Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược
-
C2: Tôi tin cậu
Editor: Panacea
Chương 2.
Dựa theo kí ức của nguyên chủ, lý do cậu đến tầng sáu chứa đồ sau tiết tự học tối hôm qua, là bởi vì cậu nhận được một tờ giấy, chỉ ghi duy nhất một câu: "Sau tiết tự học buổi tối đến tầng sáu, có việc."
Điều đáng nói đó là, tên người viết là Hoắc Dục Tiêu.
Dựa theo giả thiết trong tiểu thuyết, nhà họ Hoắc là gia đình giàu có số một của thành phố Nam, mà nhà họ Thẩm cũng là một trong những gia tộc có quyền có thế nhất nơi đây, Hoắc Dục Tiêu và nguyên chủ đã quen biết nhau từ nhỏ, Hoắc Dục Tiêu là nhân vật chính trong nguyên tác, vị trí của nguyên chủ trong sách là một đàn em chạy việc, lượn qua lượn lại được vài chương đã toi mạng.
Hai người quen biết nhau mười mấy năm, hơn nữa vẫn luôn là bạn cùng lớp, cho nên nguyên chủ nhận ra chữ viết của Hoắc Dục Tiêu, cũng bởi vì biết chắc rằng người viết là Hoắc Dục Tiêu, nguyên chủ mới có thể đi đến tầng sáu mà không hề có một chút nghi ngờ.
Đâu biết rằng lần này đi rồi sẽ không thể trở về được nữa.
Đối chiếu với kí ức của nguyên chủ, người bảo cậu đến tầng sáu dĩ nhiên là Hoắc Dục Tiêu.
Tuy nhiên đối với người đã xem hết toàn bộ nội dung sách bằng góc nhìn của thượng đế như Thẩm Trình Miên, cậu biết người viết tờ giấy kia không phải là Hoắc Dục Tiêu.
Đương nhiên nguyên chủ không phải do Hoắc Dục Tiêu hại chết, nhưng không thể phủ nhận rằng cái chết của cậu ta có liên quan đến Hoắc Dục Tiêu.
Thời điểm này vừa đúng lúc nhân vật công chính An Tử Mục đơn phương thích Hoắc Dục Tiêu chưa được bao lâu, vì dục vọng chiếm hữu biến thái cuồn cuộn trong lồng ngực, gã không thích nhìn thấy mọi người vây quanh bên cạnh Hoắc Dục Tiêu, mà trong số đó thời gian quen biết của nguyên chủ với Hoắc Dục Tiêu là dài nhất, cho nên nguyên chủ xui xẻo trở thành con tốt thí đầu tiên mà gã xuống tay, cũng là người anh em có kết cục thảm nhất của Hoắc Dục Tiêu.
Tờ giấy kia là do An Tử Mục mô phỏng theo chữ viết của Hoắc Dục Tiêu, ngọn lửa thiêu rụi linh hồn của nguyên chủ đêm hôm qua cũng là do gã sai người phóng hỏa.
Trong nguyên tác, Thẩm Trình Miên bị nhốt ở phòng chứa đồ hôn mê bất tỉnh, vất vả lắm mới có người thấy lửa cháy bèn chạy đến cứu cậu ta ra, nhưng bởi vì phát hiện quá muộn, cậu ta đã tắt thở khi vừa được đưa đến bệnh viện.
Ba Thẩm mẹ Thẩm tức giận, tuy rằng sau này điều tra được kẻ phóng hỏa, nhưng tờ giấy có kí tên Hoắc Dục Tiêu vẫn nằm trong túi quần của nguyên chủ, mang đến không ít phiền toái cho hắn. Nhà họ Thẩm cắt đứt quan hệ với nhà họ Hoắc, ba Thẩm mẹ Thẩm cũng bởi vì con trai đã qua đời mà thương tâm vô cùng, sợ nhìn cảnh nhớ người, bèn bay sang nước ngoài định cư.
Trong nguyên tác, sau khi nguyên chủ mất cũng là lúc kế hoạch nhằm vào Hoắc Dục Tiêu của An Tử Mục đã nổ phát súng đầu tiên, cũng có thể nói là những bất hạnh không hẹn mà gặp trong cuộc đời của Hoắc Dục Tiêu đã bắt đầu.
Nhớ lại được rất nhiều thông tin, đầu trở nên đau nhức, Thẩm Trình Miên khó chịu xoa xoa giữa mày, hơn nữa cậu còn nhớ tới được một ít chuyện phá hoại mà tên An Tử Mục trong nguyên tác đã làm ra, huyết áp tăng vọt.
Hoắc Dục Tiêu còn đang chờ cậu trả lời, con ngươi đen láy trầm đục nhìn cậu, trong ánh mắt ẩn chứa một chút lo lắng.
Nhân vật thụ chính Hoắc Dục Tiêu quả nhiên là một thiếu niên tốt mà, Thẩm Trình Miên rưng rức cảm động, ngón tay dò xuống túi quần, quả nhiên sờ được một tờ giấy.
Cậu nắm tờ giấy trong lòng bàn tay, đang định nói chuyện, âm thanh ngoài cửa đột nhiên truyền vào.
"Miên Miên tỉnh rồi!"
Ba Thẩm mẹ Thẩm cầm bình giữ nhiệt bước vào, ân cần hỏi han Thẩm Trình Miên vừa mới tỉnh lại.
"Có đau không con? Hay có chỗ nào không được thoải mái không?" Mẹ Thẩm sờ sờ đầu Thẩm Trình Miên một cách trìu mến.
Ba Thẩm vội vàng lấy cháo vừa hâm nóng ra, "Từ tối hôm qua đến giờ chưa ăn gì, chắc là đói lắm phải không? Đây là cháo hạt sen nấm tuyết mà con thích nhất, sáng nay dì Vương nhà mình nấu rồi đưa sang đây, con ăn một chút đi."
Đối mặt với sự quan tâm của ba Thẩm mẹ Thẩm, Thẩm Trình Miên không biết làm sao. Ba mẹ cậu qua đời lúc cậu còn rất nhỏ, nên dường như cậu chưa từng trải qua cảm giác được ba mẹ quan tâm nhiệt tình như vậy.
Vội vàng nhớ lại cách nói chuyện của nguyên chủ cùng với ba mẹ, Thẩm Trình Miên đè nén sự chua xót trong lòng, cười nói: "Ba, mẹ, con không sao."
Từ khi có thể nhận thức được tới nay vẫn chưa được gọi "ba, mẹ" như vậy bao giờ, thế mà không biết có phải vì có kí ức của nguyên chủ hay không, Thẩm Trình Miên gọi lưu loát không chút do dự.
Mẹ Thẩm chú ý tới âm thanh khàn khàn của cậu, hốc mắt đỏ ửng: "Đừng nói chuyện, ăn cháo trước đi, bác sĩ nói con phải giữ giọng hai ngày mới trở lại như bình thường được."
Thẩm Trình Miên gật đầu, trầm mặc ăn cháo.
"Vẫn may nhờ có Tiểu Dục, nếu không phải cậu ấy phát hiện tầng sáu bốc cháy, con có lẽ đã..." Mẹ Thẩm dừng lại, "Tóm lại con phải cảm ơn Tiểu Dục đàng hoàng, biết chưa?"
Người phát hiện nguyên chủ là Hoắc Dục Tiêu? Trong nguyên tác rõ ràng không phải vậy mà, chẳng lẽ vì cậu xuyên sách nên tình tiết bị thay đổi?
Trong lòng Thẩm Trình Miên hiện lên ý nghĩ này, bởi vì có quá nhiều thông tin phức tạp trong đầu, cậu không chút nghi ngờ nào, sau khi nghe mẹ Thẩm nói thì cảm kích không thôi, nở một nụ cười với Hoắc Dục Tiêu.
"Bất kì ai gặp được cũng đều sẽ làm vậy," Hoắc Dục Tiêu bình tĩnh nói, nghĩ đến điều gì đó, hắn hơi nhướng mày, "Nhưng mà, ngày hôm qua, lúc con đến phòng chứa đồ thì cửa đã bị khóa từ bên ngoài."
Hắn vừa nói xong, sắc mặt ba Thẩm mẹ Thẩm thay đổi ngay lập tức.
Cửa bị khóa từ bên ngoài, chứng tỏ là có người cố ý nhốt Thẩm Trình Miên ở phòng chứa đồ, mà trùng hợp thay lửa lại bốc lên, rõ ràng là có người muốn lấy mạng Thẩm Trình Miên!
Ba Thẩm mẹ Thẩm nhanh chóng nghiêm túc hẳn lên.
Mẹ Thẩm hỏi: "Miên Miên, sao tối hôm qua con lại đột nhiên đi đến tầng sáu? Mẹ hỏi thầy của các con, chỗ đó là phòng chứa đồ, ngày bình thường không có ai lui tới, sao con lại đi đến chỗ đó? Có phải có ai kêu con đến không?"
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu tức khắc di chuyển lên người Thẩm Trình Miên.
Đầu ngón tay giật giật, tờ giấy kia đặt ở trong túi quần, nhưng Thẩm Trình Miên không định lấy nó ra.
Trong nguyên tác, bởi vì tờ giấy này mà nhà họ Thẩm và nhà họ Hoắc đoạn tuyệt quan hệ, ba Thẩm mẹ Thẩm lại càng có thành kiến rất lớn với Hoắc Dục Tiêu, dù sao thì cậu cũng biết chuyện này không phải do Hoắc Dục Tiêu làm, không cần thiết phải lấy nó ra, đỡ phải hiểu lầm.
Thẩm Trình Miên cúi đầu, nói dè dặt: "Con tò mò nhất thời, muốn đi lên xem thử."
Nghe được lời này, ánh mắt Hoắc Dục Tiêu mở to, liếc nhìn Thẩm Trình Miên.
Nhưng ở đây không ai chú ý đến sự khác thường của hắn, ba Thẩm mẹ Thẩm không hề nghi ngờ lời nói của Thẩm Trình Miên, lại không nỡ mắng, cũng may không xảy ra chuyện gì lớn, mẹ Thẩm chỉ trách phạt nhỏ nhẹ: "Đứa nhỏ này, muốn đi chơi ít nhất cũng phải đi cùng bạn bè, nửa đêm nửa hôm một thân một mình đến đó, lá gan con cũng lớn quá nhỉ!"
Ba Thẩm nhíu mày rất chặt: "Tuy Miên Miên nhất thời tò mò đi đến chỗ đó, nhưng chuyện này vẫn phải tìm hiểu kĩ, ai là người khóa cửa, nguyên nhân hỏa hoạn, tất cả đều phải được tra xét rõ ràng."
Thẩm Trình Miên vội vàng gật đầu, ít nhất phải tìm ra được cái tên tốt thí phóng hỏa kia.
Nghĩ đến việc có thể có người cố ý hại Thẩm Trình Miên, mặc kệ có phải có âm mưu gì hay không, ba Thẩm mẹ Thẩm đều không an tâm, nhìn Thẩm Trình Miên húp cháo xong, dặn dò cậu nghỉ ngơi cho tốt, ba Thẩm ngay lập tức kêu người tra rõ chuyện này, mẹ Thẩm vẫn luôn để mắt đến cậu trong phòng bệnh từ hôm qua đến giờ, Thẩm Trình Miên chú ý đến sự mỏi mệt trên khuôn mặt của bà, vội vàng khuyên bà về nhà nghỉ ngơi.
Ba Thẩm mẹ Thẩm đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu.
Hoắc Dục Tiêu nhìn chằm chằm Thẩm Trình Miên vài giây, sau khi cẩn thận quan sát thì nhắm mắt lại, hắn đứng lên, "Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước, nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Anh Dục." Thẩm Trình Miên gọi hắn lại.
Xưng hô này làm Thẩm Trình Miên hơi mất tự nhiên, trên thực tế thì cậu đã hai mươi tuổi rồi, vậy mà lại đi gọi một thằng nhóc cấp ba là anh, nhưng nguyên chủ bình thường gọi hắn như thế, cậu chỉ đành phải gọi theo.
"Sao?" Hoắc Dục Tiêu nhướng mày nhìn cậu.
Thẩm Trình Miên lấy tờ giấy trong túi quần ra, "Thật ra tối hôm qua tôi đến tầng sáu, là vì nhận được cái này."
Đôi mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ động đậy, liếc nhìn Thẩm Trình Miên một cái rồi mới nhận lấy tờ giấy trong tay cậu.
Nhìn xuống tờ giấy, hắn cau mày.
Đôi mắt nhìn xuống mang vẻ tìm tòi nghiên cứu, như thể hắn đang nghi ngờ nội dung trong tờ giấy, thật ra đang tự hỏi trong lòng tại sao vừa nãy Thẩm Trình Miên lại giấu nó đi, đến bây giờ mới lấy ra.
Hôm nay hắn đến đây thực chất là vì tờ giấy này.
Ngày hôm qua lúc cứu người chưa kịp xử lí nó, hôm nay đành phải tự mình đến đây nhìn chằm chằm người ta, nói cho cùng thì mục đích hắn cứu người cũng chỉ là để bản thân mình không bị vu oan giá họa mà thôi.
Đời trước tờ giấy này tạo ra chút phiền toái nhỏ cho hắn.
Từ lúc hắn trọng sinh đến nay đã được một tháng, trong vòng một tháng qua, tất cả mọi việc đều xảy ra giống như trong trí nhớ của hắn, Thẩm Trình Miên là chuyện ngoài ý muốn duy nhất.
Thật ra như vậy mới là bình thường, Thẩm Trình Miên đời trước chết trong trận hỏa hoạn ngày hôm qua, những hành động sau này của Thẩm Trình Miên đều không thể đoán trước được, nhưng không biết vì sao, sau khi Thẩm Trình Miên tỉnh lại, hắn cảm thấy tên Thẩm Trình Miên trước mắt này có gì đó không giống lắm.
Vừa rồi Thẩm Trình Miên còn giấu tờ giấy kia trong túi trước mặt ba Thẩm mẹ Thẩm. Thẩm Trình Miên trong trí nhớ của hắn sẽ không làm việc này, mỗi lần ba Thẩm mẹ Thẩm hỏi chuyện đều sẽ chỉ biết ăn ngay nói thật.
Vậy là Thẩm Trình Miên có mục đích khác?
Nếu là nhằm vào hắn, trong lòng Hoắc Dục Tiêu dấy lên sự lạnh lẽo.
Nếu vậy, hắn sẽ khiến Thẩm Trình Miên phải chết trong trận hỏa hoạn ngày hôm qua.
Đang muốn thử thăm dò, đột nhiên hắn nghe được giọng nói của Thẩm Trình Miên.
"Chắc là có người bắt chước chữ viết của cậu bảo tôi qua đó, tôi cảm thấy chuyện này rất có thể là nhắm vào cậu," Giọng điệu Thẩm Trình Miên nghiêm túc, cậu không thể nói trực tiếp rằng Hoắc Dục Tiêu phải cẩn thận An Tử Mục, chỉ có thể nói bóng nói gió để nhắc nhở hắn đề cao cảnh giác, "Cậu nghĩ thử đi, bởi vì tờ giấy này tôi mới đến tầng sáu, nếu tôi chết, đối tượng bị tình nghi lớn nhất chính là cậu."
Sắc mặt Hoắc Dục Tiêu đanh lại, nhìn Thẩm Trình Miên, không nói gì.
Vậy nên, Thẩm Trình Miên biết rằng tờ giấy này không phải do hắn viết?
Thẩm Trình Miên cho rằng hắn không thèm để tâm lời mình nói, thầm cảm thán trong lòng nam chính vẫn còn quá nhỏ tuổi, không hiểu được lòng người hiểm ác, cậu không khỏi thở dài, giọng điệu thâm trầm, "Không nên có tâm hại người, nhưng cần phải có tâm phòng người."
Hoắc Dục Tiêu nhìn ánh mắt chân thành của cậu, tâm trạng đột nhiên trở nên kì lạ.
Đối với hắn, người hắn nên đề phòng nhất chính là Thẩm Trình Miên, người này vẫn là một biến số.
Trầm mặc một lát, Hoắc Dục Tiêu mở miệng nói, "Cậu không nghĩ đến chuyện thật ra tôi mới là người viết tờ giấy này à?"
"Sao vậy được?" Thẩm Trình Miên không hề nghĩ ngợi đã phủ nhận, "Cậu hại tôi làm gì?"
"Không nên có tâm hại người, nhưng cần phải có tâm phòng người." Hoắc Dục Tiêu nhắc lại lời cậu vừa nói.
Thẩm Trình Miên nghẹn họng.
"Vậy cậu nói đi, cậu là người viết tờ giấy này hả?"
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu: "Không phải."
"Không phải là được." Thẩm Trình Miên đột nhiên nghĩ đến chuyện về sau nam chính sẽ chẳng còn chút hi vọng nào đối với cuộc sống, bèn nói thêm một câu, "Tôi tin cậu."
Giọng điệu của cậu chắc chắn, dường như tin tưởng Hoắc Dục Tiêu là một chuyện hết sức bình thường.
Hoắc Dục Tiêu hơi giật mình một lát, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng bị người người xa lánh đời trước.
Tiếp tục trầm mặc trong chốc lát, hắn ngước mắt nhìn Thẩm Trình Miên, nở một nụ cười nhẹ, không hề để ý mà nói: "Lỡ thật sự là tôi thì sao? Tôi đã lên kế hoạch cho trận hỏa hoạn hôm qua rất tỉ mỉ, vừa đúng thời điểm thì xông vào cứu cậu, vậy là có thể mượn gió bẻ măng khiến nhà họ Thẩm nợ tôi một ân tình."
Khi hắn cười lên, sự công kích trên khuôn mặt sẽ giảm đi rất nhiều, dễ dàng khiến người khác chú ý đến vẻ ngoài cực kì nổi bật của hắn, Thẩm Trình Nhiên đột nhiên bị sắc đẹp tấn công, hơi sửng sốt, sau đó cũng cười cười, mở miệng nói.
"Đúng vậy, cậu tốn hết công sức chuẩn bị kế hoạch cho trận hỏa hoạn này, sợ người khác không biết là cậu làm, không chỉ kí tên trên tờ giấy, còn không thèm thay đổi chữ viết, ngày hôm qua lúc cứu tôi cũng không biết thủ tiêu tờ giấy này đi, cố tình để lại một đống chứng cứ, chắc thấy cuộc sống dễ dàng quá nên rỗi hơi hả?"
Thẩm Trình Miên trước giờ có sao nói vậy, miệng lưỡi sắc bén.
Hoắc Dục Tiêu bị lập luận của cậu đè bẹp, không còn gì để nói, khóe miệng vừa cong lên biến mất.
Hắn cầm tờ giấy bước ra khỏi phòng, "Tôi về lớp trước, sau giờ học buổi tối hôm hay sẽ mang vở sang cho cậu chép bài."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook