Ánh mắt Lục Hoán tràn ngập dò xét.
Úc Bạch Hàm kéo ra một nụ cười "Vui lắm, vui đến mức không biết nên làm thế nào cho phải."
Lục Hoán cũng cười, "Vậy thì cứ mong chờ đi."
Hai người mặt đối mặt, trao nhau nụ cười giả đến không thể giả hơn.
Trong lòng Úc Bạch Hàm hiện lên mười vạn con dao giết heo.
Tư gia, một từ đồng nghĩa với trầm cảm, một vấp ngã trên con đường đến với hạnh phúc.
Giả cười hai giây, Úc Bạch Hàm lại nói tiếp, "Nhưng mà tôi đã đồng ý với bạn anh rồi, lần đầu tiên hẹn nhau mà tôi đã bùng kèo hình như cũng không phải phép cho lắm?"
Lục Hoán nhìn dáng vẻ thảo mai của cậu, hợp tác nói: "Vậy cậu nghĩ chúng ta nên làm sao mới phải?"
Úc Bạch Hàm cân nhắc, "Chi bằng sáng mai chúng ta đi đưa quà hồi môn thôi, dừng xe ở cửa gửi quà xong đi luôn.

Chỉ cần trên đường không kẹt xe, chúng ta còn có thể đến kịp bữa trưa."
"......"
Lục Hoán nhìn cậu vài giây, điềm tĩnh mở miệng, "Cậu đấy nào phải là hồi môn, đấy gọi là hâm nóng thức ăn."
Đảo hai cái là có thể múc ra bát ăn được rồi.
Úc Bạch Hàm xấu hổ cúi đầu, như vậy có lẽ cũng qua loa quá thật.
Lục Hoán nhịp nhịp ngón tay lên đùi, như suy tư một chút rồi lại nói, "Bữa trưa thì vội quá, bữa tối thì có thể."
Ý là, cơm nước xong có thể đi ngay.
Úc Bạch Hàm trong lòng nở hoa!
Không phải ở đấy cả ngày, hạnh phúc của cậu đã trở lại rồi ~
Cậu vừa lòng mà bày kế cho Lục Hoán, "Đến lúc đó, anh cứ nói là anh muốn giới thiệu tôi cho bạn thân của anh, bọn họ nhất định sẽ khua chiêng gõ trống mà tiễn chúng ta đi ngay."
Tư gia chỉ hận không thể trực tiếp đẩy cậu vào vòng tròn xã giao của Lục Hoán!
Lục Hoán mỉm cười, nhìn không ra cảm xúc, "Phải không."
Úc Bạch Hàm chân thành gật đầu, "Tuyệt đối chí phải."
...
Sau khi thương lượng với Lục Hoán xong, Úc Bạch Hàm liền trở về phòng nhắn tin cho Tề Quyết.
Lúc Tề Quyết biết tiệc liên hoan lại trùng với ngày "hồi môn" của bọn họ, vội vàng nói bên hắn có thể sửa thời gian, lập tức bị Úc Bạch Hàm điên cuồng cản lại!
[Úc Bạch Hàm]: Nhất định phải là thời gian đó, vô cùng ok.

Lệch một ngày, lệch một giờ, tôi và Lục Hoán đều không thể chấp nhận.

[mỉm cười]
[Tề Quyết]:......? Ok.

[Tui không hiểu nhưng nghe cậu vậy]
Úc Bạch Hàm theo thường lệ trộm từng cái sticker của Tề Quyết lưu vào wechat, sau đó buông điện thoại an tâm đi ngủ.
·
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Lục Hoán đã ra ngoài.
Úc Bạch Hàm không đi cùng hắn đến công ty, đồng thời còn bị hạ lệnh cưỡng chế, không cho phép cậu tới phòng tập sau nhà quấy nhiễu người khác công tác.

Cậu không sờ được phòng máy, liền tùy cơ chọn một người may mắn - Phùng quản gia để mượn máy tính.
Úc Bạch Hàm dùng máy tính của Phùng quản gia vào game, phát hiện Tần Luân vậy mà cũng đang online.

Cậu nhớ tới cái liếc mắt lạnh vù vù Lục Hoán dành cho Tần Luân hôm qua, liền gửi đi một cái voice chat.
"Hôm qua cậu không bị phạt chứ?"
Tần Luân im lặng một lúc, "Không có."
Tối hôm qua Tần Luân mới nghe Phàn Lâm nói, tiểu thiếu gia này hơn phân nửa là bị ngài Lục "phạt" tới thao luyện.

Hắn lại đưa người ta đi chơi game nửa ngày, cũng không biết Úc Bạch Hàm về có bị tăng mức phạt hay không.
Tần Luân nghĩ nghĩ, liền hỏi, "Cậu thì sao?"
"Tôi, ầy..." Máy tính lag quá.

Úc Bạch Hàm trả lời, "Thôi đừng nói nữa, chơi game đi."
Thời gian có hạn, ở chỗ này nói cái gì mà chuyện.
Phía bên kia mơ hồ trầm mặc mười mấy giây, giọng nói đột nhiên lộ ra vài phần thương hại, "Được, chơi game."
Úc Bạch Hàm:?
Máy tính của chú Phùng quá lag, Úc Bạch Hàm miễn miễn cưỡng cưỡng chơi đến buổi chiều liền thoát game, cũng thuận tiện add luôn wechat Tần Luân, nhờ hắn giúp cậu tìm một chiếc máy tính mới.
Tần Luân rất nhanh đã trả lời lại, gửi cho cậu liền mấy cái link.
Tài khoản ngân hàng của Úc Bạch Hàm có mười vạn nhân dân tệ, thời gian chuyển tiền là ngày đầu tiên hắn bước chân vào Lục gia.
Kẹt sỉ cỡ vậy, vừa nhìn đã biết người gửi không ai khác chính là tên tư bản âm hiểm nhà bên kia.
Cậu không chút đau lòng lên mạng mua một cái máy tính hơn hai vạn, mới vừa thanh toán thành công chưa được mấy phút, di động đột nhiên bật ra một tin nhắn.
[PUA đại sư]: Mua máy tính làm gì?
"......"???
Úc Bạch Hàm lập tức quay lại kiểm tra app ngân hàng trên điện thoại, lúc này mới phát hiện cái thẻ kia vậy mà lại là Tư Diên Đình đứng tên.
Chẳng trách cậu bên này mới mua máy tính, đối phương bên kia đã biết được rõ ràng.
Úc Bạch Hàm âm thầm ảo não: Thất sách.
Sớm biết vậy vừa rồi đã mua cái máy tính mười vạn, quẹt cháy thẻ của hắn ta.
[Úc Bạch Hàm]: Dùng để tài liệu.
Đối phương tựa hồ ngầm đồng ý khoản chi tiêu này của cậu, không hỏi tiếp nữa, chỉ nhắn lại một câu: "Ngày kia gặp nói sau".
......!Ngày kia.
Úc Bạch Hàm đặt điện thoại xuống, dựa vào ghế salon bên ban công phòng ngủ, híp mắt chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn đang từ từ buông xuống trên bầu trời.
Ngày kia chính là ngày "hồi môn", trông có vẻ cậu sẽ phải đối diện trực tiếp với Tư Diên Đình - thằng điên chuyên ngành tâm lý học, người đã tẩy não "cậu" suốt hai mươi năm.

Cũng không biết thân phận của mình còn có thể giấu tiếp được hay không.
Úc Bạch Hàm nhắm mắt lại, hướng về phía ánh hoàng hôn rực rỡ chắp tay cầu nguyện:
Cầu nguyện biểu hiện ngày kia của cậu có thể qua mắt được Tư Diên Đình.
Nếu không thể gạt được hắn, vậy cầu nguyện cho Tư Diên Đình lập tức bị mù!
·
Máy tính Úc Bạch Hàm mới mua ngày hôm sau đã được gửi đến.

Vừa lúc là thứ bảy, Lục Hoán cũng ở nhà.
Thời điểm chuyển phát nhanh giao hàng đến nhà, Lục Hoán đang ngồi ở ban công ngoài phòng khách đọc sách phơi nắng.

Hắn nhìn thấy Úc Bạch Hàm ôm máy tính nhảy tưng tưng đi xuyên qua phòng khách, nhướn mày gọi người lại.
"Mang qua đây nhìn thử."
Úc Bạch Hàm nghĩ đến chuyện mình mua cái máy tính còn mượn danh Lục Hoán, liền hào phóng mà ôm qua.
Chính giữa ban công đặt một bàn trà bằng kính, hai bên trái phải đặt hai chiếc ghế mây.
Chiếc máy tính đã tháo rời được đặt trên bàn trà.

Linh kiện thoạt nhìn rất tân tiến, Lục Hoán vừa nhìn đã biết, máy tính nhãn hiệu này đều là từ năm con số trở lên.
Hắn cười như không cười, "Bạch Hàm của chúng ta, tài sản đúng là có không ít."
Úc Bạch Hàm lắc đầu, "Một giọt cũng không còn nữa rồi."
Tất cả đều bị ghi lại dưới mí mắt của Tư lột da, cũng may là ngày hôm qua cậu không mua skin game.

Cậu ở trước mặt Lục Hoán mở máy tính cài đặt hệ điều hành, sau đó lại ngựa quen đường cũ tải game về máy, đăng nhập tài khoản.
Úc Bạch Hàm liếc nhìn Lục Hoán đang ngồi đọc sách bên cạnh, "Hay là tôi về phòng nhé? Tôi muốn lập team chơi cùng đồng đội, sợ là sẽ ồn đến anh."
Lục Hoán từ từ ngẩng đầu khỏi trang sách, "Không sao.

Đúng lúc để tôi nhìn xem...!là cái game nào, làm cho Bạch Hàm của chúng ta chơi đến mức đồ ăn cũng phải hâm lại hai lần."
"......"
Cậu phát hiện, Lục Hoán vô cùng thích nhai đi nhai lại.
Úc Bạch Hàm mở mic, bắt đầu chơi game.
Bởi vì không có tai nghe, tất cả âm thanh phát ra Lục Hoán đều nghe thấy được.

Hắn dứt khoát đặt sách xuống, nghiêng người sang một bên nhìn Úc Bạch Hàm chơi game.
Lục Hoán phát hiện mỗi khi chìm đắm trong thứ gì đó Úc Bạch Hàm đều rất nghiêm túc, ánh mắt vô cùng chuyên chú, như có thể tự động che chắn mọi ảnh hưởng của thế giới bên ngoài.
Bây giờ cũng vậy.
Cho dù đồng đội có mở mic mắng cậu như thế nào, Úc Bạch Hàm đều mặc kệ, chỉ tự mình chơi phần mình, thao tác không có lấy một chút kỹ xảo, tất cả đều bằng cảm tính.
Lục Hoán xem đến cạn lời, "......"
Một ván kết thúc, đồng đội lũ lượt rời team.
Lục Hoán quét mắt lên hai cái ID còn sót lại ở góc trên, hỏi, "Cái nào là cậu?"
Úc Bạch Hàm thẹn thùng mở miệng, "Con chó của Lý Thời Trân."*
Ban công tức thì rơi vào yên tĩnh.
Tần Luân bên kia mic không nghe được Lục Hoán nói chuyện, chỉ nghe thấy Úc Bạch Hàm đột nhiên mắng mình, nhíu mày hỏi, "Cái gì?"
Lục Hoán nghe ra giọng nói này, lại nhìn cái id [Sơn Bạc] kia, rất nhanh đã đoán ra người còn lại là Tần Luân.

Hắn duỗi tay, chỉ chỉ ba con số bên cạnh ID của hai người, hỏi Úc Bạch Hàm, "Đây là cái gì?"

Trong lúc cử động, khoảng cách giữa hai người cũng vô thức mà kéo gần.
Thanh âm Lục Hoán truyền vào trong micro, người bên kia đột nhiên cũng theo đó mà im lặng.

Úc Bạch Hàm không để ý, trả lời Lục Hoán, "Là điểm thân mật giữa hai đồng đội."
"Điểm thân mật?"
Vừa dứt lời, Úc Bạch Hàm đột nhiên thấy Tần Luân nhanh chóng rời khỏi tổ đội, avatar xám ngoét.
[Sơn Bạc]: Off trước.
Úc Bạch Hàm, "......"
Cậu quay đầu nhìn về phía Lục Hoán.
Hai người phải có đến nửa phút nhìn nhau không nói gì.
Lục Hoán ngả lưng dựa lên ghế, đầu ngón tay bình thản nhịp nhịp trên đùi, "Không thể trách tôi được."
Úc Bạch Hàm, "Ừa, không trách anh, không phải ai cũng có thể giữ quan hệ tốt với người trong nhà."
Cậu khẽ mím môi, "Cũng may cái nhà này có tôi."
Là tâm phúc, trụ cột.
"......"
Lục Hoán nhớ tới từng khuôn mặt như đối diện với tri kỷ tâm giao đêm đó, không nhịn được cười lạnh một tiếng, "Quả vậy."
·
Tần Luân vừa off, Úc Bạch Hàm liền tìm không nổi đồng đội nữa.
Cậu đặt máy tính xuống trước mặt Lục Hoán, "Anh đã kết thúc hạnh phúc không dễ dàng có được của tôi."
Lục Hoán hỏi, "Ồ, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Tôi yêu cầu được bồi thường."
"Bồi thường cậu ngày mai được phép chơi 24 tiếng đồng hồ?"
Úc Bạch Hàm đang muốn ha hả cười nói "Ngày mai không phải "hồi môn"", suy nghĩ bỗng nhiên thay đổi.

Cậu rẽ hướng, một lần nữa mở miệng nói, "Không bằng bồi thường ở chỗ khác."
Lục Hoán nhướng mày, "Như là?"
Úc Bạch Hàm cân nhắc tìm từ, thử moi tin, "Ngày mai đến Tư gia, anh định dùng tâm lý thái độ gì tới cửa bái phỏng?"
Vừa mở miệng, dường như lại muốn gây hoạ.
Lục Hoán cười như không cười, "Có chuyện nói thẳng."
Úc Bạch Hàm ngượng ngùng rũ mắt, "Ngày mai chúng ta, có thể biểu diễn ân ái một chút được không?"
Tốt nhất là để Tư gia cảm thấy Lục Hoán điên cuồng chiều chuộng cậu lên tận trời.
Nếu vậy dù cậu có xui xẻo đến mức bị Tư Diên Đình hoài nghi, cũng sẽ không lập tức bị tóm lại "sửa sang" đầu óc.
Lục Hoán rất có hứng thú, "Ồ, cụ thể muốn ân ái thế nào?"
Úc Bạch Hàm không biết xấu hổ nói tiếp, "Chi bằng diễn thành anh bị tôi mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không biết trời trăng."
"......"
Ban công lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Lục Hoán rũ mắt, tầm nhìn dừng lại ở chén trà trong tay.

Nửa tách trà ánh lên một vũng sáng nhàn nhạt, chiếu vào đáy mắt hắn, trắng đen không rõ.
Úc Bạch Hàm nghĩ lại: Có phải là hơi quá đáng rồi không.
Kỳ thật không mê muội tới vậy cũng được.
Cậu đang muốn sửa lời, liền trông thấy cánh môi mỏng đỏ mọng của Lục Hoán khẽ nhếch, phối hợp với vườn cây ẩn hiện phía sau lưng hắn, nguy hiểm mà mê người.
"Được, vậy diễn tôi bị cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không biết trời trăng."
....
Phàn Lâm là đến hỏi Lục Hoán về chuyện quà "hồi môn".

Vừa bước ra đến ban công, liền bị câu nói này của hắn làm cho ngây ngẩn cả người, chấn động vài giây mới hiểu ra: À! Gặp dịp thì chơi đây mà.
Phàn Lâm đi tới trước mặt Lục Hoán, xin chỉ thị, "Ngài Lục, ngày mai đi bái phỏng Tư gia, nên tặng quà gì mới tốt ạ?"
Lục Hoán lúc này lại bắt đầu đọc sách, bình thản nói, "Cậu xem mà chọn."
Thái độ rất tùy ý, cứ như một chút cũng không đem Tư gia đặt vào mắt.

Phàn Lâm trộm liếc mắt đánh giá Úc Bạch Hàm:
Cũng không biết Tư gia tiểu thiếu gia nghe xong sẽ có cảm giác gì.
Úc Bạch Hàm nhíu nhíu mày, quay đầu kiến nghị với Lục Hoán, "Chọn mấy thứ sắp hết hạn đi, còn lại để cho nhà mình dùng."
Phàn Lâm, "........."
Lục Hoán liếc mắt nhìn cậu, Úc Bạch Hàm bổ sung, "Cũng đừng quá đắt."
Vượt qua giá của cái máy tính này chính là mất máu đó có biết không.
Trên ban công bỗng nhiên rơi xuống một tiếng cười nhẹ.
Lục Hoán giơ tay bảo Phàn Lâm đang một mặt sững sờ đi xuống, "Rẻ nhất cũng là sáu con số."
Úc Bạch Hàm mím mím môi: Mẹ nó, vẫn lỗ rồi.
Chỉ có thể nghĩ cách sau này vớt lại từ trong tay nhà tư bản hiểm độc thôi.
·
Ngày mai phải "hồi môn", buổi tối Úc Bạch Hàm đi ngủ từ rất sớm.
Sáng sớm hôm sau lại bị quản gia, người làm dựng dậy làm tóc, thay quần áo chỉnh tề.
Mặc dù trên danh nghĩa đây là "liên hoan gia đình", nhưng xã hội thượng lưu thì đi đâu cũng cần tuân theo lễ nghi chuẩn mực cả.
Úc Bạch Hàm ngồi vào xe vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài.
Xe riêng của Lục gia rời khỏi biệt thự nhà họ Lục, vững vàng mà lên đường.

Úc Bạch Hàm ở trên xe mệt mỏi rã rời, không nói gì; Lục Hoán hôm nay cũng có chút trầm mặc, ngồi ở bên cửa không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Một đường không ai cất lời.
Mãi cho đến khi khung cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ xe dần trở nên vắng vẻ, Úc Bạch Hàm mới cố gắng duy trì tỉnh táo bằng sự cảnh giác trong lòng.
Chắc gần đến rồi, cậu ngửi thấy mùi chó.
Từ xa xa có thể nhìn thấy hàng rào sắt cao chót vót bên ngoài biệt thự của Tư gia, Úc Bạch Hàm quay đầu giới thiệu với Lục Hoán, "Thấy không, bên kia chính là ổ chó."
Lục Hoán quay đầu nhìn cậu một cái.
Úc Bạch Hàm sửa miệng, "Ngại quá, ý tôi là nhà tôi."
Trong đầu đang nghĩ tới mùi chó, không cẩn thận thuận miệng nói luôn.
Lục Hoán thâm thuý cười.
Phàn Lâm ở phía trước lái xe cũng đứng ngồi không yên, cố gắng nhẫn nhịn không được đưa mắt nhìn về phía sau một lần nào nữa.
Biệt thự Tư gia càng ngày càng gần, xe của Lục Hoán rất nhanh đã dừng ở trước cổng.
Úc Bạch Hàm xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài.
Hàng rào sắt bóng loáng dựng đứng tựa như những ngọn giáo bọc bên ngoài ngôi nhà khổng lồ, vườn cây mọc thành từng miếng ngọc xanh thẫm vây quanh bốn phía.

Ngôi biệt thự cổ của nhà họ Tư như một con quái vật sừng sững đứng ở trước mặt cậu.
Người quản gia Tư gia đã đợi sẵn ngoài cửa.
Phàn Lâm kéo cửa xe ra, Lục Hoán nghiêng người, chân dài một bước xuống xe.
Úc Bạch Hàm đang định theo sau hắn ra cửa, một bàn tay thon dài đột nhiên duỗi qua, cầm lấy cánh tay cậu.
Úc Bạch Hàm giương mắt:?
Đây là định làm gì?
Lục Hoán đứng ngoài cửa xe, mỉm cười nhắc nhở, "Quên rồi? Không phải tôi bị cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không biết trời trăng đấy à..."
Hắn nói xong ôm lấy eo Úc Bạch Hàm, cánh tay dài thu lại, ôm người bế xuống xe..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương