Phó Thanh Thù chính là cố ý để Giang Nhược Ninh lên đây. Nàng rất muốn biết phản ứng của Giang Nhược Ninh sẽ như thế nào khi thấy cảnh này.

Vừa vào đến cửa, thư ký không biết đã rời đi từ lúc nào. Hiện tại chỉ còn lại một mình Giang Nhược Ninh đang đứng bất lực ở cửa, nhìn vô cùng lẻ loi cô độc.

Nàng ta không dám tin nhìn hai người trước mặt đang có những hành động thân mật, mà hoàn toàn không nhận ra biểu cảm có chút không đúng của Lệ Bỉnh Uyên.

Giang Nhược Ninh bị sốc ngang, rất khó chấp nhận việc bên cạnh Lệ Bỉnh Uyên vậy mà có sự xuất hiện của nữ nhân khác ngoài nàng.

Lúc trước, Giang Nhược Ninh cố ý cùng Lệ Bỉnh Uyên kết bạn cũng vì sự giàu có và địa vị của hắn. Hơn nữa, đối phương cũng có hảo cảm với nàng, suýt chút nữa thôi là hắn đã đẩy một bút đầu tư không nhỏ cho nàng rồi.

Lệ Bỉnh Uyên vậy mà lại kiên quyết đầu tư vào dự án lâm nghiệp ở ngoại ô phía Tây, mặc dù bị nhiều người trong hội đồng quản trị phản đối.

Chỉ tiếc rằng vận may không đủ. Dự án này bị người phá hoại khiến nàng cùng Cố Dư Bạch tổn thất nặng nề, mọi thứ đều phải làm lại từ đầu.

Giang Nhược Ninh dự định trước đại thọ tám mươi tuổi của Lệ gia lão gia tử, tìm cách nhận thêm một khoản đầu tư từ Lệ gia. Vì vậy, nàng cần lên kế hoạch thhu được nhiều hảo cảm hơn từ Lệ Bỉnh Uyên.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy bên cạnh hắn đã có người phụ nữ khác, nàng có chút không thể chấp nhận được! Là ai? Là con hồ ly tinh nào dám dụ dỗ Lệ Bỉnh Uyên trước cả nàng!

Bất quá khi nhận ra dung mạo của nữ nhân mà nàng cho là hồ ly này, Giang Nhược Ninh càng không thể tin nổi, nàng xoa xoa hai mắt để xem đây có phải là sự thật không.

Không ngờ Lệ Bỉnh Uyên lại dính líu đến Phó Thanh Thù.

Phó! Thanh! Thù!!! Tại sao lại là Phó gia!!!


Phó gia thật khiến người ta chán ghét!

Đi đâu cũng gặp, ở đâu cũng thấy!

Mà lần nào chạm mặt cũng đều thấy Phó gia đang phá hoại chuyện tốt của nàng!

Đây cũng không biết là do cảm giác của nàng sai hay là do bản thân đã quá nhạy cảm. Nàng luôn có cảm giác rằng, mỗi lần thất bại, sau lưng luôn có bóng dáng của Phó gia. Trong khi công ty của nàng tổn thất nặng nề, phải đứng trên bờ vực phá sản. Liếc mắt nhìn lại thì thấy Phó gia ngày càng huy hoàng, công việc kinh doanh càng lúc càng phát đạt, tiền kiếm được càng ngày càng nhiều! Thật không cam tâm!

Thêm vào đó, không biết từ lúc nào mà Phó gia như có thành kiến với nàng vậy! Lắm lúc nàng lại có suy nghĩ, công ty mình bị người ta tính kế như vậy, liệu có phải có sự tham gia của bàn tay Phó gia hay không.

Tóm lại, hiện tại Giang Nhược Ninh càng lúc càng hoang mang bối rối, không còn chút tự tin như trước.

Đứng trước Lệ Bỉnh Uyên, nàng không thể giữ được bình tĩnh và tự tin vốn có của mình. Nàng cảm thấy đặc điểm từng thu hút Lệ Bỉnh Uyên đang dần biến mất, điều này khiến nàng vô cùng bất lực nhưng mà không biết phải làm sao.

Giang Nhược Ninh hiện tại chỉ muốn có một lý do hay một lời giải thích gì đó. Nàng cực kỳ cực kỳ muốn biết, tại sao đối phương lại đột nhiên không liên lạc với mình nữa.

"Bỉnh Uyên! Mấy ngày nay tại sao ngươi lại không để ý đến ta. Ta đã tới tìm ngươi rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng nghe thư ký bảo là ngươi không có thời gian.

Tại sao lại đối xử với ta như vậy, có phải là vì ả hồ ly tinh này không?"

Nói xong, Giang Nhược Ninh chỉ ta thẳng về phía Phó Thanh Thù.


Thanh âm mang theo nỗi oán hận mãnh liệt, như thể nhất định phải hỏi Lệ Bỉnh Uyên cho ra lẽ, buộc hắn phải cho nàng một lý do.

Phó Thanh Thù nhớ rằng, trước đây Giang Nhược Ninh không như vậy. Nàng ta luôn rất tự tin và thông minh, rất biết cách nắm bắt tâm lý nam nhân.

Không biết có phải vì liên tiếp thất bại, mà nàng ta không còn được bình tĩnh và tự tin như trước.

Trong tình huống này không tỏ ra yếu đuối để đổi lấy sự tự trách của Lệ Bỉnh Uyên. Ngược lại nàng ta chọn cách chất vấn. Thấy cũng không được thông minh cho lắm!

Nếu Lệ Bỉnh Uyên thật sự thích Giang Nhược Ninh thì chất vấn như vậy cũng không vấn đề gì.

Nhưng nếu đối phương không thích nàng ta. Cả hai chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, thì chất vấn như vậy là không nên. Ngoài việc gây ra khó chịu và phản cảm thì không nhận được gì.

Quả nhiên, Lệ Bỉnh Uyên nhíu mày nói: "Giang tiểu thư, ngươi lấy tư cách gì để hỏi ta chuyện này? Chúng ta thân nhau lắm sao? Ta thích ngươi à? Chúng ta là người yêu của nhau ư?

Không! Tất cả đều không phải! Nếu đã không phải thì ngươi không cảm thấy mình quá là vô duyên khi hỏi ta câu này sao? Ta làm gì, quen ai thì có liên quan gì ngươi chứ? Ngươi quản ta được chắc?

Hơn nữa, ngươi nhiều lần đến tập đoàn gây phiền toái nghiêm trọng cho nhân viên. Chuyện này, ta chưa tính sổ với ngươi đã là nể mặt tình bạn của chúng ta lắm rồi. Đừng có không biết điều mà đến làm phiền ta nữa!

Rất là phiền đó!"

Giang Nhược Ninh nghe xong, mặt mày trắng bệch không còn giọt máu. Nàng có chút không dám tin, nhìn người đàn ông đã từng đối xử tốt với mình, giờ lại lạnh lùng vô tình như vậy.


Lệ Bỉnh Uyên thật quá đáng, sao hắn có thể đối xử với nàng như vậy. Dù gì cũng đã quen biết một thời gian dài, sao lại nói một chút tình cảm cũng không có được chứ!

Con người chứ có phải con thú đâu mà bảo không tình cảm là không có tình cảm. Nàng cũng là con người bằng xương bằng thịt mà!

Giang Nhược Ninh không kìm được nữa, nước mắt trong hốc mắt như những giọt mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Bộ dạng lê hoa đái vũ này trông thật đáng thương. Làm người ta nhịn không được mà muốn tiến lên dỗ dành nàng.

Bất quá, Lệ Bỉnh Uyên như bật hệ điều hành không cảm xúc vậy.

Thậm chí, trong lòng hắn còn hoài nghi, trước đây mình có bị bỏ bùa không, sao lại có thể có hảo cảm với Giang Nhược Ninh được.

Hắn cũng không phải chưa từng gặp qua những người phụ nữ xinh đẹp và thông minh khác. Ấy vậy mà hết lần này đến lần khác lại có cảm giác đặc biệt với nàng. Thật kỳ lạ! .

||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||

Hiện tại hồi tưởng lại, hắn mới phát hiện, từ khi ở bên Phó Thanh Thù, hắn mới thấy mình tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cảm giác hắn trước kia có hảo cảm với Giang Nhược Ninh là một người khác vậy. Hiện tại mới chân chính là hắn!

Phó Thanh Thù có chút kinh ngạc khi thấy Lệ Bỉnh Uyên thực sự từ chối Giang Nhược Ninh - nữ chính.

Đến các ca ca của nàng cũng nói, hào quang nhân vật chính rất mạnh, có thể điều khiển hành vi của nhân vật, dù có tư tưởng riêng nhưng vẫn không thể từ chối nữ chính. Do đó, mọi người thống nhất với nhau, nếu tránh chạm mặt được thì sẽ tận lực không gặp nam nữ chính, tránh cùng nàng ta phát sinh tình tiết.

Hiện tại Lệ Bỉnh Uyên lần đầu tiên từ chối Giang Nhược Ninh, điều này có nghĩa hào quang của nữ chính đã dần mất đi hiệu lực?

Dù sao, rất nhiều kỳ ngộ của Giang Nhược Ninh đều bị Phó gia cướp mất. Hào quang ngày càng yếu đi cũng là chuyện bình thường, dễ hiểu.


Không có hào quang của nhân vật chính, hai người bọn hắn thực sự cũng rất bình thường, cũng không có vận khí đặc thù gì.

Giang Nhược Ninh cuối cùng nhìn Lệ Bỉnh Uyên một cái thật sâu, mắt đẫm lệ, vừa khóc vừa chạy ra khỏi văn phòng.

Phó Thanh Thù đột nhiên cười ra tiếng: "Không nhìn ra ngươi lại lạnh lùng với nàng như vậy! Nhìn thấy mỹ nhân khóc lóc đến thảm thương thế kia mà ngươi vẫn nhẫn tâm mặc kệ sao?"

Lệ Bỉnh Uyên trước mặt Phó Thanh Thù không còn vẻ lạnh lùng như trước, ngược lại có chút ngây ngô cùng ngượng ngùng.

"Nàng ta khóc thì có liên quan gì đến ta đâu. Cũng không phải ta bảo nàng ta đến. Hơn nữa lần nào tới gặp ta cũng đều có mục đích cũng không thuần khiết. Không phải là giúp đỡ cái này thì cũng là muốn ta ra tay trợ giúp cái khác. Mục tiêu cuối cùng chẳng phải cũng là vì để ta đầu tư thôi sao?"

Lệ Bỉnh Uyên là người kế thừa Lệ gia, nên ánh mắt nhìn người của hắn cũng vô cùng sắc sảo. Loại người như Giang Nhược Ninh, nhìn thì đơn thuần nhưng thật ra tâm cơ thâm sâu, hắn đã sớm biết từ trước.

Phó Thanh Thù như cười như không, nàng cảm thấy Giang Nhược Ninh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nếu nàng ta bỏ qua dễ dàng như thế thì còn gì là Giang Nhược Ninh mà nàng biết?

Trước khi hoàn toàn kết thúc, không bao giờ được chủ quan. Sau khi về nhà, nàng nhất định sẽ sắp xếp người theo dõi nàng ta, nhìn chằm chằm từng cử động của nữ chính. Để xem lúc ấy Giang Nhược Ninh còn có thể vùng vẫy thế nào được nữa!

Bất quá biểu hiện vừa rồi của Lệ Bỉnh Uyên làm nàng vô cùng hài lòng.

Phó Thanh Thù không có ý tốt, nhấn mở nút bấm công tắc. Trong nháy mắt một luồng tê dại dâng lên, Lệ Bỉnh Uyên khẽ rên một tiếng, dùng ánh mắt mê say nhìn nàng đắm đuối.

"Nhìn biểu hiện của ngươi không tệ. Tối mai vẫn ở chỗ cũ, chủ nhân sẽ thưởng cho giống như lần trước. Lần này chúng ta sẽ chơi nhập vai, đóng vai nhân vật mặc đồng phục/cám dỗ."

Lệ Bỉnh Uyên mắt sáng lên, cảnh tượng kích thích lần trước hắn vẫn nhớ như in trong đầu. Cảm giác mới nhớ lại thôi đã rất hưng phấn rồi!

Hắn thực sự rất thích, rất thích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương