Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
-
Chương 34: Thư Hùng Song Sát 6
Đừng nghĩ rằng chọn đúng thời điểm quan trọng là tôi không biết anh đang muốn lợi dụng tôi đấy nhá!
“Cậu em này là?”
Phùng Kiêu nhe răng cười, hàm răng trắng tinh cùng với khuôn mặt đen thui tương phản rõ ràng, người xung quanh: “…”
“Chúng tôi đi cùng nhau, lão già này là người câm.”
Những người xung quanh cùng ồ lên một tiếng hiểu rõ, chẳng trách không nói lời nào, hóa ra là một người câm..
Một gã cao to hỏi thăm: “Đây là cha của cậu à?”
Phùng Kiêu: “…”
Ngươì này có bị ngu không vậy?
“Cha cậu tốt lắm, bao giờ rảnh thì đến chơi cùng nhá!” Gã ta giả vờ nhiệt tình mời mọc, dù sao muốn tìm được người xui xẻo cũng khó, dùng để tham khảo thật tốt.
“Sáu bảy tám, lớn!”
“Mẹ kiếp!” Những người xung quanh Bạch Khởi La lập tức tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô đặt trung đấy.!
Lần đầu tiên!
Mà người giành được chiến thắng là Bạch Khởi La lại không thấy vui vẻ gì, đây là Phùng Kiêu đặt giúp cô, hô hô!
Phùng Kiêu mỉm cười: “Cầm tiền đi!”
Bạch Khởi La giống như một con rối nhận lấy số tiền vừa chiến thắng được, Phùng Kiêu lại tiếp tục cầm lấy tay cô và đặt ở cửa lớn, anh mìm cười: “Như cũ.”
Mặc dù có chút sai sót nhưng mọi người vẫn không tin vào vận may của lão già da đen này, họ cùng nhau đặt tiểu.
“... Lớn!”
Phùng Kiêu “ngạc nhiên” nói: “Ôi chao, chúng tôi thật là may mắn, tốt thật đấy!”
Anh tiếp tục đặt cược: “Vẫn chọn lớn!”
... Liên tục mở ra đều là lớn có cảm giác gì? Trước đây đây không biết nhưng bây giờ thì đã biết rồi, mọi người đều thầm thán phục Phùng Kiêu. Nếu nói “cha của anh” xui xẻo như sao chổi thì “con trai” lại may mắn như thần tài vậy.
Gã đô con do dự một lúc rồi tự suy đoán: “Chắc không, chắc không mở được lớn nữa chứ?”
Phùng Kiêu hỏi lại: “Tại sao lại không? Tôi nghĩ còn có thể mở được ít nhát 20 lần cửa lớn nữa cơ!”
Anh nhìn nhà cái và cười: “Tiếp tục mở đi!”
Gã đô con cảm thấy hai cha con nhà này hơi lạ, ở sòng bạc chơi lâu như vậy may rủi là điều bình thường, lúc nãy gã đã thắng nhiều rồi, mấy ván sau cũng hồi lại một ít tiền. Lần này….gã do dự một lúc rồi đặt theo Phùng Kiêu.
Có gì khoa trương hơn việc mở liên tục 18 lần cửa lớn nữa không?
Có, vậy thì mở 20 đi.
Phùng Kiêu mở liên tục 20 lần lớn, túi tiền của Bạch Khở La nhanh chóng phồng lên.
Tuy nhiên nhìn anh không bình thường như vậy nên đám côn đồ đã đứng vây quanh nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Bạch Khởi La không quan tâm thắng thua lớn hay nhỏ, gian lận, đều là gian lận hết!
Cô cúi đầu chú ý vào đám côn đồ đứng xung quanh, chỉ cần chúng ra tay thì cô sẽ không nể nang gì hết!
Lúc này, Phùng Kiêu vẫn tiếp tục sờ cằm muốn tìm chết, anh mỉm cười: “Tôi nghĩ có thể lên tới 30 đấy, dù sao vận may của tôi cũng đầy đủ, không ai bì!”
“Chờ một chút!”Giám đốc sòng bạc đã đi tới, tóc vuốt ngược như bị bò liếm, hai mắt màu vàng vẩn đục, sắc mặt âm trầm nhìn hai người họ, hắn gằn từng tiếng khắc nghiệt: “Tao nghi ngờ hai đứa mày gian lận!”
Phùng Kiêu cười phá lên, anh gõ gõ mặt bàn và nói: “Sòng bạc thấy thua mãi nên không nhịn được rồi à? Hay là bọn mày không chịu nổi nữa đúng không? Sao vậy, bọn tao thắng chút tiền đã nói là gian lận rồi à? Có bằng chứng không? Mắt nào của bọn mày nhìn thấy vậy? Hay thấy bọn tao đều thắng nên muốn giở trò? Vốn dĩ tao nghe thấy sòng bạc này rất đen tối liền không tin! Bây giờ thì tao tin rồi. Xúc xắc trong tay bọn mày, muốn mở lớn hay nhỏ là do tao quyết định được chắc? Tao nghĩ là không đâu, cũng chỉ bọn mày làm được thôi nhỉ?”
“Cậu em này là?”
Phùng Kiêu nhe răng cười, hàm răng trắng tinh cùng với khuôn mặt đen thui tương phản rõ ràng, người xung quanh: “…”
“Chúng tôi đi cùng nhau, lão già này là người câm.”
Những người xung quanh cùng ồ lên một tiếng hiểu rõ, chẳng trách không nói lời nào, hóa ra là một người câm..
Một gã cao to hỏi thăm: “Đây là cha của cậu à?”
Phùng Kiêu: “…”
Ngươì này có bị ngu không vậy?
“Cha cậu tốt lắm, bao giờ rảnh thì đến chơi cùng nhá!” Gã ta giả vờ nhiệt tình mời mọc, dù sao muốn tìm được người xui xẻo cũng khó, dùng để tham khảo thật tốt.
“Sáu bảy tám, lớn!”
“Mẹ kiếp!” Những người xung quanh Bạch Khởi La lập tức tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô đặt trung đấy.!
Lần đầu tiên!
Mà người giành được chiến thắng là Bạch Khởi La lại không thấy vui vẻ gì, đây là Phùng Kiêu đặt giúp cô, hô hô!
Phùng Kiêu mỉm cười: “Cầm tiền đi!”
Bạch Khởi La giống như một con rối nhận lấy số tiền vừa chiến thắng được, Phùng Kiêu lại tiếp tục cầm lấy tay cô và đặt ở cửa lớn, anh mìm cười: “Như cũ.”
Mặc dù có chút sai sót nhưng mọi người vẫn không tin vào vận may của lão già da đen này, họ cùng nhau đặt tiểu.
“... Lớn!”
Phùng Kiêu “ngạc nhiên” nói: “Ôi chao, chúng tôi thật là may mắn, tốt thật đấy!”
Anh tiếp tục đặt cược: “Vẫn chọn lớn!”
... Liên tục mở ra đều là lớn có cảm giác gì? Trước đây đây không biết nhưng bây giờ thì đã biết rồi, mọi người đều thầm thán phục Phùng Kiêu. Nếu nói “cha của anh” xui xẻo như sao chổi thì “con trai” lại may mắn như thần tài vậy.
Gã đô con do dự một lúc rồi tự suy đoán: “Chắc không, chắc không mở được lớn nữa chứ?”
Phùng Kiêu hỏi lại: “Tại sao lại không? Tôi nghĩ còn có thể mở được ít nhát 20 lần cửa lớn nữa cơ!”
Anh nhìn nhà cái và cười: “Tiếp tục mở đi!”
Gã đô con cảm thấy hai cha con nhà này hơi lạ, ở sòng bạc chơi lâu như vậy may rủi là điều bình thường, lúc nãy gã đã thắng nhiều rồi, mấy ván sau cũng hồi lại một ít tiền. Lần này….gã do dự một lúc rồi đặt theo Phùng Kiêu.
Có gì khoa trương hơn việc mở liên tục 18 lần cửa lớn nữa không?
Có, vậy thì mở 20 đi.
Phùng Kiêu mở liên tục 20 lần lớn, túi tiền của Bạch Khở La nhanh chóng phồng lên.
Tuy nhiên nhìn anh không bình thường như vậy nên đám côn đồ đã đứng vây quanh nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Bạch Khởi La không quan tâm thắng thua lớn hay nhỏ, gian lận, đều là gian lận hết!
Cô cúi đầu chú ý vào đám côn đồ đứng xung quanh, chỉ cần chúng ra tay thì cô sẽ không nể nang gì hết!
Lúc này, Phùng Kiêu vẫn tiếp tục sờ cằm muốn tìm chết, anh mỉm cười: “Tôi nghĩ có thể lên tới 30 đấy, dù sao vận may của tôi cũng đầy đủ, không ai bì!”
“Chờ một chút!”Giám đốc sòng bạc đã đi tới, tóc vuốt ngược như bị bò liếm, hai mắt màu vàng vẩn đục, sắc mặt âm trầm nhìn hai người họ, hắn gằn từng tiếng khắc nghiệt: “Tao nghi ngờ hai đứa mày gian lận!”
Phùng Kiêu cười phá lên, anh gõ gõ mặt bàn và nói: “Sòng bạc thấy thua mãi nên không nhịn được rồi à? Hay là bọn mày không chịu nổi nữa đúng không? Sao vậy, bọn tao thắng chút tiền đã nói là gian lận rồi à? Có bằng chứng không? Mắt nào của bọn mày nhìn thấy vậy? Hay thấy bọn tao đều thắng nên muốn giở trò? Vốn dĩ tao nghe thấy sòng bạc này rất đen tối liền không tin! Bây giờ thì tao tin rồi. Xúc xắc trong tay bọn mày, muốn mở lớn hay nhỏ là do tao quyết định được chắc? Tao nghĩ là không đâu, cũng chỉ bọn mày làm được thôi nhỉ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook