Hứa Ngạn Văn ôm lấy Tiết Giai Duyệt từ phía sau, hai tay ôm chặt vòng eo nhỏ của cô, hôn lên tai, sau đó đến cổ, hơi thở ấm áp phả vào giữa cổ của cô, tạo cảm giác tê tê, khiến cô dựng cả tóc gáy. Tiết Giai Duyệt tim đập thình thịch giống như có ai đó đang đánh trống bên trong, cô còn chưa kịp hít thở, Hứa Ngạn Văn xoay người cô lại, để cô đối diện với anh. Còn chưa kịp thở ra một hơi, bờ môi ấm áp rơi xuống chặn miệng cô lại, nuốt từng hơi thở của cô vào trong miệng.

Trong bóng tối, nụ hôn của Hứa Ngạn Văn cuồng nhiệt, giống như ngọn lửa giống muốn thiêu đốt cô. Tiếng rên rỉ nỉ non như mèo kêu từ miệng cô phát ra.

"Ư. . ." Tiếng rên rỉ vang lên giống như được mở khóa chiếc hộp Pandora, quyến rũ đến mức cơ thể Hứa Ngạn Văn nhiệt huyết dâng trào, một dòng nước nóng từ dưới bụng truyền thẳng lên trán, dục vọng trong người tiến gần và ngày càng mãnh liệt.

Bàn tay của anh sờ lên lưng Tiết Giai Duyệt, chạm vào dây khóa của váy, từ từ kéo xuống, để lộ ra tấm lưng đẹp như ngọc của Tiết Giai Duyệt, giống như một món đồ sứ tinh xảo, không tì vết.

"Ư. . ." Tiết Giai Duyệt yêu kiều phát ra âm thanh tinh tế, bàn tay của Hứa Ngạn Văn vuốt ve tấm lưng trắng mịn như tuyết, vừa hôn lên đôi môi của cô, hai bờ môi quấn chặt lấy nhau, kéo cô đến gần chiếc giường, đè cô xuống.

"Đừng. . ." Vừa hít thở một hơi, Tiết Giai Duyệt yếu ớt phản khách, nhưng Hứa Ngạn Văn căn bản không muốn nghe, vì vậy anh trực tiếp chặn khóe môi của cô lại, hút lấy hương thơm cùng mùi hương ngọt ngào trong miệng cô, khiến Tiết Giai Duyệt không thể nói ra lời muốn nói.

"Giai Duyệt. . ." Hứa Ngạn Văn vừa hôn cô vừa gọi tên của cô, giọng nói tràn ngập nam tính như muốn nhấn chìm cô xuống vực sâu, bàn tay vuốt ve ngực của cô, kéo váy cô xuống, muốn cởi chiếc váy ra khỏi người cô, thẳng thắn đối diện với nhau.

"Dừng... dừng lại. . ." Tiết Giai Duyệt đột nhiên vùng vẫy, rốt cuộc cũng tìm được khe hở trong nụ hôn cuồng nhiệt của anh, cuối cùng nói ra được câu này.

Hứa Ngạn Văn dừng lại, bàn tay vẫn đặt lên eo của cô, tay còn lại để ở trên người cô, từ trên cao nhìn xuống, yết hầu di chuyển, giống như cố gắng kìm chế dục vọng của mình, giọng nói khàn khàn hỏi: "Làm sao vậy?"

"Em. . ." Tiết Giai Duyệt đỏ mặt, cô biết bây giờ nói ra chuyện này rất dễ gây mất hứng. Nhưng cô thực sự không còn cách nào khác, nếu có thể, cô cũng muối đổi sang ngày khác.

"Em... thân thích của em vừa đến." Tiết Giai Duyệt nói ra lời này cô cũng cảm thấy rất có lỗi. Trốn tránh ánh mắt của anh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của Hứa Ngạn Văn.

"Hả?" Hứa Ngạn Văn không hiểu


Tiết Giai Duyệt cắn môi, nói: "Đúng vậy. Bà dì của em vừa đến."

Lần này Hứa Ngạn Văn đã hiểu, khắp cơ thể trào dâng lên một cảm giác thất bại. Giống như có một đám mây đen bay đến trực tiếp bao trùm khắp đầu anh, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

"Anh... anh Hứa... anh vẫn ổn chứ?" Tiết Giai Duyệt quan sát nét mặt của Hứa Ngạn Văn, không đoán ra được tâm trạng của anh lúc này. Nhưng vào thời điểm như thế này, không cần đoán cũng biết trong lòng anh rất khó chịu. Cô khẽ gọi anh.

"Không sao đâu." Hứa Ngạn Văn chậm lại, đưa tay lên chạm vào khuôn mặt, từ trên người cô chuyển sang bên cạnh, nằm ngửa mặt lên trời, tay để lên trán, một lúc thật lâu sau anh vẫn giữ nguyên tư thế.

Tiết Giai Duyệt nghiêng người nhìn anh, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh cương nghị, sóng mũi cao, bờ môi hơi mím lại.

"Hứa. . ."

"Em nằm nghỉ ngơi một lúc đi, anh vào nhà tắm một lúc." Hứa Ngạn Văn đột nhiên lên tiếng, sau đó ngay lập tức ngồi dậy, lưng cứng ngắc, vội vàng bước vào nhà tắm.

Tiết Giai Duyệt từ trên giường chống người lên, nhìn thấy Hứa Ngạn Văn biến mất ở trước cửa nhà tắm, cánh cửa nhà tắm đóng rầm lại, một lúc sau truyền tiếng nước chảy.

Tiếng nước chảy không ngừng, Tiết Giai Duyệt lại nằm xuống giường, tưởng tượng dáng vẻ Hứa Ngạn Văn đang tắm ở trong phòng tắm, nở nụ cười xấu xa.

Một lúc sau Hứa Ngạn Văn mới từ trong nhà tắm bước ra, tóc vẫn còn ướt, mặc bộ áo ngủ màu trắng, lộ ra lồng ngực rắn chắc màu lúa mì.

Tiết Giai Duyệt nằm trên giường, mơ mơ màng màng, Hứa Ngạn Văn đi đến gần, đưa tay đẩy cô ra, "Giai Duyệt, dậy đi tắm rồi ngủ tiếp."


"Đừng làm ồn. Em đang mệt." Tiết Giai Duyệt nhắm mắt lại lẩm bẩm, nhưng không hề có suy nghĩ về chuyện đó.

Hứa Ngạn Văn gọi thêm hai lần nữa, Tiết Giai Duyệt nhắm mắt nằm yên không nhúc nhích, cô thực sự rất buồn ngủ. Hứa Ngạn Văn vừa cưng chiều vừa bất lực nhìn cô, nghĩ ra được một cách, từ từ cúi đầu xuống, bờ môi mỏng chạm vào tai của cô nói: "Nếu em không chịu ngồi dậy, anh sẽ hôn em."

"Đừng. . ." Tiết Giai Duyệt cuối cùng cũng chịu mở mắt, xua tay ý bảo anh đừng làm phiền, tay che miệng ngáp một cái, nước mắt từ từ chảy ra.

Hứa Ngạn Văn nhìn thấy cô thực sự đang rất mệt, dịu dàng dỗ dành cô: "Mau đứng dậy đi tắm rửa rồi về ngủ tiếp. Có cần anh giúp em không?"

Tiết Giai Duyệt sau khi ngáp một cái, cô cố gắng trấn tĩnh lại, lắc đầu nói: "Không cần. Em tự mình làm được."

Nói xong liền đứng dậy mắt nhắm mắt mở mò mẫm bước vào nhà tắm.

Thực ra lúc đầu Tiết Giai Duyệt có hơi buồn ngủ, sau khi tắm xong, nhìn thấy Hứa Ngạn Văn đang nằm trên giường, đột nhiên cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

"Em đứng đấy làm gì?" Hứa Ngạn Văn nhìn thấy cô đứng đó một lúc, đành lên tiếng: "Không phải vừa nãy nằng nặc đòi đi ngủ sao?"

"Bây giờ không còn buồn ngủ nữa." Tiết Giai Duyệt đảo mắt một vòng, nhìn sang bên cạnh.

Hứa Ngạn Văn chỉ cần nhìn vào biểu cảm nhỏ của cô liền biết cô đang nghĩ gì, hai lần ngủ chung lúc trước. Tiết Giai Duyệt đều bị anh lừa. Có lẽ cô lo lắng tí nữa ngủ lại lăn vào lòng anh.

"Đi ngủ thôi." Hứa Ngạn Văn vỗ vào chỗ còn trống bên cạnh, nghiêm túc nói: "Muộn như vậy còn chưa đi ngủ, em muốn làm chuyện gì sao?"


"Không... không phải!" Tiết Giai Duyệt vội vàng phủ nhận, cô làm sao có thể muốn làm chuyện gì, mà anh sao có thể dám nói thẳng ra mấy lời nói như vậy. Cô cảm thấy khuôn mặt mình không tự chủ lại đỏ ửng lên.

"Không có thì tốt rồi." Hứa Ngạn Văn nhìn cô nói: "Vậy mau đi ngủ thôi."

Tiết Giai Duyệt vẫn còn hơi do dự, "Nếu không anh đi ngủ trước. . ."

"Em đang lo lắng tí nữa ngủ lại lăn vào lòng anh?" Hứa Ngạn Văn khóe môi khẽ nhếch lên, "Lồng ngực của anh có phải ôm thỏa mái hơn mấy con gấu bông kia đúng không? Vừa ấm áp vừa dễ chịu."

"Anh... Sao anh lại nói như vậy?" Tiết Giai Duyệt không dám đối diện với anh, đây thực sự là Hứa Ngạn Văn mà cô biết? Người trước mặt nói những lời vừa khiêu khích vừa nghiêm túc kia thực sự là Hứa Ngạn Văn? Liệu anh có phải bị linh hồn nào đó chiếm giữ cơ thể không ?

"Chúng ta là vợ chồng, chuyện này không phải rất bình thường sao? Chẳng lẽ muộn như vậy, em còn không chịu đi ngủ?" Hứa Ngạn Văn thu hồi nụ cười, nhìn cô chằm chằm nói: "Hay là em định đặt một món đồ chơi nằm giữa hai người chúng ta? Đây chính là "người thứ 3". Nếu em cảm thấy làm như vậy rất ổn thì em cứ làm thoải mái, anh không ý kiến."

"Em... không hề có ý đó." Hứa Ngạn Văn tỏ thái độ bao dung rộng lượng. Khiến Tiết Giai Duyệt luống cuống, vội vàng giải thích với Hứa Ngạn Văn.

Hứa Ngạn Văn dứt khoát từ trên giường ngồi dậy đi đến bên cạnh cô, cúi đầu xuống nhìn cô nói: "Không phải ý như vậy thì em có ý kiến gì nữa? Ngủ chung giường với anh chẳng lẽ khó chịu lắm sao? Trước kia hai người chúng ta sớm ngủ chung giường với nhau? Chính là cái giường trước mắt, chúng ta cùng nhau ngủ trên đó, buổi sáng cùng nhau thức dậy."

Tiết Giai Duyệt mở miệng, rất muốn nói rằng "Trước kia và hiện tại không giống nhau". Lúc đó bọn họ bị ép nên mới phải ngủ cùng nhau, đó là yêu cầu ông nội. Lúc đó bọn họ cũng chỉ muốn làm hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại nếu hai người ngủ chung giường với nhau, là tự nguyện. Nên cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

"Mau đi ngủ thôi. Đừng suy nghĩ nhiều. Mấy cô gái bọn em thường bảo ngủ muộn rất dễ có nếp nhăn? Chẳng lẽ em muốn nếp nhăn sao?" Hứa Ngạn Văn nắm lấy tay cô, nếu cô không chủ động, vậy để anh chủ động. Anh dẫn cô đến bên giường, hai tay để lên vai cô, nhẹ nhàng ép cô ngồi xuống giường, giúp cô cởi dép ra.

Tiết Giai Duyệt theo bản năng tránh né, lắp bắp nói: "Để... tự em làm"

Cô đang đi đôi dép bông, không cần cởi ra, cô rút chân ra khỏi dép, xoay người lại ngồi lên giường.

Hứa Ngạn Văn ngồi bên cạnh cô, cô nhanh chóng dịch vào bên trong, ý bảo Hứa Ngạn Văn nhường chỗ.

"Ngoan." Hứa Ngạn Văn xoa đầu cô, khóe môi nhếch lên để lộ nụ cười.


Tiết Giai Duyệt vội vàng di chuyển sang bên cạnh, kéo chăn che kín người, quay lưng về phía Hứa Ngạn Văn nói: "Em đi ngủ đây."

Hứa Ngạn Văn nhìn bóng lưng của cô, sau đó leo lên giường, kéo chiếc chăn cô đang đắp về phía mình, không khách khí chui vào trong chăn, ôm chặt lấy Tiết Giai Duyệt từ phía sau, một tay để lên hông của cô, tư thế giống như ôm cô vào lòng đi ngủ.

"Anh... làm gì vậy?" Tiết Giai Duyệt tránh né, nhịp tim đập ngày càng nhanh giống như có một chú thỏ đang chạy trong đó.

"Ôm em." Giọng nói của Hứa Ngạn Văn vang ra từ phía sau, giống như đã làm vậy rất nhiều lần, đây là chuyện rất bình thường.

"Em muốn đi ngủ." Tiết Giai Duyệt nói.

"Anh cũng muốn đi ngủ." Hứa Ngạn Văn nói theo.

"Vậy thì chúc ngủ ngon. . ." Tiết Giai Duyệt muốn xoay mặt ra chỗ khác, Hứa Ngạn Văn ôm chặt lấy cô, "Ôm em mới đi ngủ được."

Tiết Giai Duyệt ngay lập tức đỏ mặt, giống như một quả cà chua lớn xinh đẹp tươi tốt, giống như sắp chảy máu, cảm giác cơ thể sắp bị thiêu đốt, "Anh... anh có thể đừng dựa sát như vậy được không?"

Hứa Ngạn Văn ghé vào tai cô, dùng âm thanh trầm thấp nói: "Không muốn anh làm gì với em, ngoan ngoãn đi ngủ đi. Nghe lời."

Dễ dàng nghe được sự uy hiếp, Tiết Giai Duyệt có chút không vui, bĩu môi nói: "Anh không thể... ư. . ."

Ngay sau đó, Hứa Ngạn Văn xoay người cô lại, cúi đầu xuống hôn.

Trời đất quay cuồng, chờ khi Tiết Giai Duyệt lấy lại tinh thần. Cơ thể cô mềm nhũn nằm trong lòng Hứa Ngạn Văn.

Tác giả có lời muốn nói: Ôi chao, tôi đã cố gắng hết sức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương