Tôi đang chờ cô nói xem bạn trai của con gái tôi là ai! Ai lại giống như cô, nói dưa mà chỉ nói một nửa!
Các vị khách mời còn lại cũng mong đợi nhìn Lâm Trà.
Rốt cuộc người yêu của Liễu Linh Nhi ở hiện trường là sao? Thật tò mò quá.
Nhưng Lâm Trà thì lại làm ngơ với tất cả ánh mắt mong chờ của mọi người, thong thả uống một hớp canh cá hầm mình nấu.
Thịt cá chép mềm thơm ngon, canh cá màu vàng nhạt để lại dư vị vô tận...
[Wow wow wow! Ngon quá! Không hổ là canh tôi nấu mà]
Các khách mời: '’..."
Cô mau nói đi!!
Sau đó, Lâm Trà lần lượt bưng từng món ngon đã nấu xong đặt lên bàn.
Thịt sườn chua ngọt chua chua thơm ngon, nước hầm cay thơm, thịt lợn hấp mềm nhưng không dai, đầu cá băm ớt cay... Trong chốc lát, hàng loạt các món ngon đầy màu sắc bày trên bàn ăn trong tiểu viện, khiến người khác nhất thời quên mất chuyện ăn dưa.
Mặt trời lặn về phía tây, tất cả các khách mời đều ăn ngấu nghiến trong tiểu viện, mệt mỏi một ngày chỉ có đồ ăn ngon mới có thể giải tỏa mệt mỏi.
Ngoại trừ Liễu Minh Khiêm.
Mọi thứ trong mắt Liễu Minh Khiêm đã mất đi màu sắc, đồ ăn ngon cũng không thơm nữa, hoàng hôn cũng không còn đẹp nữa, ông ta chỉ muốn tìm ra "bạn trai của Liễu Linh Nhi" mà Lâm Trà nói!
Từ đầu đến cuối Liễu Linh Nhi vẫn cúi đầu, điên cuồng ăn cơm, hoàn toàn không dám nhìn Liễu Minh Khiêm.
Những vị khách mời khác cũng cúi đầu, nhưng chủ yếu là vì đồ ăn Lâm Trà nấu quá ngon nên bọn họ không rảnh nhìn lên. Vừa nhai miếng thịt sườn chua ngọt giòn, Lâm Trà vừa nhìn bàn ăn yên lặng đến dọa người này thầm nói.
[Ừm, sao tối nay mọi người im lặng thế? Chẳng lẽ lúc nấu ăn đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết sao?]
Khách mời: Cô nói xem!
[Hì hì, nếu tất cả mọi người đều im lặng như vậy thì tôi cũng không cần phải cưỡng ép khuấy động bầu không khí nữa! Để tôi tìm dưa tự ăn! Ăn cơm mà không ăn dưa thì sẽ mất vui đi một nửa ha ha ha]
Lâm Trà cúi đầu, mở lại hệ thống.
Tất cả mọi người cũng vểnh tai lên, nghiêng người về phía Lâm Trà.
Chỉ có Liễu Linh Nhi cực kỳ lo lắng Lâm Trà sẽ lộ ra dưa gì, ăn ngấu nghiến như hổ đói đồ ăn ở trong miệng, đang định ngăn cản Lâm Trà.
Cổ họng nghẹn, cảm giác buồn nôn xông lên đầu, khiến Liễu Linh Nhi không khỏi "Oẹ" một tiếng.
Lâm Trà đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Linh Nhi đang che miệng, Chu Trạch Hủ ân cần đưa khăn giấy cho cô ra.
Lâm Trà nghiêng đầu nghi ngờ: [A! Liễu Linh Nhi đang mang thai]
Khách mời:!!!
[Không phải mới ở bên nhau hai tuần sao? Tốc độ nhanh thật!]
Khách mời: aaaaa!!
Giới trẻ bây giờ thật đỉnh!
Liễu Minh Khiêm vội vã quay trở về phòng nghỉ nhỏ cầm vũ khí.
Đến lúc ông ta vác thanh kiếm dài bốn mươi cen ti mét lao ra ngoài, ông ta lại nghe thấy giọng nói của Lâm Trà:
"Ôi, là tôi đọc nhầm rồi. Thì ra Liễu Linh Nhi không ăn hành lá, lúc nãy ăn phải hành lá nên mới nôn sinh lý... ]
Liễu Minh Khiêm: "..."
Khách mời: "...’’
Các vị khách mời còn lại cũng mong đợi nhìn Lâm Trà.
Rốt cuộc người yêu của Liễu Linh Nhi ở hiện trường là sao? Thật tò mò quá.
Nhưng Lâm Trà thì lại làm ngơ với tất cả ánh mắt mong chờ của mọi người, thong thả uống một hớp canh cá hầm mình nấu.
Thịt cá chép mềm thơm ngon, canh cá màu vàng nhạt để lại dư vị vô tận...
[Wow wow wow! Ngon quá! Không hổ là canh tôi nấu mà]
Các khách mời: '’..."
Cô mau nói đi!!
Sau đó, Lâm Trà lần lượt bưng từng món ngon đã nấu xong đặt lên bàn.
Thịt sườn chua ngọt chua chua thơm ngon, nước hầm cay thơm, thịt lợn hấp mềm nhưng không dai, đầu cá băm ớt cay... Trong chốc lát, hàng loạt các món ngon đầy màu sắc bày trên bàn ăn trong tiểu viện, khiến người khác nhất thời quên mất chuyện ăn dưa.
Mặt trời lặn về phía tây, tất cả các khách mời đều ăn ngấu nghiến trong tiểu viện, mệt mỏi một ngày chỉ có đồ ăn ngon mới có thể giải tỏa mệt mỏi.
Ngoại trừ Liễu Minh Khiêm.
Mọi thứ trong mắt Liễu Minh Khiêm đã mất đi màu sắc, đồ ăn ngon cũng không thơm nữa, hoàng hôn cũng không còn đẹp nữa, ông ta chỉ muốn tìm ra "bạn trai của Liễu Linh Nhi" mà Lâm Trà nói!
Từ đầu đến cuối Liễu Linh Nhi vẫn cúi đầu, điên cuồng ăn cơm, hoàn toàn không dám nhìn Liễu Minh Khiêm.
Những vị khách mời khác cũng cúi đầu, nhưng chủ yếu là vì đồ ăn Lâm Trà nấu quá ngon nên bọn họ không rảnh nhìn lên. Vừa nhai miếng thịt sườn chua ngọt giòn, Lâm Trà vừa nhìn bàn ăn yên lặng đến dọa người này thầm nói.
[Ừm, sao tối nay mọi người im lặng thế? Chẳng lẽ lúc nấu ăn đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết sao?]
Khách mời: Cô nói xem!
[Hì hì, nếu tất cả mọi người đều im lặng như vậy thì tôi cũng không cần phải cưỡng ép khuấy động bầu không khí nữa! Để tôi tìm dưa tự ăn! Ăn cơm mà không ăn dưa thì sẽ mất vui đi một nửa ha ha ha]
Lâm Trà cúi đầu, mở lại hệ thống.
Tất cả mọi người cũng vểnh tai lên, nghiêng người về phía Lâm Trà.
Chỉ có Liễu Linh Nhi cực kỳ lo lắng Lâm Trà sẽ lộ ra dưa gì, ăn ngấu nghiến như hổ đói đồ ăn ở trong miệng, đang định ngăn cản Lâm Trà.
Cổ họng nghẹn, cảm giác buồn nôn xông lên đầu, khiến Liễu Linh Nhi không khỏi "Oẹ" một tiếng.
Lâm Trà đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Linh Nhi đang che miệng, Chu Trạch Hủ ân cần đưa khăn giấy cho cô ra.
Lâm Trà nghiêng đầu nghi ngờ: [A! Liễu Linh Nhi đang mang thai]
Khách mời:!!!
[Không phải mới ở bên nhau hai tuần sao? Tốc độ nhanh thật!]
Khách mời: aaaaa!!
Giới trẻ bây giờ thật đỉnh!
Liễu Minh Khiêm vội vã quay trở về phòng nghỉ nhỏ cầm vũ khí.
Đến lúc ông ta vác thanh kiếm dài bốn mươi cen ti mét lao ra ngoài, ông ta lại nghe thấy giọng nói của Lâm Trà:
"Ôi, là tôi đọc nhầm rồi. Thì ra Liễu Linh Nhi không ăn hành lá, lúc nãy ăn phải hành lá nên mới nôn sinh lý... ]
Liễu Minh Khiêm: "..."
Khách mời: "...’’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook