Editor: Linh KimThời điểm Ngôn Cẩn đang nghĩ như vậy, Tần Văn Châu lại nói: "Con mới vài tuổi, liền biết thẹn thùng?"Ngôn Cẩn nghe vậy cúi xuống nhìn chính mình, sau đó uể oải thở dài một hơi.

Cũng đúng nha, cô hiện tại đã không phải là dáng người thon thả xinh đẹp của thiếu nữ.

Nói mình tự tắm ở tuổi này thật đúng là có chút miễn cưỡng.

Nghĩ như vậy, cô cũng vứt bỏ đi điểm hổ thẹn ở trong lòng, bắt đầu nhắm mắt hưởng thụ động tác nhẹ nhàng của Tần Văn Châu.

Tắm rửa xong, Ngôn Cẩn bị Tần Văn Châu bọc trong một cái khăn lớn rồi đưa về giường của mình.

Lúc sau dặn dò tốt Ngôn Cẩn ngủ xong, Tần Văn Châu xong xoay người đi xem Ngôn Hi tắm rửa.

Ngôn Cẩn xác thật mệt mỏi, bởi vậy bị Tần Văn Châu đặt tới trên giường, không quá vài phút cô liền lâm vào mộng đẹp.

Trong mộng, Ngôn Cẩn gặp được người bạn trai cũ đã hại mình ở thế giới kia.

Đôi mắt đối phương đỏ hồng, chất vấn cô vì cái gì mà rời bỏ hắn, vì cái gì không cho hắn một cơ hội.

Cơ hội?Ngôn Cẩn nhìn người có khuôn mặt anh tuấn trước mặt, có chút trào phúng mở miệng: "Cho anh cơ hội bởi vì em gái kia khóc thút thít cáo trạng liền tới tìm tôi chất vấn? Anh tỉnh lại đi, đừng làm người ta ghê tởm.

"Đúng vậy, Ngôn Cẩn lúc trước cùng đối phương chia tay, chính là vì đối phương có một "Em gái tốt".

Ngôn Cẩn nhìn ra thủ đoạn của cô gái kia, cô cũng có thể dễ dàng chọc thủng thủ đoạn vụng về của đối phương.

Nhưng cô cũng không có làm, mà thực dứt khoát chia tay người đàn ông trước mặt bị vài thủ đoạn nhỏ đã có thể bị xoay vòng vòng.

Mười ngày sau liền nhanh chóng có bạn trai mới.

Rốt cuộc, người không tín nhiệm bạn gái của mình, có thể trông cậy gì vào hắn đây?Huống chi, nguyên nhân không tín nhiệm lại bởi vì một cô gái khác.

Mà đúng lúc này, cảnh tượng trước mặt Ngôn Cẩn lại thay đổi, cô đứng bên cạnh đường, chờ đèn đỏ.

Liền ở ngay lúc này, cô nghe thấy phía sau có người gọi tên cô.

Ngôn Cẩn quay đầu nhìn lại, chính là khuôn mặt của người đàn ông đã phản bội cô.

Đối phương có vẻ rất tiều tụy, đôi mắt đỏ hồng hỏi cô, thật sự không thể lại cho hắn cơ hội sao?Ánh mắt Ngôn Cẩn rơi xuống đôi môi có chút khô nứt của đối phương, sau đó không chút lưu tình mà lắc đầu.


Vừa lúc nước sôi lửa bỏng này, bạn trai mới lại gọi điện thoại tới.

Ngôn Cẩn lắc lắc di dộng với người trước mặt.

Nhướng mày nói: "Thật xin lỗi, bạn trai tôi gọi điện thoại tới, lúc khác nói chuyện.

"Đối với Ngôn Cẩn mà nói, người trưởng thành giao lưu nên là dạng này.

Không dây dưa quá phận, biết tiến biết lùi.

Nhưng ở lúc Ngôn Cẩn muốn đi cách xa đối phương để nhận điện thoại, cô liền cảm nhận được một cỗ lực lớn từ phía sau mình truyền đến.

Cô bị người ta đẩy ra trước xe tải đang đi đến, mà lúc này cách lúc đèn đỏ kết thúc còn mười giây.

Xe tải phanh không kịp, âm thanh chạm vào thân thể cô vang lên rõ ràng.

Ngôn Cẩn cảm thấy mọi giác quan trên người mình đều đau! ! ! ! ! ! ! !.

.

Ngay sau đó, trong căn phòng ấm áp, cô bé nằm trên giường đệm đột nhiên mở mắt, có chút thống khổ thở dốc lên.

Ngôn Cẩn từ trên giường ngồi đạy, cô có chút khổ sở dùng tay che trái tim mình, qua một hồi mới dần bình tĩnh lại.

Quay đầu nhìn sắc trời đen nhánh ngoài cửa sổ, Ngôn Cẩn thở phào nhẹ nhõm mội hơi.

Thì ra là ác mộng a.

Cô quay đầu nhìn đền nhỏ mà Tần Văn Châu vì mình để lại, nội tâm vốn đang bực bội vững vàng dịu lại.

Ngôn Cẩn lần nữa nằm lại xuống giường, sau đó một lần nữa cô rơi vào mộng đẹp.

Lần này đích thực là một giấc một đẹp đến khi trời sáng.

Thời điểm ngày hôm sau Ngôn Cẩn thức dậy, Ngôn Hi đã bị Tần Văn Châu đưa đi nhà trẻ.


Ngôn Cẩn cùng Tần Văn Châu ăn cơm sáng, lại ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó lại bị Tần Văn Châu an bài ngồi bên cạnh, xem một ít hoạt hình có nội dung giáo dục đạo đức.

Bởi vì thân thể của nguyên thân, loại hoạt hình có thể khiến cho người xem bật cười, Tần Văn Châu luôn luôn không cho Ngôn Cẩn xem.

Mà Tần Văn Châu hôm nay cũng bận công việc của mình.

Bà hiện là nhà thiết kế của nhãn hiệu thời trang nội địa nổi tiếng Z.

Lúc trước Ngôn Cẩn bị bệnh, đã hơn nửa tháng không có làm việc.

Hiện tại công ty bà sắp ra sản phẩm mùa mới, thân là nhà thiết kế bà tự nhiên có nhiều công việc cần phải làm.

Bất quá công việc của Tần Văn Châu so với nhiều công việc khác đã tự do hơn nhiều rồi.

Bà hiện tại muốn một bên chiếu cố Ngôn Cẩn, một bên làm việc, thời gian tính toán vẫn là còn kịp.

Tần Văn Châu đã tìm một dì giúp bà chăm sóc Ngôn Cẩn.

Chuyện học của Ngôn Hi, Tần Văn Châu cũng giao toàn bộ cho bà dì chăm sóc! ! ! !.

.

Ngôn Cẩn vẫn ăn không ngồi rồi tiếp tục thêm nửa tháng, rốt cuộc không chịu nổi.

Tuy rằng bề ngoài cô là một đứa bé, nhưng chung quy lại cô vẫn là một người trưởng thành.

Sinh hoạt hiện tại nhàm chán, Ngôn Cẩn có thể kiên trì nửa tháng đã là kết quả không tồi.

Bởi vậy hôm nay nghe Ngôn Hi về đến nhà, ríu rít kể cho cô các loại phát sinh thú vị sau buổi học.

Ngôn Cẩn thấy Tần Văn Châu từ bên ngoài trở về, liền vọt tới bên cạnh Tần Văn Châu lúc này đang đổi giày.

Sau đó động tác cực kỳ nhanh nhẹn ôm lấy đùi Tần Văn Châu, ngẩng đầu lên đáng thương vô cùng nhìn đối phương.

"Mẹ, con cũng muốn đi nhà trẻ.


"Tuy rằng nhà trẻ chỉ có một đám trẻ con, nhưng đối với Ngôn Cẩn bây giờ, ít nhất cô còn có thể chơi cùng một đứa trẻ.

Không cần giống như hiện tại mỗi ngày đều ở nhà, TV cũng không thể xem nhiều, chỉ có thể trước mắt Tần Văn Châu làm bạn với số búp bê Barbie không đếm nổi của nguyên chủ.

Tần Văn Châu nghe được Ngôn Cẩn nói, cũng không rảnh đổi lại giày tiếp, bà có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Ngôn Cẩn.

Một lát sau, Tần Văn Châu ngồi xổm xuống, hỏi Ngôn Cẩn: "Tiểu Cẩn tại sao lại nghĩ đến đi nhà trẻ.

"Bình tĩnh mà xem xét, Tần Văn Châu không hy vọng Ngôn Cẩn đi nhà trẻ.

Nhà trẻ rốt cuộc là có đám có không ít phiền toán cùng sức phán đoán chưa đủ.

Ngôn Cẩn lại bị bệnh tim không chịu nổi có bất cứ kích thích nào, giống như trước đây cô chính là bị Tống Vân Kỳ dọa sợ nằm viện nửa tháng.

Nếu bây giờ đi nhà trẻ, cô lại bị đứa trẻ nào nghịch ngợm dọa bệnh tim tái phát thì phải làm sao bây giờ.

Đây là vấn đề Tần Văn Châu không thể không lo lắng.

Tần Văn Châu không khỏi lừa gạt Ngôn Cẩn nói: "Nhà trẻ chơi so với ở nhà không tốt bằng đâu, còn không có nhiều búp bê Barbie, cho nên Tiểu Cẩn, chúng ta đừng đi nữa được không.

”Nhưng hôm nay Ngôn Cẩn quyết tâm muốn đạt được mục đích này.

Chỉ thấy lúc sau cô nghe được Tần Văn Châu cự tuyệt, hốc mắt liền nổi lên nước mắt: "Con không! ! " Ngôn Cẩn kéo dài âm thanh nói.

"Trong nhà không có ai chơi với con, cũng không có giáo viên cùng con làm trò chơi, con chính là muốn đi nhà trẻ.

"Ngôn Cẩn chơi xấu hô lên.

Nghe được lời này, Tần Văn Châu đã hiểu ra gì cái gì con gái nhỏ hôm nay lại khác thường.

Bà không khỏi nhăn mày lại.

Sau đó mang theo một chút tức giận nhìn về phía người đứng bên kia, Ngôn Hi có chút luống cuống tay chân nhìn một màn này.

"Ngôn Hi, ai cho con nói với em gái những cái đó.

"Lời nói của Tần Văn Châu đột nhiên dọa đến thân mình Ngôn Hi run lên một cái, cô bé có chút tay chân luống cuống nhìn về phía Tần Văn Châu, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người Ngôn Cẩn.

Ngôn Cẩn trong lòng nói một tiếng không tốt.

Co chỉ nghĩ muốn đi nhà trẻ để thả lỏng, nhưng lại quên mất tính cách Tần Văn Châu chính là luôn giận chó đánh mèo lên Ngôn Hi.


Ngôn Cẩn tay tay đang ôm chân Tần Văn Châu đang ôm Tần Văn Châu bỗng nhiên hung hăng nắm quần Tần Văn Châu một chút.

Sau đó thời điểm Tần Văn Châu cúi đầu nhìn xuống, mới chậm rãi ngã xuống sàn.

“Tiểu Cẩn!”Tần Văn Châu lập tức kinh hoảng.

Túi trong tay bà đều rơi xuống mặt đất.

Ngôn Cẩn cuộn tròn ở trên sàn nhà, dùng sức nín thở, sau đó liền nhanh chóng cảm nhận trái tim của mình thực sự đau.

Lúc này cũng không cần Ngôn Cẩn ngụy trang, cái trán cô vì quá sức đau đớn mà nổi lên một tầng mồ hôi.

Tay Tần Văn Châu run rẩy, đem Ngôn Cẩn đặt trên sàn nhà, bản thân vội vàng vọt vào phòng ngủ của mình, lấy thuốc của Ngôn Cẩn ra.

Dì bảo mẫu đã đặt tốt bình nước sôi để nguội trên bàn ăn cơm, Tần Văn Châu lấy cái ly lại, run rẩy cho thuốc vào miệng Ngôn Cẩn.

Lúc này Ngôn Cẩn phối hợp tự nhiên vạn phần.

Cô cố ý lấy bệnh bức Tần Văn Châu, thuậ tiện cũng giúp Ngôn Hi giải vây, nhưng cô đối với mạng nhỏ của mình vẫn rất hiểu rõ.

Bởi vậy mà hiện tại, tuy rằng thân thể có điểm khó chịu, nhưng vẫn nằm trong khống chế của Ngôn Cẩn.

Một lúc sau khi được Tần Văn Châu cho uống thuốc, một lát Ngôn Cẩn đã khôi phục trạng thái bình thường.

Tần Văn Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng bà vẫn không yên tâm muốn đem Ngôn Cẩn đi bệnh viện nhìn qua một cái.

Nhưng lúc này Ngôn Cẩn ôm chặt đùi bà, không muốn lại đi bệnh viện.

Trong miệng chỉ lặp lại câu: Mẹ, con muốn đi nhà trẻ! Con muốn đi nhà trẻ!"Tần Văn Châu bất đắc dĩ, lại không dám cưỡng chế ôm Ngôn Cẩn lên.

Bà sợ lại kích thích đến Ngôn Cẩn.

Bởi vậy bà chỉ có thể thập phần bất đắc dĩ đáp ứng trước thỉnh cầu của Ngôn Cẩn.

"Được được được, ngày mai mẹ liền đưa con đi nhà trẻ.

Nhưng hiện tại chúng ta đi bệnh viện trước.

"Ngôn Cẩn nghe vậy, lúc này mới buông lỏng chân Tần Văn Châu ra, sau đó tùy ý đối phương đem cô ôm lên.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương