Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ
-
Chương 51
Edit: Hà Thanh
Beta: Vô Ảnh
Sáng sớm Nguyễn Du Du đang mơ mơ màng màng thì bị tiếng pháo đánh thức, cô khẽ xoay mình, nhìn khuôn mặt Thẩm Mộc Bạch an tĩnh ngủ.
Anh nhắm mắt, có vẻ ôn nhu vô hại.
Lông mi rất dài, mũi cao, Nguyễn Du Du vươn ngón trỏ chậm rãi vẽ theo hình dáng, không đụng vào anh.
Cái trán, mi mắt, mũi, môi, cằm...
Cuối cùng, tay cô dừng ở khóe môi anh, nhớ tới đôi môi ôn nhu này, khuôn mặt bỗng đỏ.
Đột nhiên, Thẩm Mộc Bạch khẽ mở miệng, nhẹ cắn tay cô.
"A ——" Nguyễn Du Du sợ hãi kêu lên.
Đôi mắt đen mang theo ý cười mở ra.
"Có phải em đánh thức anh không?" Nguyễn Du Du xin lỗi hỏi.
"Không phải, anh tự tỉnh." Thẩm Mộc Bạch duỗi cánh tay dài ra, định ôm cô vào ngực, đột nhiên nghĩ đến tình huống của đàn ông bình thường vào sáng sớm, lại như không có việc gì đưa tay xoa đầu cô, xoay người ngồi dậy: "Du Du, rời giường thôi."
Khi hai người từ trên lầu xuống, Thẩm Mộc Dương đã rời giường đang cùng A Phúc ăn sáng.
"Anh, chị dâu, chúc mừng năm mới." Thẩm Mộc Dương chắp tay: "Năm mới mạnh khỏe! Đại cát đại lợi."
"Chúc mừng năm mới, Mộc Dương." Nguyễn Du Du lấy bao lì xì trong túi ra: "Năm mới mạnh khỏe! Vạn sự như ý!"
Thẩm Mộc Dương theo thói quen nhìn qua Thẩm Mộc Bạch, những năm này hắn đến ăn Tết chưa nhận qua bao lì xì.
Nguyễn Du Du cũng nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh quên chuẩn bị bao lì xì cho em trai không?"
Thẩm Mộc Bạch gật gật đầu, giả bộ sốt ruột hỏi: "A, anh quên mất, Du Du, làm sao giờ?"
"Không sao hết." Nguyễn Du Du mím môi cười: "May là em chuẩn bị nhiều một chút."
Cô lại lấy tiếp mấy bao lì xì trong túi ra, chồng hai cái lên nhau đưa cho Thẩm Mộc Dương: "Lại đây, đây là anh trai và...!và chị tặng em bao lì xì."
Thẩm Mộc Dương nâng khóe miệng, trước ánh mắt chăm chú của Thẩm Mộc Bạch, thành thành thật thật nhận hai bao lì xì: "Cảm ơn anh, cảm ơn chị dâu nhỏ."
Anh ta lặng lẽ cầm hai cái lì xì, cảm thấy bao lì xì này không ít, lắc lư đến khi cảm giác được, quả nhiên, một bao lì xì là một ngàn.
Hai ngàn khối đối với Thẩm Mộc Bạch không đáng bao nhiêu, nhưng vừa nãy hắn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Nguyễn Du Du.
Thẩm Mộc Dương thở dài, hắn vẫn luôn nghĩ là Thẩm Mộc Bạch mua chiếc Rolls - Royce kia, còn có một bộ phòng ở Lâm Yến cư khu phụ cận Đại học Yến Thành, anh trai tiêu phí ngày càng nhiều, sắp thành thu không đủ chi đi.
Anh ta rút một trương tạp từ trong ví tiền ra, đây là anh ta đã chuẩn bị từ sớm, nghĩ muốn mượn tay ông nội đưa cho Thẩm Mộc Bạch.
Anh ta lặng yên không tiếng động lẻn vào phòng lão gia tử.
Lão gia tử vừa mới rời giường, từ trong phòng tắm bước ra liền thấy Thẩm Mộc Dương đang ngồi trong phòng ngây ngốc, cười mắng: "Tiểu tử ngốc, sáng sớm ở đây làm gì?"
"Ông nội." Thẩm Mộc Dương đi qua ôm cánh tay lão gia tử, nhỏ giọng nói: "Vừa nãy chị dâu nhỏ phát bao lì xì cho cháu, ông nội người cũng chuẩn bị bao lì xì cho chị dâu nhỏ phải không?"
Bọn họ từ sau khi lớn lên liền không có việc phát bao lì xì này, cha mẹ không quan tâm cái này, lão gia tử mấy năm trước thân thể không tốt, cũng không có sức lực để ý việc này.
"Chuẩn bị đưa, yên tâm đi." Đây là lần đầu tiên cháu dâu ăn Tết ở Thẩm gia, tất nhiên phải cho lì xì.
Lão gia tử vừa lòng vỗ tay Thẩm Mộc Dương, cháu trai nhỏ nhớ việc này, chứng tỏ là người có lòng.
"Cái kia, người chuẩn bị đưa bao nhiêu?" Thẩm Mộc Dương đung đưa tay lão gia tử.
Lão gia tử trừng mắt nhìn hắn một cái: "Làm sao, cháu cũng muốn?" Ông quả thật chuẩn bị cho Nguyễn Du Du không ít.
Đó là bởi cháu trai lớn không giống cháu trai nhỏ, không có cha mẹ yêu thương, chỉ có thể giúp thằng bé chút, tuy rằng tài sản sở hữu đều đã lập di chúc, tương lai để lại cho Thẩm Mộc Bạch, nhưng hiện tại thực chất Thẩm Mộc Bạch không dư dả như vậy.
Lại nói, cháu dâu này ông rất hài lòng, người khác không biết, nhưng ông rất hiểu thân thể chính mình, nếu không có cháu dâu từ trên trời rơi xuống, lần đó ông hẳn không thể xuất viện, càng đừng nói hiện tại tinh thần ngày càng tốt, có thể tự đi bộ đến chân núi, nghỉ ngơi xong có thể đi trở về, việc này trước kia không dám nghĩ đến.
Lúc Vương quản gia bồi ông đến chân núi tản bộ, kích động đến mức bật khóc, lẩm bẩm không ra tiếng "Trời phù hộ Thẩm gia."
Lão gia tử cảm thấy đây thật là ông trời phù hộ, để Thẩm gia có một cháu dâu tốt như vậy, việc này nên nói, thật ra người Chu gia làm việc tốt.
Cho nên, ông đưa bao lì xì cho Nguyễn Du Du, đoán chừng tiểu cô nương rất cao hứng.
Thẩm Mộc Dương vừa nhấc cằm: "Ông nội, cháu không cần."
Anh ta lấy thẻ của mình nhét vào tay lão gia tử: "Cái kia, ông cho chị dâu nhỏ, không cho anh trai, anh trai ghen tị thì làm sao, chỗ này là tiền dư trong thẻ cháu tiêu vặt còn lại, dù sao cháu cũng không dùng nhiều như vậy, đưa cho anh trai đi, đúng rồi, đừng nói là cháu đưa, cứ nói là ông nội cho."
Lão gia tử sửng sốt một chút, cười tủm tỉm siết chặt: "Tốt, anh em hai đứa nên thân thiết như vậy."
Ông không thiếu chút tiền ấy, đưa cho Thẩm Mộc Bạch một bao lì xì cũng không thành vấn đề, nhưng nếu Thẩm Mộc Dương đem tiền tiêu vặt đưa cho Thẩm Mộc Bạch, còn muốn lấy danh nghĩa là ông đưa, ông tất nhiên sẽ thành toàn phần tâm ý này.
Quan trọng là, tấm lòng yêu quý chia sẻ này, muốn cổ vũ và khẳng định.
Ông thâm ý mà vỗ vỗ Thẩm Mộc Dương một chút: "Cháu là đứa bé tốt, tương lai anh em các cháu ai có tiền đồ rộng mở, cũng đừng quên đối phương."
"Chắc chắn." Thẩm Mộc Dương đắc ý nhướng mày: "Cháu là do anh trai nuôi lớn, quên ai cũng không thể quên anh trai nha."
Ông cháu hai người nhìn nhau cười, lão gia tử lấy bao lì xì không trong ngăn kéo ra, đút thẻ Thẩm Mộc Dương đưa vào, để phân biệt, còn lén lút miết hai cái.
Thẩm Mộc Dương tới phòng khách trước, Thẩm Vĩnh Hưng và Đường Tùng Dương cũng từ trên lầu xuống.
Nguyễn Du Du nhiệt tình chúc Tết lão gia tử: "Ông nội năm mới vui vẻ! Chúc người năm mới khỏe mạnh! Vạn sự như ý!"
"Tốt tốt." Lão gia tử cười không khép miệng được, lấy bao lì xì mình đã chuẩn bị ra đưa cho Nguyễn Du Du: "Du Du chúc mừng năm mới."
Nguyễn Du Du cười nhận lấy: "Cảm ơn ông!"
Lão gia tử lại đưa phần Thẩm Mộc Dương đưa cho Thẩm Mộc Bạch: "Mộc Bạch năm mới vui vẻ."
Thẩm Mộc Bạch kéo khóe miệng, nhà họ nhiều năm không có thói quen phát bao lì xì, nay có tiểu cô nương, lão gia tử liền làm náo nhiệt.
Anh cũng nhận: "Cảm ơn ông!"
Đường Tùng Phương nhìn Thẩm Mộc Dương, lại nhìn lão gia tử, tới tới lui lui ám chỉ rất nhiều lần, thấy lão gia tử không có phản ứng, cười nói: "Lão gia tử không thể nặng bên này nhẹ bên kia nha, bao lì xì này không thể cho cháu trai lớn quên cháu trai nhỏ nha."
Nếu bao lì xì phồng to bà ta sẽ không để ý, tóm lại tiền mặt nhiều nhất cũng chỉ khoảng một nghìn tệ đã đủ để lão gia tử có thể nhét bao lì xì căng.
Mấu chốt là bao lì xì kia chỉ có một tầng mỏng, bên trong hẳn là một tấm thẻ, chỗ kia không ít!
Thẩm Vĩnh Hưng liếc cô ta một cái, lão bà này chỗ nào cũng tốt, chỉ là kiến thức hạn hẹp, tài sản nhà mình nhiều không đếm hết, còn so đo như vậy.
Lão gia tử thần sắc nhàn nhạt, Thẩm Mộc Dương lấy bao lì xì vừa rồi Nguyễn Du Du cho ra: "Cho nha, cho sớm rồi."
Bao lì xì kia chỉ lộ ra một góc, Đường Tùng Phương cũng nhìn không ra bên trong là tiền mặt hay thẻ, lại thấy Thẩm Vĩnh Hưng không cao hứng, cũng không dám hỏi nhiều, nghĩ chờ lén hỏi con trai lì xì bao nhiêu tiền.
Lão gia tử không để tâm về tâm tư nhỏ của Đường Tùng Phương, ông để ý chính là nhẫn của Nguyễn Du Du.
Trên chiếc nhẫn có một viên kim cương lớn sáng long lanh, khó mà xem nhẹ.
Kim cương không hiếm lạ, mấu chốt là được đeo ở ngón giữa tay trái cháu dâu, đó là chỗ mang nhẫn đính hôn.
Thẩm Mộc Bạch nhận ra ánh mắt nghi hoặc của lão gia tử, chủ động giải thích: "Gia gia, cháu và Du Du còn chưa làm hôn lễ, chúng cháu tính tổ chức hôn lễ vào 4 hoặc 5 tháng sau, ông thấy thế nào?"
Lão gia tử lập tức vui vẻ: "Tốt tốt, nhất định phải làm thật náo nhiệt!"
Lão biết, người trẻ tuổi đều thích hôn lễ phong cách Tây, mặt trên nhẫn có phân đoạn, đoán chừng hai đứa nhỏ muốn lúc ấy mang nhẫn kết hôn.
Cũng đúng, như vậy càng coi trọng một chút.
"Hôn lễ là việc lớn cả đời, không thể qua loa!" Lão gia tử cười cong cả mắt: "Sân tổ chức, trang phục, mời bạn bè người trẻ tuổi các cháu tự quyết định, tiền ta bỏ ra!"
Lão vừa lòng nhìn cháu trai lớn và cháu dâu, càng nhìn càng cao hứng.
Thẩm gia đã nhiều năm không có hỷ sự, từ khi cháu dâu vào cửa, có cảm giác ngày càng tươi sáng, vừa biết muốn làm hôn lễ, trong lòng lão gia tử đã bắt đầu tính toán.
"Hôn lễ?" Thẩm Vĩnh Hưng nhíu mày: "Có phải quá gấp hay không, hiện tại đã tháng hai, cũng chỉ còn hai ba tháng." Dù sao cũng là con trai của mình, cũng như lão gia tử nói, hôn lễ là việc lớn cả đời, không thể qua loa.
Đường Tùng Phương vụng trộm nghĩ, qua loa rất tốt nha, qua loa chỗ dùng tiền liền ít đi, tốt nhất là người trẻ tuổi không có kinh nghiệm, đến lúc đó động chạm dẫn đến người chê cười, dù sao bà ta khẳng định sẽ không hỗ trợ.
Bà ta cười nói: "Người trẻ tuổi không cần chúng ta nhúng tay, bọn chúng ánh mắt khác chúng ta, ví dụ như quần áo, chúng ta chọn chưa chắc hợp ý chúng, vẫn là không cần quản đi.
Cũng như lão gia tử nói, trang phục, sân tiệc, trình diễn cái gì để bọn trẻ quyết định đi."
Thẩm Mộc Dương hưng phấn lại lo lắng: "Anh hai, nếu không tìm công ty tổ chức hôn lễ đi, dù sao cũng chuyên nghiệp, kinh nghiệm phong phú."
Thẩm Mộc Bạch nắm tay Nguyễn Du Du: "Chuyện này anh và Du Du sẽ toàn quyền xử lý, mọi người không cần xen vào, tiền con cũng có, tiền ông cứ giữ lại, con không đủ sẽ hỏi ngài."
Lão gia tử gật đầu: "Tốt, như vậy đi." Lão có chút hối hận, vừa rồi hẳn là chính mình đưa cháu trai lớn một trương tạp, trong thẻ Thẩm Mộc Dương đoán chừng không còn bao nhiêu.
Bởi vì có sự kiện hôn lễ, mấy ngày kế tiếp đều rất náo nhiệt.
Thẩm Mộc Dương thường sẽ nảy ra vài ý đồ xấu, Nguyễn Du Du cũng không phản bác hắn, đều nghiêm túc mà nhớ, những việc nhớ đến nhiều vô kể.
Cái gì "Vứt bỏ truyền thống cũ kỹ, tân lang tân lương đều tiêu soái áo bành tô", cái gì "Tân lang tân nương hóa trang thành Cướp biển vùng Caribe, ở trên con thuyền cử hành hôn lễ", cái gì "Dứt khoát biến thành hôn lễ hóa trang, tân lang tân nương cùng khách khứa đều trang điểm thành các nhân vật thần thoại truyện xưa", từ từ...
Sau đó quyển sổ nhỏ bị Thẩm Mộc Bạch thấy được, ngón tay khớp xương rõ ràng chỉ trên quyển sổ, liếc mắt cười Thẩm Mộc Dương một cái: "Tốt lắm, về sau khi chú kết hôn, liền trong những ý đồ xấu này chọn một cái."
Thẩm Mộc Dương tưởng tượng một chút cảnh tượng kia, rùng mình một cái, cái này nếu truyền đi, đoán chừng liền không có cô gái nào chịu làm hôn lễ cùng hắn.
Thẩm Mộc Dương thành thật, Nguyễn Du Du tự mình suy nghĩ vài chuyện, rốt cuộc nghĩ ra được bộ dáng đại khái của hôn lễ.
"Tiểu Bạch, chúng ta làm hôn lễ kiểu Tây được không?" Nguyễn Du Du dựa vào trong lồng ngực Thẩm Mộc Bạch, đôi mắt lấp lánh: "Có sân cỏ xanh, có hoa tươi kết thành cổng vòm, em mặc váy cưới, anh mặc tây trang, anh cảm thấy được không?"
"Tốt, chỉ cần Du Du thích, hôn lễ như nào cũng được." Thẩm Mộc Bạch cười cúi đầu hôn thái dương cô: "Trở lại anh sẽ tìm công ty tổ chức kế hoạch, Du Du chỉ cần đề xuất yêu cầu, không cần phải xen vào thực hiện cụ thể."
Nguyễn Du Du ngửa mặt: "Tiểu Bạch, em muốn mời Chử Viện tham dự."
Thẩm Mộc Bạch gật đầu: "Em mời những bạn học quan hệ tốt đều được."
Nguyễn Du Du nghĩ hỏi: "Anh nói —— em có cần học nấu cơm không, tóm lại không thể luôn gọi cơm, em phải thử là một hiền thê lương mẫu."
Thẩm Mộc Bạch khẽ cười: "Không cần, anh không muốn Du Du làm lụng vất vả."
Anh nhéo thịt mum múp non mềm ở lòng bàn tay Nguyễn Du Du: "Chờ chúng ta trở về, liền dọn đến căn nhà lớn hơn đi, có đầu bếp, có bảo mẫu, Du Du cái gì cũng không cần học, mỗi ngày làm xong công khóa, có thời gian rảnh liền bồi anh, được không?"
Cô gái nhỏ mỗi ngày đều muốn học trong chốc lát, chờ sau khi cô khai giảng ban ngày đi học, buổi tối trở về lại ôn tập, làm sao có thời gian nấu cơm.
Anh luyến tiếc cô học thêm, lại nói, sau khi hai người tổ chức hôn lễ, thời gian buổi tối tiểu cô nương liền thuộc về anh...
"Chuyển nhà?" Nguyễn Du Du mở lớn mắt: "Dọn đến chỗ nào?"
"Vẫn ở trung tâm thành phố, Du Du đi sẽ biết."
....
Hai người ở chỗ lão gia tử đợi qua tháng giêng mới rời đi, Thẩm Mộc Bạch trực tiếp lái xe đến nhà mới.
"Này...! Chử Viện nói trung tâm thành phố không có biệt thự lớn như vậy." Nguyễn Du Du nhìn biệt thự ba tầng phía trước, trợn tròn mắt.
Cô xuyên vào thế giới này đã nửa năm, trung tâm thành phố quả thực có biệt thự ba tầng, nhưng trước sau hoa viên lớn như vậy lại chưa thấy.
"Chỉ là ít, không phải không có." Thẩm Mộc Bạch nắm tay cô vào cửa: "Hoa viên phía trước lớn hơn một chút, có thể trồng chút hoa cỏ Du Du thích, nếu muốn nuôi chó mèo, cũng có chỗ cho bọn nó chơi đùa."
Anh nghĩ là: Tương lai sau này có con, con có thể chơi ở trong sân.
Tiểu hài tử thích chạy ngược chạy xuôi, sân rộng chút chơi mới tốt.
Gặp qua đầu bếp, bảo mẫu, tài xế trong nhà, Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du đi xem nhà mới một lượt.
Thật ra biệt thự là bốn tầng, ba trần trên mặt đất, ở phía dưới có một tầng hầm.
Tầng một có không gian trang trí rất tốt, phòng ngủ chính có phòng vệ sinh, vừa nhìn là biết chuẩn bị cho lão gia tử.
Thẩm Mộc Bạch nói: "Ông nội chưa chắc sẽ đồng ý ở cùng chúng ta, bất quá giữ lại phòng, tiện cho lão nhân gia đến ở vài ngày."
Nguyễn Du Du gật đầu, lão gia tử hiện tại thân thể tốt lên rất nhiều, đoán chừng lên lầu không thành vấn đề, nhưng tuổi lớn sợ té ngã, vẫn không nên leo cầu thang.
Tầng hai có hai gian bố trí thành phòng trẻ em, một phòng hồng phấn phong cách tiểu công chúa, một phòng phong cách tiểu vương tử.
Nguyễn Du Du vừa thấy liền đỏ mặt, nhấp môi cười trộm, không nói gì.
Thẩm Mộc Bạch vẫn luôn chú ý cô, thấy cô gái nhỏ không có biểu tình không vui, biết cô vẫn luôn thích trẻ con.
Nghĩ đến tương lai bọn họ sẽ có một đôi trai gái, con trai giống mình, con gái giống vợ mềm mại đáng yêu, trong lòng mềm nhũn, nhéo nhéo tay cô.
Hai phòng bọn họ đều ở tầng ba, ở sát cạnh nhau, bên cạnh là thư phòng.
Nguyễn Du Du đẩy cửa phòng ra, nhìn bố trí trong phòng, kinh ngạc mở to hai mắt.
Phòng dưới lầu là phòng tiểu công chúa, phòng này của cô là phòng công chúa chân chính.
Giường lớn mềm mại, màn lụa từ trên đỉnh rũ xuống, Nguyễn Du Du vừa thấy liền thích.
Phòng trực tiếp hợp với phòng quần áo, bên trong treo hai hàng quần áo, một loại là đồ Nguyễn Du Du thường xuyên mặc, một loại là các bộ lễ phục.
Phía dưới hai hàng quần áo là giày cùng túi, hàng quần áo bên kia là giày thể thao, ủng đi tuyết, bao tay, phía dưới lễ phục còn là giày da, túi xách gì đó, Nguyễn Du Du nhìn giày da không có loại đế cao đều là thấp hoặc trung bình.
Đi đến cuối phòng quần áo là từng hàng mỹ phẩm trang sức.
Có mũ khăn quàng cổ, bao tay cô thích, cũng có vòng cổ quý giá gì đó, nhưng không có khuyên tai bởi vì Nguyễn Du Du không xỏ lỗ tai.
Thẩm Mộc Bạch khẽ cười: "Chỗ này tốt chứ?" Cô gái nhỏ này đúng là dễ thỏa mãn, mới bố trí cho cô cái phòng như vậy đã cảm động.
Anh biết đó không phải vì tiền, cô gái nhỏ nếu yêu tiền bán mấy lá bùa là được.
Chỉ cần cô đồng ý, Yến Thành có vô số người muốn cô vẽ bùa.
"Đúng vậy, như vậy rất tốt." Nguyễn Du Du cọ đầu trước ngực anh vài cái, thấp giọng nói: "Tiểu Bạch, gặp được anh thật tốt, cảm ơn ông trời, để em có thể ở cạnh anh."
Thẩm Mộc Bạch trong lòng cảm động, hỏi: "Du Du, người nhà của em....!Bọn họ đối tốt với em không?"
Nguyễn Du Du nhẹ nhàng lắc đầu: "Không tốt."
Thẩm Mộc Bạch siết chặt hai tay, đau lòng ôm chặt cô.
Anh hỏi chính là người nhà ở thế giới bên kia của cô, đó mới là người nhà chân chính, không ngờ cô gái nhỏ trả lời như vậy.
Thẩm Mộc Bạch không rõ, cô gái nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, sao người nhà lại không thích? Không phải làm cha mẹ nhất định sẽ yêu con mình, Thẩm Vinh Hưng không yêu hắn, nhưng cô gái nhỏ....!Thân thể của cô không tốt.
Một đứa trẻ có bệnh, một năm phân nửa thời gian ở bệnh viện, còn vì cha mẹ mà vẽ bùa kiếm tiền, con gái như vậy, làm cha mẹ thế còn không hài lòng?
Tâm anh tựa như bị đâm vài cái, đau nhói, anh cúi đầu hôn đỉnh đầu Nguyễn Du Du: "Không có việc gì, sau này có anh ở đây."
Nguyễn Du Du ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nghiêm túc nhìn anh, giật giật đầu nhỏ: "Vâng, Tiểu Bạch, em có anh là đủ rồi."
....
Nhân vật nổi tiếng Yến Thành đều biết, đặt biệt là hào môn thế gia, càng quen thuộc.
Đầu xuân mỗi năm, mấy thế gia sẽ dẫn đầu tổ chức buổi yến hội không lớn không nhỏ, xem như một loại thương hội, bất quá chỉ mời nhân vật nổi tiếng Yến Thành.
Trước lúc Chu gia phá sản, thời điểm Chu Quốc Vượng còn phong quang nhiều lần muốn tham gia yến hội này, nhưng trước nay không được mời qua.
Năm nay yến hội không ngoài ý muốn, liền xuất hiện những gương mặt quen thuộc.
Bất quá cũng có chỗ khác, nghe nói người thần bí đương gia Dược Hoa sẽ cùng phu nhân đến đây xuất hiện trong yến hội.
Theo lý thuyết người có tài còn khó được mời như vậy, nhưng tài lực Dược Hoa quả thật quá hùng hậu, đã sớm vượt qua thế gia hào môn Yến Thành, ví như Thẩm Thị.
Hơn nữa đương gia Dược Hoa quá mức thần bí, chưa từng tiếp nhận bất cứ phỏng vấn nào, cũng chưa từng công khai lộ diện, điều này làm cho mọi người 10 phần tò mò, rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế nhưng chưa đến 10 năm, xây dựng thương nghiệp đế quốc, nghiễm nhiên đã ngồi ở vị trí đầu Yến Thành.
Người tham dự nhìn tới nhìn lui, đều là gương mặt cũ, đương gia Dược Hoa quả nhiên còn chưa tới.
Đường Tùng Phương diện bộ sườn xám hương vân, bà tuy rằng đã trung niên nhưng ảo dưỡng cũng không tồi, tóc quấn lên, trên cổ tay bà mang vòng ngọc trong trường hợp quan trọng mới dùng.
Lúc này, bà đang cùng mấy người phụ nữ trò chuyện với nhau.
"Mọi người nói đương gia Dược Hoa này là kiểu người gì, có thể xây dựng ra đế quốc thương nghiệp như vậy, hẳn là nhân tài có bối cảnh cùng thủ đoạn, lại nói lâu như vậy không có người biết hắn là ai?"
"Phải đó, quá thần bí.
Cũng không biết thế nào nghĩ thông suốt, đồng ý tham gia yến hội?"
"Ai, Mộc Dương nhà cô không phải còn chưa có bạn gái sao?" Bên kia người phụ nữ dùng khuỷu tay đụng Đường Tùng Phương: "Nếu thích hợp, đây là cơ hội tốt."
Tâm Đường Tùng Phương liền động.
Nếu thật có thể liên hôn cùng Dược Hoa, đây chính là quá tốt, nếu Mộc Dương cưới được tiểu thư Dược Hoa, bà cùng Dược Hoa chính là thông gia, đến khi đó, bà có thể hiên ngang toàn bộ Yến Thành.
Cũng không biết, đương gia Dược Hoa có con gái độ tuổi vừa vặn không.
Đúng vậy thật tốt, dựa vào dáng dấp Mộc Dương, tốn chút tâm tư, khẳng định có thể bắt được tâm.
Đường Tùng Phương âm thầm tính toán nên đáp lời phu nhân Dược Hoa như nào thế, đến khi đó lại làm thế nào không dấu vết mà hỏi thăm xem trong nhà có nữ nhi không, bên cạnh người nhẹ đẩy bà một cái: "Ai, đứa con riêng kia sao lại tới?"
Đường Tùng Phương vừa quay đầu liền thấy, quả nhiên, Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du cùng nhau tiến vào từ cửa lớn.
Thẩm Mộc Bạch mặc tây trang đen, cao lớn anh tuấn, Nguyễn Du Du mặc lễ phục màu xanh ngọc, nhỏ xinh đáng yêu, hai người đi cùng một chỗ, vậy mà hài hòa ngoài ý muốn.
"Đó là con dâu bà?" Người bên cạnh kinh ngạc nói: "Con dâu bà xinh đẹp thật nha!"
Trên cổ Nguyễn Du Du đeo vòng cổ kim cương mà lúc trước Thẩm Mộc Bạch nhất quyết phải mua cho cô, 68 viên kim cương lớn lớn bé bé, lộng lẫy bắt mắt, nhưng kim cương có phát sáng cũng không che được Nguyễn Du Du tự thân sáng rọi.
Cô gái nhỏ mắt đen láy, gương mặt mềm mại, cánh môi hồng hào no đủ, bộ lễ phục màu xanh ngọc quấn lấy da thịt cô trắng nõn giống sữa bò.
Hai người vừa đến, đại sảnh yến hội chớp mắt liền an tĩnh, như là bị ấn nút tạm dừng, mọi người dừng việc nói chuyện với nhau nhìn về phía họ.
Thẩm Vĩnh Hưng cũng ngây người trong chốc lát, phản ứng lại bước nhanh đến đón, sắc mặt âm trầm trách mắng: "Hai đứa đến đây làm gì? Chỗ này không phải nơi hai đứa nên đến!"
Nơi này là yến hội các nhân vật quyền quý nổi tiếng tụ hội, người được mời không nhiều lắm, hơn nữa đều là phu nhân đến, không có gia đinh mang cả con cái đến giao thiệp.
Ví như ông, rất muốn mang Thẩm Mộc Dương đến nơi này quen biết các đại ông một chút, cũng không để không đè ý tưởng trong lòng xuống.
Nếu Thẩm Mộc Bạch muốn mượn danh nghĩa ông bước vào, không chỉ có Thẩm Mộc Bạch mất mặt, đến ông cũng cảm thấy mình không chịu được, không cần người nhắc nhở, ông sẽ tự mình đuổi nó đi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook