"Thật xin lỗi, anh trai tôi... tính tình khá nóng nảy, mong mọi người thông cảm!"
[Tôi còn nóng hơn đây này!]
Lâm Trà nói ra tiếng lòng của mọi người.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là nhà tài trợ, không thể trở mặt với bọn họ được, mấy vị khách khác an ủi fan vài câu rồi kết thúc phát sóng trực tiếp.
Cũng đã trễ rồi, tập hôm nay coi như đã quay xong, đoàn người phải quay về nghỉ ngơi.
Lúc định rời đi, đột nhiên có một đứa trẻ chạy tới, ôm chặt đùi Lâm Trài
"Chị gái xinh đẹp! Ôm một cái?!"
Lâm Trà:???
Cậu nhóc còn chưa tới một mét, trắng trắng mêm mềm tựa như một cái bánh bao nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Vào lúc này, giọng nói của Phạm Cảnh Dục từ sau lưng truyền tới: "Tường Tường, đi từ từ thôi, coi chừng ngất"
Phạm Cảnh Dục chạy tới, ôm lấy bánh bao nhỏ Tường Tường: "Thật ngại quá, thằng nhóc này cứ thích chạy lung tung, không làm cô bị thương chứ?”
Một cậu nhóc chỉ mới hai tuổi, nào có tính công kích gì, Lâm Trà vội nói: "Không sao."
Lục Yên Yên rất có cảm tình với cậu nhóc này: "Mắt Tường Tường đẹp quá!"
Liễu Minh Khiêm: "Rất giống Phạm lão sư!"
Chu Trạch Hủ cũng góp vui: "Không ngờ Phạm lão sư còn trẻ như vậy mà đã có cháu ấm bồng, thật ngưỡng mộ!"
Phạm Cảnh Dục:???
Nụ cười trên mặt ông ta cứng đờ.
Lục Yên Yên vỗ đầu Chu Trạch Hủ: "Ngu ngốc! Đây là con trai của Phạm lão sư!!!" Con trai???
Chu Trạch Hủ trừng to mắt, nhìn lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Phạm Cảnh Dục, lại nhìn xuống bánh bao nhỏ.
Hơn năm mươi tuổi lại có con trai hai tuổi?!
Vừa rồi lúc giới thiệu, Phạm Cảnh Dục có nhắc tới con trai mình, đáng tiếc khi đó Chu Trạch Hủ lại không chú ý.
Giờ phút này, Chu Trạch Hủ vô cùng xấu hổ, lắp ba lắp bắp không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng khu bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lại vui vẻ lạ thường:
[Hahaha! Đừng nói là Chu Trạch Hủ, lúc nãy tôi cũng cho rằng cậu nhóc này là cháu trai của Phạm Cảnh Dục]
{t*ng trùng của Phạm Cảnh Dục khoẻ thật, năm mươi tuổi mà vẫn có thể sinh con]
[Có điều... Phạm Cảnh Dục đã hơn năm mươi tuổi, chắc hẳn là Phạm phu nhân cũng không nhỏ?]
[Tôi tìm trên weibo của Phạm Cảnh Dục, Phạm phu nhân đã qua đời từ rất nhiều năm trước rồi, người vợ mới này của ông ta năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, cũng không tính là già nhỉ?]...
Trần Tiện Tri vỗ vỗ vai Chu Trạch Hủ: "Từ đây có thể thấy mặc dù Phạm lão sư đã lớn tuổi nhưng cơ thể vẫn rất khoẻ mạnh, không hề thua kém mấy cậu trai trẻ!"
Chu Trạch Hủ gật đầu liên tục, giơ ngón tay cái lên với Phạm Cảnh Dục: "Phạm lão sư thật trâu bò!"
Nghe bọn họ khen ngợi mình, Phạm Cảnh Dục rất hưởng thụ.
Trần Tiện Tri và Chu Trạch Hủ nói đúng, mình thật trâu bò!
"Cảm ơn Trần lão sư đã khen ngợi, tôi cũng không ngờ mình đã từng này tuổi rồi còn có thể sinh được một thằng nhóc con trắng trẻo mập mạp như vậy!"
Phạm Cảnh Dục lại nhịn không được quở trách Phạm Cảnh Hằng bên cạnh: "Cho nên, Cảnh Hằng à, em phải cố lên, cho dù ở tuổi này, vẫn có thể có một gia đình hoàn mỹ!!!"
Phạm Cảnh Hằng xấu hổ cười, ngượng ngùng gãi gãi đầu. Lâm Trà nhìn Phạm Cảnh Dục, lại nhìn Phạm Cảnh Hằng, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
[Haiz, Phạm Cảnh Dục đắc ý cái gì chứ?]
[Mặc dù Phạm Cảnh Hằng sống một mình có chút cô đơn, nhưng đỉnh đầu người ta đen nhánh, còn đỉnh đầu ông thì xanh mướt!]
[Bánh bao nhỏ rất dễ thương, nhưng rất tiếc thằng bé không phải là con của ông!]
Mọi người:???
Cái gì?
Phạm Phi Tường không phải là con trai của Phạm Cảnh Dục?
Dưa này có vẻ lớnl
Giang Minh Khải nhanh chóng móc hạt dưa nhỏ trong túi ra, chia cho mấy vị khách có mặt tại hiện trường.
Những vị khách khác đưa tay nhận lấy, vừa cắn hạt dưa vừa chờ mong dưa lớn tiếp theo
Chỉ có Phạm Cảnh Dục là sắc mặt không tốt.
Ông ta xông lên phía trước, muốn chất vấn Lâm Trà tại sao lại bịa đặt lung tung, nhưng bị Liễu Minh Khiêm ngăn cản.
[Tôi còn nóng hơn đây này!]
Lâm Trà nói ra tiếng lòng của mọi người.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là nhà tài trợ, không thể trở mặt với bọn họ được, mấy vị khách khác an ủi fan vài câu rồi kết thúc phát sóng trực tiếp.
Cũng đã trễ rồi, tập hôm nay coi như đã quay xong, đoàn người phải quay về nghỉ ngơi.
Lúc định rời đi, đột nhiên có một đứa trẻ chạy tới, ôm chặt đùi Lâm Trài
"Chị gái xinh đẹp! Ôm một cái?!"
Lâm Trà:???
Cậu nhóc còn chưa tới một mét, trắng trắng mêm mềm tựa như một cái bánh bao nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Vào lúc này, giọng nói của Phạm Cảnh Dục từ sau lưng truyền tới: "Tường Tường, đi từ từ thôi, coi chừng ngất"
Phạm Cảnh Dục chạy tới, ôm lấy bánh bao nhỏ Tường Tường: "Thật ngại quá, thằng nhóc này cứ thích chạy lung tung, không làm cô bị thương chứ?”
Một cậu nhóc chỉ mới hai tuổi, nào có tính công kích gì, Lâm Trà vội nói: "Không sao."
Lục Yên Yên rất có cảm tình với cậu nhóc này: "Mắt Tường Tường đẹp quá!"
Liễu Minh Khiêm: "Rất giống Phạm lão sư!"
Chu Trạch Hủ cũng góp vui: "Không ngờ Phạm lão sư còn trẻ như vậy mà đã có cháu ấm bồng, thật ngưỡng mộ!"
Phạm Cảnh Dục:???
Nụ cười trên mặt ông ta cứng đờ.
Lục Yên Yên vỗ đầu Chu Trạch Hủ: "Ngu ngốc! Đây là con trai của Phạm lão sư!!!" Con trai???
Chu Trạch Hủ trừng to mắt, nhìn lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Phạm Cảnh Dục, lại nhìn xuống bánh bao nhỏ.
Hơn năm mươi tuổi lại có con trai hai tuổi?!
Vừa rồi lúc giới thiệu, Phạm Cảnh Dục có nhắc tới con trai mình, đáng tiếc khi đó Chu Trạch Hủ lại không chú ý.
Giờ phút này, Chu Trạch Hủ vô cùng xấu hổ, lắp ba lắp bắp không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng khu bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lại vui vẻ lạ thường:
[Hahaha! Đừng nói là Chu Trạch Hủ, lúc nãy tôi cũng cho rằng cậu nhóc này là cháu trai của Phạm Cảnh Dục]
{t*ng trùng của Phạm Cảnh Dục khoẻ thật, năm mươi tuổi mà vẫn có thể sinh con]
[Có điều... Phạm Cảnh Dục đã hơn năm mươi tuổi, chắc hẳn là Phạm phu nhân cũng không nhỏ?]
[Tôi tìm trên weibo của Phạm Cảnh Dục, Phạm phu nhân đã qua đời từ rất nhiều năm trước rồi, người vợ mới này của ông ta năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, cũng không tính là già nhỉ?]...
Trần Tiện Tri vỗ vỗ vai Chu Trạch Hủ: "Từ đây có thể thấy mặc dù Phạm lão sư đã lớn tuổi nhưng cơ thể vẫn rất khoẻ mạnh, không hề thua kém mấy cậu trai trẻ!"
Chu Trạch Hủ gật đầu liên tục, giơ ngón tay cái lên với Phạm Cảnh Dục: "Phạm lão sư thật trâu bò!"
Nghe bọn họ khen ngợi mình, Phạm Cảnh Dục rất hưởng thụ.
Trần Tiện Tri và Chu Trạch Hủ nói đúng, mình thật trâu bò!
"Cảm ơn Trần lão sư đã khen ngợi, tôi cũng không ngờ mình đã từng này tuổi rồi còn có thể sinh được một thằng nhóc con trắng trẻo mập mạp như vậy!"
Phạm Cảnh Dục lại nhịn không được quở trách Phạm Cảnh Hằng bên cạnh: "Cho nên, Cảnh Hằng à, em phải cố lên, cho dù ở tuổi này, vẫn có thể có một gia đình hoàn mỹ!!!"
Phạm Cảnh Hằng xấu hổ cười, ngượng ngùng gãi gãi đầu. Lâm Trà nhìn Phạm Cảnh Dục, lại nhìn Phạm Cảnh Hằng, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
[Haiz, Phạm Cảnh Dục đắc ý cái gì chứ?]
[Mặc dù Phạm Cảnh Hằng sống một mình có chút cô đơn, nhưng đỉnh đầu người ta đen nhánh, còn đỉnh đầu ông thì xanh mướt!]
[Bánh bao nhỏ rất dễ thương, nhưng rất tiếc thằng bé không phải là con của ông!]
Mọi người:???
Cái gì?
Phạm Phi Tường không phải là con trai của Phạm Cảnh Dục?
Dưa này có vẻ lớnl
Giang Minh Khải nhanh chóng móc hạt dưa nhỏ trong túi ra, chia cho mấy vị khách có mặt tại hiện trường.
Những vị khách khác đưa tay nhận lấy, vừa cắn hạt dưa vừa chờ mong dưa lớn tiếp theo
Chỉ có Phạm Cảnh Dục là sắc mặt không tốt.
Ông ta xông lên phía trước, muốn chất vấn Lâm Trà tại sao lại bịa đặt lung tung, nhưng bị Liễu Minh Khiêm ngăn cản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook