Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Vân Nhi

Tiết Giai Duyệt ngân nga hát, đặt túi xuống, mở hành lý lôi váy ngủ ra, nhảy nhót đi về phía phòng tắm.

Tiết Giai Duyệt thoải mái ngâm mình trong bồn nước nóng, mặc váy ngủ bằng lụa lên người bước ra ngoài, cẩn thận chăm sóc da rồi mới trèo lên giường đi ngủ.

Không biết có phải là do lạ giường, hay là vì tâm trạng quá phấn kích. Tiết Giai Duyệt nằm trên giường một lúc lâu vẫn chưa ngủ được.

Tiết Giai Duyệt bị mất ngủ, nhớ tới lời Hứa Ngạn Văn nói Đường Hân Điềm từng làm minh tinh. Ngày trước đã từng đóng qua 2 đến 3 bộ phim. Liền lôi điện thoại ra, lên mạng tra những bộ phim Đường Hân Điềm từng đóng rồi mở ra xem.

Sau khi xem «sách đế vương» tầm khoảng hơn 10 phút, Đường Hân Điềm vừa mới tiến vào cung giống như đóa hoa xinh đẹp trên cành, kỹ năng diễn xuất vô cùng tốt, từng cái nhíu máy hay nụ cười đều tỏa ra khí chất quyến rũ.

Tiết Giai Duyệt cảm thấy khá hay, đột nhiên muốn chia sẻ. Cô gửi tin nhắn wechat cho Hứa Ngạn Văn.

Hứa Ngạn Văn mới từ phòng tắm bước ra. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh đi đến cầm điện thoại lên xem thử, là Tiết Giai Duyệt gửi tin nhắn wechat.

Giai Duyệt: Chị Đường kỹ năng diễn xuất rất tốt, tạo hình chị ấy trong phim cũng rất đẹp. Em rất thích chị ấy, cảm ơn đã anh đề cử.

Nét mặt của Hứa Ngạn Văn ngày càng trở nên lạnh lùng, ánh mắt sâu hút nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, giống như muốn xuyên qua điện thoại lôi cái người vừa gửi tin nhắn wechat ra để mắng cho một trận.

Ngón tay của anh lướt nhanh trên màn hình điện thoại. Trả lời tin nhắn.

Tiết Giai Duyệt mở Wechat ra, nhìn thấy hai từ lạnh lùng.

Hứa Ngạn Văn: Ngủ đi.

Chỉ với hai từ này, Tiết Giai Duyệt nhìn ra được giọng điệu lạnh lùng như băng của anh. Thái độ lạnh lùng, khuôn mặt đẹp trai đang bao phủ bởi lớp băng.

Không biết đã có chuyện gì xảy ra, Tiết Giai Duyệt đột nhiên không nhịn được cười, nhìn thấy ảnh avatar của Hứa Ngạn Văn, bật cười thành tiếng.

Bây giờ đã muộn, Tiết Giai Duyệt cũng không muốn làm phiền Hứa Ngạn Văn, thoát ra wechat, lại tiếp xem một tập phim sau đó mới đi ngủ.

Tiết Giai Duyệt nằm trằn trọc một lúc, một lúc sau từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, Tiết Giai Duyệt cảm giác giống như có ai đó ngồi trên giường của cô. Hai tay chống ở hai bên người cô, cặp mắt đen nháy nhìn chằm chằm cô, thân hình cao lớn thẳng tắp cúi xuống, dán chặt vào cơ thể cô, thoải mái tự tiện trêu chọc cô.

Cô muốn hét lên, nhưng không thể hét lên được, muốn đấy người đó ra, tay chân mềm nhũn, không thể đẩy ra. Ngược lại còn bị đối phương trói tay, để lên trên đỉnh đầu, để hắn ta dễ dàng làm những chuyện mình đang làm.


Tiết Giai Duyệt nằm ngủ mê man, giấc mơ kì lạ không biết bao giờ chấm dứt. Cho đến khi cơ thể cô cạn kiệt sức lực. Cô nghe thấy tiếng động lớn vang lên, hình bóng người đàn ông cao lớn đè trên cô ngay lập tức biến mất, bầu không khí xấu hổ ngột ngạt kia cũng biến mất. Tiết Giai Duyệt đã lấy lại được ý thức.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn còn tối, nhìn thấy ánh đèn neon từ các tòa nhà phía xa. Tiết Giai Duyệt cầm điện thoại lên xem, nhìn đồng hồ, bây giờ mới là rạng sáng.

Cô mới ngủ được tầm khoảng 1 tiếng, đã nằm mơ thấy mộng xuân. Tuy ở trong giấc mơ, cô không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương. Nhưng cặp mắt đen nháy lạnh lùng kia, cô cảm thấy rất giống đôi mắt của Hứa Ngạn Văn. . .

Trời ạ, cô đang suy nghĩ gì vậy!

Tiết Giai Duyệt kịp ngăn cản chính mình, không dám suy nghĩ linh tinh nữa. Cô phải nhớ kỹ Hứa Ngạn Văn là ai. Anh chính là nam chính, còn cô là nữ phụ. Không được ôm giấc mộng hão huyền về anh, cô biết rõ vị trí mình đang đứng.

Ngủ thêm một giấc, Tiết Giai Duyệt nhanh chóng lật người, nhắm mặt lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là cô vẫn không thể nào ngủ yên được, cảm thấy mình vẫn trong giấc mơ, mơ thấy nhiều hình ảnh lẫn lộn, mãi cho đến khi thức dậy, cô nghĩ thầm ngủ một giấc so với thức trắng đêm còn mệt hơn, không còn nhớ trong mơ mình đã mơ thấy gì.

Lúc ăn sáng, Hứa Ngạn Văn nhìn thấy cô có vẻ mệt, tinh thần không được tốt lắm, nghiêm túc hỏi: "Hôm qua mấy giờ em mới chịu đi ngủ? Lại thức đêm?"

"Không hề nha. Hôm qua em ngủ rất sớm." Tiết Giai Duyệt cãi lại.

"Vậy dáng vẻ thiếu ngủ của em là sao?"

"Em bị như vậy là do. . ." Tiết Giai Duyệt lập tức nhớ lại giấc mộng xuân. Khuôn mặt đỏ ửng lên, vội vàng cúi đầu xuống tập trung ăn sáng. Ngượng ngùng không dám nhìn

Hứa Ngạn Văn.

Hứa Ngạn Văn không hề biết suy nghĩ của cô, anh vẫn nhìn cô chăm chú không chớp mắt hỏi: "Lý do vì sao?"

Bị ánh mắt sắc bén quan sát. Tiết Giai Duyệt gần như phát điên. Chuyện xấu hổ như vậy làm sao cô có thể nói ra được?

Đáng tiếc, cho dù cô cúi thấp đầu xuống, cố gắng tránh né ánh mắt của Hứa Ngạn Văn, nhưng bởi vì hai người đang ngồi đối diện nhau, đương nhiên Hứa Ngạn Văn dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng cô, "Sao mặt của em lại đỏ như vậy?"

Hứa Ngạn Văn lại nhìn vào ánh mắt tránh né của cô, trong lòng càng cảm thấy nghi ngờ, suy nghĩ một lúc. Nhìn biểu cảm của cô có vẻ giống như có tật giật mình. Dễ dàng phát hiện cô đang nói dối.

"Em... là do nóng quá." Tiết Giai Duyệt đảo mắt, chỉ cốc sữa nóng trước mặt, nhìn trái nhìn phải, lên tiếng giải thích: "Cốc sữa nóng quá. Uống xong khuôn mặt đột nhiên đỏ ửng."

Hứa Ngạn Văn ánh mắt sâu hút nhìn cô, từ từ cầm cốc sữa mình lên uống thử. Nhiệt độ vừa phải, không quá lạnh, cảm giác vừa miệng, ngay cả bịa lời nói dối cũng không làm tử tế.

Tiết Giai Duyệt vẫn cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa Ngạn Văn, mặc dù không nhìn Hứa Ngạn Văn, nhưng Hứa Ngạn Văn làm gì cô cũng đều biết rõ.


Nhìn thấy Hứa Ngạn Văn cầm cốc sữa lên uống, cô thầm nghĩ trong lòng không xong rồi. Cô biết lý do mình tìm không lừa gạt được ai cả, bàn tay giấu dưới bàn nắm chặt lại.

Ngay khi Hứa Ngạn Văn uống sữa xong và đặt cốc sữa xuống. Tiết Giai Duyệt vội vàng cầm chiếc ví bên cạnh lên, ngẩng đầu lên vội vàng nói với Hứa Ngạn Văn đang ngồi phía đối diện, "Em đã hẹn đi chơi cùng chị Đường. Em đi trước nhé."

Hứa Ngạn Văn chưa kịp lên tiếng, Tiết Giai Duyệt cầm ví lên vội vàng rời đi. Lúc cô bước ra khỏi nhà ăn, không thèm quay đầu lại nhìn. Dáng vẻ hớt hải, giống như ở đằng sau có con quái vật đang truy đuổi cô. Phải dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn.

Hứa Ngạn Văn nhìn theo bóng lưng của Tiết Giai Duyệt, khuôn mặt thanh khiết không thay đổi nét mặt. Anh cầm cốc sữa lên uống, sữa bây giờ có hơi lạnh, hương vị không còn thơm như lúc trước, uống không còn như lúc đầu.

Sữa trong cốc không còn nhiều, Hứa Ngạn Văn lạnh lùng nhìn cốc sữa. Quyết định cầm cốc sữa lên uống một hơi hết sạch.

Nhìn cái ly trống rỗng ở trên. Hứa Ngạn Văn giơ tay phải lên nhìn đồng hồ khảm kim cương. Bây giờ chưa đến 9h40. Anh nhớ rõ hôm qua Tiết Giai Duyệt cùng Đường Hân Điềm hẹn nhau vào lúc 10h30.

Hứa Ngạn Văn ánh mắt trở nên lạnh lùng. Từ trên ghế đứng dậy. Nhấc đôi chân dài lên bước ra nhà ăn.

Tiết Giai Duyệt đi ra khỏi nhà ăn, đi được một đoạn đường liền dừng lại. Tay chạm lên lồng ngực đang đập thình thịch, hít thở sâu một hơi, tâm trạng căng thẳng dần lấy lại bình tĩnh.

Khi đã bình tĩnh lại, Tiết Giai Duyệt đã có thể suy nghĩ bình thường, không nhịn được mắng mỏ bản thân. Vì sao cô lại sợ Hứa Ngạn Văn biết, lại còn chạy trốn nữa. Chẳng qua cô nằm mơ một giấc mộng xuân mà thôi. Trên thực tế cô không suy nghĩ đen tối với anh. Cô không nói ra, làm sao mà anh có thể biết!

Nhìn dáng chạy hớt hải trốn tránh của cô, rõ ràng nhìn là biết có tật giật mình. Hứa Ngạn Văn là một người thông minh, chỉ cần để tâm, chắc chắn nghi ngờ cô. Nhỡ đâu anh phát hiện cô không còn là Tiết Giai Duyệt lúc trước thì phải làm sao bây giờ? Liệu anh có nghi ngờ mình là yêu quái biến thành?

Trời ơi, không còn nghĩ còn đỡ, bây giờ nghĩ lại. Tiết Giai Duyệt cảm thấy vấn đề ngày càng lớn. Chỉ biết thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Hứa Ngạn Văn không phát hiện ra điều gì, chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn!

Tiết Giai Duyệt lo lắng bất an một lúc lâu, cho đến khi nhận được điện thoại của Đường Hân Điềm. Hai người hẹn gặp nhau ở nơi hẹn trước. Cô quyết định gác chuyện của Hứa Ngạn Văn sang một bên, vui vẻ hào hứng đi dạo cùng Đường Hân Điềm.

Lúc này, bọn cô vừa mới mua xong quần áo ở cửa hàng phía đối diện. Cầm theo túi đồ từ trong tiệm bước ra, nhìn thấy một người đàn ông khoảng tầm 40 tuổi, đang lôi kéo một cô gái trẻ gầy gò. Không biết hai người bọn họ đã nói gì. Người đàn ông đột nhiên lộ ra vẻ mặt hung dữ, giơ tay lên tát cô gái. Khiến cô gái ngã xuống đất. Người đàn ông đánh xong vẫn còn chưa hả giận, đi về phía trước liên tục giã cú đá lên người cô gái.

"Tao là người sinh ra mày. Mày có nghĩa vụ cho tao tiền tiêu. Nếu mày không chịu đưa tiền cho tao, tao đánh chết mày!" Người đàn ông hết đá lại đánh cô gái, còn nói ra những lời ác độc, còn kêu muốn đánh chết mày, không hề coi cô gái kia là con người, giống như một dụng cụ kiếm tiền.

"Mấy hôm trước ông vừa mới đến xin tôi tiền. . ."

Cô gái kia vừa mới lên tiếng, còn chưa kịp nói hết câu đã nhận phải một cái tát trời giáng của người đàn ông kia. Cái tát mạnh đến mức khiến mặt cô đánh lệch sang một bên, vẻ mặt hung dữ, mắng mỏ: "Chút tiền của mày, không đủ tao đánh bài. Buổi tối hôm nay, mày nhất định đi theo đến KTV hầu rượu. Nếu mày không chịu đi tao đánh chết mày!"

"Quán rượu của ông ta chuyên lừa gạt người khác. . ."

"Im miệng!" Người đàn ông giơ chân lên đá, hung dữ mắng: "Mày đừng nói mấy lời nhảm nhí với tao. Bảo mày đi thì mày phải đi. Đừng có mà ăn hại giống hệt mẹ mày. Không kiếm được tiền, cả ngày chỉ biết khóc!"

"Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện phạm pháp!" Mặc dù cô gái bị đánh rất thảm, khóe miệng chảy máu, trên khuôn mặt in hằn dấu năm ngón tay, khóe mắt đỏ ửng nhưng nhất quyết không để nước mắt rơi xuống, vẫn cứng đầu nói: "Ông và anh Đông toàn lừa gạt người khác. Ông kêu tôi đi đến bán rượu, rõ ràng muốn mượn rượu làm ra. . ."


"Nếu mày không chịu đi, tao đánh chết mày. . ." Người đàn ông tức giận trợn tròn mắt lên nhìn, dáng vẻ đằng đằng sát khí, giơ tay lên định tát cô gái.

"Dừng tay!" Đường Hân Điềm tiến lên phía trước, giữ tay của người đàn ông kia lại.

"Mày đang làm gì vậy?" Người đàn ông quay đầu lại nhìn, vẫn dáng vẻ ngang ngược nhìn Đường Hân Điềm, hung dữ mắng: "Đừng có xen vào chuyện của người ta. Cút ra chỗ khác. Tao đánh con gái tao liên quan gì đến mày!"

Đường Hân Điềm nhíu mày, lạnh lùng nói: "Bởi vì nhìn thấy nên tôi có quyền xen vào!"

"Nếu ông còn dám ra tay đánh người. Tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát!" Tiết Giai Duyệt cũng tiến lên phía trước, đe dọa người đàn ông, trên tay cầm theo điện thoại, giả bộ định gọi điện.

"Mấy con đi*m chết tiệt. Mày tốt nhất nên thả tay tao ra. Đừng có xen vào chuyện nhà người khác. Có tin tao đánh hai đứa bay luôn không!"

Người đàn ông sắc mặt tối sầm lại nhìn chằm chằm bọn cô. Nghĩ thầm trong lòng, hai con đ* nhiều chuyện, dáng vẻ gầy gò ốm yếu, đùi còn không to bằng cánh tay ông ta. Ông ta muốn ra tay xử lý hai người này rất dễ dàng, không cần phải sợ.

Đường Hân Điềm nhếch khóe môi, khinh thường: "Vậy ông cứ thử ra tay đi!"

Người đàn ông kia bị giọng điệu khinh thường của Đường Hân Điềm chọc giận. Phải biết rằng trước đó khi ông ta đánh, vợ cùng con gái cũng không dám đứng trước ông ta khoa tay múa chân. Hai con đ* này không biết từ chỗ nào chui ra thích xen chuyện của ông ta. Ông ta nhất định phải cho hai con đ* nếm hậu quả việc thích xen vào chuyện bao đồng!

"Tao..." Người đàn ông dùng sức, muốn thoát ra khỏi tay của Đường Hân Điềm. Nhưng ông ta dồn hết sức lực vẫn không động đậy. Đường Hân Điềm giống như chiếc kìm sắt giữ chặt ông ta, khiến ông ta không thể di chuyển được.

Đường Hân Điềm vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông ta.

Trong lòng người đàn ông có chút nghi ngờ, nhưng ông ta nghĩ mình không hề yếu như vậy, chắc vừa nãy mình chưa đủ lực, nên mới không thể thoát ra được. Lần này ông ta dùng lực lớn hơn.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của người đàn ông, rõ ràng ông ta dùng hết sức lực bình sinh, nhưng không thể thoát ra khỏi bàn tay của Đường Hân Điềm.

"Mày có chịu thả tay ra không?" Người đàn ông khuôn mặt đỏ rực, tức giận la hét.

Trái ngược hoàn toàn, Đường Hân Điềm vẫn giữ bình tĩnh. Coi người đàn ông vu phu này giống như không khí, "Rác rưởi! Cặn bã!"

"Mẹ kiếp!" Bị đàn bà khinh thường, ngay cả một người phụ nữ cũng không xử lý được. Người đàn ông càng trở nên tức giận, định giơ bàn tay còn lại lên tát Đường Hân Điềm.

"Tôi trả lại cho ông!" Ngay lúc này, Đường Hân Điềm đột nhiên đẩy người đàn ông ra, khiến người đàn ông cao hơn cô ấy nửa cái đầu ngã xuống đất. Động tác nhẹ nhàng giống như đang ném rác

"Á ——!" Người đàn ông bị Đường Hân Điềm ném văng ra xe, bộ dạng thê thảm giống búp bê vải rách nát, đập mạnh xuống đất, mặt mũi bầm dập, cơ thể đau nhức giống như bị xé thành trăm mảnh, không thể đứng dậy, chỉ biết nằm dưới đất kêu gào.

"Good. Cú ghi điểm xuất sắc!" Đám đông đang đứng xem liền vỗ tay khen ngợi Đường Hân Điềm. Dù sao vừa nãy người đàn ông này đánh cô gái kia rất hung ác, dường như ông ta không hề coi cô gái này là con gái mà là một công cụ kiếm tiền. Bọn họ định ra can nhưng thấy người đàn ông hung dữ, sợ không đánh được nên không dám đi lên. Hiện tại đã có người đứng ra giúp đỡ, giúp cô gái đòi lại công bằng. Nhìn thấy người đàn ông bị trừng phạt, bọn họ cảm thấy rất hả giận!

Người đàn ông thấy người qua đường không ai chịu giúp ông ta. Nằm dưới đất ăn vạ: "Ố, ố. Có kẻ đánh chết người. Có kẻ đánh chết người. Tao sẽ đi báo cảnh sát, tao muốn đi báo cảnh sát!"

"Được. Vậy tôi báo cảnh sát!" Tiết Giai Duyệt cầm điện thoại, ánh mắt cao ngạo từ trên cao nhìn xuống: "Dù sao tôi cũng đã báo cảnh sát. Cảnh sát sẽ ngay lập tức tới đây. Tôi ngược lại muốn xem tí nữa ông giải thích với cảnh sát như thế nào. Vì sao lại ra tay đánh đập con gái, vì sao bắt con gái đi đến quán rượu? Biết đâu nhờ ông cảnh sát tìm ra manh mối, lôi ra kẻ phạm pháp đang buôn bán rượu ra ngoài pháp luật trừng trị!"

Người đàn ông nghe xong liền nhận ra có điều gì đó không ổn, nếu ông ta bị cảnh sát bắt giữ, cảnh sát ép ông ta khai ra toàn bộ sự thật. Vậy những việc làm sai trái trước kia ông ta đều bị lôi ra điều tra. Chắc chắn ông ta sẽ bị nhốt tù, nếu bị nhốt thì cuộc đời từ đây chấm dứt.


Nghĩ đến đây, người đàn ông không thèm đôi co với Tiết Giai Duyệt. Bỏ mặc vết thương trên người. Ông ta giống như con khỉ, từ dưới đất nhảy dựng lên, hung dữ đẩy những người đang xem, điên cuồng bỏ chạy, chỉ trong nháy mắt đã mất hút.

"Không được chạy. Không được chạy!" Có người muốn đuổi theo bắt ông ta, nhưng không thể đuổi kịp được. Trơ mắt đứng nhìn ông ta chạy sang đường qua ngõ nhỏ phía đối diện, sau đó thì biến mất.

Người đàn ông bỏ chạy, Tiết Giai Duyệt không có ý định đuổi theo. Quay lại nhìn cô gái bị đánh. Đường Hân Điềm đỡ cô ấy từ dưới đất lên. Cầm khăn giúp cô ấy lau vết máu ở khóe miệng.

"Em tên gì?" Tiết Giai Duyệt quan tâm hỏi: "Người vừa nãy đánh em thực sự ba ruột của em sao?"

Cô gái bật khóc nói: "Em tên là Lưu Tiểu Kiều. Ông ấy là ba của em."

Tiết Giai Duyệt cùng Đường Hân Điềm quay sang nhìn nhau, thương hại Lưu Tiểu Kiều.

Tiết Giai Duyệt lại hỏi: "Vậy mẹ của em đâu rồi?"

"Mẹ của em sau khi ly hôn với ông ấy, bà ấy quay về Bắc Kinh." Lưu Tiểu Kiều

lại nhớ đến mẹ của mình, bật khóc nức nở, "Em rất muốn đi gặp mẹ. Đã lâu rồi em không gặp mẹ."

Sinh ra trong một gia đình như vậy đúng là bất hạnh. Tiết Giai Duyệt an ủi Lưu Tiểu Kiều, "Mẹ của em chắc chắn không còn lựa chọn nào khác mới phải ly hôn với ba em. Chắc chắn bà ấy không nỡ rời xa em."

Đường Hân Điềm thương cảm hoàn cảnh của Lưu Tiểu Kiều, nói: "Vậy em có muốn đi gặp mẹ không?"

Lưu Tiểu Kiều bất ngờ, khẽ gật đầu, nói: "Muốn. Nhưng em không còn tiền. Tiền em kiếm được đều bị ba lấy đi hết."

Tiết Giai Duyệt nghe thấy vậy, lập tức mở ví ra, từ trong ví lấy ra mấy tờ tiền đỏ rực in hình chủ tịch Mao đưa cho Lưu Tiểu Kiều, "Cầm số tiền này, và đi tìm mẹ của em."

"Không, em không thể nhận tiền của chị được." Lưu Tiểu Kiều cuống quýt đưa tiền trả lại, "Vừa nãy bọn chị vừa mới cứu em. Đã giúp đỡ em rất nhiều rồi. Em không thể nào mặt dày nhận tiền của các chị ."

"Cầm đi." Tiết Giai Duyệt không chịu nhận tiền lại, thản nhiên nói: "Số tiền này đối với chị mà nói chỉ là số tiền nhỏ. Em cứ cầm đi tìm gặp mẹ của mình. Về sau sống thật tốt, đừng đi theo ba của mình nữa."

Nước mắt của Lưu Tiểu Kiều từ từ rơi xuống, từng giọt từng giọt, giống như hạt châu vỡ vụn, cô ấy cảm kích nói: "Cảm ơn... cảm ơn mấy chị. Mấy chị đối xử với em quá tốt. Em về sau nhất định báo đáp lại hai chị"

Tiết Giai Duyệt bật cười, đưa tay ra xoa đầu cô gái: "Bọn chị tiện tay giúp đỡ em. Không cần em phải báo đáp lại."

Đường Hân Điềm cũng nói: "Hãy chăm sóc mình, sống một đời như ý. Đây là cách tốt nhất để em báo đáp lại bọn chị."

Trước ánh mắt dịu dàng của hai người, Lưu Tiểu Kiều cầm tiền, khẽ gật đầu: "Em đã hiểu."

Sau đó, Tiết Giai Duyệt cùng Đường Hân Điềm đưa Lưu Tiểu Kiều đi lên chuyến xe buýt đi tới thành phố bên cạnh.

Sau khi tiễn Lưu Tiểu Kiều đi, Tiết Giai Duyệt cùng Đường Hân Điềm không còn tâm trạng đi dạo phố. Chào tạm biệt nhau, đi về khách sạn mình đang ở.

Tiết Giai Duyệt vừa mới quay về phòng, để ví lên giường. Bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, cô đi ra mở cửa, thấy Hứa Ngạn Văn đứng ở bên ngoài.

Hứa Ngạn Văn đưa điện thoại đến trước mặt Tiết Giai Duyệt, nghiêm túc nói: "Em xem thử đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương