Bên kia.
Chương trình truyền hình "Cuộc sống thư giãn."
Các khách mời đã quen với sự ra đi bất chợt của khách mời.
Dù sao chương trình giải trí này có quá nhiều người sập nhà.
Đạo diễn Du thậm chí không ngừng phát sóng trực tiếp, để các khách mời trở lại tiếp tục ăn lẩu.
[Ha ha ha ha cái chương trình giải trí này đáng coi quá rồi, nghệ sĩ sập phòng mà vẫn coi như không có chuyện gì!]
[Không phải chỉ là sập một cái phòng thôi sao? Phía sau chương trình này chắc còn nhiều thứ nữa lắm]
[Tôi cảm giác chương trình giải trí này như bộ máy kỉ luật rồi, sau này có thể học hỏi theo]
[Những nghệ sĩ còn chưa sập phòng thì chắc chắn là 80% trong sạch]
[Lầu trên nói vậy tôi cũng mong thần tượng của tôi tham gia chương trình này quá, muốn tìm hiểu xem chúng tôi có đang đu đúng người hay không!]
[Lầu trên nói đúng, tôi phải đi kêu gọi mọi người, để mọi người cũng theo ý tôi, thúc giục phòng làm việc bảo anh trai nhà tôi phải tham gia chương trình này]
Trên mạng thảo luận xôn xao, trong hiện thực... cũng xôn xao không kém.
Sau khi Hàn Tử Kỳ rời đi, Trần Khải Văn thuận lợi chiếm được vị trí ăn dưa cuối cùng. Nhưng anh ta không hề có hứng thú ăn dưa, toàn bộ lực chú ý đều dồn vào Ôn Vãn Ngưng.
Anh ta đến vì Ôn Vãn Ngưng.
"Ngưng Ngưng... Anh đã nói rồi, tên cặn bã Hàn Tử Kỳ kia, hắn không hợp với eml"
"Khụ khụ khụ khu..."
Các khách mời nghe vậy liên tục ho khan. "Cái gì cái gì!"
Thì ra Trần Khải Văn cũng có dưa sao?
Nồi lẩu nóng hổi, hơi nóng mờ mịt làm mờ khuôn mặt của nhau, nhưng ánh mắt mọi người vẫn sáng quắc, nhìn chằm chằm Trần Khải Văn và Ôn Vãn Ngưng.
Ôi trời! Đêm nay thật sự là một đêm không đơn giản!
[Anh chồng trước đi rồi, còn có một thanh mai trúc mã! Anh trúc mã nhẫn nhịn cũng hay quá! Nhẫn nhịn được đến lúc cô ấy bỏ chồng cũ, thì mới làm quen Ôn Vãn Ngưng]
Lâm Trà một bên ăn khoai tây bột cay, một bên bình luận dưa mới vừa đào được.
[Cũng đúng, dù sao mười mấy năm qua đều nhịn được, coi như là thêm vài phút mà thôi. ]
Trần Khải Văn không nghĩ tới, năng lực của Lâm Trà lại mạnh như vậy, còn chưa nói gì, Lâm Trà đã biết anh ta và Ôn Vãn Ngưng là thanh mai trúc mã.
Chuyện ăn dưa vừa rồi đã nhắc nhở anh ta, Lâm Trà không gì không biết, Trần Khải Văn cũng cảm thấy quá mức khó tin.
Nhưng điều này không thể trở thành chướng ngại cho con đường tiến tới của anh ta và Ôn Vãn Ngưng.
"Ngưng Ngưng, chúng ta quen biết gần hai mươi năm, anh biết rõ, anh mới là người hợp với em nhất!"
Trần Khải Văn ẩn tình đưa tình: "Đến tuổi này rồi, anh tin tưởng, em và anh đều muốn ổn định lại, có một gia đình rồi..."
Lâm Trà vô cùng nghi vấn.
[ Không phải muốn cho mình tìm một người vợ xinh đẹp tuyệt trần có m.á.u S sao...? ]
Đồng tử Trần Khải Văn đột nhiên co rút.
Sao chuyện riêng tư thế này Lâm Trà cũng biết! Còn tưởng rằng chuyện riêng tư như vậy, có thể tránh khỏi Lâm Trà chứ!
Mà những khách mời khác thì dựng lỗ tai lên
Chuyện này... Trần Khải Văn là một kẻ m.á.u M???
Mọi người quay đầu nhìn Liễu Minh Khiêm.
[Ôi, hai người này là M, đều chờ mong được bạn gái dạy dỗ, hai người nhất định có tiếng nói chung]
Liễu Minh Khiêm: "..."
Không, không phải như vậy mà!
Ông chỉ là một người bình thường! Còn bạn gái lại am hiểu, ông bị ép.
Liễu Minh Khiêm bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Đột nhiên ông ấy cảm giác được trước mặt có một ánh mắt nóng rực như lửa.
Trần Khải Văn cực kỳ chờ mong nhìn về phía Liễu Minh Khiêm, trong mắt tràn ngập:
"Sao ông àm được???."
Liễu Minh Khiêm: "..."
Ông không muốn giao tiếp với Trần Khải Văn nữa, quay đầu nhìn về phía Ôn Vãn Ngưng.
"Sao mấy người đàn ông thích cô không ai bình thường hết vậy?"
Ôn Vãn Ngưng tỏ vẻ vô tội:
"Làm sao tôi biết được? Tôi cũng rất hoang mang đó!"
Làm như cô ấy muốn đám biến thái này thích cô ấy vậy, cô ấy cũng không muốn mà.
Ôn Vãn Ngưng vẫn nhớ rõ, trước kia khi học trung học phổ thông cùng Trần Khải Văn yêu đương, đó là đoạn tình cảm đầu tiên của cô ấy, cô ấy cũng như thiếu nữ tuổi xuân, mỗi ngày đều vô cùng mong chờ.
Chương trình truyền hình "Cuộc sống thư giãn."
Các khách mời đã quen với sự ra đi bất chợt của khách mời.
Dù sao chương trình giải trí này có quá nhiều người sập nhà.
Đạo diễn Du thậm chí không ngừng phát sóng trực tiếp, để các khách mời trở lại tiếp tục ăn lẩu.
[Ha ha ha ha cái chương trình giải trí này đáng coi quá rồi, nghệ sĩ sập phòng mà vẫn coi như không có chuyện gì!]
[Không phải chỉ là sập một cái phòng thôi sao? Phía sau chương trình này chắc còn nhiều thứ nữa lắm]
[Tôi cảm giác chương trình giải trí này như bộ máy kỉ luật rồi, sau này có thể học hỏi theo]
[Những nghệ sĩ còn chưa sập phòng thì chắc chắn là 80% trong sạch]
[Lầu trên nói vậy tôi cũng mong thần tượng của tôi tham gia chương trình này quá, muốn tìm hiểu xem chúng tôi có đang đu đúng người hay không!]
[Lầu trên nói đúng, tôi phải đi kêu gọi mọi người, để mọi người cũng theo ý tôi, thúc giục phòng làm việc bảo anh trai nhà tôi phải tham gia chương trình này]
Trên mạng thảo luận xôn xao, trong hiện thực... cũng xôn xao không kém.
Sau khi Hàn Tử Kỳ rời đi, Trần Khải Văn thuận lợi chiếm được vị trí ăn dưa cuối cùng. Nhưng anh ta không hề có hứng thú ăn dưa, toàn bộ lực chú ý đều dồn vào Ôn Vãn Ngưng.
Anh ta đến vì Ôn Vãn Ngưng.
"Ngưng Ngưng... Anh đã nói rồi, tên cặn bã Hàn Tử Kỳ kia, hắn không hợp với eml"
"Khụ khụ khụ khu..."
Các khách mời nghe vậy liên tục ho khan. "Cái gì cái gì!"
Thì ra Trần Khải Văn cũng có dưa sao?
Nồi lẩu nóng hổi, hơi nóng mờ mịt làm mờ khuôn mặt của nhau, nhưng ánh mắt mọi người vẫn sáng quắc, nhìn chằm chằm Trần Khải Văn và Ôn Vãn Ngưng.
Ôi trời! Đêm nay thật sự là một đêm không đơn giản!
[Anh chồng trước đi rồi, còn có một thanh mai trúc mã! Anh trúc mã nhẫn nhịn cũng hay quá! Nhẫn nhịn được đến lúc cô ấy bỏ chồng cũ, thì mới làm quen Ôn Vãn Ngưng]
Lâm Trà một bên ăn khoai tây bột cay, một bên bình luận dưa mới vừa đào được.
[Cũng đúng, dù sao mười mấy năm qua đều nhịn được, coi như là thêm vài phút mà thôi. ]
Trần Khải Văn không nghĩ tới, năng lực của Lâm Trà lại mạnh như vậy, còn chưa nói gì, Lâm Trà đã biết anh ta và Ôn Vãn Ngưng là thanh mai trúc mã.
Chuyện ăn dưa vừa rồi đã nhắc nhở anh ta, Lâm Trà không gì không biết, Trần Khải Văn cũng cảm thấy quá mức khó tin.
Nhưng điều này không thể trở thành chướng ngại cho con đường tiến tới của anh ta và Ôn Vãn Ngưng.
"Ngưng Ngưng, chúng ta quen biết gần hai mươi năm, anh biết rõ, anh mới là người hợp với em nhất!"
Trần Khải Văn ẩn tình đưa tình: "Đến tuổi này rồi, anh tin tưởng, em và anh đều muốn ổn định lại, có một gia đình rồi..."
Lâm Trà vô cùng nghi vấn.
[ Không phải muốn cho mình tìm một người vợ xinh đẹp tuyệt trần có m.á.u S sao...? ]
Đồng tử Trần Khải Văn đột nhiên co rút.
Sao chuyện riêng tư thế này Lâm Trà cũng biết! Còn tưởng rằng chuyện riêng tư như vậy, có thể tránh khỏi Lâm Trà chứ!
Mà những khách mời khác thì dựng lỗ tai lên
Chuyện này... Trần Khải Văn là một kẻ m.á.u M???
Mọi người quay đầu nhìn Liễu Minh Khiêm.
[Ôi, hai người này là M, đều chờ mong được bạn gái dạy dỗ, hai người nhất định có tiếng nói chung]
Liễu Minh Khiêm: "..."
Không, không phải như vậy mà!
Ông chỉ là một người bình thường! Còn bạn gái lại am hiểu, ông bị ép.
Liễu Minh Khiêm bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Đột nhiên ông ấy cảm giác được trước mặt có một ánh mắt nóng rực như lửa.
Trần Khải Văn cực kỳ chờ mong nhìn về phía Liễu Minh Khiêm, trong mắt tràn ngập:
"Sao ông àm được???."
Liễu Minh Khiêm: "..."
Ông không muốn giao tiếp với Trần Khải Văn nữa, quay đầu nhìn về phía Ôn Vãn Ngưng.
"Sao mấy người đàn ông thích cô không ai bình thường hết vậy?"
Ôn Vãn Ngưng tỏ vẻ vô tội:
"Làm sao tôi biết được? Tôi cũng rất hoang mang đó!"
Làm như cô ấy muốn đám biến thái này thích cô ấy vậy, cô ấy cũng không muốn mà.
Ôn Vãn Ngưng vẫn nhớ rõ, trước kia khi học trung học phổ thông cùng Trần Khải Văn yêu đương, đó là đoạn tình cảm đầu tiên của cô ấy, cô ấy cũng như thiếu nữ tuổi xuân, mỗi ngày đều vô cùng mong chờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook