không có thực. Ví như xuyên truyện, sách, game... Người ta đọc để giải trí, thoải mái, trong lòng cũng tự ngầm hiểu với nhau chỉ là những con chữ.
Nhưng, đời mà, chắc gì đã không có biến số. An Ly, tình cờ thay, cô chính là một nhân chứng cho biến số này.
Ban đầu, khi mới tỉnh lại, cô đang cho rằng bản thân đang nằm mơ, cố gắng đánh thức cô để quay về thực tại, thì giờ đây, cô đã thừa nhận mình đã xuyên không, xuyên vào trong bộ truyện mà cô vừa mới chửi xong!
Ôi đời! Trong mấy cuốn truyện cô đọc, người ta không xuyên vào vai chính, thì cũng là nam hai, nữ ba, không thì là bạch nguyệt quang, phản diện các thứ, sao đến lượt cô, lại biến thành một người qua đường sống không quá ba chương, mà con số ba nó là con số phóng đại rồi, thực tế chỉ có vài ba dòng chữ, chả làm ăn được gì! Thật là chết tiệt.
Cạch. Tiếng kêu khe khẽ của việc tách hạt dưa trong tay cô.
An Ly ngồi trong căn phòng gỗ này, vừa chán chường ăn hạt dưa vừa suy nghĩ.
"Cơ mà, biến thành một NPC, có khi cũng là một cái lợi thì sao? Giờ nhé, vừa ít ảnh hưởng đến nhân vật chính, gia tăng khả năng sống sót, mà gia cảnh của Hứa An Ly này đây, ít nhất cũng phải thuộc dạng có của, của nhiều nữa là đằng khác. Mấy nay mình đi xem qua bố trí nơi ở cùng với nghe phong thanh mấy nha đầu giúp việc, thì cả nhà họ Hứa này, cũng thuộc dạng tầng lớp có tiếng ở phương Bắc, mà Hứa An Ly, là cô con gái duy nhất trong nhà, cha mẹ cưng chiều, không phải lam lũ vất vả, thành ra việc mình có thể ăn sung mắc sướng ở nơi này có vẻ cũng không quá khó khăn."
Hê hê hê, kèo xuyên sách này, có vẻ thơm.
Trừ khúc "Hứa An Ly" đẩy Hạ Tinh Sương xuống hồ...
Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô bỗng giảm xuống.
Hạ Tinh Sương là một cô gái tương đối thông minh, cũng biết cách xoa dịu lòng người. Nhưng mà Tần Lãng thì không chắc. Tuy theo cảm nhận của cô, Tần Lãng tiếp cận nàng ta một phần là vì mến mộ, nhưng phần lớn có lẽ là do gia cảnh của nàng trong triều vững chắc, có lợi cho hắn ta thăng quan tiến chức, thậm chí đến cuối bộ truyện Tần Lãng còn đảo chính.
Hạ Tinh Sương nếu đi một mình thì không sao, nhưng chuyện này để lọt tai Tần Lãng, nghe là thấy không được tốt đẹp gì.
Ai biết được, khi hắn ta nghe được là Hứa An Ly là người đẩy Hạ Tinh Sương, thì sẽ như thế nào. Ôi chết tiệt, nghe là sợ hãi điên! Mình nhớ trong nguyên tác chỉ ghi chi tiết này khá sơ sài, mà huống hồ gì trong đó viết là Hứa An Ly đã chết, việc có thể sống lại, cụ thể là mình xuyên sách trở thành cô gái này, có thể đã là biến số...
An Ly gãi gãi đầu, "Ôi mình nghĩ quá nhiều thứ, giờ loạn hết lên rồi này. Phải sắp xếp lại vấn đề mà thông suốt thôi! An Ly ơi An Ly, mày phải bình tĩnh lại, hiện tại mày vẫn chưa có chuyện gì mà, bình tĩnh, bình tĩnh thôi. Vấn đề này mấy ngày hôm nay mày nghĩ chưa đủ nhiều sao mà vẫn như chưa có gì thế!"
Cốc, cốc, cốc.
An Ly giật mình, nhìn về phía cửa gỗ.
"Ai.. Ai đấy?"
"Cô nương, là em, Minh Anh."
Giọng nói lanh lảnh vang lên.
Minh Anh, là tên cô bé nha hoàn bên Hứa An Ly, và hiện tại chính là cô kể từ khi cô tỉnh lại.
"Em vào đi." Cô chỉnh qua lại tư thế ngồi cho đúng với quy củ một chút, bởi từ nãy đến giờ cô ngồi vắt chân lên ghế, theo như người ở thời đại này, chính là không có tí tác phong của thiên kim nhà quan nào.
Cánh cửa gỗ được mở ra, một cô bé cỡ mười bốn, mười lăm, khuôn mặt trái xoan, hài hòa nhỏ nhắn chạy đến bên cạnh cô.
"Cô nương, phu nhân kêu em gọi cô nương ra ngoài nhà khách ạ." Minh Anh dùng tay phủ nhẹ đi vỏ hạt dưa còn sót lại trong người cô, lại để đĩa hạt dưa ra một góc.
"Ra ngoài nhà khách ư? Có ai tới sao?" Bình thường khi có ai tới thì hiếm khi Hứa An Ly ra ngoài đó, bởi nàng cũng chưa đủ lớn để nghe hiểu những gì người ta nói, mà phận nữ nhi nữa...
Thời của An Ly, là một người hiện đại, đây hoàn toàn là chuyện bình thường, nhưng với nàng, đó là chuyện "lớn". Cho dù tác giả viết có phá cách đến đâu, thì rào cản này, với người cổ đại, vĩnh viễn chưa bao giờ là chuyện bé tí teo.
An Ly ngồi dậy, nhẹ nhàng lau sạch vết hạt dưa còn sót lại trên tay, sau đó mỉm cười với Minh Anh. "Dẫn ta đi, mình sẽ ra ngoài nhà khách xem có chuyện gì thú vị không."
Minh Anh đi theo sát bên cô: "Em thấy ngoài nhà khách, hình như là vị tiểu thư nhà nào đó, thấy phu nhân và lão gia khá tôn kính người này, gọi cô ấy cái gì mà... À, là Hạ tiểu thư!"
Bước đi của An Ly bỗng nhiên ngừng lại.
Hạ tiểu thư? Hạ Tinh Sương đã đến rồi sao?
Minh Anh thấy cô không đi nữa, cảm thấy lạ.
"Cô nương, người có chuyện gì sao?"
Có, chuyện rất lớn đó. Tầm này không đi có được không vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook