Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Yoichi

Tiết Giai Duyệt ngất xỉu nằm dưới đất. Trương Nhân Diễm nhìn thấy vậy giật nảy mình, giữ chặt tay của Tô Tiểu Kiều, hỏi: "Anh đánh cô ta ngất làm gì?"

Tô Tử Kiều lộ ra vẻ mặt nham hiểm , "Em không nghe cô ta nói sao? Cô ta đã biết tất cả mọi chuyện. Nếu cô ta đem chuyện của chúng ta nói Trương Siêu biết, chúng ta còn hy vọng sao?"

"Không phải... em đang cố gắng thuyết phục cô ta sao?"

"Em thuyết phục cũng vô dụng!" Tô Tử Kiều trách mắng: "Còn đứng ngây ra đó. Mau chạy ra đây giúp!"

". . ." Trương Nhân Diễm sững người lại.

"Nhanh lên nào, chẳng lẽ em muốn để người ta nhìn thấy?" Tô Tử Kiều vẻ mặt nghiêm trọng hù dọa Trương Nhân Diễm, "Đánh cũng đánh rồi, nếu để ai phát hiện ra hai người chúng ta. Em nghĩ em còn có cơ hội chạy trốn sao?"

Trương Nhân Diễm hoảng sợ, không còn lý trí, "Vậy... phải làm sao bây giờ?"

"Mau đưa cô ta lên xe ." Tô Tử Kiều ra lệnh cho Trương Nhân Diễm.

"Ừ, được rồi." Trương Nhân Diễm hoàn hồn, vội vàng chạy ra giúp đỡ.

Tô Tử Kiều nâng hai cánh tay của Tiết Giai Duyệt lên, Trương Nhân Diễm nâng hai chân lên, đặt Tiết Giai Duyệt đang ngất xỉu lên xe.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Trương Nhân Diễm bây giờ không có bất kỳ ý tưởng nào, đành nghe theo sắp xếp của Tô Tử Kiều.

Tô Tử Kiều đã nghĩ ra được một kế hoạch, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Trèo lên xe đi."

Trương Nhân Diễm đành phải trèo lên xe nhìn Tô Tử Kiều đang ngồi bên cạnh, lo lắng thấp thỏm hỏi: "Chúng ta định đi đâu?"

"Đến nơi thì em sẽ rõ." Tô Tử Kiều từ chỗ đỗ xe lùi xe, đạp chân ga lao thẳng ra ngoài.

. . .

Ở trong phòng làm việc, Hứa Ngạn Văn gọi thử cho Tiết Giai Duyệt mấy cú đều không có ai nghe máy. Anh đoán cô lại tức giận ghen tuông như lúc trước, bây giờ không nghe máy của anh, chắc là đang trên đường đi đến công ty.

Nghĩ đến có thể cô đang chạy đến đây. Tâm trạng của Hứa Ngạn Văn có hơi vi diệu, không rõ mong cô đến đây, hay không mong cô đến đây?

Đang suy nghĩ lung tung, vang lên tiếng gõ cửa. Hứa Ngạn Văn thu hồi suy nghĩ, nói "mời vào".


Trợ lý Phùng mở cửa bước vào phòng làm việc, nói với Hứa Ngạn Văn "Người đại diện của tập đoàn Cố thị đã đến, Hứa tổng ngài có muốn đi qua đó xem thử không?"

Hứa Ngạn Văn suy nghĩ một lúc, lần hợp tác này của Cố thị và Hứa thị rất quan trọng, nên đi sang đó xem thử. Vì vậy anh nói trợ lý Phùng mình sẽ đi đến gặp đại diện Cố thị.

Đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc. Hứa Ngạn Văn lúc đi đến cửa, lại nhớ đến chuyện gì đó, dừng lại căn dặn trợ lý Phùng: "Tý nữa Giai Duyệt sẽ đi đến đây. Cậu dẫn cô ấy đến phòng làm việc tôi, chuẩn bị nước và ít bánh ngọt cho cậu ấy. Nhớ không được chọc giận cô ấy."

Trợ lý Phùng đi theo làm việc bên cạnh Hứa Ngạn Văn suốt bao nhiêu năm nay. Đã chứng kiến cảnh Tiết Giai Duyệt đến công ty tìm Hứa Ngạn Văn. Nhìn vẻ bề ngoài có vẻ cô gái xinh đẹp, tính tình dịu dàng. Có lẽ vẻ bề ngoài rất dễ gây ấn tượng, cho dù có chua ngao ghê gớm cũng dễ dàng bỏ qua. Mỗi lần Tiết Giai Duyệt đi đến đây, lúc vui vẻ rất dễ nói chuyện, nếu chẳng may đang tức giận, đi thẳng phòng làm việc cãi nhau một trận "long trời lở đất" với Hứa Ngạn Văn. Lần nghiêm trọng nhất chính là lần Tiết Giai Duyệt đập phá hết đồ đạc trong phòng, nhìn tình cảnh hỗn loạn giống như có cơn bão vừa đi qua. Hứa Ngạn Văn lúc đó rất tức giận, cuối cùng vẫn nhịn, lạnh lùng kêu người đưa Tiết Giai Duyệt về nhà. Tiết Giai Duyệt bật khóc nức nở, từ đó không đến công ty nữa.

Không ngờ chỉ mới một tháng, Tiết Giai Duyệt lại muốn đến công ty. Trợ lý Phùng làm theo lời dặn của Hứa Ngạn Văn, chuẩn bị tiếp đón Tiết Giai Duyệt. Để sẵn đồ ăn mà Tiết Giai Duyệt thích ở trên bàn, ngồi đợi Tiết Giai Duyệt đến.

Lâm Đạt bước vào phòng pha trà, vừa hay nhìn thấy trợ lý Phùng chuẩn bị đồ ăn vặt. Nhãn hiệu cô ta đương nhiên biết, nhưng chưa từng mua, vì nó hàng nhập khẩu từ nước ngoài, giá cả rất cao. Cô ta tò mò hỏi: "Trợ lý Phùng, đây là hộp bánh anh mua tặng bạn gái sao? Chocolate này rất đắt, anh vẫn tình nguyện bỏ tiền ra mua. Anh thực sự rất cưng chiều bạn gái của mình!"

Trợ lý Phùng đặt chocolate và mấy miếng bánh quy vào đĩa hoa quả. Quay lại nhìn Lâm Đạt nói: "Mấy thứ này không phải tôi mua tặng bạn gái. Hứa tổng chuẩn bị Hứa phu nhân ."

Lâm Đạt sắc mặt thay đổi, "Chuẩn bị cho Hứa phu nhân?"

"Đúng vậy." Trợ lý Phùng khẽ thở dài: "Hứa tổng nói tí nữa Hứa phu nhân sẽ đi đến đây. Kêu tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho cô ấy."

Lâm Đạt nghe được tiếng thở dài của trợ lý Phùng, lập tức nhớ lời đồn Hứa tổng bất hòa với vợ. Vừa nãy cô thay mặt Hứa tổng nghe điện thoại của vợ gọi đến, bây giờ Hứa phu nhân đang trên đường tới đấy, đang muốn đến tra hỏi cô ta? Hứa tổng không muốn gặp Hứa phu nhân. Nên bảo trợ lý Phùng tiếp đón Hứa phu nhân?

Chắc chắn là vậy!

Lâm Đạt tự tưởng tượng viễn cảnh xung đột giữa Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt.

Trong lòng cô ta rất phấn khích và vui mừng, tí nữa cô ta sẽ gặp Hứa phu nhân trong truyền thuyết. Cô từng nghe đồng nghiệp kể Hứa phu nhân tính tình cực phẩm, cô cũng muốn nhìn thấy tính tình của Hứa phu nhân cực phẩm như thế nào. Một người nóng tính như vậy, chắc chắn là kẻ xấu tính. Tí nữa thể nào cãi nhau một trận với Hứa tổng, nếu bọn họ cãi nhau, cô ta làm thư ký, không biết có nên đi vào can không?

Cô ta suy nghĩ, nghĩ đến lúc đó nên vào can sẽ tốt. Đúng vậy, lúc đó cô ta nên làm như thế này!

Quyết định như. Lâm Đạt ngồi ở phòng làm việc, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa. Mong chờ Tiết Giai Duyệt đến sớm.

. . .

Ở trong phòng họp, Hứa Ngạn Văn và đại diện Cố thị vui vẻ bàn bạc về dự án. Đại biểu Lâm rất thành ý, sau khi về công ty, đem kế hoạch hai bên thống nhất về báo cáo lại với Cố Đình Thầm, cố gắng thúc đẩy hợp tác giữa hai công ty.

"Đại biểu Lâm ở lại đây ăn trưa cùng chúng tôi." Hứa Ngạn Văn muốn mời đại diện Lâm ăn bữa cơm, người Trung Quốc rất chú trọng văn hóa bàn rượu, có một vấn đề sẽ thảo luận sâu hơn trên bàn ăn.

Nào ngờ đại diện Lâm từ chối, "Không cần đâu. Tôi phải chạy về báo cáo với Cố tổng. Hôm khác ăn cơm cũng được. Sau này có nhiều cơ hội."


Đại diện Lâm vội vàng rời đi, Hứa Ngạn Văn không muốn giữ ông lại. Đích thân tiễn ông ta đi ra ngoài, sau đó mới quay về phòng làm việc.

Hứa Ngạn Văn cứ tưởng rằng lúc anh quay về phòng làm việc sẽ nhìn thấy Tiết Giai Duyệt sốt ruột ngồi chờ, nào ngờ không thấy, chỉ thấy một mình trợ lý Phùng.

"Giai Duyệt chưa đến à?"

Trợ lý Phùng khẽ lắc đầu, "Hứa phu nhân vẫn chưa đến."

Hứa Ngạn Văn nhìn đồng hồ, Tiết Giai Duyệt đã gọi điện thoại cho anh từ một tiếng trước. Dựa theo tính cách ngày thường của Tiết Giai Duyệt, có lẽ cô đã đến đây từ lâu. Nhưng bây giờ vẫn chưa thấy cô đến nơi, không hề gọi điện thoại lại cho anh.

Điều này quá khác thường, không giống tính cách ngày thường của cô!

Đột nhiên, mí mắt phải của anh giật giật. Trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.

Hứa Ngạn Văn vội vàng gọi điện thoại cho Tiết Giai Duyệt. Lần đầu, đầu dây bên kia truyền đến giọng của tổng tài, bảo anh gọi lại hoặc đối phương đã tắt máy.

"Tại sao lại tắt máy?" Hứa Ngạn Văn khó hiểu và rất lo lắng. Trong lòng có dự cảm không lành. Anh rất hiểu rõ Tiết Giai Duyệt, đây không giống tích cách ngày thường của cô. Trước kia cô dù có tức giận như thế nào, sẽ đi tìm anh cãi nhau, không bao giờ tắt máy chơi trò mất tích.

Hứa Ngạn Văn nhíu mày, mở danh bạ ra gọi điện thoại cho người phụ trách phòng làm việc X.W.

Người phụ trách phòng làm việc X.W chính Hà tổng cũng người phụ trách phỏng vấn sáng nay. Lúc Hứa Ngạn Văn gọi điện thoại cho ông ta, ông ta đang ở trong phòng làm việc chỉnh sửa bản thiết kế. Vừa nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn qua màn hình điện thoại. Thấy người gọi là Hứa Ngạn Văn, ông ta vội vàng nghe máy.

"Hứa tổng?"

"Tiết Giai Duyệt đâu rồi?"

Hà tổng ngạc nhiên. Mới nhớ ra Tiết Giai Duyệt là người mà Hứa Ngạn Văn kêu ông ta nhận vào làm, vội vàng nói: "Tôi làm đúng giao phó của ngài nhận cô ấy vào làm. Cô ấy. . ."

"Tôi không hỏi chuyện này." Hứa Ngạn Văn không đợi ông ta nói hết câu, cắt ngang lời nói của ông ta: "Cô ấy vẫn còn đang chỗ ông chứ?"

Hà tổng ngơ ngác, không hiểu vì sao lại chạy đến ông ta để hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn ra lời: "Cô ấy đã rời đi rồi."

"Rời đi từ lúc nào?"

"Một tiếng trước!"


"Một tiếng trước?" Hứa Ngạn Văn trầm giọng hỏi.

"Vâng. Đúng vậy." Hà tổng có cảm nhận được giọng nói lạnh lùng của Hứa Ngạn Văn, trong lòng hoảng sợ, mồ hôi trên trán liên tục rơi xuống.

Không đợi ông ta hỏi rõ ràng. Hứa Ngạn Văn vội vàng cúp máy.

"Rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra?" Hà tổng nhìn điện thoại bị cúp mày, thắc mắc.

Hứa Ngạn Văn cúp máy, liền gọi lại cho Tiết Giai Duyệt, vẫn hệt lần trước điện thoại đã bị tắt.

Chuyện này thực sự rất lạ! Khuôn mặt đẹp trai của Hứa Ngạn Văn tối sầm lại. Cơ thể tỏa ra luồng khí lạnh.

Trợ lý Phùng đứng ở bên cạnh, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hứa Ngạn Văn, cảm nhận nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống mấy độ.

Cảm thấy bây giờ Hứa tổng rất đáng sợ! Trợ lý Phùng nghĩ thầm, anh đi theo làm việc bên cạnh Hứa Ngạn Văn suốt bao nhiêu năm qua. Lúc nào cũng thấy Hứa Ngạn Văn giữ bình tĩnh điềm đạm. Lần đầu tiên anh ta thấy Hứa Ngạn Văn lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy.

Hứa Ngạn Văn không thể ngồi yên được nữa, dặn dò trợ lý Phùng, vội vàng rời khỏi công ty, lái xe đi về Ninh Hiên Nhã Uyển.

Lúc anh quay về chung cư, không thấy Tiết Giai Duyệt ở nhà. Nhìn căn phòng giống hệt như lúc buổi sáng. Tiết Giai Duyệt hình như không hề quay về đây.

Tiết Giai Duyệt rốt cuộc đi đâu?

Hứa Ngạn Văn vẻ mặt u ám lôi điện thoại khác ra, gọi vào một số đã lâu rồi không liên lạc.

Ngay sau đó, giọng nói của một đàn ông truyền đến, "Anh Hứa?"

"Giúp tôi tìm một người." Hứa Ngạn Văn trầm giọng nói.

"Tìm ai?" Diệp Minh hỏi.

"Tiết Giai Duyệt."

Diệp Minh: "? ? ?"

Nếu anh ta nhớ không nhầm, Tiết Giai Duyệt em gái nuôi của anh Hứa, cũng là vợ của anh. Anh Hứa đặc biệt gọi điện thoại cho anh ta muốn nhờ đi tìm vợ của mình? Điều này có chút phức tạp!

Hứa Ngạn Văn mặc kệ Diệp Minh nghĩ gì, nóng vội nói: "Gọi điện thoại thì không nghe máy, cũng không biết đi đâu. Tôi muốn cậu trong thời gian nhanh nhất phải tìm được cô ấy."

Được rồi, hơn nửa năm không liên lạc, vừa mới nhấc máyđã nhờ đi tìm người hộ

Bây giờ tìm kiếm người mới là quan trọng nhất!

Trước kia Diệp Minh từng đi chơi với Hứa Ngạn Văn, biết rõ tính cách của Hứa Ngạn Văn. Hứa Ngạn Văn muốn anh ta giúp, chắc chắn anh ta không bao giờ từ chối.


"Em giúp anh tìm cô ấy!" Diệp Minh nói.

"Nhanh lên, tôi không chờ được nữa!" Hứa Ngạn Văn dùng giọng điệu ra lệnh.

Diệp Minh nghe giọng điệu nghiêm trọng của anh, nào dám khinh suất, lập tức nói: "Em sẽ giúp anh tìm kiếm cô ấy nhanh nhất có thể. Anh hãy chờ điện thoại của em."

Hứa Ngạn Văn không có tâm trạng nào mà ngồi ở nhà. Anh vội vàng rời đi. Đi tìm những nơi Tiết Giai Duyệt thường ghé qua.

Anh đã tìm kiếm rất nhiều nơi, không tìm thấy Tiết Giai Duyệt. 30 phút sau, anh nhận được điện thoại Diệp Minh.

"Em đã tìm được cô ấy." Diệp Minh từ trong điện thoại nói.

"Ở đâu?" Hứa Ngạn Văn nóng vội hỏi.

Diệp Minh khẽ dừng lại, nói ra địa chỉ, "Anh Hứa, anh mau tới đây."

Hứa Ngạn Văn lạnh lùng cúp máy, quay đầu xe, phóng như bay đến địa chị Diệp Minh vừa nói.

Đây là một khu dân cư nằm giữa nội thành và ngoại thành, nhà cửa cũ nát, hoàn cảnh sinh hoạt rất kém. Trên đường đầy là rác thải, có mấy thanh niên nhuộm tóc đứng hút thuốc đầu tường, bất cần đời quan sát người qua đường. Nhìn thấy một ô tô màu đen chạy đến. Ánh mắt của mấy người đó để lộ ra vẻ bất thường.

Wow, siêu xe!

Một chiếc siêu xe giá mấy triệu NDT, thân xe bóng loáng có thể soi gương, vừa nhìn đã khiến người ta hai mắt phát sáng.

Trong đám thanh niên, tên đầu vàng vội đứng thẳng người lên. Cặp mắt nhìn chằm chằm chiếc xe Bentley. Nghĩ thầm trong lòng tại sao một chiếc siêu xa lại đến khu phố nghèo nàn của bọn họ?

Chiếc xe Bentley màu đen dừng lại ở trước tòa nhà 7 tầng. Hứa Ngạn Văn đưa tay ra mở cửa xe, bước xuống xe. Ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt.

Lúc đi ngang qua mấy tên thanh niên, Hứa Ngạn Văn không thèm để ý bọn họ. Theo bản năng, mấy thanh viên vội vàng đứng thẳng người lên. Khí chất từ người Hứa Ngạn Văn tỏa ra khiến bọn họ cảm thấy run sợ.

Mặc bộ vest màu đen được đặt may riêng, cơ thể từ trên xuống dưới tỏa ra khí chất lạnh lẽo. Khuôn mặt đẹp trai không chút biểu cảm. Vừa nhìn qua là biết kẻ này không hề đơn giản. Anh nhìn lướt qua đám thanh niên, ánh mắt vô tình để lộ sát khí, hùng hổ đáng sợ.

Mấy thanh niên cũng thuộc dạng bất cần đời, đột nhiên ý thức ở nơi phố tồi tàn xuất hiện nhân vật lớn, chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra.

"Tôi đến nơi rồi." Hứa Ngạn Văn lôi điện thoại gọi cho Diệp Minh. Tiếng chuông vang lên nhanh chóng kết nối, giọng nói anh trầm thấp, không nghe rõ cảm xúc.

Diệp Minh từ trong điện thoại nói: "Bọn em ở khu 2 phòng 7-1. Anh ngay lập tức đi lên đây đi."

"Giai Duyệt thế nào rồi? Cô ấy vẫn ổn chứ?" Điều mà bây giờ Hứa Ngạn Văn quan tâm nhất chính là tình trạng của Tiết Giai Duyệt. Anh không thể nào tin được, Tiết Giai Duyệt lại bị bắt cóc.

Đầu dây bên kia dừng lại một lúc, nhìn sang Tiết Giai Duyệt, không muốn tiết lộ cho Hứa Ngạn Văn nghe tình hình , chỉ nói: "Anh đi lên đây ,đến nơi sẽ rõ."

Hứa Ngạn Văn đương nhiên muốn chạy vào nhìn, anh mặt không biểu cảm cúp máy. Ngay lập tức đi đến tòa nhà cũ phía sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương