Hạ Mỹ Thần tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà cô ấy, bày 2 cái bàn dài trong sân, trên bày chất đầy bánh ngọt, kẹo ngọt, nước trái cây được phục vụ liên tục, cô hiệu phó kiêu ngạo như vậy nhưng cũng bỏ công rất nhiều để chiêu đãi mấy đứa nhỏ.

Nhân duyên của Hạ Mỹ Thần không tệ, những bạn học cùng lớp, ngoại trừ những bạn học thêm buổi tối không đến được, hầu như ai cũng đến, chơi đùa rất náo nhiệt.

Tô Cẩn Du vô duyên với sự náo nhiệt này, anh cầm một tấm ảnh cô bé mặc váy công chúa vẻ mặt ai oán ngời trước giá vẽ.

Hừ… Nói thì hay lắm, người mẫu đâu rồi.

“Cẩn Du, lại đây ăn chút gì đi, không cần vội đâu.

” Cô hiệu phó bưng một đ ĩa bánh ngọt đến đặt lên bàn cạnh Tô Cẩn Du.

“Cảm ơn cô ạ.

”Tô Cẩn Du lễ phép như vậy hiển nhiên cô hiệu phó rất thích, bà ấy vỗ tay Tô Cẩn Du gật đầu: “Ngoan quá.


”Ngoan ngoãn hiểu chuyện, đây là nhân vật Tô Cẩn Du đã thiết lập ra cho bản thân ở thế giới này, anh nhận ra đây là thiết lập nhân vật sống dễ dàng nhất ở thế giới này.

Tia nắng mặt trời cuối cùng biến mất, buổi tiệc sinh nhật sắp kết thúc, lúc này có một chàng trai 17-18 tuổi đi vào, anh ta mặc bộ quần áo hợp thời nhất, nổi danh nhất, thiếu niên anh tuấn ôn nhuận như ngọc đứng cạnh cô bé con.

Khi Hạ Mỹ Thần nhìn thấy anh ta thì cười đến híp cả mắt, bổ nhào vào ngực anh ta gọi anh Hạ Nhất.

Cô hiệu phó cũng rất vui vẻ: “Tiểu Nhất, sao muộn thế này mà con vẫn đến.

”Hạ Nhất nhếch môi cười: “Sinh nhật của Thần Thần, đương nhiên con phải đến rồi, dượng đâu ạ, sao con không thấy ông ấy.

”Cô hiệu phó thở dài: “Dượng con ra nước ngoài rồi… Sinh nhật của Thần Thần mà ông ấy chẳng về, thật là…”Đầu Tô Cẩn Du ong lên một tiếng, rất nhiều ký ức tuôn ra.

Anh còn nhớ, thật lâu trước đây, chẳng nhớ là khi nào, hình như anh đọc một quyển tiểu thuyết máu chó, tình tiết cụ thể thì anh không nhớ rõ lắm, nhân vật chính là hai cô bé, quyển tiểu thuyết chủ yếu kể về cuộc sống máu chó của hai cô bé.

Anh còn nhớ nữ chính có một người anh trai tên là Hạ Nhất, mỗi lần nữ chính thấy anh trai thì đều gọi là anh Hạ Nhất, lúc đó Tô Cẩn Du thấy thú vị nên cũng nói chị gái anh đọc, vì vậy ấn tướng rất sâu sắc.

Chị anh còn khen tiểu thuyết này hay, ngay cả chuyện buồn cũng viết khá vui vẻ không bi đát lắm.

Suy nghĩ một chút Tô Cẩn Du thấy hoảng hốt.

Anh xuyên vào tiểu thuyết, lại còn tận 2 cuốn tiểu thuyết, còn là người không vậy.

Tô Cẩn Du hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát tướng mạo của cô hiệu phó và Hạ Mỹ Thần, quả nhiên họ chẳng giống nhau.

Anh nhớ mang máng, hai cô bé này là song sinh khác trứng, khi sinh ra thì bị vứt bỏ trước cửa cô nhi viện.

Tô Thư Nhan cũng từng phân tích về chi tiết này, tiện thể khen ngợi sự logic của tác giả.


Những người sinh đôi khác trứng đa phần là phụ nữ trên 35 tuổi, vào thời đại đó, ở tuổi này mà vẫn sinh con thì chắc chắn muốn sinh con trai, đây là suy nghĩ của một gia đình bình thường.

Người nhà họ thấy sinh bé gái, vậy mà còn sinh đôi vì vậy quyết định bỏ rơi chúng, đưa hai bé gái đặt trước viện mồ côi.

Sau khi phân tích thì Tô Thư Nhan còn bổ sung thêm: “Bây giờ đàn ông lớn tuổi vẫn không tìm được vợ, đây chính là nguyên nhân đó.

”Hai chị em sống ở cô nhi viện một thời gian, vừa hay có một hộ gia đình có con gái bất hạnh chết yểu, vì để an ủi mẹ đứa bé, nên nhà này quyết định thu dưỡng một đứa nhỏ.

Vừa hay ở cô nhi viện có hai chị em này tuổi tác phù hợp.

Bởi vì là là song sinh khác trứng, nên hai đứa bé một thì xinh đẹp đáng yêu, một đứa thì lạnh lùng, không cần nói cũng biết tất nhiên họ sẽ chọn đứa bé đáng yêu hơn.

Vận mệnh của hai chị em bắt đầu thay đổi từ đây.

Đoạn sau thì Tô Cẩn Du không xem nên anh không xác định được, Hạ Mỹ Thần có thật sự là nhân vật trong tiểu thuyết hay không.

Anh cúi đầu nhìn bức ảnh trong tay, Hạ Mỹ Thần mặc váy công chúa màu trắng cười tươi xán lạn.

Tô Cẩn Du còn nhớ, quyển tiểu thuyết này là bi kịch.


“Thần Thần, sinh nhật vui vẻ, em muốn quà sinh nhật gì nào, em đoán em anh tặng cho em thứ gì, có đúng là thứ em muốn hay không.

”Hạ Mỹ Thần nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Búp bê!”Hạ Nhất lộ ra vẻ kinh ngạc, lấy từ trong túi giấy ra một hộp quà: “Sao em biết là búp bê?”Hạ Mỹ Thần nhếch miệng: “Đúng thế à, năm nào anh cũng tặng búp bê, anh Hạ Nhất, anh có thể đổi thứ khác được không, em lớn rồi.

”Hạ Nhất dịu dàng sờ đầu cô ấy: “Cho dù em lớn đến đâu thì cũng là công chúa nhỏ của anh.

”Cô bé khác cũng lộ ra sự hâm mộ, chỉ có Tô Cẩn Du cảm thấy chua đến ê cả răng.

Còn công chúa nhỏ gì, anh chắc không phải bảo bối của các chị đâu nhỉ.

Tô Cẩn Du nhìn đồng hồ, tăng nhanh tốc độ vẽ, anh nói với cô Út rồi, phải về nhà trước 8 giờ tối, cũng sắp đến lúc phải về rồi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương