Cơn gió đêm mùa hè bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi qua, trong phòng mở điều hòa, Lê Khí ôm lấy thiếu nữ, một tay nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay của cô, cố gắng dỗ người trong lòng chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, hô hấp của thiếu nữ dần dần đều đều.
Lê Khí cúi đầu nhìn xem, cô đã ngủ rồi.
Đôi chân mày lá liễu hơi nhíu lại, lông mi cong thấm ướt nước mắt dính vào nhau, có vẻ yếu đuối lại đáng thương.
Trong lòng thiếu niên sinh ra một cảm giác kỳ diệu, nửa bất đắc dĩ nửa buồn cười.

Rõ ràng không có chuyện gì, làm thế nào mà lại có thể tức giận thành như vậy?
Đơn giản nỗi giận còn chưa tính, còn khóc lóc lại phớt lờ người ta.
Cậu nên làm gì với cô bây giờ?
Lê Khí duỗi tay nhẹ nhàng vuốt mi tâm đang nhíu lại của thiếu nữ, tập trung tinh thần suy nghĩ nên dỗ dành cô như thế nào.
Màn hình điện thoại sáng lên, là Hạng Nam gọi đến: “Alo Lê Khí, bên công ty A vừa liên hệ với tôi, nói có một có triển lãm thương nghiệp khoa học kỹ thuật Focus, chúng ta có thể tham dự, còn tại sao bọn họ lại liên lạc với tôi, tôi sẽ kể chi tiết tình huống cho cậu….”
Anh ta nói liên miên dài dòng, Lê Khí chỉnh nhỏ âm lượng điện thoại, nhìn thoáng qua người trong lòng.
May quá, cô không bị đánh thức.
“Anh nói nhỏ một chút, Chân Chân đang ngủ.” Giọng điệu của thiếu niên có chút không vui.
“….” Hạng Nam im lặng, anh ta ở đây tăng ca, kết quả cái vị ở đầu dây điện thoại bên kia lại ôm bạn gái ngủ.
Anh ta chính nghĩa lẫm nhiên*: “Tôi phải nhắc nhở cậu, cậu còn chưa 18 tuổi đấy nhé! Không thể làm chuyện phạm pháp.”
(*Chính nghĩa lẫm nhiên: Lòng dạ chính nghĩa cùng thần thái trang nghiêm, làm người ta kinh hãi.

Nguồn Baidu.)
“Nghĩ cái gì thế.” Lê Khí giọng nói trầm thấp, “Chân Chân không vui, tôi dỗ cô ấy ngủ mà thôi.”
“Ồ…..Tại sao không vui?” Không phải hai người bọn họ là một đôi gà bông rất ân ái sao?
Thiếu niên im lặng một giây, nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong lòng, tìm một lời giải thích mà Hạng Nam có thể nghe hiểu: “Có thể là đang ghen.”
“Ghen? Cậu cặp kè với nữ sinh khác à?” Hạng Nam chợt giật mình, anh ta rất hiểu Lê Khí, đừng nói là cặp kè với nữ sinh khác, bình thường cậu lạnh lùng đến mức người khác phái nói chuyện với cậu mà cậu cũng không có phải ứng gì.
Lê Khí lười nói lời vô nghĩa với anh ta, sau khi cúp điện thoại lại suy nghĩ.
Chân Chân hiển nhiên vẫn không vui.
Nếu muốn chuyện này qua đi, cậu phải từ căn nguyên gốc rễ để giải quyết vấn đề.
Vừa rồi thiếu nữ có nói, cậu là nhân vật nam phụ trong truyện, còn Cố Tinh Hải chính là nam chính.
Nếu như một người là nam chính, một người là nữ chính, vậy cứ ghép bọn họ thành một đôi thôi.

Miễn cho thiếu nữ mỗi ngày nghĩ ngợi lung tung, trong lòng lại không thoải mái.
Lê Khí thuộc phái hành động, trong nội tâm đã nghĩ ra kế hoạch thật tốt, bắt đầu nhanh chóng thực hiện.

Cậu mở điện thoại lên, bấm vào phần tin nhắn văn bản….
….
Một giấc này Bùi Chân ngủ không yên ổn.

Cô nằm mơ, trong mơ nhìn thấy mình đang đi trên một con đường không một bóng người, trong lòng vô cùng lo lắng, như thể đang nóng lòng muốn tìm một ai đó.
Rốt cuộc phía trước cũng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Là Lê Khí.
Đôi mắt cô sáng ngời, đang muốn chạy đến nơi đó, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh thiếu niên có một người con gái, đúng là dung mạo xinh đẹp của nữ chính Chúc Án.

Hai người tựa đầu vào nhau, mặt đối mặt, coi như bên cạnh không có ai trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc.
Giống như một tiếng sét đánh giữa ngày nắng, Bùi Chân chết lặng ngay tại chỗ, trái tim bỗng nhiên đau đớn đến mức không tài nào thở nổi.
Cô muốn tiến lên, nhưng làm thế nào cũng không di chuyển được bước chân, chỉ có thể lẩm bẩm nói: “A Khí…”
“Chân Chân, tỉnh lại đi.”
Có một giọng nói dịu dàng cách rất xa gọi cô.
Bùi Chân từ từ mở mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đập vào trong mắt.
Thiếu niên cúi người hỏi: “Có phải em nằm mơ thấy ác mộng không?”
Thiếu nữ ngây người trong chốc lát, dường như để xác nhận xem mình đang ở đâu, rốt cuộc là giấc mơ hay là hiện thực.

Vài giây sau, cô “oa” lên một tiếng bật khóc, ôm chặt lấy cổ của Lê Khí.
Đã nằm mớ thấy cái gì? Tại sao lại thương tâm như vậy?
Khuôn mặt của Bùi Chân toàn là nước mắt, nhào vào trong lòng Lê Khí, đánh mạnh mấy cái vào cánh tay cậu, hung hăng nói: “Tại sao anh lại có thể như vậy!”
Trên da thịt trắng nõn của thiếu niên xuất hiện nhiều vết đỏ, lông mi khẽ run lên, có chút mờ mịt hỏi: “Anh làm sao?”
“Anh cùng người khác mặt đối mặt! Còn vui vẻ như thế!”
“….” Thiếu niên tỏ vẻ rất vô tội.

Chẳng lẽ tự mình Chân Chân nằm mơ thấy những điều không tốt cũng muốc trách tội lên đầu cậu à?
Cậu chợt nhớ đến Ngô Thiệu Trạch từng nói qua: “Một người đàn ông chân chính phải biết dũng cảm nhận sai.”
Câu biết nghe lời phải, vội vàng vuốt lưng thiếu nữ giúp cô thuận khí, ngoài miệng kiên nhẫn dỗ dành nói: “Được rồi được rồi, là anh sai.

Nếu em còn không vừa lòng thì em cứ đánh thêm vài cái nữa đi, nhưng đừng khóc, được không?”
Thái độ nhận lỗi của thiếu niên rất tốt, Bùi Chân gào thét hai tiếng rồi bình tĩnh trở lại, lau nước mắt nhỏ giọng nói: “Đau không? Đưa tay ra cho em nhìn xem.”
Cô cũng biết bản thân mình có bệnh.
Rõ ràng là nằm mơ, cô làm sao lại cho là sự thật? Còn hung hăng đánh Lê Khí nhiều cái như vậy.

Cô thực sự đã khi dễ thiếu niên tính tình tốt nhẹ dạ này mà, nếu đổi là người khác dám động đến một ngón tay của cậu thử xem?
Cô vô cớ gây sự như vậy, A Khí có hối hận với lựa chọn của mình hay không, còn cảm thấy nữ chính điểm nào cũng tốt hơn cô đúng không?
Thiếu nữ nghĩ đến đây, lại bắt đầu khóc.

Cô cũng không muốn thất thố như thế, nhưng thực sự rất đau lòng, ngay cả lồng ngực bên trái cũng đau đến mức run lên từng cơn.

“Đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, mau dậy ăn sáng nào.” Lê Khí bóp mặt cô, “Hai ngày nữa anh phải đến thành phố S tham gia triển lãm, chúng ta cùng đi nhé? Hử?”
*
Tối hôm qua Cố Tinh Hải quay phim suốt cả đêm.

Sáng sớm mới kết thúc công việc, cậu ta mở điện thoại lên thấy có người add Wechat của mình, tin nhắn giới thiệu chỉ có hai chữ: Lê Khí.
Cố Tinh Hải vốn có chút buồn ngủ lập tức mở to đôi mắt.
Tên ranh này khá lắm, mặt trời mọc hướng Tây rồi à.
Hiện giờ cậu ta còn cảm thấy phấn kích hơn cả những nữ minh tinh lưu lượng chủ động add Wechat của mình, lập tức nhấn đồng ý, sau đó mở khung tin nhắn gửi rất nhiều meme qua.
Tên Lê Khí này rốt cuộc muốn làm cái gì? Thật mong đợi nha…
Bên kia rất nhanh đã nhắn lại, chỉ mấy chữ ngắn gọn: “Mời cậu ăn cơm.”
Cố Tinh Hải liếc nhìn thời gian, bốn giờ hai mươi bảy phút sáng.

Cái tên này không ngủ à?
Từ sau khi cậu ta ở chỗ Diêu Băng biết được tin Lê Khí và Bùi Chân đang yêu đương, trước tiên xin lỗi với thiếu nữ.

Nhưng bây giờ Lê Khí đột nhiên mời mình ra ngoài làm gì vậy? Hồng Môn Yến à?
Tâm trạng của cậu ta thấp thỏm bất an, nhắn lại: “Được.”
Lê Khí trả lời: “Đêm nay bảy giờ, khách sạn XX.”
Cố Tinh Hải tính toán một phen, vừa khéo cậu ta có thời gian rảnh, lập tức đồng ý ngay.
…….
Sỡ dĩ chọn địa điểm ăn cơm tại khách sạn XX, là vì Lê Khí đã xem qua lịch sử tin nhắn, nhìn thấy nữ chính Chúc An nhắn tin cho bạn của mình bảo cô ấy đang làm việc ở đây, bảo người bạn đó một lúc nữa đến nơi đấy tìm mình.
Thiếu niên đã cử người đi xác nhận, quả thực khách sạn XX này có một nhân viên tên là Chúc Án.
Câu suy nghĩ, vậy là tốt rồi.
Không cần phải phí công hẹn hai người ra gặp mặt nữa.
Đến giờ hẹn, Cố Tinh Hải đã ngồi chờ trong phòng bao.

Cậu ta đợi trong chốc lát mới nhận được tin nhắn Wechat của Lê Khí gửi đến:
“Đột nhiên có việc, hôm nay không đến được.”
“Nhưng thức ăn ở nhà hàng này rất ngon.

Cậu có thể thử xem, tôi đã trả tiền rồi.”
Cái quái gì vậy.
Gọi cậu ta đến đây lại thất hẹn, lãng phí thời gian của cậu ta à.
Dù sao đến cũng đến rồi, không thể lãng phí một bàn thức ăn này.


Cố Tinh Hải gắp một đũa bỏ vào miệng, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp bước vào phòng.
Là nữ chính Chúc Án.
Cô ấy bưng một đĩa thức ăn đặt trên bàn quay, vội liếc mắt nhìn Cố Tinh Hải một phen, ngượng ngùng giới thiệu: “Đây là món ăn đặc trưng nhất ở nhà hàng của chúng tôi.”
Năm phút trước, giám đốc gọi cô ấy đến, dặn dò: “Hôm nay cô phụ trách tiếp đãi vị minh tinh ở phòng bao 502.

Khi anh ta dùng bữa rất thích nói chuyện phiếm với người khác, cô tâm sự với anh ta nhiều một chút.”
“Dạ? Tôi sao?” Chúc Án có hơi kinh ngạc.
Bình thường những nhân vật quan trọng gì đó đến khách sạn của bọn họ, các nhân viên phục vụ vì để nhận thêm nhiều tiền boa, hoặc là để gặp được minh tinh chính khách, bọn họ lập tức nhao nhao báo danh.

Mà giám đốc đương nhiên sẽ lựa chọn người khá thân thiết với mình nhất.
Chúc Án chưa từng có cơ hội đi.

Tại sao hôm nay lại đến phiên mình?
Giám đốc cũng âm thầm suy nghĩ, Chúc Án này bình thường không nói lời nào, lại có thể quen biết được một nhân vật lợi hại như vậy.

Vừa rồi người đặt phòng bao gọi điện thoại dặn dò ông ta, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cố Tinh Hải tiên sinh hy vọng trong suốt quá trình dùng cơm ở đây sẽ được nhân viên tên Chúc Án ở chỗ ông phục vụ.”
Những người có khả năng đặt phòng bao ở khách sạn của bọn họ đều là những nhân vật có mặt mũi ở thành phố H, đương nhiên giám đốc không dám đắc tội, vội vàng gật đầu nói vâng.
Vì vậy Chúc Án được cử đến phục vụ Cố Tinh Hải.
Cô ấy nhớ lời giám đốc dặn dò, thỉnh thoảng còn nói vài câu với Cố Tinh Hải.
Cố Tinh Hải vốn rất bình dân, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, không có dáng vẻ kiêu ngạo của một minh tinh.
Lê Khí ngồi trên ghế sô pha trong nhà, xem video giám sát nhìn thấy dáng vẻ trò truyện vui vẻ của hai người bọn họ.
Cậu nâng mắt lên, ở một chỗ khác trên ghế sô pha thiếu nữ ôm gối ôm hình con chó, trên mặt mệt mỏi, vẻ mặt rầu rĩ không vui.
Thực sự không biết cô đang lo lắng cái gì.
Cố Tinh Hải thuộc về Chúc Án.

Còn cậu thuộc về Bùi Chân.
“Chân Chân.” Cậu gọi cô.
Thiếu nữ chậm rãi quay mặt qua, đôi mắt đen láy dừng trên khuôn mặt cậu trong chốc lát, lại rũ mắt xuống không nói gì.
Thiếu niên cố tình sa sầm mặt: “Đến đây.”
Giọng điệu của cậu quá mức lạnh lùng lại nghiêm khắc, Bùi Chân theo bản năng run lên, nhích người về phía cậu.
Thiếu niên vẫn không hài lòng: “Đến gần chút nữa.”
“A Khí…..” Bùi Chân cẩn thận dè dặt liếc nhìn cậu một cái.

Có phải gần đây tâm trạng của cô không tốt, cho nên mới khiến A Khí tức giận?
Thực sự không nên….Cô làm sao có thể mang tâm trạng không tốt truyền cho người khác?
Nhìn thấy trong mắt Lê Khí môt chút lửa giận cũng không có, ngược lại còn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tìm chủ đề vui vẻ: “Mấy ngày nữa đi thành phố S, đã suy nghĩ muốn đi đến chỗ nào chơi chưa?”
Bùi Chân lắc đầu.
“Thành phố S gần biển, em có muốn đi ngắm biển không?” Cậu biết thiếu nữ luôn cảm thấy hứng thú đối với việc đi du lịch.
Đôi mắt thiếu nữ hơi sáng lên.
Lê Khí bắt gặp, cười nói: “Chúng ta có thể đi dạo trên bãi biển, nhặt vỏ sò, bắt cua nhỏ.


Còn có thể ăn hải sản, Chân Chân thích ăn hải sản không?”
Bùi Chân nghĩ đến hải sản tươi sống nhảy loạn, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Thích…”
“Phụt.”
Thiếu niên thực sự mỉm cười.
Quả nhiên cách khiến cho những tín đồ ăn uống vui vẻ chính là mỹ thực.
“Anh cười cái gì.” Bùi Chân bất mãn liếc mắt nhìn cậu, vừa rồi người ta thực sự cảm thấy rất khổ sở.
Cô tránh thoát muốn ngồi xa thiếu niên một chút, lại bị thiếu niên dùng ngón trỏ móc lấy cổ áo phía sau của cô, rồi kéo cô vào trong lòng mình.
Hai người ngực áp vào lưng*.

Cánh tay vòng qua eo từng chút từng chút siết chặt, thiếu niên tiến đến lỗ tai trắng nõn của Bùi Chân, giọng nói lười biếng: “Còn có thể cười cái gì –”

(Kiểu ôm ngực áp vào lưng, ôm từ phía sau)
“Cười em quá đáng yêu đấy.”
Bùi Chân cũng không biết là xấu hổ hay là phiền muộn, phản bác nói: “Em không đáng yêu.”
“Vâng vâng vâng, em không đáng yêu.” Thiếu niên vịn vai cô, làm cho cô xoay người đối mặt với mình.
Hai người rất gần nhau, gần đến mức thiếu nữ có thể nhìn thấy đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên của Lê Khí, còn có ý cười dịu dàng lại bất lực nơi đáy mắt.
Lê Khí nhích đến gần hơn, chóp mũi chống lên chóp mũi của cô, nhẹ nhàng cọ xát, đầu ngón tay thoáng một phát lướt qua mái tóc đẹp của thiếu nữ.
Muốn hôn sao?
Nắm đấm nhỏ của Bùi Chân vì khẩn trương mà bỗng chốc siết chặt lại, nắm chặt đệm lót sô pha không buông.
Hai ngày qua A Khí đối với mình vô cùng dịu dàng.

Rõ ràng là cô buồn bực, nhưng cậu vẫn luôn kiên nhẫn dỗ dành cảm xúc của mình.
Vì vậy, khi cậu nghiêng người đến, cô phá lệ không dùng sưc chống cự nữa, trên người vừa khô nóng vừa mệt mỏi, muốn phát tiết nhưng không biết nên làm gì bây giờ.
Thiếu niên cũng không lên tiếng, chỉ chậm rãi cọ cọ chóp mũi của cô, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên má cô.
Bùi Chân nhịn không được, há cái miệng nhỏ ra cắn một cái, hung hăng cắn vào môi dưới của Lê Khí.
Ai bảo anh ăn hiếp em!
Cắn anh này!
Môi tê rần, còn có một mùi gỉ sắt nhẹ lan trong khoang miệng.
Lê Khí sững sờ, duỗi đầu lưỡi ra chậm rãi liếm vết máu ở môi dưới, nhưng khóe môi lại cong lên.
Sự thay đổi này khiến thiếu nữ ngây người.
Cậu đây là đang ngây ngốc à? Tại sao bị cắn như thế cũng không tức giận? Rõ ràng còn nở nụ cười?
Trong lúc cô đang ngây người, thiếu niên bỗng nhiên tiến đến gần, đôi môi mỏng hôn lên khóe môi của cô giống như chuồn chuồn lướt nước, không nhịn được mà bật cười nói: “Hóa ra con thỏ nóng nảy thực sự sẽ cắn người.”
————–//—//———
*Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Chân: Tức chết mà bạn trai rõ ràng ở trong giấc mơ nói nói cười cười với người con gái khác!
Lê Khí: Cái này…..
Nếu các bạn cảm thấy nam nữ chính gặp nhau thật hoang đường.
Tôi đây….Chỉ có thể thừa nhận.
Sự thật chính là tôi viết loạn đấy QAQ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương