Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: wlft

Công ty xảy ra chuyện, cả ngày hôm nay Hứa Ngạn Văn vô cùng bận rộn, buổi sáng vừa đến công ty đã phải mở cuộc họp, đến gần 12h trưa mới bước ra khỏi phòng họp.

Anh cầm theo văn kiện quay trở về phòng làm việc. Nghe được tiếng gõ cửa, anh lên tiếng "mời vào", rồi lại kiểm tra email trên máy tính.

Lâm Đạt cầm theo túi quà tinh xảo bước vào, đi đến trước bàn làm việc của Hứa Ngạn Văn, trên khuôn mặt để lộ nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nói: "Hứa tổng, chú bảo tôi mang quà đến tặng ngài."

Hứa Ngạn Văn ngẩng đầu lên nhìn, thật kỳ lạ tối qua lúc anh đến gặp giáo sư Hàn, giáo sư Hàn không hề nhắc đến việc quà cáp. Sáng nay lại nhờ Lâm Đạt mang quà cho anh.

"Món quà này quá đắt. Làm sao tôi có thể nhận lấy. Hay là cô đem về đi." Hứa Ngạn Văn có hơi nghi ngờ, từ chối nhận quà.

Lâm Đạt vội vàng nói: "Nhưng chú đã dặn dò tôi nhất định phải đưa cho ngài. Ngài kêu tôi cầm về, tôi biết giải thích như thế nào với chú. Hứa tổng, xin ngài đừng làm khó tôi. Hãy nhận quà đi."

Nếu cô ta đã nói như vậy đương nhiên Hứa Ngạn Văn nhận quà. Đặc biệt sau khi gặp mặt giáo sư Hàn vào ngày hôm qua. Hứa Ngạn Văn trong lòng vẫn có chút suy nghĩ, anh lên tiếng, "Vậy thì để tôi gọi điện thoại cho giáo sư Hàn. Tự mình giải thích."

Nói xong anh liền cầm điện thoại lên, định gọi điện cho giáo sư Hàn.

Lâm Đạt nhìn thấy vậy, trong lòng có chút hoảng sợ, nếu để Hứa Ngạn Văn gọi điện thoại cho chú cô ta. Cô ta tự lấy danh nghĩa của chú, tự mua quà tặng cho Hứa Ngạn Văn mà chưa xin phép ý kiến của chú? Tuyệt đối không để cho chú biết chuyện này, nếu không cô ta nhất định bị chú trách mắng.

Nghĩ đến đây, Lâm Đạt vội vàng ngăn cản Hứa Ngạn Văn gọi điện thoại, "Hứa tổng, ngài không cần phải gọi điện thoại cho chú tôi đâu. Sáng này chú tôi đã đi ra nước ngoài. Bây giờ chắc là đang đi trên máy bay, cho dù ngài gọi điện đến thì không kết nối được."

Hứa Ngạn Văn ngừng ấn điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn cô ta, hỏi: "Khi nào thì giáo sư Hàn về nước?"

Lâm Đạt giật giật khóe môi, nói: "Tôi cũng không rõ. Để tôi hỏi lại chú ấy."

"Nếu vậy. . ." Hứa Ngạn Văn khẽ dừng lại, "Cô cứ đưa quà cho tôi. Chờ lúc thầy về nước, tôi đưa quà lại cho thầy."

Lâm Đạt không thể ngờ rằng, giằng co một lúc, Hứa Ngạn Văn vẫn không chịu nhận quà, cho dù anh đồng ý nhận, nhưng định đợi chú cô ta về nước trả lại quà.

Nếu để chuyện đó xảy ra, cho dù mượn danh nghĩa chú tặng quà cho Hứa Ngạn Văn không có tác dụng. Điều này đối lập hoàn toàn kế hoạch lúc trước của cô ta. Cô ta không thể để chú biết chuyện này.

Do dự một lúc, Lâm Đạt đành phải từ bỏ, chịu đựng sự mất mát trong lòng, nói: "Tôi không biết ngày nào chú về nhà. Vậy thì cứ để tôi đưa quà lại chú ấy."

Hứa Ngạn Văn khẽ "Ừ" một tiếng, nói: "Vậy làm phiền cô rồi. Giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến giáo sư Hàn."

"Tôi đã hiểu." Mặc dù trái tim đang rỉ máu, Lâm Đạt vẫn cố gắng chịu đựng, không để cảm xúc trong lòng lộ ra ngoài.

Hứa Ngạn Văn khẽ gật đầu, cầm văn kiện trên bàn lên chuẩn bị làm việc, Lâm Đạt nhìn thấy vậy, không tiếp tục ở lại phòng làm việc của Hứa Ngạn Văn nữa, đành nói mình đang bận, vẻ mặt ủ rũ cầm theo hộp quà bước ra khỏi phòng làm việc của Hứa Ngạn Văn.

Buổi chiều lúc tan làm, Hứa Ngạn Văn nhận được điện thoại của Chu Thần Quang.

Chu Thần Quang nói trong điện thoại: "Anh Hứa, ngày hôm nay là sinh nhật của Dật Xuyên, bọn em hẹn cùng nhau đi đến Đường Thành Hiểu Nguyệt tổ chức tiệc. Tối hôm nay dù anh có nói thế nào cũng nhất định phải đi đến đây. Không được phép từ chối. Đã lâu rồi anh không tới đây, không chịu đi ra gặp bọn em. Có khi bây giờ hình dáng bọn em như thế nào, anh còn chẳng thèm nhớ. . ."

"Tôi sẽ đi đến đó."

Hả?

Chu Thần Quang nhất thời không kịp phản ứng, hỏi, "Anh vừa mới nói cái gì?"

"Tôi nói tôi sẽ đi đến đó." Hứa Ngạn Văn lặp lại một lần nữa.


"Anh... thực sự muốn đi đến đây sao?" Chu Thần Quang quả là được sủng ái mà lo sợ. Phải biết rằng hồi trước anh ta gọi cho Hứa Ngạn Văn không biết bao nhiêu lần. Muốn hẹn Hứa Ngạn Văn đi chơi. Hứa Ngạn Văn nếu không phải đang bận thì là đang ở nhà. Hôm nay anh còn định cố gắng thuyết phục Hứa Ngạn Văn, tìm được rất nhiều kế sách, chuẩn bị tinh thần chiến đấu trường kỳ. Không ngờ anh lại đồng ý, mà còn đồng ý dễ dàng như vậy. Điều này khiến cho anh ta cảm thấy, có khi mình đang nghe lầm.

May mắn là Hứa Ngạn Văn vẫn đồng ý đến, "Mấy giờ, tí nữa tôi lái xe đến."

Chu Thần Quang lập tức nói: "7h30."

"Được." Hứa Ngạn Văn nói.

"Vậy bọn em ngồi chờ anh. Em cúp máy đây." Chu Thần Quang nói xong liền cúp máy. Sợ Hứa Ngạn Văn đột nhiên thay đổi ý định.

Hứa Ngạn Văn nhìn màn hình điện thoại dần tối lại. Ngón tay di chuyển, chạm vào màn hình điện thoại, đợi khi anh lấy lại tinh thần, anh tìm thấy được wechat của Tiết Giai Duyệt.

Khung chat hiện lên, anh do dự không biết nên báo cho Tiết Giai Duyệt biết không. Nhưng cuối cùng anh vẫn không bấm vào. Anh nhanh chóng thoát ra khỏi wechat. Đặt điện thoại lên bàn làm việc, dường như mắt không thấy thì tim không đau.

7h30 tối, Hứa Ngạn Văn lái xe đi đến Đường Thành Hiểu Nguyệt. Mấy người Chu Thần Quang, Đường Dật Xuyên, Tiêu Triết, Ngô Đông sớm ngồi chờ ở phòng bao số 1.

Hứa Ngạn Văn mở cửa phòng bao ra, bước vào bên trong. Chu Thần Quang vội đặt chai rượu xuống. Vội vàng đứng dậy chào đón Hứa Ngạn Văn, "Anh Hứa. Anh lại đây ngồi với em."

Đường Dật Xuyên đang ngồi bên cạnh anh ta. Chu Thần Quang di chuyển sang bên cạnh, nhường chỗ cho Hứa Ngạn Văn ngồi.

Hứa Ngạn Văn đi đến, ngồi bên cạnh Đường Dật Xuyên, từ trên người lôi ra một hộp qua đưa cho anh ấy, nói, "Chúc mừng sinh nhật".

Đường Dật Xuyên nhìn hộp quà, chỉ cần nhìn nhãn hiệu bên trên, anh ta liền biết giá trị không hề nhỏ. Anh không thiếu tiền, nhưng rất quý trọng tấm lòng của Hứa Ngạn Văn, nhếch khóe môi lên, đưa tay ra nhận hộp quà của Hứa Ngạn Văn, "Cảm ơn anh Hứa."

Hứa Ngạn Văn vỗ vai anh ấy, "Lại già thêm một tuổi."

Mặc dù anh không nói hết câu, Đường Dật Xuyên vẫn hiểu được ý của anh, bật cười nói, "Em biết. Anh Hứa không cần phải lần nào cũng nhắc nhở em đâu."

Hứa Ngạn Văn nhìn anh ta, nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của anh ấy, nói: "Cậu biết là tốt rồi. Đây lần thứ 3 cậu nói với tôi như vậy. Tôi mong không phải nói đến lần thứ 4."

Đường Dật Xuyên nắm tay lại, một lúc sau mới khẽ "ừ" một tiếng. Sau đó cầm cốc rượu trên bàn lên, quay sang nói với Hứa Ngạn Văn: "Anh Hứa, chúng ta cùng nhau uống chén rượu. Đã lâu rồi chúng ta không ngồi uống rượu cùng nhau."

Hứa Ngạn Văn không từ chối, anh cầm chai rượu lên đổ đầy ly. Cầm lên chạm vào ly rượu của Đường Dật Xuyên, "Mọi chuyện suôn sẻ. Mọi điều ước đều thành hiện thực."

Hai người nhìn nhau bật cười, rượu chảy xuống cổ họng.

Một lúc sau, tiết mục Chu Thần Quang đặc biệt gửi tặng mừng sinh Đường Dật Xuyên lên xem. Chị Tần của Đường Thành Hiểu Nguyệt dẫn theo các cô gái xinh đẹp bước vào phòng, nở nụ cười giới thiệu với bọn họ, "Đây là những cô gái xinh đẹp nhất ở đây. . ."

"Được rồi, đi đi. Cô tưởng chúng tôi là ai. Chỗ mấy người có phải kỹ viện thời phong kiến đâu." Chu Thần Quang xua tay. Đánh gãy lời nói của chị Tần, vẻ mặt ghét bỏ.

"Vâng vân." Chị Tần bật cười nói.

Chu Thần Quang quay đầu hỏi Đường Dật Xuyên đang ngồi bên cạnh, "Cậu nhìn thử đi, cảm thấy ai tốt nhất thì giữ lại, hoặc giữ lại toàn bộ cũng được?"

Đường Dật Xuyên dáng vẻ lười biếng dựa vào ghế sofa. Nghe thấy Chu Thần Quang hỏi, anh ấy từ từ mở mắt ra, nhướn mày nhìn lướt qua từng cô gái một.

Thực ra lúc đầu anh ta không định chọn, Chu Thần Quang nghĩ rằng anh thích mấy chuyện kiểu này cố tình sắp xếp. Anh không muốn phụ lòng tốt của Chu Thần Quang, cho nên không định từ chối cô gái anh ta mang đến mua vui cho anh.

Chỉ là chính anh ta không thể ngờ được, khi anh ấy nhìn thấy cô gái đứng ở phía sau cùng. Anh ấy đột nhiên sững người lại, dường như anh ấy nhìn thấy bóng người ấy đang đứng trước mặt anh ấy.

"Cô tên gì?" Anh ấy giơ tay lên chỉ về phía cô ấy hỏi.

Cô gái đứng ở trong góc dường như không biết đang hỏi cô ấy, im lặng không trả lời, Chị Tần đứng bên cạnh khẽ đẩy cô ấy một cái, cô mới kịp lấy lại phản ứng, bàn tay giữ chặt cái váy đang mặc, rụt rè nói: "Em... tên là Lưu Tiểu Kiều."


"Tại sao cô lại đi đến đây làm việc?" Đường Dật Xuyên lại hỏi.

Lưu Tiểu Kiều càng cảm thấy lo lắng, khuôn mặt đỏ ửng, ngay cả cổ cũng đỏ ửng. Dùng giọng nói nhỏ xíu giống như tiếng muỗi vo ve: "Mẹ em đang bị bệnh. Nên em đang cần tiền. . ."

Chu Thần Quang không nhịn được liền bật cười, "Thời đại bây giờ thịnh hành bán thân để cứu mẹ sao? Đừng có ở đó bán thảm. . ."

"Chọn cô ấy đi." Đường Dật Xuyên nói.

Hứa Ngạn Văn quay sang nhìn Đường Dật Xuyên, nhíu mày nói, "Tôi thấy cô ấy không ổn. Cậu đổi người khác đi?"

Đường Dật Xuyên bật cười, "Không sao đâu. Em cảm thấy cô ấy rất ổn. Chọn cô ấy đi." Nói xong vẫy tay về phía Lưu Tiểu Kiều, giống như đang gọi con chó con mèo, "Lại đây."

"Nhanh lên đi." Chị Tần trợn mắt lên nhìn, trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười rạng rỡ. Vội đẩy Lưu Tiểu Kiều về phía trước. Sau đó tế nhị dẫn cô gái khác rời đi.

Lưu Tiểu Kiều lo lắng đến mức bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây lần đầu tiên cô ấy đi đến đây làm việc, không ngờ ngày đầu tiên đã bị khách lựa chọn. Cô ấy vẫn còn nhớ rõ lời chị Tần lúc nãy. Mấy người bọn họ đều những người giàu có, tuyệt đối không được đắc tội, nhất định phải hầu hạ thật tốt. Nhưng cô ấy không biết nên làm thế nào.

"Cô là ốc sên biến thành sao?" Trên khuôn mặt của Đường Dật Xuyên để lộ sự thiếu kiên nhẫn. Ghét bỏ vì Lưu Tiểu Kiều di chuyển quá chậm chạp, giống như con ốc sên đang bò, "Không muốn thì đừng có đi đến làm vậy. Nếu đã chấp nhận làm thì tốt nhất nên làm việc nghiêm túc."

Lưu Tiểu Kiều ngây người ra, cảm thấy anh ấy có chút đáng sợ. Nhịp tim đập ngày càng nhanh, giống như có người đang gỗ trống, bất cứ lúc nào có thể nhảy ra bên ngoài. Trong đầu vẫn nhớ lời dặn dò của chị Tần, biết mục đích mình đi đến đây làm việc, cho dù có lo lắng hay là sợ hãi, phải cố gắng chịu đựng, không được biểu lộ ra bên ngoài.

Cuối cùng cũng đi đến trước mặt Đường Dật Xuyên, Lưu Tiểu Kiều cúi đầu, mấp máy khóe môi, cố gắng nói to nhất có thể, "Tiên sinh, ngài có mệnh lệnh gì?"

Đường Dật Xuyên nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của cô ấy, không nhịn được cười, cảm thấy nếu còn tiếp tục bắt nạt cô ấy thì rất quá đáng.

Cuối cùng Hứa Ngạn Văn không nhịn được, lên tiếng, "Gọi thêm hai chai rượu."

"Được." Lưu Tiểu Kiều vội vàng đồng ý, gọi thêm rượu cô ấy sẽ trích thêm phần trăm.

"Mang hai chai Hennessy đến đây. Tính vào tài khoản của tôi." Đường Dật Xuyên hào phóng nói.

Giá của hai chai rượu này rất đắt. Lưu Tiểu Kiều có hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Đường Dật Xuyên hờ hững ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài hơi duỗi về phía trước. Một tay đặt trên đùi, một tay đặt tay vịn ghế sofa. Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, sống mũi thẳng tắp, bờ môi vô tình, cái cằm cứng rắn...

Nhìn anh ấy rất đẹp trai, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.

Lưu Tiểu Kiều hoảng sợ, nhanh chóng di chuyển ánh mắt, không dám nhìn Đường Dật Xuyên.

Hành động nhỏ của cô ấy, làm sao qua được mắt của Đường Dật Xuyên. Anh ấy đắc ý nhếch khóe môi lên, nói với Lưu Tiểu Kiều: "Cô không định đi lấy rượu?"

Lưu Tiểu Kiều nào dám từ chối, vội vàng gật đầu. Xoay người lại chạy ra ngoài đi lấy rượu.

Đường Dật Xuyên tặc lưỡi, vừa nghĩ đến tiền là chạy nhanh như vậy. Quả nhiên con gái đều thích tiền.

Hứa Ngạn Văn quay sang nhìn anh ấy, nhìn thấy vẻ mặt khinh thường trên khuôn mặt của anh ấy. Biết anh ấy vẫn chưa thể bỏ qua được chuyện năm đó.

Một lúc sau, Lưu Tiểu Kiều cầm theo hai chai rượu Hennessy, trên đường đi rất cẩn thận, cầm trên tay chai rượu đắt tiền, cô ấy rất lo lắng, sợ mình không may làm rơi, cô ấy không có tiền để đến.

Đường Dật Xuyên thản nhiên nói: "Mở ra."


Lưu Tiểu Kiều làm theo đúng lời dặn, rót rượu vào ly rỗng.

Đường Dật Duyệt giữ dáng ngồi uể oải như người không xương dựa vào ghế sofa, nói với Lưu Tiểu Kiều, "Cô kính anh Hứa một ly rượu."

Đã chọn đi làm ở đây, chuyện này không thể tránh được. Trước đấy Lưu Tiểu Kiều chuẩn bị sẵn tâm lý. Chị Tần trong lúc dạy bọn cô đã nói, khách có yêu cầu cũng phải cố gắng đáp ứng. Làm khách vui lòng, có khi lại bán thêm được mấy chai rượu nữa. Tất cả mọi người đi đến đây làm vì muốn kiếm được tiền, tự nghĩ bản thân mình thanh cao, kiếm tiền là quan trọng nhất.

Lưu Tiểu Kiều chuẩn bị đi bồi rượu, vừa định cầm ly rượu lên. Nghe được giọng nói lạnh lùng của Hứa Ngạn Văn, "Cậu tại sao cứ phải làm khó cô nhóc này. Tôi muốn uống rượu tự cầm lên uống được. Mấy người bên cạnh cũng như vậy."

Vừa dứt lời, Hứa Ngạn Văn cầm ly rượu lên, đặt xuống trước mặt Đường Dật Xuyên trước mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ấy.

Đường Dật Xuyên nhìn ly rượu trước mặt, dù gì Hứa Ngạn Văn là anh cả của bọn họ. Anh ấy dám cãi nhau tay đôi với những người khác, nhưng không dám cãi lại lời của Hứa Ngạn Văn. Hứa Ngạn Văn kêu anh ấy uống rượu, anh ấy không dám từ chối, đành phải ngồi dậy cầm ly rượu lên, chạm vào ly của Hứa Ngạn Văn.

Chu Thần Quang nhìn thấy vậy, vội vàng chạy đến góp vui, bật cười ha hả nói: "Tới nào. Mọi người cùng nhau nâng lưng. Mừng lão Đường già thêm một tuổi."

"Anh mới lão già ý!" Đường Dật Xuyên lườm anh ta, bất mãn nói: "Em nhỏ hơn anh một tuổi đấy!"

Chu Thần Quang bật cười khúc khích, cầm ly rượu lên, nói: "Dô!"

Nhờ vậy, bầu không khí lại trở nên vui vẻ. Mọi người cầm ly rượu lên uống, đoán xúc xắc, oẳn tù tì, vô cùng náo nhiệt.

Mấy người bọn họ uống hết ba ly rượu Hennessy. Lúc kết thúc bữa tiệc, dù Hứa Ngạn Văn uống ít nhất, mà còn cảm thấy váng đầu.

Đường Dật Xuyên đỡ anh dậy. Nhìn Lưu Tiểu Kiều vẫn ngoan ngoan ngồi bên cạnh. Khuôn mặt xinh đẹp, lúc mới nhìn anh ấy còn tưởng là người khác. Mũi đôi mắt miệng nhìn rất giống, nên anh ấy mới quyết định giữ lại. Về sau anh ấy mới phát hiện, ít nhất thì tính cách và khí chất không hề giống nhau.

"Cầm đi." Anh ấy mở ví ra lôi một xấp tiền, nhét vào tay của Lưu Tiểu Kiều.

Quá nhiều tiền, Lưu Tiểu Kiều hoảng sợ, tay đang cầm tiền không biết nào để đi đâu. Ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn anh ấy.

Đường Dật Xuyên khịt mũi, nhếch khóe môi, "Đồ ngốc. Không phải cô nói mình cần tiền sao? Cho cô tiền cô lại không muốn nhận?"

Chu Thần Quang đang uống rượu, ngồi bên cạnh nghe thấy vậy liền bật cười, nâng cằm lên nói với Lưu Tiểu Kiều: "Đây là tiền boa. Mau chóng nói lời cảm ơn Đường tổng đi."

Lưu Tiểu Kiều giống như vừa mới tỉnh dậy từ trong giấc mơ, vội vàng nói cảm ơn.

Đường Dật Xuyên bĩu môi, nhấc đôi chân lên bước ra ngoài.

Lưu Tiểu Kiều cầm tiền trong tay, nhìn bóng lưng rời đi của anh ấy. Đột nhiên cảm thấy có vẻ anh ấy không hề nguy hiểm và đáng sợ như mình tưởng. Ngược lại còn thấy anh ấy là người tốt.

Số tiền này có thể đóng tiền viện phí cho mẹ. Khóe mắt Lưu Tiểu Kiều đỏ ửng lên, lúc đầu cô ấy cảm thấy mình thật bất hạnh và không may mắn. Nhưng mỗi lần gặp khó khăn đều gặp được người tốt. Cô ấy cảm thấy rất may mắn.

Hy vọng những người tốt trên đời, ai cũng sẽ gặp được may mắn!

. . .

Sau khi Hứa Ngạn Văn chào tạm biệt mấy người Đường Dật Xuyên. Ngồi lên xe trở về Ninh Hiên Nhã Uyển.

Lúc ngồi trên xe, Hứa Ngạn Văn có hơi choáng váng, nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một lúc. Trong mơ anh nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang nhíu mày nhìn anh. Anh giật mình tỉnh dậy.

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh từ trong túi áo vest lôi điện thoại ra. Hóa ra là thông báo có tin nhắn mới. Không giống như anh nghĩ.

Có chút thất vọng, Hứa Ngạn Văn không thèm mở tin nhắn ra đọc. Vội nhét điện thoại vào trong túi áo vest.

Lúc quay về Ninh Hiên Nhã Uyển. Hứa Ngạn Văn không để tài xế đưa anh lên nhà. Anh một mình đi thang máy lên.

Đến trước cửa nhà, Hứa Ngạn Văn đứng ở cửa một lúc lâu không dám mở cửa. Anh đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Sợ sau khi mở cửa ra, trong nhà yên tĩnh không một bóng người.

Nửa đêm, yên tĩnh đến mức có nghe được tiếng tim đang đập. Hứa Ngạn Văn từ trong túi áo vest lôi hộp thuốc lá ra, rút một điếu thuốc đưa lên miệng, dùng bật lửa lên châm, hít một hơi thật sâu, thả ra một làn khói.

Sau khi hút xong điếu thuốc, anh mới nhấn mật khẩu bước vào nhà.

Ở cửa hiên, Hứa Ngạn Văn ngẩng đầu lên, thấy giày của Tiết Giai Duyệt đang đặt trên kệ. Ví của cô đang treo ở giá treo đồ bên cạnh. Có vẻ như Tiết Giai Duyệt về nhà từ sớm.


Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất. Hứa Ngạn Văn thở phào nhẹ nhõm.

Anh vội vàng cởi giày ra. Đi đến trước cửa phòng của Tiết Giai Duyệt. Bàn tay đặt lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra.

Đáng tiếc, không mở ra được. Tiết Giai Duyệt khóa trái lại.

Hứa Ngạn Văn giữ chặt tay nắm cửa, nhắm mắt lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tay nắm cửa, không nhịn được tự cười nhạo bản thân, anh đang làm việc vậy?

Vừa mới uống rượu nên suy nghĩ bốc đồng, đầu óc không minh mẫn!

Hứa Ngạn Văn lặng lẽ thu tay về. Quay về phòng ngủ của mình.

. . .

Ở trong phòng, Tiết Giai Duyệt đang nằm ngủ say, trong giấc mơ cô nhìn thấy ba mẹ. Khung cảnh trong giấc mơ là một buổi sáng mùa hè đầy nắng. Ba cô dẫn cô ra sông bơi, bắt được rất nhiều tôm cá. Mẹ nói mang về om với nước tương. Tiết Giai Duyệt sung sướng nhảy cẫng lên. Tiếng cười đùa văng vẳng khắp nơi.

Tiết Giai Duyệt bật cười tỉnh dậy. Lúc dậy còn hắt xì hơi. Cơ thể run rẩy. Hơi lạnh từ bàn chân truyền lên, tối qua ngủ cô lại đạp chăn ra ngoài.

Có hơi nhức đầu. Tiết Giai Duyệt cầm điện thoại lên xem giờ, gần 7h sáng. Cô bước xuống giường chuẩn bị đi làm.

Tiết Giai Duyệt đặt tay lên trán, không sốt, chắc vì tối qua đạp chăn ra nên giờ bị cảm. Nhưng không sao, bị cảm thì uống nhiều nước nóng, sẽ nhanh chóng khỏi bệnh.

Nghĩ vậy, Tiết Giai Duyệt bước xuống giường đi đánh răng. Cầm theo cốc rót nước nóng uống.

Hứa Ngạn Văn nghe thấy tiếng hắt xì hơi của cô. Từ trong phòng bước ra, thấy cô đang uống nước, quan tâm hỏi: "Em bị cảm à?"

Định đưa tay ra, Tiết Giai Duyệt chóng mặt, đầu vô thức lệch sang một bên, né tránh bàn tay của Hứa Ngạn Văn.

Bàn tay của Hứa Ngạn Văn dừng lại ở giữa không trung. Im lặng nhìn Tiết Giai Duyệt, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Tiết Giai Duyệt cũng cảm thấy xấu hổ, cầm theo cốc chuẩn bị rời đi.

Đi chưa được hai bước, phía sau truyền đến giọng điệu quan tâm của Hứa Ngạn Văn: "Đang bị cảm thì đừng đi làm. Ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Làm sao như vậy được?" Tiết Giai Duyệt lắc đầu nói: "Như vậy không tốt. Em vừa mới đi làm được mấy hôm, lúc trước đã xin nghỉ trì hoãn thời gian đi làm. Hôm nay lại xin nghỉ. Sếp cùng đồng nghiệp sẽ có ấn tượng không tốt về sau."

Hứa Ngạn Văn rất muốn nói cho cô biết. Anh là sếp của phòng làm việc X. W, anh cho phép cô nghỉ.

Nhưng điều này chắc chắn không thể nói ra được. Nếu Tiết Giai Duyệt biết anh chính ông chủ của phòng làm việc X. W chắc chắn không chịu đi đến đó làm việc nữa.

Hứa Ngạn Văn nuốt lời định nói vào lòng, thay đổi câu nói: "Em như vậy đi làm có ổn không?"

Tiết Giai Duyệt thấy vừa uống nước xong liền cảm thấy dễ chịu, nói: "Không sao. Em chỉ bị cảm lạnh, uống nhiều nước nóng sẽ ổn thôi. Hiện tại em cảm thấy đỡ hơn nhiều."

Nghe cô nói như vậy, Hứa Ngạn Văn không muốn ép buộc cô. Khẽ gật đầu, nói: "Vậy em đi làm nhớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu cảm thấy mệt, nhất định phải xin nghỉ. Đừng có cố."

Đấy lại coi cô là con nít. Tiết Giai Duyệt trong lòng không nhịn cười, nói: "Anh yên tâm. Em không phải con nít. Em tự biết cách chăm sóc bản thân."

Nghe cô nói mình không phải là trẻ con. Hứa Ngạn Văn nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm đó. Tiết Giai Duyệt đã nói với anh rằng, cô đã lớn, không còn là trẻ con. Bảo anh đừng có quản chuyện của cô. Lúc đấy anh còn rất tức giận.

Nhưng bây giờ khi nghe thấy cô nói như vậy, anh cảm thấy mình đối diện với những gì cô đang nói. Có lẽ giống như cô đã nói, cô đã lớn, tự có suy nghĩ riêng mình, có bạn bè của riêng mình. Không còn giống như cô gái lúc nhỏ luôn chạy theo phía sau anh gọi "anh Hứa".

"Giai Duyệt, anh có chuyện muốn nói với em." Hứa Ngạn Văn nói.

Tiết Giai Duyệt tim đập lỡ một nhịp, đoán thử xem Hứa Ngạn Văn định nói chuyện gì với cô? Chẳng lẽ muốn bàn bạc chuyện ly hôn? Nếu bàn luận chuyện ly hôn, không biết anh đưa ra những yêu cầu gì? Cô cũng nên tự bảo vệ quyền lợi cá nhân của mình?

Tác giả có lời muốn nói: Hứa Ngạn Văn: Chúng ta nói chuyện đi

Tiết Giai Duyệt: Nói chuyện gì?

Hứa Ngạn Văn: Nam nữ hài hòa, cả thể xác lẫn tinh thần đều khỏe mạnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương