Xuyên Thành Đường Muội Của Nữ Chủ Trong Truyện Khoa Cử
-
Chương 29: Khoa Trương
Hai trăm cân hạt ngô, sau khi xay bột xong cũng chỉ còn lại 180 cân, lại lọc thêm một lần nữa, có phần bột mịn cũng chỉ còn lại được hơn 80 cân. Nhìn thì rất nhiều, nhưng ở triều đại này, một cân cũng chỉ có 560 gram, hơn nửa cân ở hiện đại một chút, cho nên theo hiện đại nói, thì số bột ngô còn lại không nhiều.
Cố nãi nãi để Khuất thị lọc bột ngô, sau đó bà lại đi lấy một trăm cân gạo ra đi tuốt vỏ hạt thóc.
Sau khi tuốt hạt xong, chỉ thu được 90 cân gạo, còn lại 10 cân chấu pha chút cám thì để nuôi heo. Mà 90 cân gạo này tất nhiêu cũng phải lọc đi rồi, bởi vì xay gạo cũng sẽ có lẫn hạt gạo và vỏ trấu.
Khuất thị đối với những việc này chưa bao giờ hỏi, dù sao trong nhà người đương gia chính là bà bà
Sắp đến giờ ăn cơm tối, Cố Lan tới: “Nãi nãi……” Lúc này trong ánh mắt của nàng ta có chứa một phần hung ác nhìn về phía Cố nãi nãi, ngoan ngoãn kêu một tiếng nãi nãi.
Nghe thấy tiếng kêu, Cố Linh tò mò nhìn về phía Cố Lan, trong tiểu thuyết có miêu tả về Cố Lan, trên người cô nương trẻ tuổi này mang một thân khí chất không tầm thường, hấp dẫn Chu Sách…… Sau đó còn hấp dẫn một người người danh gia vọng tốc ở kinh thành nữa.
Nhưng lúc này, Cố Linh thật sự không nhìn ra nổi một thân khí chất bất phàm kia của nữ chủ? Bỏ đi, có lẽ mắt nàng mù, khí chất này của nữ chủ đâu xứng để cho một pháo hôi nhìn đâu.
Nguyên chủ ở trong tiểu thuyết này, chỉ là một pháo hôi nhỏ bé, chờ khi nữ chủ ra bên ngoài còn nhiều nữ phụ nữa.
Nhưng kì lạ là, nữ chủ Cố Lan đời trước đến khi chết cũng chỉ ở nông thôn, nơi đi xa nhất cũng chỉ ở trấn trên, kiến thức và sự trải nghiệm của nàng ta đến ngay cả một người phụ nữ nông thôn cũng không bằng, cho nên, Cố Linh cảm thấy tiểu thuyết này viết hơi bị khoa trương rồi.
Nhưng giờ phút này nàng ấy tới Cố gia để làm gì? Bởi vì trong tiểu thuyết không hề có đoạn như vậy, cho nên Cố Linh cũng không biết. Thật ra nàng vẫn còn nhớ rõ một vài tình tiết trong tiểu thuyết.
Sau khi Cố Lan trọng sinh, lợi dụng những gì biết ở tương lai để đến gần Chu Sách, sau đó xuống nước huỷ hoại trong sạch và rồi cùng Chu Sách đính hôn, lúc sau thanh danh của nàng ấy ở Cố gia bắt đầu tốt lên. Bên ngoài đều được người người khen ngợi.
Chờ đến đến sau khi nàng ấy thành thân, liền bắt đầu hủy hoại thanh danh của nguyên chủ.
Đời trước của Cố Lan đúng thật là rất thảm, muốn báo thù cũng có thể hiểu được. Nhưng, nàng huỷ hoại thanh danh của nguyên chủ chả nhẽ lại không nghĩ đến tương lai của hai muội muội vẫn còn ở Cố gia sao? Đương nhiên, lúc ấy Chu Sách bắt đầu có tiền đồ, mặc dù thanh danh của nguyên chủ bị huỷ hoại, hai nữ nhi còn lại của Đại phòng vẫn có thể gả ra bên ngoài được.
“Nãi nãi đi xay gạo.” Cố Linh ngồi ở bên Khuất thị đang ngồi sàng bột ngô ở trong viện.
Cố Lan đi vào sân, tầm mắt dừng ở trên người Cố Linh. Sau khi trọng sinh, đây cũng phải lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào người muội muội này, lại nói tiếp, trước khi tọng sinh sống ba mươi mấy năm, số lần nhìn thẳng vào đường muội này cũng không nhiều.
Đời trước, nàng tự ti, yếu đuối, cho nên không có lá gan tới gần đường muội được sủng ái nhất trong nhà. Mà ấn tượng sâu nhất của nàng với người này là vào ngày kết hôn của người này.
Sau đó, nàng nghe nói Cố gia càng ngày càng tốt, rồi sau đó cũng không gặp qua đường muội này một lần nào nữa. Mặc dù tết đến ngày mồng hai nữ nhi phải về nhà mẹ đẻ chúc tết cũng không gặp, Cố gia cũng không hy vọng ngày đường muội vè nhà mẹ đẻ cùng ngày với mình.
Mà nàng, cũng không có mặt mũi về cùng ngày với đường muội.
Cố Lan vĩnh viễn sẽ không quên ở đời trước,khi nàng bắt đầu được mười mấy tuổi bị gả cho người nam nhân kia rồi ngày ngày bị đánh, nàng vĩnh viễn sẽ không quên những ngày nàng mang thai, tến khốn nạn đó cũng không hề buông tha cho nàng. Mà hết thảy này, đều là do đường muội này hại.
Cố nãi nãi để Khuất thị lọc bột ngô, sau đó bà lại đi lấy một trăm cân gạo ra đi tuốt vỏ hạt thóc.
Sau khi tuốt hạt xong, chỉ thu được 90 cân gạo, còn lại 10 cân chấu pha chút cám thì để nuôi heo. Mà 90 cân gạo này tất nhiêu cũng phải lọc đi rồi, bởi vì xay gạo cũng sẽ có lẫn hạt gạo và vỏ trấu.
Khuất thị đối với những việc này chưa bao giờ hỏi, dù sao trong nhà người đương gia chính là bà bà
Sắp đến giờ ăn cơm tối, Cố Lan tới: “Nãi nãi……” Lúc này trong ánh mắt của nàng ta có chứa một phần hung ác nhìn về phía Cố nãi nãi, ngoan ngoãn kêu một tiếng nãi nãi.
Nghe thấy tiếng kêu, Cố Linh tò mò nhìn về phía Cố Lan, trong tiểu thuyết có miêu tả về Cố Lan, trên người cô nương trẻ tuổi này mang một thân khí chất không tầm thường, hấp dẫn Chu Sách…… Sau đó còn hấp dẫn một người người danh gia vọng tốc ở kinh thành nữa.
Nhưng lúc này, Cố Linh thật sự không nhìn ra nổi một thân khí chất bất phàm kia của nữ chủ? Bỏ đi, có lẽ mắt nàng mù, khí chất này của nữ chủ đâu xứng để cho một pháo hôi nhìn đâu.
Nguyên chủ ở trong tiểu thuyết này, chỉ là một pháo hôi nhỏ bé, chờ khi nữ chủ ra bên ngoài còn nhiều nữ phụ nữa.
Nhưng kì lạ là, nữ chủ Cố Lan đời trước đến khi chết cũng chỉ ở nông thôn, nơi đi xa nhất cũng chỉ ở trấn trên, kiến thức và sự trải nghiệm của nàng ta đến ngay cả một người phụ nữ nông thôn cũng không bằng, cho nên, Cố Linh cảm thấy tiểu thuyết này viết hơi bị khoa trương rồi.
Nhưng giờ phút này nàng ấy tới Cố gia để làm gì? Bởi vì trong tiểu thuyết không hề có đoạn như vậy, cho nên Cố Linh cũng không biết. Thật ra nàng vẫn còn nhớ rõ một vài tình tiết trong tiểu thuyết.
Sau khi Cố Lan trọng sinh, lợi dụng những gì biết ở tương lai để đến gần Chu Sách, sau đó xuống nước huỷ hoại trong sạch và rồi cùng Chu Sách đính hôn, lúc sau thanh danh của nàng ấy ở Cố gia bắt đầu tốt lên. Bên ngoài đều được người người khen ngợi.
Chờ đến đến sau khi nàng ấy thành thân, liền bắt đầu hủy hoại thanh danh của nguyên chủ.
Đời trước của Cố Lan đúng thật là rất thảm, muốn báo thù cũng có thể hiểu được. Nhưng, nàng huỷ hoại thanh danh của nguyên chủ chả nhẽ lại không nghĩ đến tương lai của hai muội muội vẫn còn ở Cố gia sao? Đương nhiên, lúc ấy Chu Sách bắt đầu có tiền đồ, mặc dù thanh danh của nguyên chủ bị huỷ hoại, hai nữ nhi còn lại của Đại phòng vẫn có thể gả ra bên ngoài được.
“Nãi nãi đi xay gạo.” Cố Linh ngồi ở bên Khuất thị đang ngồi sàng bột ngô ở trong viện.
Cố Lan đi vào sân, tầm mắt dừng ở trên người Cố Linh. Sau khi trọng sinh, đây cũng phải lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào người muội muội này, lại nói tiếp, trước khi tọng sinh sống ba mươi mấy năm, số lần nhìn thẳng vào đường muội này cũng không nhiều.
Đời trước, nàng tự ti, yếu đuối, cho nên không có lá gan tới gần đường muội được sủng ái nhất trong nhà. Mà ấn tượng sâu nhất của nàng với người này là vào ngày kết hôn của người này.
Sau đó, nàng nghe nói Cố gia càng ngày càng tốt, rồi sau đó cũng không gặp qua đường muội này một lần nào nữa. Mặc dù tết đến ngày mồng hai nữ nhi phải về nhà mẹ đẻ chúc tết cũng không gặp, Cố gia cũng không hy vọng ngày đường muội vè nhà mẹ đẻ cùng ngày với mình.
Mà nàng, cũng không có mặt mũi về cùng ngày với đường muội.
Cố Lan vĩnh viễn sẽ không quên ở đời trước,khi nàng bắt đầu được mười mấy tuổi bị gả cho người nam nhân kia rồi ngày ngày bị đánh, nàng vĩnh viễn sẽ không quên những ngày nàng mang thai, tến khốn nạn đó cũng không hề buông tha cho nàng. Mà hết thảy này, đều là do đường muội này hại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook