Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại
-
Chương 21
“Đinh linh linh”, “Đinh linh linh”.
“Xin chào, hiện tại Trịnh Công không có ở đây, tôi là trưởng thư ký Tần Nghĩa, nếu có việc gấp có thể nói với tôi, tôi sẽ thay mặt chuyển đạt, nếu không vội ngài có thể gọi lại sau.”
Vừa dứt lời, Tần Nghĩa liền nghe được phía đối diện truyền đến một ít âm thanh tranh đoạt, còn không đợi hắn suy nghĩ nhiều liền truyền đến giọng nói của đại cữu (cậu).
Chu Nhuận đoạt lấy điện thoại, quở trách đầu dây bên kia một trận: “Ta là cậu của con, con có thể thành thật nói ra Trịnh Công là thật sự không có ở đây hay là con đều tống cổ người khác bằng cách này?”
Tần Nghĩa từ nhỏ nhìn thấy cậu mình liền giống như chuột thấy mèo vậy, sợ hãi không thôi, hiện tại chỉ vừa nghe được giọng nói của cậu hắn trong điện, theo bản năng run run hai lần, hít sâu một hơi, nói tiếp: “Cậu, người đang suy nghĩ gì vậy, Trịnh Công đi nghỉ ngơi rồi, cũng không phải là người không biết, bởi vì chuyện khôi phục thi đại học cùng một ít việc khác của trung ương, Trịnh Công vô cùng bận rộn, vừa mới đi nghỉ ngơi.”
Chu Nhuận vẫn rất hiểu biết về đứa cháu ngoại trai này của mình, thấy hắn như vậy cũng không có ý định dong dài, nói thẳng: “Trương bá bá của con có chút việc muốn nói với con, rất quan trọng, đừng hồ đồ.” Nói xong đưa ống nghe cho Trương Kế Vinh.
Tần Nghĩa nghe thấy cậu hắn nghiêm túc như vậy, nghĩ là có chuyện gì quan trọng, vội vàng ngồi xuống, lấy giấy bút ra.
“Xin chào thư ký Tần, tôi là Trương Kế Vinh của đại học Thanh Hoa, ngày hôm qua trường chúng tôi nhận được một lá thư gửi tới, trong thư có hai bài luận văn về quy luật nguyên lý thiên thể vận hành, cùng các phỏng đoán về thiết kế và chế tạo Nickel hydro pin và Lithium pin, bởi vì sự tình quan trọng, tôi đã khẩn cấp tổ chức cho Lý Bình giáo sư, Chu Nhuận giáo sư, Hà Miễn giáo sư tiến hành nghiệm chứng điều này, nguyên nhân bởi vì năng lực cùng trang thiết bị, chúng tôi chỉ có thể tiến hành chứng minh với một trong các thí nghiệm. Thí nghiệm không có hoàn toàn thành công, một số nội dung bên trong cũng chưa hoàn toàn được lý giải, nhưng chúng tôi có thể bảo đảm thí nghiệm này sẽ hoạt động. Bên trong còn mang thêm thư hồi âm từ biên tập viên của tập san hàng đầu quốc tế, trải qua nghiệm chứng phát hiện thư hồi âm có 80% hoặc nhiều hơn có thể là tự tay Kiều Lí viết. Người gửi thư rõ ràng hiểu rõ điều này hai bài luận văn đã được tập san nước ngoài kiểm chứng, sẽ được phát hành vào tháng mười. Hy vọng thư ký Tần sẽ nhanh chóng đem chuyện này nói cho Trịnh Công sau khi hắn tỉnh lại, cũng giúp chúng tôi một thời gian để hẹn gặp Trịnh Công.”
Khi chữ cuối cùng rơi xuống, Tần Nghĩa cũng dừng bút.
“Được hiệu trưởng Trương, lời ngài vừa mới nói tôi đã nhớ kỹ, sẽ nhanh chóng hồi âm cho ngài.”
Cúp điện thoại, Trương Kế Vinh nhịn không được thở phào, “Hiện tại liền chờ hồi phục, trước tiên các người cứ nghỉ ngơi ở đây một lát, tôi đi nhà ăn mua chút gì đó ăn.”
Hà Miễn đứng lên, vỗ vỗ quần áo hai lần, “Tôi đi cùng với ông, để hiệu trưởng Chu cùng giáo sư Lý nghỉ ngơi ở đây.”
Trương Kế Vinh gật gật đầu, “Vậy được, chúng ta cùng đi.”
Thẩm gia truân, hai ngày nay vẫn luôn đang mưa. Một cơn mưa thu một cái lạnh, gió đánh vào mặt có hơi đau, gió năm nay đến quá sớm.
Cơm trưa là Thẩm Tiểu Nam đưa tới, khi tiểu hài tử chạy vào nhà, giày đã dính đầy bùn, nước mưa cũng làm ướt giày.
“Tiểu thúc, Sở thúc thúc, con tới đưa cơm.”
Thấy giày của tiểu hài tử bị ướt, Thẩm Kiêu có chút tức giận, sau khi tiếp nhận hộp cơm, đem tiểu hài tử kéo đến trên ghế ngồi xuống.
“Đã nói với con bao nhiêu lần, để giày bị ướt sẽ dễ dàng sinh bệnh, cơm có thể ăn trễ một chút, con chạy tới trong ngày mưa vạn nhất bị té ngã thì phải làm sao bây giờ.”
Thẩm Tiểu Nam kéo góc áo của Thẩm Kiêu, rụt rè nói: “Tiểu thúc, hết mưa rồi con mới đến. Trên đường đều là bùn, con rất cẩn thận.” Nói rồi đôi mắt chậm rãi ướt át, muốn khóc mà không dám khóc, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Thẩm Kiêu cũng không thật sự tức giận, cậu chỉ cảm thấy có chút đau lòng, sờ sờ đầu tiểu hài tử nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay sao con lại tới đưa cơm, nãi nãi đâu?”
Thấy Thẩm Kiêu giống như không có vẻ tức giận như vậy, Thẩm Tiểu Nam cảm thấy nhẹ nhõm, nước mắt trong mắt cũng không còn.
“Hôm nay nãi nãi và mọi người đi thu hoạch bắp, gia gia nói mấy ngày nữa sẽ mưa, trời sẽ càng ngày càng lạnh, muốn cho mọi người thu hoạch bắp.”
Thẩm Kiêu nghe xong sờ sờ đầu đối phương, cầm lấy túi đường trong ngăn tủ, đặt vào trong tay đối phương, “Trong đây có kẹo bắp cùng kẹo sữa thỏ trắng, cầm về ăn cùng với các đệ đệ đi.”
Mặc dù Thẩm Tiểu Nam rất muốn ăn kẹo, nhưng vẫn phải đem ánh mắt từ trên túi dời đi, “Tiểu thúc, người ăn đi. Sáng nay nãi nãi đã chia kẹo đường cho chúng con, trong nhà còn có rất nhiều nữa.”
Lời Thẩm Tiểu Nam nói chính là nói thật, người Thẩm gia đối xử với tiểu hài tử nhà mình đều rất tốt. Hiện tại sinh hoạt so với mấy năm trước tốt hơn nhiều, hài tử lâu lâu cũng có thể ăn kẹo đường. Mặc dù không phải lúc nào cũng là kẹo sữa thỏ trắng, nhưng khối kẹo cứng cũng rất tốt.
Thẩm Kiêu không nghe, ngồi xổm xuống, nhét kẹo vào trong quần áo của đối phương, “Mau về nhà, chờ lát nữa vạn nhất trời lại mưa con liền không thể về được. Trở về nhớ rõ phải thay giày, đừng để bị cảm lạnh, thúc thúc vẫn còn kẹo.”
Nhìn ánh mắt chân thành của Thẩm Kiêu, Thẩm Tiểu Nam vẫn không thắng nổi thèm ăn, nhận lấy kẹo.
“Vậy tiểu thúc, con về nhà, người mau ăn cơm đi, bằng không một lát nữa cơm sẽ nguội mất.” Nói xong bay nhanh tới hôn đối phương một ngụm, đăng đăng đăng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy tiểu hài tử đã đi rồi, Sở Ngự dọn đồ ăn ra, gọi thiếu niên, “Mau tới, hiện tại trời đã lạnh hơn, đợi qua một lát đồ ăn sẽ nguội.”
Thẩm Kiêu ừ một tiếng, ngồi xuống ăn cơm.
Tốc độ ăn cơm của hai người không nhanh, nhưng cũng không chậm. Âm thanh chiếc đũa va chạm vào chén đĩa cùng với tiếng mưa bất chợt tí tách tí tách chậm rãi rơi xuống nhuộm thành một bức tranh mùa thu.
Bên kia bọn người Trương Kế Vinh cũng mang theo cơm trở lại văn phòng.
Bởi vì đi sớm, trong nhà ăn không có nhiều học sinh. Trương Kế Vinh chọn hai món mặn, Hà Miễn chọn hai món chay, hai người lấy tám cái màn thầu, rồi lại cầm thêm chén cháo cho một mình giáo sư Lý liền đi trở về.
“Khỏi phải nói, món thịt kho tàu của trường các người còn ăn ngon hơn so với trường của chúng tôi, lão Lý ông nói có phải hay không?” Chu Nhuận ăn hai miếng thịt kho tàu liền không thể dừng được, hương vị rất ngon, ngọt mà không ngấy, còn rất dính.
Lý Bình uống hai ngụm cháo, gắp lên một miếng thịt kho tàu nếm nếm, rất nhanh đã bị hương vị làm cho kinh diễm, “Không tồi, không tồi, thịt kho tàu này làm không tồi.”
Hai người Trương Kế Vinh, Hà Miễn có chút đắc ý, rốt cuộc món thịt kho tàu của Thanh Hoa bọn họ làm đích xác là tuyệt nhất, hai người không gia nhập vào hàng ngũ đoạt thịt, dù sao nếu bọn họ muốn ăn thì mỗi ngày đều có thể ăn, nhìn người đối diện thèm thuồng cũng là một điều khiến người sung sướng.
Đang ăn, một trận tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Đinh linh linh”, “Đinh linh linh”.
Mấy người đều hơi hơi dừng lại, lần lượt đặt chén đũa xuống.
Trương Kế Vinh đứng dậy, cầm lấy ống nghe, vừa được kết nối phía bên kia liền truyền đến một trận tiếng cười.
“Là Kế Vinh sao? Tôi là Lâm Nho, nếu hiện tại mọi người có rảnh thì tới nơi này của tôi ngồi, chờ lát nữa tôi sẽ nhờ đám tiểu Tần trực tiếp đến Thanh Hoa đón mọi người.”
Nghe đối phương nói xong, mấy người đều có chút kích động, Trương Kế Vinh trả lời nói: “Được Trịnh Công, lát nữa chúng tôi sẽ chờ ở cửa bắc của Thanh Hoa, ngài để Tần thư ký lái xe đến cửa bắc là được.”
“Vậy được, tôi ở nhà chờ các người.”
Cúp điện thoại, mấy người nhanh chóng ăn xong cơm nước, thu dọn một chút liền hướng cửa bắc đi đến.
Trên xe, Tần Nghĩa nhìn đại cữu nhà mình ngồi trên ghế phụ trong lòng tựa như mèo bị mèo cào, ngứa. Nhưng suy xét đến phía sau còn những người khác ngồi, cũng chỉ có thể đem điểm tò mò này nghẹn ở trong lòng.
Chu Nhuận nhìn nhìn cháu ngoại trai nhà mình, nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của đối phương, bộ dáng chuyên tâm lái xe, có chút buồn cười. Cháu ngoại trai này của ông, trước mặt người ngoài cùng trước mặt người người trong nhà hoàn toàn chính là hai dạng, có đôi khi ông sẽ nhịn không được muốn đánh nó, quá giả tạo, cùng Trương Kế Vinh cách vách giống nhau, ông có chút chướng mắt. Nhưng nhìn thấy đáy mắt xanh đen của đối phương, lại có chút đau lòng, nghĩ đến gần đây đối phương cũng là thật sự rất bận.
Nghĩ nghĩ vẫn là nói một câu: “Phải chú ý nghỉ ngơi, mấy ngày không chợp mắt, đôi mắt gần như không có tinh thần.”
Nghe được đại cữu nhà mình quan tâm, Tần Nghĩa có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Được cậu, con sẽ chú ý.”
Nói xong trong xe lại khôi phục yên tĩnh, rất nhanh, xe ngừng lại, mấy người vào đại viện.
Trịnh Lâm Nho thấy có mấy người tới, tiếp đón bọn họ ngồi xuống, rót cho mỗi người một chén trà.
“Cùng ta cùng nói, về chuyện hai bản luận văn kia đi.”
Đám người Trương Kế Vinh đã lấy ra thư tín cùng tính toán của bọn họ đêm qua và từng người một giải thích cho Trịnh Lâm Nho.
Hai giờ sau, đám người Trương Kế Vinh đình chỉ giải thích.
Trương Kế Vinh thấy vẻ mặt Trịnh Lâm Nho ngưng trọng, nhịn không được nói: “Trịnh Công, tình huống hiện tại chính là như vậy. Chúng tôi muốn ngài liên hệ một chút với viện sĩ Vương cùng viện sĩ Giang của viện nghiên cứu, để cho bọn họ tiến hành nghiệm chứng đối với hai bài luận văn này, còn nữa hy vọng ngài hãy nhanh chóng liên hệ với đại sứ ở nước ngoài, để bọn họ chú ý nhiều hơn về vấn đề của tin tức này.”
Trịnh Lâm Nho gật gật đầu, “Tôi đã biết, tiểu Tần chuyển điện thoại cho tôi.”
Giờ khắc này mấy người trong phòng đều rất hưng phấn, có lẽ phong tỏa sẽ sớm được dỡ bỏ……
“Xin chào, hiện tại Trịnh Công không có ở đây, tôi là trưởng thư ký Tần Nghĩa, nếu có việc gấp có thể nói với tôi, tôi sẽ thay mặt chuyển đạt, nếu không vội ngài có thể gọi lại sau.”
Vừa dứt lời, Tần Nghĩa liền nghe được phía đối diện truyền đến một ít âm thanh tranh đoạt, còn không đợi hắn suy nghĩ nhiều liền truyền đến giọng nói của đại cữu (cậu).
Chu Nhuận đoạt lấy điện thoại, quở trách đầu dây bên kia một trận: “Ta là cậu của con, con có thể thành thật nói ra Trịnh Công là thật sự không có ở đây hay là con đều tống cổ người khác bằng cách này?”
Tần Nghĩa từ nhỏ nhìn thấy cậu mình liền giống như chuột thấy mèo vậy, sợ hãi không thôi, hiện tại chỉ vừa nghe được giọng nói của cậu hắn trong điện, theo bản năng run run hai lần, hít sâu một hơi, nói tiếp: “Cậu, người đang suy nghĩ gì vậy, Trịnh Công đi nghỉ ngơi rồi, cũng không phải là người không biết, bởi vì chuyện khôi phục thi đại học cùng một ít việc khác của trung ương, Trịnh Công vô cùng bận rộn, vừa mới đi nghỉ ngơi.”
Chu Nhuận vẫn rất hiểu biết về đứa cháu ngoại trai này của mình, thấy hắn như vậy cũng không có ý định dong dài, nói thẳng: “Trương bá bá của con có chút việc muốn nói với con, rất quan trọng, đừng hồ đồ.” Nói xong đưa ống nghe cho Trương Kế Vinh.
Tần Nghĩa nghe thấy cậu hắn nghiêm túc như vậy, nghĩ là có chuyện gì quan trọng, vội vàng ngồi xuống, lấy giấy bút ra.
“Xin chào thư ký Tần, tôi là Trương Kế Vinh của đại học Thanh Hoa, ngày hôm qua trường chúng tôi nhận được một lá thư gửi tới, trong thư có hai bài luận văn về quy luật nguyên lý thiên thể vận hành, cùng các phỏng đoán về thiết kế và chế tạo Nickel hydro pin và Lithium pin, bởi vì sự tình quan trọng, tôi đã khẩn cấp tổ chức cho Lý Bình giáo sư, Chu Nhuận giáo sư, Hà Miễn giáo sư tiến hành nghiệm chứng điều này, nguyên nhân bởi vì năng lực cùng trang thiết bị, chúng tôi chỉ có thể tiến hành chứng minh với một trong các thí nghiệm. Thí nghiệm không có hoàn toàn thành công, một số nội dung bên trong cũng chưa hoàn toàn được lý giải, nhưng chúng tôi có thể bảo đảm thí nghiệm này sẽ hoạt động. Bên trong còn mang thêm thư hồi âm từ biên tập viên của tập san hàng đầu quốc tế, trải qua nghiệm chứng phát hiện thư hồi âm có 80% hoặc nhiều hơn có thể là tự tay Kiều Lí viết. Người gửi thư rõ ràng hiểu rõ điều này hai bài luận văn đã được tập san nước ngoài kiểm chứng, sẽ được phát hành vào tháng mười. Hy vọng thư ký Tần sẽ nhanh chóng đem chuyện này nói cho Trịnh Công sau khi hắn tỉnh lại, cũng giúp chúng tôi một thời gian để hẹn gặp Trịnh Công.”
Khi chữ cuối cùng rơi xuống, Tần Nghĩa cũng dừng bút.
“Được hiệu trưởng Trương, lời ngài vừa mới nói tôi đã nhớ kỹ, sẽ nhanh chóng hồi âm cho ngài.”
Cúp điện thoại, Trương Kế Vinh nhịn không được thở phào, “Hiện tại liền chờ hồi phục, trước tiên các người cứ nghỉ ngơi ở đây một lát, tôi đi nhà ăn mua chút gì đó ăn.”
Hà Miễn đứng lên, vỗ vỗ quần áo hai lần, “Tôi đi cùng với ông, để hiệu trưởng Chu cùng giáo sư Lý nghỉ ngơi ở đây.”
Trương Kế Vinh gật gật đầu, “Vậy được, chúng ta cùng đi.”
Thẩm gia truân, hai ngày nay vẫn luôn đang mưa. Một cơn mưa thu một cái lạnh, gió đánh vào mặt có hơi đau, gió năm nay đến quá sớm.
Cơm trưa là Thẩm Tiểu Nam đưa tới, khi tiểu hài tử chạy vào nhà, giày đã dính đầy bùn, nước mưa cũng làm ướt giày.
“Tiểu thúc, Sở thúc thúc, con tới đưa cơm.”
Thấy giày của tiểu hài tử bị ướt, Thẩm Kiêu có chút tức giận, sau khi tiếp nhận hộp cơm, đem tiểu hài tử kéo đến trên ghế ngồi xuống.
“Đã nói với con bao nhiêu lần, để giày bị ướt sẽ dễ dàng sinh bệnh, cơm có thể ăn trễ một chút, con chạy tới trong ngày mưa vạn nhất bị té ngã thì phải làm sao bây giờ.”
Thẩm Tiểu Nam kéo góc áo của Thẩm Kiêu, rụt rè nói: “Tiểu thúc, hết mưa rồi con mới đến. Trên đường đều là bùn, con rất cẩn thận.” Nói rồi đôi mắt chậm rãi ướt át, muốn khóc mà không dám khóc, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Thẩm Kiêu cũng không thật sự tức giận, cậu chỉ cảm thấy có chút đau lòng, sờ sờ đầu tiểu hài tử nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay sao con lại tới đưa cơm, nãi nãi đâu?”
Thấy Thẩm Kiêu giống như không có vẻ tức giận như vậy, Thẩm Tiểu Nam cảm thấy nhẹ nhõm, nước mắt trong mắt cũng không còn.
“Hôm nay nãi nãi và mọi người đi thu hoạch bắp, gia gia nói mấy ngày nữa sẽ mưa, trời sẽ càng ngày càng lạnh, muốn cho mọi người thu hoạch bắp.”
Thẩm Kiêu nghe xong sờ sờ đầu đối phương, cầm lấy túi đường trong ngăn tủ, đặt vào trong tay đối phương, “Trong đây có kẹo bắp cùng kẹo sữa thỏ trắng, cầm về ăn cùng với các đệ đệ đi.”
Mặc dù Thẩm Tiểu Nam rất muốn ăn kẹo, nhưng vẫn phải đem ánh mắt từ trên túi dời đi, “Tiểu thúc, người ăn đi. Sáng nay nãi nãi đã chia kẹo đường cho chúng con, trong nhà còn có rất nhiều nữa.”
Lời Thẩm Tiểu Nam nói chính là nói thật, người Thẩm gia đối xử với tiểu hài tử nhà mình đều rất tốt. Hiện tại sinh hoạt so với mấy năm trước tốt hơn nhiều, hài tử lâu lâu cũng có thể ăn kẹo đường. Mặc dù không phải lúc nào cũng là kẹo sữa thỏ trắng, nhưng khối kẹo cứng cũng rất tốt.
Thẩm Kiêu không nghe, ngồi xổm xuống, nhét kẹo vào trong quần áo của đối phương, “Mau về nhà, chờ lát nữa vạn nhất trời lại mưa con liền không thể về được. Trở về nhớ rõ phải thay giày, đừng để bị cảm lạnh, thúc thúc vẫn còn kẹo.”
Nhìn ánh mắt chân thành của Thẩm Kiêu, Thẩm Tiểu Nam vẫn không thắng nổi thèm ăn, nhận lấy kẹo.
“Vậy tiểu thúc, con về nhà, người mau ăn cơm đi, bằng không một lát nữa cơm sẽ nguội mất.” Nói xong bay nhanh tới hôn đối phương một ngụm, đăng đăng đăng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy tiểu hài tử đã đi rồi, Sở Ngự dọn đồ ăn ra, gọi thiếu niên, “Mau tới, hiện tại trời đã lạnh hơn, đợi qua một lát đồ ăn sẽ nguội.”
Thẩm Kiêu ừ một tiếng, ngồi xuống ăn cơm.
Tốc độ ăn cơm của hai người không nhanh, nhưng cũng không chậm. Âm thanh chiếc đũa va chạm vào chén đĩa cùng với tiếng mưa bất chợt tí tách tí tách chậm rãi rơi xuống nhuộm thành một bức tranh mùa thu.
Bên kia bọn người Trương Kế Vinh cũng mang theo cơm trở lại văn phòng.
Bởi vì đi sớm, trong nhà ăn không có nhiều học sinh. Trương Kế Vinh chọn hai món mặn, Hà Miễn chọn hai món chay, hai người lấy tám cái màn thầu, rồi lại cầm thêm chén cháo cho một mình giáo sư Lý liền đi trở về.
“Khỏi phải nói, món thịt kho tàu của trường các người còn ăn ngon hơn so với trường của chúng tôi, lão Lý ông nói có phải hay không?” Chu Nhuận ăn hai miếng thịt kho tàu liền không thể dừng được, hương vị rất ngon, ngọt mà không ngấy, còn rất dính.
Lý Bình uống hai ngụm cháo, gắp lên một miếng thịt kho tàu nếm nếm, rất nhanh đã bị hương vị làm cho kinh diễm, “Không tồi, không tồi, thịt kho tàu này làm không tồi.”
Hai người Trương Kế Vinh, Hà Miễn có chút đắc ý, rốt cuộc món thịt kho tàu của Thanh Hoa bọn họ làm đích xác là tuyệt nhất, hai người không gia nhập vào hàng ngũ đoạt thịt, dù sao nếu bọn họ muốn ăn thì mỗi ngày đều có thể ăn, nhìn người đối diện thèm thuồng cũng là một điều khiến người sung sướng.
Đang ăn, một trận tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Đinh linh linh”, “Đinh linh linh”.
Mấy người đều hơi hơi dừng lại, lần lượt đặt chén đũa xuống.
Trương Kế Vinh đứng dậy, cầm lấy ống nghe, vừa được kết nối phía bên kia liền truyền đến một trận tiếng cười.
“Là Kế Vinh sao? Tôi là Lâm Nho, nếu hiện tại mọi người có rảnh thì tới nơi này của tôi ngồi, chờ lát nữa tôi sẽ nhờ đám tiểu Tần trực tiếp đến Thanh Hoa đón mọi người.”
Nghe đối phương nói xong, mấy người đều có chút kích động, Trương Kế Vinh trả lời nói: “Được Trịnh Công, lát nữa chúng tôi sẽ chờ ở cửa bắc của Thanh Hoa, ngài để Tần thư ký lái xe đến cửa bắc là được.”
“Vậy được, tôi ở nhà chờ các người.”
Cúp điện thoại, mấy người nhanh chóng ăn xong cơm nước, thu dọn một chút liền hướng cửa bắc đi đến.
Trên xe, Tần Nghĩa nhìn đại cữu nhà mình ngồi trên ghế phụ trong lòng tựa như mèo bị mèo cào, ngứa. Nhưng suy xét đến phía sau còn những người khác ngồi, cũng chỉ có thể đem điểm tò mò này nghẹn ở trong lòng.
Chu Nhuận nhìn nhìn cháu ngoại trai nhà mình, nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của đối phương, bộ dáng chuyên tâm lái xe, có chút buồn cười. Cháu ngoại trai này của ông, trước mặt người ngoài cùng trước mặt người người trong nhà hoàn toàn chính là hai dạng, có đôi khi ông sẽ nhịn không được muốn đánh nó, quá giả tạo, cùng Trương Kế Vinh cách vách giống nhau, ông có chút chướng mắt. Nhưng nhìn thấy đáy mắt xanh đen của đối phương, lại có chút đau lòng, nghĩ đến gần đây đối phương cũng là thật sự rất bận.
Nghĩ nghĩ vẫn là nói một câu: “Phải chú ý nghỉ ngơi, mấy ngày không chợp mắt, đôi mắt gần như không có tinh thần.”
Nghe được đại cữu nhà mình quan tâm, Tần Nghĩa có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Được cậu, con sẽ chú ý.”
Nói xong trong xe lại khôi phục yên tĩnh, rất nhanh, xe ngừng lại, mấy người vào đại viện.
Trịnh Lâm Nho thấy có mấy người tới, tiếp đón bọn họ ngồi xuống, rót cho mỗi người một chén trà.
“Cùng ta cùng nói, về chuyện hai bản luận văn kia đi.”
Đám người Trương Kế Vinh đã lấy ra thư tín cùng tính toán của bọn họ đêm qua và từng người một giải thích cho Trịnh Lâm Nho.
Hai giờ sau, đám người Trương Kế Vinh đình chỉ giải thích.
Trương Kế Vinh thấy vẻ mặt Trịnh Lâm Nho ngưng trọng, nhịn không được nói: “Trịnh Công, tình huống hiện tại chính là như vậy. Chúng tôi muốn ngài liên hệ một chút với viện sĩ Vương cùng viện sĩ Giang của viện nghiên cứu, để cho bọn họ tiến hành nghiệm chứng đối với hai bài luận văn này, còn nữa hy vọng ngài hãy nhanh chóng liên hệ với đại sứ ở nước ngoài, để bọn họ chú ý nhiều hơn về vấn đề của tin tức này.”
Trịnh Lâm Nho gật gật đầu, “Tôi đã biết, tiểu Tần chuyển điện thoại cho tôi.”
Giờ khắc này mấy người trong phòng đều rất hưng phấn, có lẽ phong tỏa sẽ sớm được dỡ bỏ……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook