Xuyên Thành Cục Cưng Trong Lòng Dận Chân
-
4: Chẳng Lẽ Là Bồng Lai Tiên Cảnh 2
Thái y nghe vậy liền tiến lên, tĩnh tâm bắt mạch cho Dận Chân.
Dận Chân liếc mắt nhìn màn sáng, còn tầm mắt thì quan sát nét mặt của thái y.
Mắt Dận Chân không hề bị bệnh, làm sao thái y chẩn đoán ra được?
Nhưng nghĩ lại, mắt người đọc sách thường bị mỏi, suy cho cùng là do dùng mắt quá nhiều, chỉ cần kê một đơn thuốc bổ mắt là được, nên thái y nói: "Tứ Bối Lặc bận rộn chính sự, dùng mắt quá độ nên mới dẫn đến mỏi và khô mắt, xin Tứ Bối Lặc chú ý nghỉ ngơi, nếu tổn thương đến mắt, sau này việc nhìn sẽ bị mờ.
"
Dận Chân rút tay lại, sắc mặt bình thản.
Thái y viết xong hai đơn thuốc, Tô Bồi Thịnh tiến lên nhận lấy, theo lệ thường thưởng ít bạc.
Đợi thái y rời đi, người hầu hạ tiểu a ca đi sắc thuốc, Dận Chân mới đứng dậy rời đi.
Thấy hắn tỏa ra vẻ lạnh lùng, ngay cả Lý thị vốn được sủng ái cũng không dám giữ lại, cúi người tiễn hắn rời đi.
Ra khỏi cổng viện, Dận Chân liền hạ lệnh: "Điều tra kỹ càng!"
***
Hôm sau.
Dận Chân lấy lý do cầu phúc cho con đến chùa.
Giữa chính điện thờ pho tượng Phật nặng tám trăm cân, hương khói nghi ngút, toát lên sự thiêng liêng và trang trọng.
Dận Chân cố ý tiến lại gần hơn bình thường một chút.
Chăm chú quan sát màn sáng, góc phải dưới đang nhấp nháy nhiều thông báo tích lũy, nhưng trước tượng Phật, nó cũng không hề tỏ ra yếu đuối, sợ hãi, thậm chí không có chút dấu hiệu nào bất thường.
【Bé đói, xin hãy nhanh chóng cho ăn】
【Thời gian bảo vệ 24 giờ sắp kết thúc, xin hãy nhanh chóng cài đặt nhiệt độ phòng ổn định】
【Tâm trạng bé giảm xuống 50, chỉ số vui vẻ -1】
【Lưu ý: Chỉ số vui vẻ nhiều lần dưới 50 sẽ ảnh hưởng đến điểm đánh giá cuối cùng】
……
Ở giữa màn sáng, bé con uất ức mút ngón tay, khóe mắt vẫn còn vương giọt nước mắt chưa khô.
"Ah!" Tiếng gọi yếu ớt, nũng nịu và vô thức phát ra, nhưng âm thanh nhỏ hơn rất nhiều so với lúc đầu, tần suất cũng giảm đi nhiều, lâu lâu bé chỉ nức nở một tiếng.
Bé cố gắng quay đầu, bàn tay nhỏ bé đưa về phía màu sắc quen thuộc hôm qua: "Ah~"
Bàn tay nhỏ không có nhiều sức, vừa nhấc lên chút xíu đã mềm oặt rơi xuống theo quán tính.
Nhận thấy nỗ lực cầu cứu của mình không được đáp lại, bé con ấm ức, khóe mắt lại rơi một giọt nước mắt, đói đến mức không kìm được, bé bắt đầu mút tay.
Hu hu hu, đói quá, khóc cũng mệt rồi.
Ý thức mơ hồ không rõ ràng, không biết diễn đạt thế nào, chỉ còn lại tiếng khóc ấm ức và nức nở vô thức.
"Ah~ ah~"
m thanh nhỏ xíu, mang theo sự nũng nịu đặc trưng của trẻ nhỏ, ngắt quãng như đang làm nũng, pha lẫn chút đáng thương, van nài.
Dận Chân do dự một chút, hành động vươn tay của đứa trẻ lúc nãy, cùng hướng nhìn của bé, có phải đang tìm đến hắn không?
Hôm qua Hoằng Thời chỉ hít phải chút gió đã phát sốt, nếu để bé con này đói một bữa thì sao nhỉ? Dận Chân không biết hậu quả sẽ ra sao.
Đứng trước tượng Phật hồi lâu, màn sáng vẫn không hề lay động, kiên quyết nhắc hắn phải cho bé ăn và mặc đồ.
Dận Chân khẽ thở dài trong lòng, nét mặt không thay đổi, hắn gật đầu nhẹ với tiểu sa di đang đợi ở bên cạnh.
Tiểu sa di bước lên đón, nói: "Bối lặc, trụ trì đã đợi sẵn, xin mời theo tôi.
"
Dận Chân theo tiểu sa di đi ra phía sau.
Trong sân sau của chùa, trước mắt là một cây đa cổ thụ trăm năm tuổi, tán cây xum xuê, tạo nên một vùng bóng râm dày đặc.
Bàn cờ được bày dưới bóng râm đó.
Dận Chân đi đến, ngồi xuống đối diện với trụ trì.
Tiểu sa di bưng trà lên.
Xung quanh không một bóng người, không gian yên tĩnh và cổ kính.
Trụ trì khoác cà sa, đưa tay làm động tác mời.
Trên bàn cờ, những quân đen trắng lần lượt được đặt xuống, chẳng mấy chốc đã phủ kín một nửa bàn cờ.
Khi quân cờ cuối cùng được đặt xuống, Tứ gia hỏi: "Điều khiến ta phiền lòng, đại sư có thể nhìn thấu chăng?"
Trụ trì nhìn chăm chú vào thế cờ hồi lâu, cuối cùng chắp tay trước ngực, nói: "Hư hư thực thực, thực thực hư hư, mắt thấy, lòng cảm, đều là số mệnh.
"
Giọng nói trầm lắng, có phần già nua, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của sân chùa.
Dận Chân trầm tư một lúc, lại hỏi: "Có thể nhìn ra tốt xấu chăng?"
Trụ trì nhấc một quân cờ trên bàn, lập tức phá giải thế cờ tử: "Có nhân nào, ắt có quả đó.
"
Nói xong, trụ trì định đứng dậy rời đi, nhưng khi quan sát quẻ tượng trên bàn cờ, ánh mắt hắn lộ ra chút ngạc nhiên, nhìn kỹ lại, rồi khẽ mỉm cười.
Dận Chân tinh ý nhận ra sự thay đổi trong mắt trụ trì, liền hỏi: "Có phải có điều thay đổi?"
Trụ trì đáp: "Cơ duyên lần này là do có duyên với Phật, cứ thuận theo lòng mình mà làm.
"
Nói xong, trụ trì cáo từ rời đi.
Dận Chân ngồi trước bàn cờ, kiên nhẫn nhặt từng quân cờ trở lại, trong đầu không ngừng suy ngẫm những lời trụ trì vừa nói.
Đặc biệt là câu "có duyên với Phật," thật sự khiến hắn trăn trở mãi không thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook