Xuyên Thành Cô Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Chính
-
C26: Chương 25
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vân Nhi
Khoảng tầm 40 phút sau, Hứa Ngạn Văn đưa tay lên nhìn đồng hồ, chắc là sắp đến rồi...
Một giây sau, một nhân viên giao hàng đẹp trai, mang theo hộp cháo gà nấm hương tới gõ cửa phòng bệnh.
Hứa Ngạn Văn cảm ơn người giao hàng, nhận lấy hộp cháo, quay người lại đi về phòng bệnh, đặt cháo lên bàn, vừa mới mở ra, mùi hương cháo gà đã lập tức lan tỏa.
Anh giả bộ hít một hơi thật sâu, ngưỡng mộ: "Mùi chào của quán Chi Đạo thơm quá."
Tiết Giai Duyệt cũng nghe thấy mùi cháo, không nhịn được nuốt nước miệng, mùi thơm quá đi mất, cảm giác thèm ăn trong cô bắt đầu trỗi dậy.
"Em có muốn ăn không?" Hứa Ngạn Văn nhìn gáy của Tiết Giai Duyệt nói: "Nếu em không ăn thì để mình anh ăn vậy."
Tiết Giai Duyệt do dự, không biết có nên làm hòa với anh không?
Hứa Ngạn Văn nhìn thấy Tiết Giai Duyệt vẫn nằm yên bất động, cầm thìa lên múc muỗng cháo, lúc ăn còn cố phát ra tiếng động, sau đó dừng lại nói: "Thơm quá, đúng là một món ăn ngon."
Tiết Giai Duyệt mấp máy khóe môi, bàn tay giấu dưới lớp chăn chạm lên cái bụng đang kêu, cô sắp sửa không chịu được nữa rồi.
"Em còn không chịu ngồi dậy ăn thì một mình anh sẽ ăn hết cháo." Hứa Ngạn Văn cố tình trêu chọc cô.
Bàn tay của Tiết Giai Duyệt siết chặt lại, anh biết rõ cô thích ăn món cháo gà nấm hương của Chi Đạo nên cố tình dùng nó để dụ dỗ cô, quả nhiên là thương nhân, quá gian xảo, anh đúng thật là kẻ tàn nhẫn!
Nghiến răng nghiến lợi, Tiết Giai Duyệt xoay người, nhìn Hứa Ngạn Văn tức giận hét lên: "Anh còn chút nhân tình nào không hả?"
Hứa Ngạn Văn nhíu mày không đồng ý, "Tại sao em lại mắng anh không có nhân tính?"
"Anh bắt nạt em!" Tiết Giai Duyệt danh chính ngôn thuận chỉ trích anh làm sai, "Em là bệnh nhân, anh còn bắt nạt em. Còn ngồi trong phòng bệnh của em ăn mảnh một mình!"
Giọng điệu trách móc của cô khiến Hứa Ngạn Văn không thể nhịn cười, con ngươi đen nháy nhìn về phía cô, khẽ nói: "Anh mua về cho em mà, anh có gọi em ra ăn, nhưng chính em không thèm để ý đến anh."
"Em..." Tiết Giai Duyệt dừng lại, không phải nói, vừa rồi đúng là cô cố tình giận dỗi anh.
Trên khuôn mặt của Hứa Ngạn Văn hiện lên ý cười, giật giật khóe môi, "Anh nói đúng mà? Rõ ràng em không thèm để ý đến anh!"
Hừ, anh nói rất có lý, rõ ràng anh đang bắt nạt cô!
Tiết Giai Duyệt trợn trừng hai mắt lên, nhìn chằm chằm anh nói: "Rõ ràng anh đang cố tình gây sự."
Cặp mắt đen nháy của Hứa Ngạn Văn nhìn cô, không nói gì, cũng không hề phủ nhận, đương nhiên là đúng.
Nhiều năm về trước khi hai người còn bé, Tiết Giai Duyệt lúc giận dỗi không thèm để ý đến anh, anh dùng món ăn yêu thích của cô để dụ dỗ, nhưng cô không thèm để ý đến anh. Dù cô có giận đến đâu, cách này một trăm lên thử đều thành công. Cho dù Tiết Giai Duyệt thay đổi rất nhiều, không còn giống như trước kia nữa, nhưng thật ra vẫn có điểm giống, anh không thể nhịn được cười!
Tiết Giai Duyệt đương nhiên phát hiện ra, Hứa Ngạn Văn cố tình trêu chọc mình, con người đảo qua một vòng, trong lòng nảy ra ý tưởng, cô tin mình có cách trị được anh.
Một giây sau, Tiết Giai Duyệt giả bộ đau đầu, để tay lên trán, lập tức nằm xuống giường, giả bộ kêu: "Đau quá, đau quá. . ."
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, vừa nhìn đã biết cô giả bộ, diễn xuất kém như vậy làm sao có thể lừa được anh?
Nhưng anh vẫn quyết định phối hợp với cô.
"Còn đau không?" Hứa Ngạn Văn giống như đang xin ý kiến của cô, giọng nói trở nên dịu dàng: "Để anh gọi bác sĩ đến đây khám cho em nhé?"
"Không cần!" Tiết Giai Duyệt tức giận từ chối, ngoài câu này ra anh không biết nói câu gì khác à? Nếu gọi bác sĩ đến sẽ ngay lập tức biết cô đang giả vờ?
"Vậy..." Hứa Ngạn Văn khóe miệng cong lên, giọng nói mang theo ý cười: "Em ăn nốt bát cháo gà nấm hương đi."
"Không..." Tiết Giai Duyệt vừa định nói "không muốn", may mà loát kịp câu nói của Hứa Ngạn Văn, nóng vội nói: "Muốn!"
"Không muốn?" Hứa Ngạn Văn buồn cười hỏi lại.
"Muốn." Tiết Giai Duyệt nhấn mạnh nói: "Em nói em muốn ăn!"
Giống hệt như một đứa trẻ con!
Hứa Ngạn Văn nhìn thấy cô không còn giữ bộ dạng đáng thương tủi thân, đã lấy lại tinh thần cùng anh đấu võ mồm là anh yên tâm rồi. Cầm bát cháo lên đưa cho cô, dỗ dành cô giống như đang dỗ dành trẻ con, "Ăn đi. Đừng có giận nữa."
"Em không hề tức giận!" Tiết Giai Duyệt ngồi dậy ăn cháo, cô cố tình nhấn mạnh, cô không thừa nhận mình vừa nãy đang giận dỗi, cô không phải là trẻ con!
"Ừ. Em không hề giận!" Hứa Ngạn Văn thái độ rất phối hợp, ngoan ngoãn nghe lời.
"Rõ ràng anh trêu chọc em trước!" Tiết Giai Duyệt lườm anh, tiếp tục nhấn mạnh.
Hứa Ngạn Văn: "..."
Nể tình cô đang là bệnh nhân, bây giờ cô nói cái gì cũng đúng!
Bác sĩ nói Tiết Giai Duyệt bị chấn động não, nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy hôm. Nhưng Tiết Giai Duyệt lại muốn xuất viện về nhà nghỉ ngơi. Hứa Ngạn Văn lo lắng, nhất quyết bắt cô phải nằm viện. Tiết Giai Duyệt khuỷu tay không thể chạm đến đùi nên đành phải nằm ở viện thêm mấy hôm.
Vào ngày thứ hai Tiết Giai Duyệt nhập viện, Hứa Ngạn Văn đã sắp xếp luật sư Dư đi đến sở cảnh sát xử lý vụ Tiết Giai Duyệt bị Trương Nhân Diễm và Tô Tử Kiều bắt cóc. Sau khi đã nắm rõ tình hình, cậu quay về báo cáo lại cho Hứa Ngạn Văn.
"Hai người bọn họ đang lập kế hoạch lừa tiền Trương Siêu, trên đường tình cờ gặp Hứa phu nhân. Trương Nhân Diễm đôi co với Hứa phu nhân, không may bị lỡ miệng. Để ngăn cản Hứa phu nhân không nói chuyện này cho Trương Siêu biết. Tô Tử Kiều cùng Trương Nhân Diễm quyết định bắt cóc Hứa phu nhân."
Sau khi nghe luật sư Dư báo cáo, Hứa Ngạn Văn khuôn mặt tối sầm lại, tâm trạng rất khó chịu, hai tên này vì muốn lừa gạt tiền của người ta mà dám ra tay hại Giai Duyệt, quả thực là chán sống.
"Dư luật sư, chuyện này tôi giao cho ông. Khiến ông phải vất vả rồi."
Luật sư Dư nhìn Hứa Ngạn Văn, mặc dù anh không nói, nhưng luật sư Dư có thể nghe hiểu được ý của anh, khẽ gật đầu nói: "Không hề vất vả. Đây trách nhiệm công việc luật sư của tôi."
Hứa Ngạn Văn khẽ "Ừ" một tiếng, vẻ mặt vẫn rất u ám.
Luật sư Dư nói tiếp: "Trương Nhân Diễm trước kia là bạn của Hứa phu nhân. Cô ta muốn gặp mặt Hứa phu nhân, hình như là có lời muốn nói với Hứa phu nhân."
Trước kia, mối quan hệ giữa Tiết Giai Duyệt và Trương Nhân Diễm rất tốt, hai người thường xuyên đi chơi với nhau. Tiết Giai Duyệt đối xử thật lòng và rất quan tâm đến Trương Nhân Diễm. Ai ngờ Trương Nhân Diễm lại là sói mắt trắng.
Hứa Ngạn Văn suy nghĩ một lúc, liền nói: "Chuyện này tôi phải hỏi ý kiến của vợ tôi."
Luật sư Dư rời đi, Hứa Ngạn Văn quay về phòng bệnh, bàn chuyện này với Tiết Giai Duyệt, "Trương Nhân Diễm nói muốn gặp em, em có muốn đi gặp cô ta không?"
Tiết Giai Duyệt không cần suy nghĩ ngay lập tức từ chối: "Trước kia em đối xử với cô ấy tốt như vậy. Kết quả cô ta lại đối xử với em như vậy. Em không muốn đi gặp cô ta, để cô ta ngồi tù mục xương, không đi gặp!"
Thực ra, Tiết Giai Duyệt cảm thấy rất thương nguyên chủ, xui xẻo gặp phải cô bạn thân lòng dạ đen tối sói mắt trắng, cô cũng đoán được mục đích Trương Nhân Diễm muốn gặp cô, chắc muốn xin cô tha thứ để mình không phải đi tù.
Nghĩ hay lắm! Tiết Giai Duyệt không phải là thánh mẫu, không hứng thú với "lấy oán trả ơn"!
"Không đi gặp cũng tốt." Hứa Ngạn Văn không muốn cô đi gặp Trương Nhân Diễm,
để tránh nhớ tới chuyện bạn thân phản bội tâm trạng buồn rầu.
Tiết Giai Duyệt quyết định không đi gặp Trương Nhân Diễm, yên tâm tĩnh dưỡng ở bệnh viện, mọi chuyện còn lại cứ giao cho luật sư Dư xử lý.
Tiết Giai Duyệt nằm ở bệnh viện mấy hôm, Hứa Ngạn Văn cũng ở lại chăm sóc cô, chuyện công việc anh kêu trợ lý Phùng mang đến bệnh viện xử lý.
Hôm nay, trợ lý Phùng quay về công ty lấy tài liệu, tình cờ gặp Lâm Đạt đang in văn kiện. Lâm Đạt nhìn thấy mấy hôm nay anh ta bận rộn, lại không nhìn thấy Hứa Ngạn Văn đến công ty làm việc, bật cười hỏi thăm: "Trợ lý Phùng, mấy ngày hôm nay anh có vẻ bận rộn?"
Trợ lý Phùng thở dài, "Cũng đành phải chịu thôi. Chuyện Hứa tổng giao phó phải hoàn thành thật tốt."
Lâm Đạt giả vờ vô tình hỏi thăm trợ lý Phùng để nghe ngóng tình hình của Hứa Ngạn Văn, "Mấy ngày nay không thấy Hứa tổng đi làm. Gần đây công ty triển khai dự án mới?"
"Không phải dự án mới." Trợ lý Phùng khẽ lắc đầu nói: "Hứa phu nhân bị bệnh nên Hứa tổng muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cô ấy."
"Hứa phu nhân bị bệnh? Bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?" Lâm Đạt lo lắng hỏi, trong lòng thầm nghĩ, không phải Hứa tổng có mối quan hệ không tốt với Hứa phu nhân sao? Hứa phu nhân bị bệnh khiến Hứa tổng bỏ cả công việc đi đến bệnh viện chăm sóc. Hứa tổng xui xẻo mới cưới phải cô vợ phiền phức như vậy, quả thực rất khổ rồi.
"Tôi cũng không rõ." Trợ lý Phùng cảm thấy bàn luận quá nhiều về chuyện của vợ sếp không tốt. Dù sao Hứa phu nhân bị thương là do kẻ bắt cóc làm hại. Chuyện này không thể nói cho người ngoài biết được, nói một vài câu cho qua chuyện.
Nhưng Lâm Đạt không hiểu ý của anh ta, lại cảm thấy anh ta không dám nói. Nhớ lại, ngày hôm đó cô ta tự ý giúp Hứa Ngạn Văn nghe điện thoại của Hứa phu nhân. Lúc đó sắc mặt Hứa Ngạn Văn rất khó coi, lúc sau cô ta nghe trợ lý Phùng bảo Hứa phu nhân sắp đi đến công ty. Hứa tổng liền giao cho trợ lý Phùng ứng phó với Hứa phu nhân. Cuối cùng Hứa phu nhân không đi đến đây.
Chẳng lẽ sau khi Hứa tổng tan làm về nhà, hai người bọn họ vì chuyện này mà cãi nhau? Thậm chí còn đánh nhau? Chẳng lẽ Hứa phu nhân làm gì quá đáng, bị Hứa tổng đánh, nên Hứa phu nhân mới nằm viện? Nhìn dáng vẻ do dự ấp úng của trợ lý Phùng, không dám nói ra chân tướng sự việc. Đây là dấu hiệu tốt, mối quan hệ giữa Hứa tổng và Hứa phu nhân chắc chắn đã xảy ra vấn đề lớn!
3
Lâm Đạt thầm nghĩ, có phải hai người bọn họ sắp ly hôn?
Nếu Hứa tổng thực sự ly hôn... Cô nhớ nhớ đến khuôn mặt thanh lịch của Hứa Ngạn Văn, âu phục chỉnh tề, khí chất xuất chúng, trong lòng không khỏi kích động giống như một hòn đá rơi xuống hồ tạo ra các gợn sóng.
...
Tiết Giai Duyệt nằm bệnh viện khoảng tầm năm hôm, trong khoảng thời gian này, Hứa Ngạn Văn luôn túc trực ở bệnh viện chăm sóc cô.
Cho đến buổi sáng hôm thứ 5, bác sĩ lại đi tới kiểm tra cho Tiết Giai Duyệt. Cô nhân cơ hội này muốn xin xuất viện.
"Bác sĩ, tôi cảm thấy mình đã khỏi bệnh. Có thể xin xuất viện được không? Nếu tiếp tục ở lại đây e rằng đang lãng phí tài nguyên y tế."
Tiết Giai Duyệt nằm ở đây nghỉ ngơi mấy hôm, không có đau đầu, cục u đầu không còn đau nữa, chân bị bong gân cũng gần như khỏi hẳn. Cô bây giờ tự đi lại được, nếu tiếp tục phải nằm viện, người cô sẽ bị mốc meo, cô thực sự không thích bệnh viện, rất chán ghét, cho dù nằm ở phòng bệnh vip nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng. Cô không thích, cô muốn về nhà, nhưng mấy hôm nay nếu không phải Hứa Ngạn Văn ép cô nằm ở bệnh viện. Cô đã muốn về nhà từ lâu rồi, mấy ngày hôm nay ở bệnh viện, cô cảm thấy rất phiền, không muốn ở lại bệnh viện.
Hôm nào bác sĩ cũng đi đến kiểm tra, Tiết Giai Duyệt lần nào cũng hỏi bao giờ cô được xuất viện. Bác sĩ đương nhiên biết cô đang muốn nóng lòng xuất viện. Lần này cuối cùng bác sĩ gật đầu: "Cô có thể xuất viện. Nhưng khi về nhà cần phải nghỉ ngơi thêm. Nếu trên đầu có chỗ nào không thoải mái, lại đi đến bệnh viện khám."
Cuối cùng cũng được xuất viện, Tiết Giai Duyệt rất phấn khích, giống như chú chim thoát ra được khỏi lồng, nở nụ cười hài lòng: "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ. Tôi nhất định nhớ lời dặn dò của ngài. Về nhà tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng." Không cần tiếp tục phải ở lại đây nữa.
"Tý nữa làm xong thủ tục xuất viện có thể ra về." Bác sĩ bật cười nói, xoay người đi ra ngoài.
Lúc bác sĩ rời đi, Tiết Giai Duyệt thúc giục Hứa Ngạn Văn đi làm thủ tục xuất viện.
Hứa Ngạn Văn ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu xuống đọc tài liệu của mình, giống như không nghe thấy lời của Tiết Giai Duyệt nói, vẫn ngồi yên không có ý định đứng dậy,
Tiết Giai Duyệt nhìn thấy anh ngồi yên bất động, nhớ lại mấy hôm nay anh đều ở lại bệnh viện chăm sóc cô, con ngươi đen láy đảo qua một vòng, nhẹ nhàng rón rén đi tới, vội vàng cướp lấy tài liệu của anh, cười híp mắt nói: "Bác sĩ đồng ý cho em xuất viện."
Tài liệu bị cướp, Hứa Ngạn Văn trong lòng khẽ thở dài, ngẩng đầu lên, khuôn mặt không cảm xúc nhìn cô.
Dáng vẻ có chút nghiêm túc!
Có phải vì cô cướp tài liệu nên anh dã tức giận?
Tiết Giai Duyệt đoán được thái độ của anh, quyết định không khiêu khích sự kiên nhẫn của anh, chắp tay trước ngực, nở nụ cười nịnh nọt với giọng nói ngọt ngào, "Anh Hứa ~ "
Đôi mắt to tròn ngây thơ, nụ cười nịnh nọt, giọng nói ngọt ngào mềm mại giống như sợi lông vũ lướt qua tai hơi ngứa, trái tim anh mềm nhũn, không còn cách nào để từ chối yêu cầu của cô.
Hứa Ngạn Văn khuôn mặt không cảm xúc, anh nhìn Tiết Giai Duyệt một lúc, từ trên ghế đứng dậy, quay sang nói với Tiết Giai Duyệt: "Muốn về nhà sớm thì tranh thủ thu xếp đồ đi."
"Vâng!" Tiết Giai Duyệt nghe xong mừng rỡ nhảy dựng lên. Vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Cô thực sự không muốn ở lại bệnh viện thêm một giây nào nữa.
"Cẩn thận!" Hứa Ngạn Văn nhìn dáng vẻ kích động của cô, trái tim nhấc lên theo: "Vết thương ở chân của em chưa lành hẳn. Chẳng may bị ngã là không thể xuất viện được đâu."
Tiết Giai Duyệt nghe thấy vậy quay lại lườm anh, "Đúng là miệng quạ đen. Anh không nói ra những lời may mắn được à?"
Hứa Ngạn Văn nói: " Thu dọn đồ xong rồi đi về nhà."
Tiết Giai Duyệt: "..."
Được, đây là lời cô muốn nghe, cô chẳng thèm so đo với anh!
Không lâu sau, Tiết Giai Duyệt vui vẻ thu dọn đồ ăn, đi theo Hứa Ngạn Văn về nhà.
Trên đường đi, Tiết Giai Duyệt phấn kích, từ cửa sổ ngắm nhìn cây cối bên đường, người qua đường, xe cộ đang chạy với tâm trạng rất vui vẻ.
Hứa Ngạn Văn đặt tài liệu xuống, quay sang nhìn cô, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cô, có lẽ cô ở trong bệnh viện quá lâu, nên bây giờ nhìn thấy cái gì cũng vui, giống như chú chim nhỏ hạnh phúc.
Cuối cùng về Ninh Hiên Nhã Uyển, xe dừng ở dưới lầu 1. Tiết Giai Duyệt mở cửa bước xuống xe, tung tăng đi về phía trước.
Đang hí hửng, đột nhiên Tiết Giai Duyệt nhìn thấy người đang đứng phía trước, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook