Lạc Thù kinh hoảng ngẩng đầu lên, va vào ánh mắt đen tối trầm tĩnh của hắn.

Ngẫm nghĩ lại, tiểu cung nữ liền nhớ đến lúc trước Hàm Xảo đã hỏi han nàng, còn mình cũng có lòng tốt nhắc nhở nàng ta.

Sau đó nhớ tới rõ ràng nàng đã dặn đi dặn lại rằng Hàm Xảo không được nhắc đến nàng.

Nhìn điệu bộ này, rõ ràng là Hàm Xảo vì lý do nào đó đã chọc giận Thiếu Đế, rồi lại mang mình ra để làm bia đỡ đạn cho nàng ta.

Lạc Thù có chút ảo não.

“Vương thượng, nô tỳ…” Nàng còn chưa kịp nói ra lời nào, Doanh Chính đột nhiên tăng thêm lực đâm rút.


Q//uy đ//ầu cực lớn đâm vào vách thịt mềm mại ở sâu bên trong, cái miệng nhỏ khít chặt co giãn, chỉ hơi thâm nhập vào một chút, khoái cảm kia gần như muốn làm hắn bắn ra.

“Đây là nơi nào?” Hắn nghiêm túc thỉnh giáo tiểu cung nữ thông phòng của hắn.

“Vâng, nô tỳ không biết, đó có lẽ là t//ử c//ung của nữ tử, không thể… không thể tiến vào trong đó, chỗ đó không được.


Lạc Thù ngập ngừng trả lời, lại mơ hồ nhìn thấy d//ục v//ọng của hắn, vội vàng bổ sung hai câu.

Thiếu Đế nghe vậy, thần sắc hưng phấn, mỗi lần đâm vào đều mạnh hơn lần trước, lần nào cũng đâm chính xác vào chỗ đó.

Kích thước của hắn quá lớn, tiểu cung nữ vốn không ngậm nổi, nếp gấp ở cửa h/uyệt đều bị kéo căng ra, hiện tại hầu như nàng còn không có thời gian để thở dốc.

“Vương thượng, ư a… đừng thúc vào chỗ đó… nô tỳ không chịu nổi thưa ngài.


Tiểu cung nữ chịu không nổi, nhịn không được khóc lóc nức nở đẩy hắn ra, nàng bị hắn chơi đến mức thiếu dưỡng khí, đầu óc choáng váng gần như quên mất thân phận người trước mắt, giọng nói trong trẻo của thiếu nữ càng thêm yêu kiều: “Mạnh quá, nhẹ một chút, xin ngài…”
Đôi chân thon dài trắng trẻo của tiểu cung nữ vốn quấn quanh bên hông hắn, lại biến thành đạp lên ngực Doanh Chính, bàn chân nhỏ trắng nõn giẫm lên ngực hắn, ngón cái sạch sẽ tinh xảo ấn vào hạt đậu đỏ của hắn.

Doanh Chính dừng một chút, vẻ mặt không rõ liếc nhìn Lạc Thù với sắc mặt ửng hồng.


“Lá gan của ngươi thật lớn.

” Hắn nhẹ giọng, nói xong cũng không quan tâm tiểu cung nữ đang choáng váng kia có nghe thấy hay không, bàn tay to lớn nắm chặt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, kéo nàng lên.

Chỉ nghe thấy thiếu nữ kinh hãi kêu lên một tiếng, đôi chân dài bị Doanh Chính nhấc lên gác ở trên bờ vai rộng lớn của hắn, c//ôn th//ịt vùi ở trong lỗ nhỏ của nàng bởi vì hai người có chút chênh lệch chiều cao mà lui ra một chút.

Toàn thân tiểu cung nữ đều hơi nghiêng, đầu cúi xuống dưới, Doanh Chính dễ dàng dùng một tay nắm lấy hai tay nàng, khống chế dưới cặp nh//ũ, điểm tựa duy nhất chính là nơi bộ phận s//inh d//ục của hai người tiếp xúc với nhau.

Hai chân giạng ra, lỗ nhỏ đỏ au d//âm mỹ hoàn toàn bại lộ ở trong không khí, ánh sáng trong điện có thể làm Doanh Chính nhìn thấy rõ ràng.

Tư thế xấu hổ như vậy, mặt Lạc Thù đỏ rần, người cũng tỉnh táo lại từ trạng thái bị hắn đ//ụ cho choáng váng.

Nàng cuống quýt nhận sai: “Vương thượng, nô tỳ sai rồi, không nên kể lại sở thích của ngài với Hàm Xảo.



Doanh Chính chỉ là không nhanh không chậm đâm vào rút ra, duỗi bàn tay to lớn của mình vuốt ve vòng eo không thể chịu nổi của nàng, ý vị không rõ tiếp câu: “Ngươi chủ động nói?”
“Hay là cung nữ kia ép hỏi ngươi?”
Lạc Thù sửng sốt một chút, không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thực nói: “Nàng ta hỏi nô tỳ trước, nô tỳ nghĩ đều là hầu hạ Vương thượng ngài, nên đã cho nàng ta biết những gì mình biết, như vậy Hàm Xảo có thể làm cho Vương thượng ngài hài lòng hơn, cho nên mới dạy nàng mọi chuyện vô cùng chi tiết như vậy.


Nhìn xem, nàng cũng là vì để cho Doanh Chính càng hài lòng mới nói cho Hàm Xảo biết, xuất phát điểm luôn tốt, nghĩ tới điều này, chung quy không đến mức trách tội nàng đi.

Vẻ mặt nàng ngơ ngác, lông mi chớp chớp, chỉ qua vài câu nói, không còn nghi ngờ gì nữa, tâm tư nhỏ của nàng đã bị lộ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương