Nguyễn Du Du cùng Ngụy Vĩnh lên máy bay vào lúc 12h, khoảng tầm 3h chiều đáp máy bay xuống Nam Thành, từ sân bay đến khách sạn mất thêm 1 tiếng đồng hồ.

Ngụy Vĩnh đã đặt phòng khách sạn từ trước, ở cùng với khách sạn Thẩm Mộc Bạch đang ở, vì sau khi cuộc họp kết thúc có mấy người rời đi trước, nên còn thừa phòng trống.

Nguyễn Du Du không có ý định đi đến tìm Thẩm Mộc Bạch, dù sao bây giờ anh đang rất bận, đây là một cơ hội tốt, bên cạnh anh đều là những người thành đạt thông minh giống với anh, Thẩm Mộc Bạch nhất định sẽ gặp được người chung chí hướng ở đây.

Cô không muốn lãng phí thời gian của anh, cô chỉ xem một chút thôi, đứng nhìn anh từ xa.

Để vali lên phòng, Nguyễn Du Du cùng Ngụy Vĩnh đi xuống dưới lầu, đi đến khu vườn phía sau khách sạn.

Cô rất muốn đi tìm Thẩm Mộc Bạch, nhưng lại sợ Thẩm Mộc Bạch nhìn thấy, lén la lén lút, nhìn giống như dáng vẻ mấy kẻ định làm chuyện xấu.

Ngược lại, Ngụy Vĩnh rất bình tĩnh, cho dù có gặp Thẩm Mộc Bạch hay Lưu An, anh ta cũng không sợ.

"Ngụy Vĩnh, anh tìm thấy Thẩm Mộc Bạch chưa?" Nguyễn Du Du hết nhìn đông lại nhìn tây, vẫn không thấy gì, hình như anh không có ở đây.

"Tìm thấy rồi, ở quán cà phê đằng kia." Ngụy Vĩnh chỉ về phía trước.

Cách bể bơi không xa, có thể nhìn thấy cánh cửa sổ thủy tinh của quán cà phê.

Thị lực của Nguyễn Du Du không tốt bằng Ngụy Vĩnh, cô chỉ nhìn thấy hai bóng dáng mờ ảo ngồi bên cạnh cửa sổ, cô không chắc liệu đó có phải Thẩm Mộc Bạch không.

Nguyễn Du Du nhíu mày lại, lâu ngày không gặp, cô muốn chạy đến ôm chặt lấy anh.

Tuy nhiên, Thẩm Mộc Bạch xuất hiện ở đây chắc chắn bàn chuyện chính sự, cô không nên quấy rầy anh.

Cô muốn đi đến gần, nhưng lại sợ Thẩm Mộc Bạch sẽ nhận ra mình, anh là một người rất nhạy bén.

Ngụy Vĩnh lôi ống nhòm từ trong túi áo ra: "Du Du, dùng cái này đi.

"
"Ngụy Vĩnh, anh chuẩn bị rất đầy đủ!" Nguyễn Du Du mừng rỡ, cầm lên vặn qua vặn lại, cô đang nghiên cứu cách dùng.

Ngụy Vĩnh bật cười, anh ta là vệ sĩ, lúc nào cũng phải đem theo vài món đồ.

Anh ta chỉ cái nút ở phía trước: "Xoay nút này, có thể điều chỉnh tỷ lệ phóng đại”.

Nguyễn Du Du đặt ống nhòm sang mắt phía bên phải, nhắm mặt trái lại, kiên nhẫn điều chỉnh, cuối cùng cũng có thể nhìn quan sát rõ quán cafe.

Người đó đúng là Thẩm Mộc Bạch!
Nhìn từ ống nhòm, anh ở rất gần, chỉ cần đưa tay ra là chạm tới.

Ngay lập tức, khóe mắt Nguyễn Du Du hơi đỏ.

Cô hít sâu một hơi, cố kìm nén ý định muốn chạy qua bên đó, si mê ngắm khuôn mặt anh qua ống nhòm
Sau mấy ngày không gặp, dường như Thẩm Mộc Bạch đã đẹp trai hơn..

Anh mặc chiếc áo sơ mi màu đen, xắn tay áo lên tới khuỷu tay, để lộ cơ bắp chắc khỏe, tư thế ngồi của anh rất thoải mái, anh đang lắng nghe những gì người đàn ông nói.

Thấy bên cạnh anh không có cô gái nào khả nghi, Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm.

Thú thật, cô không biết lý do vì sao mình lại vội vã đi Nam Thành, hoặc cô lo có người phụ nữ đang dây dưa với anh, dường như cô rất nhớ anh, dù cô nói chuyện điện thoại với anh mỗi ngày nhưng cô vẫn không thỏa mãn, cô muốn được nhìn thấy anh ở ngoài đời thực.

Nguyễn Du Du quan sát Thẩm Mộc Bạch một lượt từ tr3n xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở tr3n mặt bàn.

Có cốc cafe đặt ở trước mặt Thẩm Mộc Bạch, ngoài ra có miếng bánh crepe, đây món bánh mà Nguyễn Du Du thích nhất.

"Ực.

" Nguyễn Du Du nuốt nước miếng.

Máy bay khởi hành vào lúc 12h, tr3n thực tế 11h cô đã ngồi chờ sân bay, 9h bọn họ bắt đầu từ nhà đi đến sân bay, nên cô không có thời gian ăn bữa trưa, chỉ ăn tạm miếng bánh ngọt.

Tr3n máy bay có phục vụ đồ ăn, nhưng quá khó ăn.

Nguyễn Du Du phát hiện không biết từ khi nào mình đã trở nên “kém cá chọn canh”, nhìn phần cơm kia, cô không muốn ăn.


Cô chỉ ăn tạm bánh mì chuột cùng ly sữa.

Hương vị bánh mỳ chuột rất tệ, chỉ to bằng bàn tay, lại còn không có nhân, chả bỏ để cô dính răng.

Nhìn thấy đĩa bánh crepe đặt trước mặt Thẩm Mộc Bạch, cô đột nhiên đói bụng.

"Ngụy Vĩnh, bình thường Thẩm Mộc Bạch đâu có thích ăn bánh ngọt, sao lại gọi ra?" Nguyễn Du Du than thở: "Gọi mà không ăn, cứ để ở đó, giống như trêu ngươi người khác!”
Ngụy Vĩnh chưa kịp trả lời, Nguyễn Du Du nói tiếp: "Ơ, Thẩm Mộc Bạch đứng dậy, đi đâu rồi! Anh ấy định đi vệ sinh à? Chắc là vậy.

Sao anh ấy không ăn nốt bánh ngọt!”
Nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch đi khuất, Nguyễn Du Du lại chuyển sang nhìn đĩa bánh, cô định chờ Thẩm Mộc Bạch rời đi, cô cũng đi đến quán cafe, gọi 2 đĩa bánh ngọt, chén sạch.

Cô bực bội nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên miếng bánh ngọt bị che lại, Thẩm Mộc Bạch lại xuất hiện trước ống kính, che lấp hoàn toàn mọi thứ.

"Này...", Nguyễn Du Du hét lớn lên: "Ngụy Vĩnh, đột nhiên tỷ lệ bị thay đổi! Vừa nãy nhìn Thẩm Mộc Bạch không lớn như vậy, hiện tại em đếm được số lông mi tr3n mắt anh ấy!"
Một giọng nói vang lên: "Vậy em đếm thử xem có bao nhiêu cái.

"
"Một, hai..." Nguyễn Du Du làm theo bản năng bắt đầu đếm, đột nhiên nhận thấy có cái gì đó không đúng, cô từ từ hạ ống nhòm xuống, nhích từng milimet.

Ngẩng đầu lên, Thẩm Mộc Bạch đang ở trước mặt, dịu dàng nhìn cô, giơ hai tay lên, đó là động tác chào đón.

"Tiểu Bạch!" Nguyễn Du Du không thể nghĩ được gì nữa, cô vội lao vào trong lòng anh.

Cảm nhận mùi hương quen thuộc, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, Nguyễn Du Du đặt tay lên vòng eo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lồng ng.ực anh, lắng nghe nhịp tim đập đều đặn, đột nhiên cô không thể kìm được nước mắt.

Cảm nhận phần áo trước ng.ực hơi ướt, Thẩm Mộc Bạch dịu dàng vỗ lưng an ủi cô: "Cô ngốc này, khóc cái gì, chẳng lẽ nhìn thấy anh nên không vui sao?"
Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Mộc Bạch, khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không phải, em rất vui."
"Ừ." Ngón cái của Thẩm Mộc Bạch chạm lên khóe mắt cô, giúp cô lau nước mắt,, anh cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô: "Anh cũng rất vui.”
Nguyễn Du Du hoảng sợ, vội vùi mặt vào trong vòng tay anh, hết nhìn trái lại nhìn phải, phát hiện rằng nơi này ngoài bọn họ ra không còn ai khác, vừa nãy trong vườn không có ai, cây cối tươi tốt nên cản trở tầm nhìn, ngay cả Ngụy Vĩnh cũng không biết chạy đi đâu.

Thẩm Mộc Bạch bật cười, cô nhóc này rất dễ xấu hổ, nhưng không ngờ cô im lặng không báo một tiếng đi đến tìm anh.

"Du Du, đi về phòng?" Thẩm Mộc Bạch trầm giọng hỏi.

Khuôn mặt của Nguyễn Du Du đỏ ửng lên, khẽ gật đầu.

Thẩm Mộc Bạch nắm tay cô, bước vào khách sạn, dẫn cô đi về phòng của anh.

Nguyễn Du Du đã nhiều lần nhìn thấy ngôi nhà này thông qua video, cô rất quen thuộc bày trí của căn phòng.

Cô vội chạy ra ban công, nhìn ra biển.

Nước biển xanh biếc, xa xa mặt biển rất yên tĩnh, sóng biển tràn vào bờ, tạo ra những bọt nước màu trắng.

Yến Thành không giáp biển, đây là lần đầu tiên Nguyễn Du Du được tận mắt nhìn thấy biển.

Lúc nãy tr3n đường từ sân bay đi đến đây, vì cô quá lo lắng, nên không để ý đến cảnh quan ở hai bên đường.

Nói đến đây, chắc vừa nãy cô đi qua biển.

Ngày đầu tiên, lúc Thẩm Mộc Bạch đến Nam Thành, anh gọi điện thoại cho cô, biển ở rất gần đường đi.

Cô cảm nhận ấm áp từ cơ thể anh truyền vào, Thẩm Mộc Bạch từ phía sau ôm cô vào lòng, vòng tay ra để lên vòng eo thon dài m3m mại của cô, hai tay đặt ở trước bụng: "Du Du, đợt lát nữa chúng ta đi ra biển chơi nhé.

Bây giờ, chúng ta có chuyện quan trọng phải làm.

"
Chuyện quan trọng phải làm? Nguyễn Du Du nhìn anh đầy vẻ nghi ngờ.

Đôi môi mỏng hạ xuống, nhắm đúng đôi môi đỏ thắm m3m mại của cô.

Nguyễn Du Du nhắm mắt lại, cơ thể dựa vào lòng anh, ngửa cổ lên, nhiệt tình đáp trả anh.

Miệng của anh vẫn còn lưu lại mùi hương cà phê, mùi hương say đắm, bụng của Nguyễn Du Du đột nhiên kêu.


Thẩm Mộc Bạch dừng lại, lùi về phía sau một bước, cúi đầu nhìn cô.

Khuôn mặt cô nhóc đỏ ửng lên, ngượng ngùng nhìn anh.

"Du Du, em chưa ăn cơm trưa đúng không?" Thẩm Mộc Bạch tính nhẩm trong đầu, cô nhóc lên máy bay đúng vào thời điểm ăn bữa trưa.

Nguyễn Du Du bĩu môi: "Em chỉ mới ăn bánh mì và uống sữa, không đủ lót bụng.

"
Nói đến chuyện này, cô lại nhớ đến cái bánh ngọt crepe ở quán cafe, giơ tay lên đấm nhẹ vào ng.ực anh: "Cái bánh ngọt crepe lúc nãy, rõ ràng anh không thích ăn, tại sao gọi ra? Sau đó không thèm động đến?"
"Bởi vì anh nhớ Du Du.

" Thẩm Mộc Bạch nắm chặt tay cô, hôn lên tay của cô: "Lúc anh ăn cơm, lúc nào anh cũng gọi món Du Du thích ăn, như vậy anh mới có cảm giác Du Du đang ở bên cạnh."
Ánh mắt Nguyễn Du Du từ từ mở to ra, khóe mắt đỏ ửng lên, giống như cành hoa đào ngày tết, cô lẩm bẩm nói: "Đột nhiên em cảm thấy ấm áp..."
Thẩm Mộc Bạch đau lòng hôn lên trán của cô: "Anh gọi cho Du Du bánh ngọt crepe nhé, ăn lót dạ trước, tý nữa hai chúng ta ra ngoài thưởng thức hải sản.

"
Nguyễn Du Du ánh mắt sáng rực lên, khẽ gật đầu nói: " Được!"
Thẩm Mộc Bạch nhờ khách sạn chuẩn bị bánh xoài mousse, còn gọi cho cô một quả dừa.

Nguyễn Du Du còn tưởng chỉ có nước dừa, cô không ngờ quả dừa lại lớn như vậy, tròn tròn, màu xanh lá, phía tr3n đã gọt sẵn, có hai ống hút, một đỏ một xanh.

Nguyễn Du Du ngậm thử ống hút màu đỏ, hút một ngụm, quả nhiên nước dừa, cô ngạc nhiên nói: "Tiểu Bạch, đây mới thực sự là nước dừa tươi!" Không thể thứ gì tươi hơn, uống trực tiếp từ quả dừa."
Thẩm Mộc Bạch ngồi bên cạnh cô, tay đặt lên vai cô, giống như đang ôm cô vào lòng.

Ghé đầu sang, ngậm ống hút màu xanh lá, cũng uống một ngụm.

Sau đó, anh ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Du Du.

Nguyễn Du Du mím môi cười, cô rất thích hành động thân mật này, hai người cùng nhau uống chung quả dừa.

Không biết liệu có phải vì đang ở Nam thành, bánh xoài mousse ở đây rất ngon.

"Tiểu Bạch, anh đã ăn thử xoài ở đây chưa?"
Thẩm Mộc Bạch gật đầu nói: "Ăn rồi, chờ sau khi chúng ta ăn cơm xong, đi mua quả xoài lớn, để buổi tối ăn."
Ăn xong bánh xoài mousse, uống xong nước dừa, Nguyễn Du Du đã cảm thấy no, lúc này mới nhớ cái người vừa nãy nói chuyện với Thẩm Mộc Bạch trong quán cafe.

Cô áy náy nhìn anh: "Tiểu Bạch, có phải em đã quấy rầy anh đúng không? Anh đang bàn chuyện trong quán cafe? Vì em mà cuộc nói chuyện bị gián đoạn? "
"Không sao đâu, bọn anh đã bàn xong rồi " Thẩm Mộc Bạch ôm cô vào lòng, đối với anh mà nói, chuyện làm ăn không quan trọng bằng cô nhóc: "Du Du đột nhiên đi đến đây, không báo trước một tiếng, để anh sai Lưu An đi đón em."
“Em rất nhớ anh, muốn đi đến nhìn lén.

Nhưng em không muốn gặp anh.”
Thẩm Mộc giơ ngón trỏ, búng nhẹ lên trán của cô một cái: "Hư, đã đi đến đây rồi còn không chịu gặp anh sao? Du Du nhìn thấy anh, đã giải quyết nỗi tâm tư, liền mặc kệ anh sao? Anh cũng muốn gặp Du Du.

"
Câu nói của anh khiến cho Nguyễn Du Du rất vui, đôi mắt cười cong lên.

"Du Du, em muốn đi dạo không?" Thẩm Mộc Bạch biết cô nhóc chưa từng nhìn thấy biển, khẳng định rất tò mò.

Nguyễn Du Du phấn kích nhảy dựng lên, kéo tay anh nói: "Đi thôi!"
“Chờ một chút." Thẩm Mộc Bạch mở tủ quần áo ra, lấy một cái váy và một chiếc mũ che nắng ra, đưa cho Nguyễn Du Du: "Du Du, em mặc thử bộ này đi.”
Nguyễn Du Du trợn tròn mắt lên nhìn.

Đó là một cái váy màu trắng, baby doll, là kiểu váy cô rất hay mặt.

Phía trước được thêu hoa, kéo dài phần eo.

Chiếc mũ che nắng màu trắng phía dưới có sợi ruy băng, được thắt hình cái nơ.

Váy cùng mũ… chính là hai món đồ cô nhìn thấy trong video tối qua.

"Bộ đồ này, anh… mua cho em sao?" Nguyễn Du Du do dự hỏi.


Thẩm Mộc Bạch gật đầu: "Anh thấy mọi người thường mặc phong cách này lúc đi biển, nên muốn mua cho Du Du một bộ.

Mấy ngày nay anh hơi bận, anh không thể lựa chọn kỹ, mua ở cửa hàng ven đường.

Du Du em có thích không?”
"Em rất thích..." Nguyễn Du Du cầm váy lên, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.

Thẩm Mộc Bạch bật cười: "Lúc anh mua cái váy này, liền tưởng tượng Du Du mặc nó, cùng anh đi dạo tr3n biển.

Không ngờ điều ước đó lại thành sự thật.

"
Anh ôm chặt lấy Nguyễn Du Du, cúi đầu khẽ thở dài: "Du Du, cảm ơn em đã đi đến đây! Anh thực sự...!rất nhớ em."
Nguyễn Du Du còn đang lo lắng mình đã làm phiền đến anh, nghe thấy anh nóivnhư vậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, ngẩng đầu lên, hôn lên má của anh.

Ngọn lửa lại bùng cháy, Thẩm Mộc Bạch hôn lên môi cô, so với nụ hôn lúc nãy ở ngoài ban công thì mãnh liệt hơn rất nhiều.

Nguyễn Du Du không thể chống đỡ được nữa, thở hổn hển.

Thẩm Mộc Bạch thả cô ra, lưu luyến hôn lên môi của cô, giọng nói khàn khàn: "Du Du, mau đi thay quần áo...!"
Nguyễn Du Du cầm váy lên, nhìn trái nhìn phải, không thấy phòng thay đồ, cô suy nghĩ một lúc, cầm váy định đi vào nhà vệ sinh thay đồ.

Thẩm Mộc Bạch đưa tay giữ cô lại: "Du Du, em thay ở đây luôn đi."
Khuôn mặt của Nguyễn Du Du đỏ rực lên.

Thẩm Mộc Bạch nhéo lớp thịt trong lòng bàn tay cô, cặp mắt đen nháy nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "Du Du, anh muốn nhìn em."
Nguyễn Du Du cảm thấy mình nên từ chối.

Phòng khách sạn, giường lớn, nam nữ sắp kết hôn… Nếu cô thay đồ ở trước mặt anh, rất dễ xảy ra chuyện đó.

Nhưng, cô không muốn từ chối anh.

Thẩm Mộc Bạch là của cô, là vị hôn phu của cô, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng cam tâm tình nguyện.

Nguyễn Du Du nắm vạt áo phông, từ từ vén lên, để lộ vòng eo mảnh mai.

Cô né tránh, không dám nhìn Thẩm Mộc Bạch, nhưng động tác không hề do dự, cởi áo phông ra, đặt lên giường, tiếp tục C0i quần đùi.

Thẩm Mộc Bạch ngồi tr3n giường, im lặng quan sát.

Mặc dù anh đã ngủ chung giường với cô rất nhiều lần, nhưng anh chưa từng đi quá giới hạn, đây là lần đầu tiên anh nhìn cơ thể của cô nhóc.

Tuy bộ phận quan trọng bị lớp vải ren che kín, nhưng vẫn để lộ làn da trắng như tuyết, khiến Thẩm Mộc Bạch không thể kiềm chế sự hưng phấn.

Ngón tay của cô hơi run, mãi mà chưa mặc xong cái váy.

Thẩm Mộc Bạch đứng dậy, im lặng cầm váy lên giúp cô nhóc mặc lên.

Váy mặc đi biển nên form hơi rộng, tr3n lưng có dây thắt, không thắt quá chặt, không ôm sát eo.

Thẩm Mộc Bạch giúp cô chỉnh xử lại, giọng nói khàn khàn: "Du Du, em mặt rất đẹp.

Tiếp theo, đến lượt anh."
Anh từ trong tủ quần áo lôi áo phông màu trắng cùng quần sooc đi biển ra, để lên giường, kéo tay Nguyễn Du Du đặt lên chỗ khuy áo: "Du Du, em giúp anh."
Trái tim của Nguyễn Du Du đập như tiếng trống, đầu cô sắp bốc khói, nhưng ngón tay vẫn cố gắng cởi khuy áo của anh ra.

Áo sơ mi đen, khuy áo cũng là màu đen, đối ngược hoàn toàn với bàn tay trắng nõn của Nguyễn Du Du.

Đầu ngón tay của cô lại run lên, cởi khuy áo rất vất vả, mãi mới cởi xong được một cái.

Thẩm Mộc Bạch không hề sốt ruột, anh cúi đầu nhìn cô nhóc của anh, mái tóc đen nháy phủ lên trán, cặp mắt đen nháy giống như đang ẩn chứa một ngọn lửa.

Cởi xong khuy áo, Nguyễn Du Du kiễng chân lên, cố gắng cởi chiếc áo sơmi ra khỏi vai anh.

Thẩm Mộc Bạch dáng người cao lớn, cao hơn Nguyễn Du Du một cái đầu, nhìn cô có vẻ vất vả, Thẩm Mộc Bạch khẽ bật cười, chung quy là anh không nỡ làm khó cô, hơi cúi người xuống, để cô nhóc dễ dàng cởi áo sơmi ra.

Nguyễn Du Du xấu hổ đến mức ngón chân cuộn tròn lại, nhưng ánh mắt vẫn lướt qua mọi ngóc ngách tr3n cơ thể của Thẩm Mộc Bạch.

Làn da của anh rất săn chắc, lộ rõ cơ bắp, không phải kiểu to vạm vỡ nhưng mỗi thớ thịt đều như đang ẩn chứa sức mạnh.

Ánh mắt cô từ từ di chuyển xuống dưới, dừng lại ở thắt lưng.

"Du Du, có muốn xem không?" Giọng nói của anh đã trở nên khàn đặc, cô nhóc hiếm khi mạnh bạo như vậy, không đảo mắt, nhìn thẳng vào cơ thể của anh, giống như mang theo ngọn lửa.

Cô nhìn chỗ nào, làn da chỗ đó giống như bị thiêu cháy.


Hai tay Nguyễn Du Du giữ lấy thắt lưng.

Cô chưa từng dùng loại thắt lưng kiểu như vậy, giống như một đứa trẻ tò mò chơi đồ chơi mới.

Dịch sang bên trái, xoay bên phải, nhưng hoàn toàn vô dụng, cô dùng một lực thật mạnh kéo dây lưng ra, vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Mộc cúi đầu xuống khẽ bật cười, chỉ vào cái nút tròn ở giữa thắt lưng: "Du Du, phải ấn vào cái này.”
Nguyễn Du Du ấn cái nút tròn: "cạch” một tiếng, thắt lưng đã được cởi ra.

Cô vui vẻ ngẩng đầu lên, hào hứng nói: "Tiểu Bạch! Mở ra được rồi!"
"Ừ, mở ra được rồi, Du Du rất giỏi.

"
Nguyễn Du Du mím môi cười, thoát thắt lưng ra, giữ khóa quần, đột nhiên dừng lại.

Cô nhìn chằm chằm đầu khóa, hít vào thở ra, hít thở thật sâu, cắn chặt răng, kéo xuống.

Không có thắt lưng giữ, cái quần chịu tác dụng trọng lực, từ từ rơi xuống.

"Á...", Nguyễn Du Du hét toáng lên, vội vàng che mắt lại.

Bàn tay trắng nõn úp lên mặt, ngón áp út và ngón giữa để lộ khe hở, quả nhiên màu đen! Giống hệt như lần trước cô nhìn trộm!
Thẩm Mộc Bạch khẽ bật cười, kéo tay cô xuống: "Du Du, em cứ thoải mái nhìn."
Khuôn mặt của Nguyễn Du Du đỏ rực như máu, cô xấu hổ không thể chịu được, nhưng cô thực sự muốn nhìn, ánh mắt di chuyển từ phía dưới quay ngược lên.

Anh sở hữu dáng người cao ráo, chân đương nhiên rất dài, hai cặp chân dài lại thẳng, nhìn thực sự rất đẹp.

Nguyễn Du Du đứng bên cạnh anh, so sánh cặp chân ngắn của mình cùng với đôi chân dài của anh, cảm thấy bị tổn thương sâu sắc, lặng lẽ ngồi xuống giường, ghen tỵ nhìn anh một cái.

Thẩm Mộc Bạch cố nhịn cười xoa đầu cô, cô nhóc này còn quá ngây thơ, mặc dù đã từng nhìn lén anh rất nhiều lần, nhưng thật đáng tiếc, không nắm bắt được điểm quan trọng, hiện tại, thứ nổi bật nhất không phải là đôi chân của anh!
Mặc quần đùi đi biển, mặc áo phông trắng vào, Thẩm Mộc Bạch kéo Nguyễn Du Du đứng dậy, anh không vội vàng đi ra ngoài, mà ôm chặt cô vào lòng.

Nguyễn Du Du cũng không sốt ruột, cô rất thích bầu không khí hiện tại, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, họ nhìn qua cơ thể đối phương, nhưng không mạnh mẽ quyết liệt tiến hành bước tiếp theo.

Thân mật.

Lại kiềm chế.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, Thẩm Mộc Bạch cảm thấy thân thể mình từ từ bình phục, lúc này mới cầm chiếc mũ lên, đôi lên đầu Nguyễn Du Du.

Sau đó, anh nắm tay cô, đi ra khỏi phòng, đi qua khu vườn và đi thẳng bãi tắm của khách sạn.

Họ đi dép lê do khách sạn đặc biệt chuẩn bị, bước tr3n bãi cát m3m mại, nước biển tràn vào chân.

Nguyễn Du Du rất phấn khích, đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ.

Cô cởi dép lê ra, đặt ở tr3n bãi cát, lo lắng nắm lấy tay Thẩm Mộc Bạch, thử đi về phía trước.

Nước biển không ngập qua bắp chân, đang vào mùa xuân, nên nước biển còn hơi lạnh.

Nguyễn Du Du dùng chân đá thật mạnh, bọt nước bắn lên, có mất giọt rơi vào người cô và Thẩm Mộc Bạch.

"Ha ha ha...", Nguyễn Du Du nở nụ cười rạng rỡ "Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Chúng ta đang ở tr3n biển!"
Đúng vậy, chúng ta đang ở tr3n biển." Cặp mắt đen nháy nhìn cô, cô nhóc vui vẻ như vậy, khiến cho anh có chút hối hận, hối hận vì không đưa cô đi chơi sớm hơn, nhất là khi kỳ nghỉ đông vừa kết thúc, rõ ràng nghỉ lâu như vậy.

Nguyễn Du Du không biết bơi, không dám đi quá xa, cô chơi ở tr3n biển một lát, lại nắm tay Thẩm Mộc Bạch trở lại bãi cát.

Cô mặc váy trắng, tà váy bị gió biển thổi tung lên, Thẩm Mộc Bạch mặc quần đùi hoa, nhìn hai người thực sự rất hợp thời trang..

"Có vỏ sò!" Nguyễn Du Du phấn kích hét toáng lên, thả tay của Thẩm Mộc Bạch ra, chạy đến nhặt vỏ sò kia lên.

Ngay sau đó, cô phát hiện ra rất nhiều vỏ sò, và một con cua nhỏ tầm khoảng bốn hoặc năm cm, nhanh chóng bò đi.

Ngụy Vĩnh lặng lẽ đi theo bọn họ, không biết cô tìm đâu giỏ mây, thấy Nguyễn Du Du cúi xuống nhặt vỏ xỏ, nhanh chóng đặt vào trong giỏ mây mà Thẩm Mộc Bạch đang cầm, biết ý lặng lẽ lùi về phía sau.

Vỏ sò nhìn không đẹp, nhưng Nguyễn Du Du nhặt được chúng lên rất vui.

Cô nhìn thấy tảo biển cùng con nhím biển, cô chỉ dám đứng nhìn, sợ hãi không dám nhặt lên.

Thẩm Mộc Bạch cầm theo giỏ mây, yên lặng đi theo cô.

Ánh hoàng hôn chiếu lên người cô, tạo một vầng sáng màu vàng nhạt, cô mặc chiếc váy màu trắng, giống như một thiên nhân giáng xuống nhân gian.

Cô, chính là thiên thần của anh.

- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương