Khi Tô Tửu bị kéo vào phòng 442, cậu rất bàng hoàng.

Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Bạch Kiêu đã lật người cậu lại, ấn lưng cậu vào cửa.

Pheromone hương hoa hồng hỗn loạn giống như một tấm lưới không thể xuyên thủng, khóa chặt chẽ Tô Tửu trong đó.

Hai mắt anh phiếm hồng, gắt gao nhìn chằm chằm vào vị trí tuyến thể của Tô Tửu, hàm răng cũng tự động tiết ra Pheromone hương hoa hồng.

Nhưng Bạch Kiêu rốt cuộc vẫn giữ được một tia tỉnh táo, động tác chậm chạp không cắn xuống.

Trong lòng như có âm thanh nói với hắn, không thể cắn xuống.

Một khi cắn xuống, có khả năng Tô Tửu sẽ chán ghét anh.

Khi còn bé cái gì cũng đều không biết, bố mẹ nói với Bạch Kiêu rằng, nhất định trong tương lai anh sẽ là một Alpha rất là lợi hại
Khi đó, Bạch Kiêu không biết khái niệm về ba giới tính ABO, liền hỏi: " Một khi trở thành một Alpha lợi hại, có thể làm gì?"
Cha của anh, Bạch Cảnh Thần, nói đùa rằng: "Alpha có thể làm được rất nhiều việc, nhưng điều quan trọng nhất là phải bảo vệ được Omega của mình"
Bạch Kiêu lại hỏi: "Omega của mình, là chỉ Tô Tô sao?"
Nhưng phản ứng của cha mẹ đều không giống nhau.

Bạch Cảnh Thần trầm ngâm một lát, nói:" Không nhất định.

"
Lâm Hữu Thục lại trừng mắt nhìn vị Alpha nhà mình, liếc mắt một cái nói:" Đừng nghe cha của con nói đùa, Omega của con đương nhiên là Tô Tô rồi~"
Chính là!.

.

Hơi thở của Bạch Kiêu càng nặng nề hơn, trong đầu một mớ hỗn độn, toàn là Tô Tửu.


Nhưng Bạch Kiêu biết rằng, Tô Tửu cùng đại đa số Omega khác đều không giống nhau, cậu ấy không muốn bị bất luận kẻ nào đánh dấu.

Đó là lúc Tô Tửu vừa mới phân hóa thành Omega, tâm tình lúc đó đặc biệt không tốt.

Tô Tửu nói: " Tớ không muốn làm Omega, càng không muốn cái gọi là bị Alpha định mệnh cắn.

Bạch Kiêu rất giỏi che giấu sự thất vọng của mình, hỏi: "Vì sao?"
Tô Tửu theo bản năng sờ sờ sau gáy tuyến thể của mình, mím môi nói:" Tớ cũng không biết.

Chỉ là, Alpha cả đời chỉ có thể đánh dấu vĩnh viễn một Omega không phải sao? Omega cũng chỉ có thể bị một Alpha đánh dấu vĩnh viễn.

"
Bạch Kiêu cụp mắt xuống, dịu dàng hỏi: "Cả đời chỉ chung tình với một người, vĩnh viễn sẽ không phản bội hôn nhân, vậy không tốt sao?"
Tô Tửu hỏi ngược lại: "Nhưng mà, nếu có một ngày, bọn họ không còn yêu nhau? Họ không còn yêu nhau nữa, nhưng lại không thể tách nhau ra vì cái gọi là đánh dấu vĩnh viễn.

Đây chẳng phải là một loại tra tấn sao?"
Bạch Kiêu không trả lời được.

Anh chỉ nói:"Cậu đang lo lắng một cách không cần thiết, tình yêu còn chưa tới đâu, lại bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây.

Nghe vậy, Tô Tửu ha ha cười: "Cậu nói đúng, tớ suy nghĩ nhiều rồi.

Dù sao trong tương lai tớ muốn cưới một tiểu O xinh đẹp làm vợ, suy nghĩ sâu xa làm cái gì?"
Mặc dù biết rằng tiểu O xinh đẹp mà Tô Tửu nói đến vẫn chưa xuất hiện, nhưng Bạch Kiêu vẫn không kiểm soát được sự ghen tị của mình.

Ngữ khí anh có chút lỗ mãng nói: "Nếu như có một ngày, cậu không để ý mà bị một Alpha cắn thì làm sao bây giờ?"
Tô Tửu nghiến răng soàn soạt: "Giết hắn!"
Kí ức đọng lại trên khuôn mặt nửa đùa nửa thật của Tô Tửu.

Lí trí Bạch Kiêu khôi phục một chút.

Thẳng đến lúc này, hắn mới nghe rõ lời nói của Tô Tửu
"Tiểu Bạch, nhịn một chút! Nhịn một chút! Đừng cắn tớ! Ngàn vạn lần đừng cắn tớ!! Đừng quên tớ có hương sầu riêng!"
Tô Tửu bị Pheromone hun đến mức khó chịu, nhưng lại bị Bạch Kiêu đè ở cửa, không thể di chuyển.

Mặc dù quay lưng về phía Bạch Kiêu, nhưng vẫn bị cảm xúc bất an của mình ảnh hưởng.

Cậu vốn là Omega đang trong thời kì sinh lí, rất dễ dàng bị pheromone của Alpha ảnh hưởng.

Hơn nữa trình độ gien của Bạch Kiêu cực cao, Tô Tửu hoàn toàn không có khả năng chống cự lại.

Cho dù đó là mùi hoa hồng mà cậu ghét nhất.

Bởi vậy, cho dù khuyên nhủ Bạch Kiêu như thế nào, nhưng chân của Tô Cửu vẫn ngày càng mềm đi.

Chất pheromone mùi sầu riêng tỏa ra một cách tuyệt vọng.

Tô Tửu không khỏi ở trong lòng mắng: Mẹ kiếp!
Đồng thời, cậu không khỏi thở ra một hơi.

Sau khi nghe thấy giọng nói này, Bạch Kiêu cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, đôi mắt đỏ hoe, gần như mất trí một lần nữa.

Thoáng bình tĩnh trở lại một chút bởi vì Pheromone của Tô Tửu, lại lần nữa xao động lên
Tô Tửu làm sao ý thức được Bạch Kiêu có điều gì đó không đúng.


Chân cậu ngày càng mềm đi, cơ hồ đứng không nổi nữa, nếu không phải có Bạch Kiêu ở phía sau đỡ lấy, có lẽ cậu đã bị ngã xuống đất rồi.

Khóc trong tim nhiều chút.

"Tiểu Bạch! Tiểu Bạch, bình tĩnh! Cậu, buông tớ ra, tớ lập tức ra ngoài tìm bác sĩ!"
Bạch Kiêu không nghe.

Anh gắt gao ôm lấy bờ vai của Tô Tửu, hốc mắt đỏ hoe.

Sự tỉnh táo đang dần sụp đổ.

Thanh âm thúc giục anh đừng cắn của Tô Tửu dần dần biến mất, thay vào đó là một âm thanh khác.

Chủ nhân của giọng nói đó đang cười, ngọt ngào và có chút lo lắng.

Hắn nói: "Tớ rất ngọt, cậu có muốn nếm thử không ~"
Bạch Kiêu như bị giọng nói mê hoặc, há miệng lộ ra một góc răng nanh.

Ngay khi anh định cắn nó xuống, thì có tiếng chìa khóa vặn cửa.

Ngay cả khi sự tỉnh táo của anh gần như không còn nữa, Bạch Kiêu vẫn nhớ đến sự ủy thác của Bạch Cảnh Thần.

Anh là Alpha.

Anh phải luôn bảo vệ tốt Omega của mình.

Vì vậy Bạch Kiêu lập tức đem Tô Tửu ôm vào trong ngực, lui về phía sau mấy bước.

Pheromone của Alpha cấp S đầy tính uy hiếp, đánh úp về phía ngoài cửa.

Sự uy hiếp này khiến cho phần lớn người đứng ngoài cửa sợ hãi, nhất thời không ai dám lại gần.

Nhưng nó chỉ ngăn cản một số người mà thôi.

Vẫn có một người từ phía sau đám người đi tới, không chút bị kích thích tố của Bạch Kiêu dọa sợ.

Hắn tiến lên vài bước, cầm lấy một bình xịt, không chút lưu tình phun vào mặt Bạch Kiêu.


Ngay sau đó, người bước tới đây bắt đầu thô lỗ muốn kéo Tô Tửu ra khỏi ngực Bạch Kiêu?
Bạch Kiêu cảm thấy rất tức giận.

Anh kiên quyết không chịu buông Tô Tửu ra, đồng thời pheromone bắt đầu tấn công đối thủ một cách mãnh liệt.

Cho đến khi anh nghe thấy ai đó nói.

"Bạch Kiêu! Mẹ kiếp, tỉnh lại đi! Không thấy cậu đang làm cho Tô Tô khóc sao?"
Trong mắt Bạch Kiêu hiện lên một tia mơ hồ.

Anh, làm cho Tô Tô khóc?
Dựng tai, lắng nghe cẩn thận.

Quả thực nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp của Tô Tửu.

Ánh mắt sững sờ của Bạch Kiêu bị hoảng sợ thay thế, không khỏi buông lỏng Tô Tửu từ trong ngực ra.

Đang muốn an ủi đối phương một câu, bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt.

Ngay sau đó, anh ngã xuống đất.

Vẫn là Tô Tửu tay mắt lanh lẹ, kịp thời tiếp được Bạch Kiêu đang ngã xuống.

Bất quá, vốn dĩ chân cậu còn đang mềm nhũn, tuy đỡ được đối phương nhưng chính mình cũng ngã xuống, trực tiếp đè lên người Bạch Kiêu.

Tô Tửu bị áp lực làm cho khó chịu, nhịn không được vỗ nhẹ vào mặt Bạch Kiêu một chút.

Cậu vừa khóc vừa hung ác nói: "Chờ, chờ cậu tỉnh lại, ông đây chém chết cậu!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương