Edit: Cheese
Chu Bội Vân ở đầu dây bên kia nghe Tô Nhã Nhã trả lời một cách bình tĩnh: "Tôi đã biết" còn nghĩ rằng hôm nay Tô Nhã Nhã phản ứng sao lại là bình tĩnh mà không phải ồn ào như trước giờ.

Chuyện này không phải nên ăn mừng hay sao? Không lẽ do bị Thẩm Tu Tề bao nuôi nên không còn quan tâm nữa?
Nhưng Chu Bội Vân cũng không nghĩ nhiều, bản thân cô còn bao công việc phải làm, không thể dành thời gian để lo mấy việc nhỏ này, cô tiếp tục thông báo công việc tiếp theo: "Tôi đang có một cái quảng cáo thích hợp với cô, sáng mai cô lên công ty xem như thế nào."
Quảng cáo? Cô sắp được quay quảng cáo?
Chu Bội Vân còn luyên thuyên trong điện thoại thì Tô Nhã Nhã đã đồng ý ngay.

"Vậy 10 giờ sáng mai tôi sẽ chờ cô ở công ty." Chu Bội Vân nói xong liền cúp máy.

Chờ ánh sáng điện thoại tắt đi, Tô Nhã Nhã chống điện thoại lên trán, nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, khẽ nhếch khoé miệng, cười vui vẻ, hì hì hì hì hì, thật là chuyện tốt đến liên tiếp mà!
Thật là vui.

Khi còn nhỏ Tô Nhã Nhã cũng có ước mơ làm minh tinh, năm mười mấy tuổi nhìn thấy các minh tinh ai cũng xinh đẹp, thời thượng, cô cũng hy vọng ngày nào đó mình trở thành họ, xinh đẹp giống họ, mỗi ngày trang điểm, đóng quảng cáo, đóng phim, nhất là tham gia gameshow, một năm đã có thể kiếm được chục triệu đến trăm triệu tệ, tận hưởng cuộc sống mà người bình thường không với đến được, ăn những món ngon mà người bình thường không thể ăn, mua quần áo, túi xách và xe hàng hiệu, sống trong ngôi nhà cao ba tầng có vườn hoa, cha mẹ vất vả cả đời cũng có thể cùng nhau hưởng phúc, đi du lịch khắp nơi từ trong nước đến nước ngoài, đi đến những nơi mà bản thân muốn đi.

Nhưng lý tưởng thì đẹp còn thực tế lại khắc nghiệt.

Mơ mộng thì ai cũng có thể mơ, chỉ là mở mắt liền sẽ tỉnh mộng, mỗi ngày vẫn phải tiếp tục đi làm từ tám giờ sáng đến sáu giờ tan ca, hết một tháng chỉ kiếm được đủ tiền sinh hoạt, không nói vừa vất vả mà còn phải chịu đựng sự la mắng từ cấp trên, đến tết về nhà cũng không có dư tiền có thể cho bố cho mẹ, nghĩ đi nghĩ lại thật là chua xót!
Lúc này, tâm trạng của Tô Nhã Nhã cực vui vẻ, cô nghĩ như thế nào cũng không nghĩ được cô chỉ là ngủ một giấc sau đó xuyên vào trong sách biến thành một phu nhân nhà giàu vừa có tiền vừa nhàn nhã, Thẩm Tu Tề cũng rất thương yêu cô, mọi thứ đều khớp với sự tưởng tượng của cô.

Tuy chức vụ phu nhân nhà giàu này trong tương lai chắc chắn sẽ trở thành của người khác, cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà bất cứ lúc nào, nhưng may là cô còn là một diễn viên.


Được rồi, cô chỉ mới diễn một bộ web drama, tạm thời gọi là diễn viên có hơi miễn cưỡng, nhưng dù sao cũng tính đã vào nghề, xem như thực hiện ước mơ làm minh tinh khi còn nhỏ của cô.

Chỉ cần cô phấn đấu, hẳn là cũng có thể từ diễn viên không tên tuổi tiến lên thành diễn viên có chút tiếng tăm, đến lúc đó một mình cô cũng có thể kiếm đủ tiền sinh sống.

Hiện tại cô hoàn toàn sống nhờ vào Thẩm Tu Tề mới sống cuộc sống vừa có tiền vừa nhàn rỗi, nhưng về sau dù sao cũng phải bị đuổi ra khỏi nhà, cô có phải là nên tính toán đường lui cho bản thân không?
Nhiệm vụ đứng đầu là không đắc tội Thẩm Tu Tề cùng An Ngữ Đồng, ngoài ra cô cần nỗ lực đóng phim, trở thành ngôi sao lớn, kiếm được ngày càng nhiều tiền, vì tương lai tươi đẹp của bản thân, chẳng sợ sau này về quê trồng trọt, nuôi gà, vịt, nuôi cá mở khu du lịch trải nghiệm làm nông, cũng có quyền lựa chọn mở tại mảnh đất tốt có diện tích lớn một tí, lại kề cận núi, gần sông ngòi?
Huống hồ mục đích của hai việc này cũng không ảnh hưởng nhau, hoàn toàn có thể cùng nhau thực hiện.

Ừ, cứ quyết định như vậy, vốn dĩ là người lạc quan, Tô Nhã Nhã rất nhanh đã quyết định được mục tiêu.

Chờ Tô Nhã Nhã vui vui vẻ vẻ trở lại văn phòng của Thẩm Tu Tề, Thẩm Tu Tề đã gần hoàn thành hết công việc.

Anh nhìn thấy cô đi vào phòng, khóe miệng còn đang cười, vừa nhìn là biết đang vui vẻ, liền hỏi: "Chu Bội Vân tìm em có chuyện gì?"
"Cô ấy bảo em 10 giờ sáng mai ghé qua công ty, cô ấy nhận cho em một cái quảng cáo, bảo em xem qua xem sao." Tô Nhã Nhã trong lòng vui mừng, cũng không muốn giấu Thẩm Tu Tề, chuyện cô đóng quảng cáo sớm muộn gì anh đều sẽ biết, không bằng cô nói đúng sự thật cho anh biết.

Thẩm Tu Tề vừa nghe, nhẹ liếc cô một cái, nói: "Em muốn đóng quảng cáo?"
Tô Nhã Nhã ngừng một chút, tròng mắt quay một vòng, trong đầu có ý tưởng nào đó bỗng dưng xuất hiện, bay nhanh đến cạnh Thẩm Tu Tề, ôm lấy cánh tay anh, cười tủm tỉm nói: "Có phải quảng cáo đó do anh cho em quay không nha?"
"Không có." Thẩm Tu Tề cự tuyệt dứt khoát.

Tô Nhã Nhã dẩu miệng bất mãn, tiếp tục nói: "Thẩm thị là công ty lớn, bên dưới còn biết bao chi nhánh công ty, từ đất đai, trò chơi, các phương tiện giải trí, quần áo, vâng vâng, hình như mỗi ba tháng đều mời minh tinh đóng quảng cáo mà! Sao lại không có quảng cáo?"
"Em lại không phải những minh tinh đó." Thẩm Tu Tề mặt không biểu cảm nói.


Tô Nhã Nhã nhíu mày, "......."
Người này nói chuyện không biết nói giảm nói tránh sao? Cô thừa nhận hiện tại mình không phải minh tinh có tên tuổi gì, nhưng cô ít ra cũng là gương mặt nổi tiếng trên mạng à, không thấy hôm nay cô còn có người chụp hình cô khi đi trên đường sao? Không thấy sắp lên bảng tìm kiếm nổi bật của Weibo liền sao? Nếu tiếp tục như vậy, không bao lâu cô sẽ trở thành minh tinh nổi tiếng, tương lai Thẩm thị có cầu xin cô đóng quảng cáo cô cũng không đóng, hừ!
Thẩm Tu Tề vừa liếc nhìn cô liền biết cô đang nghĩ gì bởi cô thể hiện rõ sự bất mãn trên mặt mình, anh mở miệng từ tốn, "Em là vợ của anh, bà Thẩm!"
Cho dù là hôn nhân hợp đồng, cô hiện tại cũng là vợ của anh, lấy thân phận bà Thẩm, dù không công khai, người biết việc này không nhiều, nhưng chuyện này vẫn là sự thật, những minh tinh kia làm sao so sánh với cô.

"......"
Tô Nhã Nhã chớp chớp đôi mắt, lại tiếp tục chớp chớp, bỗng dưng hiểu ra ý anh muốn nói, tức khắc cười nhào lên hôn má phải Thẩm Tu Tề, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nhìn anh nói: "Chồng à, anh thật là hư, cố ý đùa giỡn em!"
Thẩm Tu Tề cong khóe miệng cười, ngón tay phải quát nhẹ má cô: "Em nói xem?"
Tô Nhã Nhã cười hì hì, ôm lấy anh không chịu buông, "Em biết mà, anh chính là thích chọc em."
"Chưa thấy ai da mặt dày như em." Thẩm Tu Tề lại nhéo nhéo mặt cô, trên mặt anh lại càng cười vui vẻ hơn.

Tô Nhã Nhã dứt khoát mặc kệ, anh nói cô da mặt dày, cô liền thể hiện hơn thế, quấn lấy anh mà đem hết những lời nói hay ho ra: "Chồng ơi, chồng à, chồng tốt nhất, chồng là người tốt nhất trên đời này, tập đoàn lớn như Thẩm thị, bên dưới còn có giải trí Thịnh Thế, chồng có nhiều như vậy nguồn tài nguyên, chồng liền cho vợ một chút nha, chỉ cần từ khẽ ngón tay chồng rớt ra một chút cho vợ là được rồi nè."
Anh nếu là đồng ý bỏ qua một ít tài nguyên cho cô, cô liền thỏa mãn rồi.

Thẩm Tu Tề nhướng nhướng mày, nhìn cô nói: "Anh sắp xếp cho em, anh có được lợi ích gì?"
Tư bản, quả nhiên là tư bản, làm việc gì đều nghĩ đến lợi ích đầu tiên, đối xử với vợ của mình còn muốn đòi hỏi, cô xem như lại hiểu thêm một mặt khác của anh.

Nhưng suy nghĩ này cô chỉ dám nghĩ trong lòng, phân nửa chữ cũng không dám nói lỡ ra, trên mặt càng không biểu hiện gì.

Cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Tu Tề, nghĩ mình có gì có thể khiến anh đồng ý, cuối cùng bỗng nghĩ ra, nghiêng đến hôn má anh một cái póc.

"Như vậy được không nha?" Cô nhẹ nhàng hỏi, mắt to sáng lấp lánh, dùng ánh mắt yêu say đắm đầy sự ngưỡng mộ nhìn anh.


Thẩm Tu Tề ngó sang cô một cái, lắc lắc đầu, "Không đủ."
Ơ.......!
Như vậy vẫn chưa đủ?
Tô Nhã Nhã bậm nhẹ môi, cô còn cái gì có thể làm đây?
Nhìn bộ dáng cô đang vắt hết óc suy nghĩ, mắt to mở thật lớn, môi đỏ hơi vểnh ra, hồn nhiên lại đáng yêu.

Thẩm Tu Tề trong lòng có chút ý tưởng, anh duỗi tay ôm lấy cô, cúi đầu cắn môi cô, cười cười nhắc nhở: "Em lại suy nghĩ kỹ càng một chút."
Thanh âm dụ dỗ giống âm từ đàn cello, trầm thấp, dễ nghe, rõ ràng muốn dẫn lỗi người khác phạm tội.

Ting! Đôi mắt Tô Nhã Nhã đột nhiên sáng ngời, cô nghĩ đến, nhanh chóng nói thầm vào tai Thẩm Tu Tề, thủ thỉ nói một hồi.

Hơi thở cô phớt nhẹ qua lỗ tai Thẩm Tu Tề mang đến cảm giác tê tê ngứa ngứa, Tô Nhã Nhã như con mèo con nằm trên người anh, hương thơm ngọt ngào liên tiếp tấn công khứu giác anh, như có chiếc móng vuốt nhỏ khẽ khàng chạm trái tim anh rung động.

Tô Nhã Nhã xem nét mặt Thẩm Tu Tề, cười đầy quyến rũ như yêu tinh nhỏ, nũng nịu: "Chồng, chồng cảm thấy thế nào?"
Con ngươi Thẩm Tu Tề sâu hoắm quét qua Tô Nhã Nhã, nhìn chằm chằm đôi mắt đang cười thách thức, sáng lấp lánh như có ánh sáng của cô hồ ly nhỏ, khiến anh siêu yêu thích, anh cúi đầu hôn má cô rồi tiến lên tai cô cười mà nói: "Tốt."
"Nha....." Anh đáp ứng rồi, cô chưa kịp nói câu cảm ơn, anh đã ngậm lấy vành tai cô, nơi này chính là nơi nhạy cảm của cô, khiến cô không thể nhìn được mà bật ra tiếng.

Thẩm Tu Tề cười nhẹ, ôm cả người cô lên trên đùi mình ngồi, dùng tiếng nói quyến rũ của mình ngay sát tai cô nói: "Trước tiên anh lấy chút lợi tức."
Tuy nói như thế, nhưng Tô Nhã Nhã cảm thấy Thẩm Tu Tề nói thu một chút lợi tức không đơn giản như vậy, sau đó cô đã rút ra được một bài học, ngàn lần không cần nghĩ đến việc giao dịch với thương nhân, những người không giỏi tính toán như cô, chỉ có bị loại người như Thẩm Tu Tề tính toán đến không còn gì mà!
......!
Suốt một buổi tối, Thẩm Tu Tề nói muốn lấy lại tiền vốn, anh lăn qua lộn lại cô trên giường vài lần, cuối cùng cô thật sự chịu không nổi nữa, khóc lóc xin anh tha với giọng nói thì thào như tiếng mèo con kêu.

Thế nhưng cô không biết rằng mình càng kêu như vậy anh lại càng sung sức, Thẩm Tu Tề tăng mạnh động tác của mình hơn, mãi đến khi cô ngất xỉu anh mới dừng lại.

Tất nhiên công sức tối nay bỏ ra đổi lấy đáp lại vẫn rất là đáng, ngày hôm sau Thẩm Tu Tề liền trực tiếp cho cô bản hợp đồng một vai nữ thứ hai phim truyền hình.


"Đây là cho em sao?" Tô Nhã Nhã có chút chưa phản ứng kịp, cô chỉ nói muốn một cái quảng cáo ngày hôm qua, hôm nay anh trực tiếp cho cô một vai số hai trong phim truyền hình, quả là khiến cô vui mừng hết sức.

Thẩm Tu Tề duỗi tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, khóe miệng nhẹ cười, "Khen thưởng cho em."
Anh thực vừa lòng biểu hiện đêm qua của cô.

"Cảm ơn." Đôi tay cô nâng kịch bản ngồi trên giường, cười tủm tỉm ngẩng đầu trả lời anh.

Thẩm Tu Tề giương miệng cười, ngón tay anh chạm khóe miệng cô một chút, cô ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không cư xử tệ với cô.

"Anh đi làm."
"Tốt." Tô Nhã Nhã lên tiếng, vô cùng ngoan ngoãn, "Chồng đi đường cẩn thận, đi làm vui vẻ, moah moah ~"
Thẩm Tu Tề hôn hôn khóe miệng cô, đứng lên đi ra ngoài, Tô Nhã Nhã nhìn theo bóng dáng anh rời đi.

Chờ khuất bóng anh, Tô Nhã Nhã lại ngã nhào trên giường cười ngây ngô hì hì hì hì hì.

Tuy đêm qua cô bị Thẩm Tu Tề hành hạ có chút thảm, nhưng cô với anh là vợ chồng, hơn nữa dáng người anh siêu đẹp, kỹ thuật kia gì tốt, cái ấy cũng to xài được, toàn bộ cả quá trình cô cũng hưởng thụ, nghĩ lại thật ra cũng rất thích, cho nên cô không hề thấy tổn hại chút nào, hơn nữa còn được một vai nữ thứ chính phim truyền hình, tổng kết chính là có lời.

Thẩm Tu Tề vừa quay lại đứng ở cửa đã nghe được tiếng cười trong phòng, anh dừng lại động tác chuẩn bị mở cửa phòng của mình, không cần xem cũng tưởng tượng được hình ảnh Tô Nhã Nhã ở trên giường mừng rỡ lăn qua lại, cô như thế nào lại dễ dỗ dành còn đáng yêu đến vậy?
P/S tác giả:
Thẩm Tu Tề: Vợ của tôi thật là dễ nuôi lại đáng yêu.

Tô Nhã Nhã: Hì hì hì hì hì......!
Cảm ơn mỗi cá nhân đã ủng hộ mình, yêu mọi người ~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương