Ông ta không tin mình có nhiều tình nhân như vậy nhưng lại không có lấy một người thật lòng!
"Tôi vẫn còn có một đứa nữa"
Phạm Cảnh Dục nghiến răng nghiến lợi nói: "Tuy rằng bây giờ nó còn chưa được một tuổi, nhưng tôi tin chắc rằng trong tương lai nó sẽ có thể thay tôi kế thừa gia nghiệp. ]
[Chưa được một tuổi?]
Lâm Trà nghiêng đầu suy nghĩ một lát [A! Phạm Cảnh Dục đang nói tới đứa bé chỉ mới ba tháng tuổi của cô tình nhân số 3 kia?]
[Chưa kể đứa bé kia là một bé gái, tình nhân số 3 đã nói dối ông ta rằng đó là một đứa bé trai. Hơn nữa, đứa bé đó cũng không phải là cốt nhục của Phạm Cảnh Dục]
[Tình nhân số 3 có nhu cầu t.ì.n.h d.ụ.c rất cao, nhưng Phạm Cảnh Dục căn bản không thỏa mãn được cô ta, cho dù có dùng thuốc thì thời gian cũng không lâu bằng Giang Minh... ]
"Lâm Trà"
Giang Minh Khải cắt ngang lời Lâm Trà.
"Hả?"
Lâm Trà ngẩng đầu nhìn về phía Giang Minh Khải, vẻ mặt mờ mịt.
"Không có gì." Giang Minh Khải cười nói.
Giang Minh Khải chỉ mong tiếng rống này có thể di dời lực chú ý của mọi người, tốt nhất là đừng quan tâm đến phương diện kia của anh ta nữa!
Cũng không cần lấy anh ta ra so sánh!!!
Lâm Trà nhíu mày, gãi gãi đầu, càng thêm hoang mang.
Cuối cùng cô bĩu môi.
[Giang Minh Khải phiền phức quá, cứ cản trở tôi ăn dưa! Cô còn đang muốn khen ngợi anh ta ấy chứ, tốt xấu gì anh ta cũng còn được hai phút, so với Phạm Cảnh Dục chỉ có một phút thì lợi hại hơn nhiều!]
Giang Minh Khải: "..."
Giang Minh Khải: Hộc máu.
Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.
Đúng là định mệnh mà!
Đám người của tổ chương trình len lén cười.
Nhất là Chu Trạch Hủ, cười đến bả vai cũng run lên.
Lâm Trà tò mò liếc nhìn Chu Trạch Hủ một cái...
[Chu Trạch Hủ đang cười cái gì vậy?]
[Đừng cười nữa, tóc giả sắp rơi rồi]
[Chu Trạch Hủ bình tĩnh một chút đi, số tóc sáng hôm nay rụng lại nhiều hơn so với hôm qua rồi!]
Chu Trạch Hủ: T-T
Đừng nhắc đến chuyện này có được không?
Lâm Trà châm chọc Giang Minh Khải và Chu Trạch Hủ xong, sự chú ý nhanh chóng trở lại trên người Phạm Cảnh Dục.
Sắc mặt ông ta trắng bệch.
Phạm Cảnh Dục tổng cộng có ba cô tình nhân, cả ba cô đều có con... nhưng đều không phải là của ông ta!?
Phạm Cảnh Dục bất đắc dĩ nhìn về phía Phạm Phi Hồng và Phạm Phi Tường. Cuối cùng chỉ có hai người này là ruột thịt của mình!
Trước đây ông ta vẫn chưa làm giám định ADN với Phạm Phi Hồng, nhưng nếu lúc trước Tô Nghiên đã dùng mẫu m.á.u của Phạm Phi Hồng để làm giả kết quả giám định, vậy thì Phạm Phi Hồng chắc chắn là con ruột của ông ta.
Rốt cuộc chỉ có Tô Nghiên là đối xử tốt với ông ta nhất, không những không phản bội ông ta, còn sinh cho ông ta một đứa con trai lớn như vậy!
Phạm Cảnh Dục hít sâu một hơi. "Phi Hồng, dù sao cậu cũng là con trai ruột của Phạm Cảnh Dục này, chuyện quá khứ tôi có thể bỏ qua, nhưng cậu phải chia tay với Tô Nghiên! Nếu hai người vẫn còn tiếp tục dây dưa không rõ, thì đừng gọi tôi một tiếng ba nữa!"
Chuyện của Phạm Phi Tường có thể tha thứ, nhưng bọn họ tuyệt đối không được đến với nhau.
Tô Nghiên luống cuống nhìn về phía Phạm Phi Hồng.
Ánh mắt Phạm Phi Hồng lại vô cùng kiên định, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nghiên.
"Ba! Con và Tô Nghiên không thể chia tay được! Nếu ba đã có thể tha thứ cho con, vậy vì sao không thể tha thứ cho Tô Nghiên?"
"Cậu bị ngốc sao?"
Phạm Cảnh Dục tức tối nói: "Cậu chính là con trai của tôi, tôi còn có thể xử lí cậu thế nào được? Nhưng phụ nữ ngoài kia nhiều không đếm xuể, tội gì phải xoắn xuýt vì một cái giày rách?"
Phạm Phi Hồng suy nghĩ một chút, cắn răng nói: "Nhưng con chỉ thích Tô Nghiên! Lúc trước ba đã chia rẽ con và mối tình đầu của con vì còn quá nhỏ tuổi, nhưng bây giờ con cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi!"
"Con đã trưởng thành rồi, thích ai hay ở cùng ai đều là quyền của con!"
Khóe mắt Phạm Cảnh Dục như muốn nứt ra, nhấc chân đạp mạnh vào người Phạm Phi Hồng!
"Đồ mất dạy!"
"Tôi vẫn còn có một đứa nữa"
Phạm Cảnh Dục nghiến răng nghiến lợi nói: "Tuy rằng bây giờ nó còn chưa được một tuổi, nhưng tôi tin chắc rằng trong tương lai nó sẽ có thể thay tôi kế thừa gia nghiệp. ]
[Chưa được một tuổi?]
Lâm Trà nghiêng đầu suy nghĩ một lát [A! Phạm Cảnh Dục đang nói tới đứa bé chỉ mới ba tháng tuổi của cô tình nhân số 3 kia?]
[Chưa kể đứa bé kia là một bé gái, tình nhân số 3 đã nói dối ông ta rằng đó là một đứa bé trai. Hơn nữa, đứa bé đó cũng không phải là cốt nhục của Phạm Cảnh Dục]
[Tình nhân số 3 có nhu cầu t.ì.n.h d.ụ.c rất cao, nhưng Phạm Cảnh Dục căn bản không thỏa mãn được cô ta, cho dù có dùng thuốc thì thời gian cũng không lâu bằng Giang Minh... ]
"Lâm Trà"
Giang Minh Khải cắt ngang lời Lâm Trà.
"Hả?"
Lâm Trà ngẩng đầu nhìn về phía Giang Minh Khải, vẻ mặt mờ mịt.
"Không có gì." Giang Minh Khải cười nói.
Giang Minh Khải chỉ mong tiếng rống này có thể di dời lực chú ý của mọi người, tốt nhất là đừng quan tâm đến phương diện kia của anh ta nữa!
Cũng không cần lấy anh ta ra so sánh!!!
Lâm Trà nhíu mày, gãi gãi đầu, càng thêm hoang mang.
Cuối cùng cô bĩu môi.
[Giang Minh Khải phiền phức quá, cứ cản trở tôi ăn dưa! Cô còn đang muốn khen ngợi anh ta ấy chứ, tốt xấu gì anh ta cũng còn được hai phút, so với Phạm Cảnh Dục chỉ có một phút thì lợi hại hơn nhiều!]
Giang Minh Khải: "..."
Giang Minh Khải: Hộc máu.
Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.
Đúng là định mệnh mà!
Đám người của tổ chương trình len lén cười.
Nhất là Chu Trạch Hủ, cười đến bả vai cũng run lên.
Lâm Trà tò mò liếc nhìn Chu Trạch Hủ một cái...
[Chu Trạch Hủ đang cười cái gì vậy?]
[Đừng cười nữa, tóc giả sắp rơi rồi]
[Chu Trạch Hủ bình tĩnh một chút đi, số tóc sáng hôm nay rụng lại nhiều hơn so với hôm qua rồi!]
Chu Trạch Hủ: T-T
Đừng nhắc đến chuyện này có được không?
Lâm Trà châm chọc Giang Minh Khải và Chu Trạch Hủ xong, sự chú ý nhanh chóng trở lại trên người Phạm Cảnh Dục.
Sắc mặt ông ta trắng bệch.
Phạm Cảnh Dục tổng cộng có ba cô tình nhân, cả ba cô đều có con... nhưng đều không phải là của ông ta!?
Phạm Cảnh Dục bất đắc dĩ nhìn về phía Phạm Phi Hồng và Phạm Phi Tường. Cuối cùng chỉ có hai người này là ruột thịt của mình!
Trước đây ông ta vẫn chưa làm giám định ADN với Phạm Phi Hồng, nhưng nếu lúc trước Tô Nghiên đã dùng mẫu m.á.u của Phạm Phi Hồng để làm giả kết quả giám định, vậy thì Phạm Phi Hồng chắc chắn là con ruột của ông ta.
Rốt cuộc chỉ có Tô Nghiên là đối xử tốt với ông ta nhất, không những không phản bội ông ta, còn sinh cho ông ta một đứa con trai lớn như vậy!
Phạm Cảnh Dục hít sâu một hơi. "Phi Hồng, dù sao cậu cũng là con trai ruột của Phạm Cảnh Dục này, chuyện quá khứ tôi có thể bỏ qua, nhưng cậu phải chia tay với Tô Nghiên! Nếu hai người vẫn còn tiếp tục dây dưa không rõ, thì đừng gọi tôi một tiếng ba nữa!"
Chuyện của Phạm Phi Tường có thể tha thứ, nhưng bọn họ tuyệt đối không được đến với nhau.
Tô Nghiên luống cuống nhìn về phía Phạm Phi Hồng.
Ánh mắt Phạm Phi Hồng lại vô cùng kiên định, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nghiên.
"Ba! Con và Tô Nghiên không thể chia tay được! Nếu ba đã có thể tha thứ cho con, vậy vì sao không thể tha thứ cho Tô Nghiên?"
"Cậu bị ngốc sao?"
Phạm Cảnh Dục tức tối nói: "Cậu chính là con trai của tôi, tôi còn có thể xử lí cậu thế nào được? Nhưng phụ nữ ngoài kia nhiều không đếm xuể, tội gì phải xoắn xuýt vì một cái giày rách?"
Phạm Phi Hồng suy nghĩ một chút, cắn răng nói: "Nhưng con chỉ thích Tô Nghiên! Lúc trước ba đã chia rẽ con và mối tình đầu của con vì còn quá nhỏ tuổi, nhưng bây giờ con cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi!"
"Con đã trưởng thành rồi, thích ai hay ở cùng ai đều là quyền của con!"
Khóe mắt Phạm Cảnh Dục như muốn nứt ra, nhấc chân đạp mạnh vào người Phạm Phi Hồng!
"Đồ mất dạy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook