Lâm Trà nhớ tới bữa trưa chỉ được ăn rau kia. Bây giờ mỗi một tế bào trong cơ thể đều kêu gào: "Ta muốn ăn thịt, muốn ăn thịt có muối có dầu. Không được ăn ngon thì nhân sinh không còn gì ý nghĩa gì nữa!"
Cứ ăn như vậy thì lần sau hệ thống không phải tới đưa cô về nhà mà là tới thu hũ tro cốt của cô
Quên chuyện giảm cân đi!
Chân lý cuộc đời đương nhiên chính là ăn!
Lâm Trà đứng dậy thay quần áo, đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, đi ra ngoài kiếm ăn-...
Đi một vòng lớn bên ngoài, Lâm Trà cũng không gặp được món gì ngon.
Tiểu khu Tử Kim Hoa là tiểu khu cao cấp, gần đó không có đồ ăn vặt bên đường.
Đang lúc Lâm Trà khổ não thì nhìn thấy cách đó không xa có một siêu thị tươi sống.
Không có đồ ăn sẵn thì cô mua về tự làm cũng được.
Lâm Trà đi tới siêu thị tươi sống. Trong siêu thị cái gì cần có đều có, Lâm Trà chọn đồ xong, úc đến quầy tính tiền, thình lình lại bắt gặp một người.
Giang Minh Khải.
"Anh Khải?" Lâm Trà cười híp mắt chào hỏi: " Thật trùng hợp nha"
Giang Minh Khải mặc quần áo thoải mái, cũng đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, trong tay xách một giỏ đồ ăn vặt, hẳn là mua cho Khương Vận.
Anh đánh giá Lâm Trà từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên xe mua sắm đầy ắp của cô.
"Không phải Tôn tổng nói, trừ ở trong chương trình cô ăn một ít đồ ăn khẩu vị nặng thì bình thường đều ăn salad giảm béo sao?"
Lâm Trà:!!!
[Là tôm hùm, là đầu thỏ cay, là dưa hấu ngọt ngào... Là pizza cay bùng nổ] Lâm Trà chột dạ giấu xe mua sắm ở phía sau.
[Sao anh Khải biết chuyện Tôn tổng muốn mình giảm béo? A! Tôn tổng chuyện gì cũng nói với người khác! Hu hu hu hu]
"Là... mua cho bà lão hàng xóm”
Lâm Trà né tránh ánh mắt: "Bà lão hơn tám mươi tuổi, đi đứng không tiện, cho nên nhờ tôi hỗ trợ..."
Giang Minh Khải: "Bà cụ tám mươi tuổi đi đứng không tiện còn có thể ăn tôm hùm?
Lâm Trà lập tức cãi lại: "Bà lão thì sao không thể ăn tôm hùm ăn đầu thỏ cay! Bà lão răng miệng dạ dày đều tốt! Anh Khải như vậy là kỳ thị nha!"
Giang Minh Khải cạn lời: "Tử Kim Hoa một tầng chỉ có hai nhà. Hàng xóm của cô chỉ có tôi thôi!"
Lâm Trà: "..."
Quên đi.
Giang Minh Khải cảm thấy không cần phải trêu chọc Lâm Trà nữa, thỉnh thoảng ăn mặn mà thôi. Anh là một người vì bảo trì dáng người quanh năm ăn rau luộc trứng luộc nên biết Lâm Trà khổ.
"Cô có thể ăn vụng tôm hùm..."
Trong ánh mắt Giang Minh Khải hiện lên một tia gian xảo: "Nhưng tôi cũng muốn ăn!"
Lén lút ăn mặn gì gì đó, thật vui vẻ! Anh phải tham gia!
Lâm Trà tươi cười rạng rỡ, không phải chỉ là ăn chực thôi sao!
"Không thành vấn đề không thành vấn đề! Chờ tôi làm xong liền gọi anh! Chúng ta cùng nhau ăn!"
Hai người vui vẻ xếp hàng, cùng nhau trả tiền.
Trước khi đi, đột nhiên, nghe thấy phía sau có tiếng xô đẩy. Một cậu trai vội vàng chạy tới, dọc theo đường đi còn đụng phải không ít kệ hàng.
"Ba ơi! Không tốt! Đã xảy ra chuyện! Vu Noãn Noãn mất tích rồi!"
"Sao đột nhiên Noãn Noãn biến mất?" Quản lý đang thu ngân hoảng hốt, vội vàng gọi một nhân viên phục vụ đến thu ngân, sau đó chạy đến trước mặt con trai" "Hai đứa cãi nhau à?"
Con trai lộ ra vẻ mờ mịt: "Cô ấy gửi con một tin nhắn bảo cô ấy đi rồi. Sau đó thì không tìm thấy cô ấy nữa."
"Tại sao đột nhiên rời đi, sao con lại không biết!" Quản lý nhà hàng hổn hển: 'Con là con trai, cẩn thận một chút đi!"
Con gái của quản lý tới, vẻ mặt không sao cả nói: "Có thể chị ấy không thích nhà chúng ta. Đi cũng tốt, chúng ta cũng đừng đuổi theo."
"Đó là vợ tương lai của anh trai con đấy!"
Quản lý nhà hàng tức giận đến mức không chịu nổi: "Con có biết anh trai con ở tuổi này tìm vợ rất khó không?"
Quản lý quay sang nhìn anh trai: "Đi đi, con đi thay quần áo rồi đến nhà Noãn Noãn đón Noãn Noãn về!
"Ba, con cảm thấy... em gái nói rất đúng!"
Anh trai nhịn không được liếc nhìn em gái:
"Em gái đã nói không đuổi theo, vậy thì không theo đuổi nữa đi?"
Quản lý tát vào đầu con trai: "Con có biết suy nghĩ không bạn trai của em gái anh vẫn còn đó, nó đương nhiên không vội! Nhưng vợ tương lai của anh đã bỏ trốn rồi!"
Cứ ăn như vậy thì lần sau hệ thống không phải tới đưa cô về nhà mà là tới thu hũ tro cốt của cô
Quên chuyện giảm cân đi!
Chân lý cuộc đời đương nhiên chính là ăn!
Lâm Trà đứng dậy thay quần áo, đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, đi ra ngoài kiếm ăn-...
Đi một vòng lớn bên ngoài, Lâm Trà cũng không gặp được món gì ngon.
Tiểu khu Tử Kim Hoa là tiểu khu cao cấp, gần đó không có đồ ăn vặt bên đường.
Đang lúc Lâm Trà khổ não thì nhìn thấy cách đó không xa có một siêu thị tươi sống.
Không có đồ ăn sẵn thì cô mua về tự làm cũng được.
Lâm Trà đi tới siêu thị tươi sống. Trong siêu thị cái gì cần có đều có, Lâm Trà chọn đồ xong, úc đến quầy tính tiền, thình lình lại bắt gặp một người.
Giang Minh Khải.
"Anh Khải?" Lâm Trà cười híp mắt chào hỏi: " Thật trùng hợp nha"
Giang Minh Khải mặc quần áo thoải mái, cũng đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, trong tay xách một giỏ đồ ăn vặt, hẳn là mua cho Khương Vận.
Anh đánh giá Lâm Trà từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên xe mua sắm đầy ắp của cô.
"Không phải Tôn tổng nói, trừ ở trong chương trình cô ăn một ít đồ ăn khẩu vị nặng thì bình thường đều ăn salad giảm béo sao?"
Lâm Trà:!!!
[Là tôm hùm, là đầu thỏ cay, là dưa hấu ngọt ngào... Là pizza cay bùng nổ] Lâm Trà chột dạ giấu xe mua sắm ở phía sau.
[Sao anh Khải biết chuyện Tôn tổng muốn mình giảm béo? A! Tôn tổng chuyện gì cũng nói với người khác! Hu hu hu hu]
"Là... mua cho bà lão hàng xóm”
Lâm Trà né tránh ánh mắt: "Bà lão hơn tám mươi tuổi, đi đứng không tiện, cho nên nhờ tôi hỗ trợ..."
Giang Minh Khải: "Bà cụ tám mươi tuổi đi đứng không tiện còn có thể ăn tôm hùm?
Lâm Trà lập tức cãi lại: "Bà lão thì sao không thể ăn tôm hùm ăn đầu thỏ cay! Bà lão răng miệng dạ dày đều tốt! Anh Khải như vậy là kỳ thị nha!"
Giang Minh Khải cạn lời: "Tử Kim Hoa một tầng chỉ có hai nhà. Hàng xóm của cô chỉ có tôi thôi!"
Lâm Trà: "..."
Quên đi.
Giang Minh Khải cảm thấy không cần phải trêu chọc Lâm Trà nữa, thỉnh thoảng ăn mặn mà thôi. Anh là một người vì bảo trì dáng người quanh năm ăn rau luộc trứng luộc nên biết Lâm Trà khổ.
"Cô có thể ăn vụng tôm hùm..."
Trong ánh mắt Giang Minh Khải hiện lên một tia gian xảo: "Nhưng tôi cũng muốn ăn!"
Lén lút ăn mặn gì gì đó, thật vui vẻ! Anh phải tham gia!
Lâm Trà tươi cười rạng rỡ, không phải chỉ là ăn chực thôi sao!
"Không thành vấn đề không thành vấn đề! Chờ tôi làm xong liền gọi anh! Chúng ta cùng nhau ăn!"
Hai người vui vẻ xếp hàng, cùng nhau trả tiền.
Trước khi đi, đột nhiên, nghe thấy phía sau có tiếng xô đẩy. Một cậu trai vội vàng chạy tới, dọc theo đường đi còn đụng phải không ít kệ hàng.
"Ba ơi! Không tốt! Đã xảy ra chuyện! Vu Noãn Noãn mất tích rồi!"
"Sao đột nhiên Noãn Noãn biến mất?" Quản lý đang thu ngân hoảng hốt, vội vàng gọi một nhân viên phục vụ đến thu ngân, sau đó chạy đến trước mặt con trai" "Hai đứa cãi nhau à?"
Con trai lộ ra vẻ mờ mịt: "Cô ấy gửi con một tin nhắn bảo cô ấy đi rồi. Sau đó thì không tìm thấy cô ấy nữa."
"Tại sao đột nhiên rời đi, sao con lại không biết!" Quản lý nhà hàng hổn hển: 'Con là con trai, cẩn thận một chút đi!"
Con gái của quản lý tới, vẻ mặt không sao cả nói: "Có thể chị ấy không thích nhà chúng ta. Đi cũng tốt, chúng ta cũng đừng đuổi theo."
"Đó là vợ tương lai của anh trai con đấy!"
Quản lý nhà hàng tức giận đến mức không chịu nổi: "Con có biết anh trai con ở tuổi này tìm vợ rất khó không?"
Quản lý quay sang nhìn anh trai: "Đi đi, con đi thay quần áo rồi đến nhà Noãn Noãn đón Noãn Noãn về!
"Ba, con cảm thấy... em gái nói rất đúng!"
Anh trai nhịn không được liếc nhìn em gái:
"Em gái đã nói không đuổi theo, vậy thì không theo đuổi nữa đi?"
Quản lý tát vào đầu con trai: "Con có biết suy nghĩ không bạn trai của em gái anh vẫn còn đó, nó đương nhiên không vội! Nhưng vợ tương lai của anh đã bỏ trốn rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook