Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ
-
Chương 48
Edit: Hanna
Beta: Hương
Cả buổi sáng Thẩm Mộc Bạch đều có chút thất thần, anh nghĩ cô gái nhỏ cũng không quen biết người nào, có khả năng là sẽ không mua được thuốc muốn mua hay không?
Hay là, cô đã có thuốc, nhưng muốn chọn ngày lành tháng tốt mới hành động?
Trên máy tính của anh mở ra một cửa sổ nhỏ, bản đồ hiển thị chính xác là phần đó của ngôi nhà, với một chấm đỏ ở giữa bản đồ.
Chấm đỏ đó đã ru rú trong nhà suốt buổi sáng, sắp đến giữa trưa, lại đột nhiên bắt đầu di chuyển, tốc độ cũng khá nhanh, hiển nhiên là ở trên xe.
Trong lòng Thẩm Mộc Bạch vui mừng, cô gái nhỏ đã tìm được cách mua thuốc?
Hướng của chấm đỏ đi là tới hội sở Triệu gia, tuyến đường đang đi là đường lớn dẫn từ chung cư đến hội sở.
Chân mày Thẩm Mộc Bạch cau lại, nếu là đến hội sở, cô gái nhỏ hiển nhiên là muốn gặp một trong ba người Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch hoặc là Tống Cẩm Minh, hôm qua cô rõ ràng là đã từ chối Triệu Húc Phong, chẳng lẽ cô muốn gặp Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh?
Theo Thẩm Mộc Bạch thấy, quan hệ giữa cô nhóc và Triệu Húc Phong là tốt nhất, dù sao thì cô cũng đã từng chữa lành vết thương cho Triệu Húc Phong, nếu là muốn tìm người hỗ trợ hẳn là tìm Triệu Húc Phong mới đúng, hơn nữa, hôm qua cô cũng nói chuyện này với Triệu Húc Phong, nhưng lại từ chối Triệu Húc Phong chủ động trợ giúp, mặt khác lại đi xin sự giúp đỡ của người khác.
Nói cho cùng, chuyện này cũng không tiện mở miệng, cô gái nhỏ vốn dễ ngại ngùng, chắc là sẽ không đi khắp nơi hỏi mọi người đâu.
Thẩm Mộc Bạch suy nghĩ một chút, rồi lại kiểm tra định vị của Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh, phát hiện Ngô Trung Trạch vẫn trung thành ở trong công ty Ngô gia, còn Tống Cẩm Minh lại ở trên xe, nhìn hướng di chuyển đúng là đi về phía hội sở.
Nhìn chằm chằm hai chấm đỏ sắp gặp nhau, trong lòng Thẩm Mộc Bạch có chút bất an.
Nếu là Triệu Húc Phong hoặc là Ngô Trung Trạch thì không sao, hai người sống chung với cô gái nhỏ đã lâu, tại sao cứ phải là Tống Cẩm Minh? Cô gái nhỏ vốn dĩ có chút cảnh giác với Tống Cẩm Minh, chuyện riêng tư như vậy, cô không nên xin Tống Cẩm Minh giúp đỡ chứ.
Chẳng lẽ...!Cô muốn hạ dược Tống Cẩm Minh?!
Vừa nghĩ tới chuyện này, Thẩm Mộc Bạch liền sợ chết khiếp, anh lắc đầu nguầy nguậy, không, sẽ không! Hai người họ chỉ là trùng hợp đều đến hội sở thôi, cô gái nhỏ có lẽ chỉ đến hội sở ăn cơm, chắc là không có hẹn với ai đâu.
Đúng lúc này, điện thoại anh đổ chuông, Tống Cẩm Minh gửi một tin nhắn trong nhóm bốn người: Du Du hẹn gặp tôi ở hội sở, tôi sắp tới rồi, các anh em ai ở gần đây, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.
Thẩm Mộc Bạch đột nhiên từ ghế trên đứng lên, cầm lấy áo khoác treo ở một bên đi ra cửa, đối mặt với trợ lý Lưu An của anh.
Lưu An cầm một chồng tài liệu, hiển nhiên là đang chuẩn bị tìm anh để ký tên, thấy sắc mặt của Thẩm Mộc Bạch, thức thời ngậm miệng lại.
Hắn đi theo Thẩm Mộc Bạch đã lâu, chưa tùng thấy nét mặt của anh như thế này bao giờ, làm hắn nhớ tới một câu: Cơn giông trước lúc mưa nguồn*.
(*Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường.)
Để tránh bị gió lớn thổi xuống lầu, Lưu An vội vàng lui ra phía sau vài bước tránh đường, một câu cũng không nói, còn dời thời gian xin chỉ thị của nhóm giám đốc điều hành chậm lại.
Thẩm Mộc Bạch bay như tên bắn, anh lớn lên ở Yến Thành từ nhỏ, rất quen thuộc với giao thông ở đây, đi đường tắt thẳng đến hội sở.
Đôi mắt đen láy nhìn thẳng phía trước, ngón tay nắm vô lăng có chút dùng sức, khớp xương nhô lên trở nên trắng bệch, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp.
Nếu......
Nếu cô gái nhỏ của anh thật sự hạ dược Tống Cẩm Minh......
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mộc Bạch căng thẳng, không còn nét lãnh đạm ung dung tự phụ của đại công tử trước kia nữa, mà giờ đây trong đôi mắt đen tuyền hiện lên một tia tàn nhẫn.
Du Du, em là của tôi! Không được thích người khác, bằng không tôi cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì!
Mặc kệ là ai, đều không thể đụng đến cô gái nhỏ của tôi, ngay cả là anh em tốt chơi từ nhỏ cũng không được!
......
Đạp mạnh chân ga, anh chọn đường tắt để đi, dù vậy, vẫn phải trơ mắt nhìn hai chấm đỏ trên màn hình di động chạm nhau.
"Kít ——" lốp xe cọ xát mặt đất, phát ra tiếng động chói tai, Thẩm Mộc Bạch trực tiếp dừng xe ở cửa hội sở, nhân viên tiếp đón vừa định đi tới nói nơi này không thể dừng xe, khi thấy Thẩm Mộc Bạch từ trong xe bước xuống, vội vàng thay đổi gương mặt tươi cười, "Thẩm tiên sinh, để tôi giúp ngài đem xe đến bãi đỗ xe."
Thẩm Mộc Bạch không nói một lời, tùy tay ném chìa khóa cho hắn, bước nhanh vào hội sở, thậm chí không thèm nhìn đến Ngô Trung Trạch và Triệu Húc Phong đang giơ tay chào anh.
Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch ở một bên trợn tròn mắt, bọn họ tình cờ gặp nhau ở bãi đỗ xe, không ngờ tới đây lại gặp Thẩm Mộc Bạch.
Ngô Trung Trạch mới vừa cảm thấy quá trùng hợp, ba người đều gặp nhau ở cửa, lại phát hiện tâm trạng Thẩm Mộc Bạch không ổn.
Tốc độ anh lái xe quá nhanh, trực tiếp lao tới lại còn phanh gấp, nếu không phải kỹ thuật lái xe của Thẩm Mộc Bạch tốt, chiếc xe này có khả năng đã đâm sầm vào cửa rồi.
Từ lúc Triệu Húc Phong xảy ra chuyện, mấy chuyện như lái xe bọn họ đều đã thu liễm lại, đã lâu không còn liều lĩnh như vậy.
"Này......" Ngô Trung Trạch vừa nâng tay chuẩn bị chào hỏi liền dừng lại.
"Đã xảy ra chuyện." Nét mặt Triệu Húc Phong nghiêm túc, "Vẻ mặt kia của Thẩm ca tôi chưa từng thấy bao giờ, như thể muốn đi giết người vậy."
"Giết, giết ai?" Ngô Trung Trạch cũng cảm thấy bất an.
Triệu Húc Phong nghĩ một cút, "Aiyo, ĐM!" Phía trên ghế lô là Tống Cẩm Minh và Nguyễn Du Du, bộ dáng này của Thẩm Mộc Bạch, trông như sắp đi bắt gian.
Ngô Trung Trạch cũng nghĩ đến chuyện đó, vừa rồi Tống Cẩm Minh đã gửi tin nhắn cho bọn hắn, công ty Ngô gia vừa lúc ở gần đây, hắn cũng cần ăn cơm trưa, suy nghĩ tới đây góp vui.
Nhưng Dược Hoa cách đây hơi xa, Thẩm Mộc Bạch lái xe nhanh như thế nào, mới có thể đến cửa hội sở cùng lúc với hắn?!
Hai người liếc nhau, vội vã bước vào.
Ngô Trung Trạch nghĩ: Cái này khẳng định là hiểu lầm, nếu Tống Cẩm Minh thật sự muốn có gì đó cùng Nguyễn Du Du, cũng sẽ không quang minh chính đại mà ở trong nhóm nói đến chuyện hai người hẹn gặp nhau, còn bảo bọn họ nếu ở gần thì cùng qua đây.
Còn nữa, Tống Cẩm Minh không phải là người sẽ đào góc tường của anh em, Nguyễn Du Du càng sẽ không phản bội Thẩm Mộc Bạch.
Nhưng mà, chuyện vợ chồng rất khó nói, bọn họ phải chạy nhanh tới, kẻo Thẩm Mộc Bạch thật sự đánh nhau với Tống Cẩm Minh.
Triệu Húc Phong càng thêm lo lắng, hắn nghĩ tới hôm qua Nguyễn Du Du hỏi hắn về loại thuốc đó, không phải là định hạ thuốc Tống Cẩm Minh chứ?
Đừng vậy mà, nếu vậy có thể thật sự sẽ thành Tu La tràng* đó!
(*Tu la tràng: là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, ngươi chết ta sống.)
Hai người chạy thẳng tới cửa phòng bao, Ngô Trung Trạch kéo Triệu Húc Phong lại, "Từ từ, tại sao không có động tĩnh gì?"
Triệu Húc Phong áp tai lên cửa nghe ngóng, "Chưa đánh nhau."
Ngô Trung Trạch nói nhỏ: "Đừng vội vào, kẻo khiến bọn họ khó xử, chờ xem trước đã."
Triệu Húc Phong gật đầu, nhẹ nhàng đẩy của ra một khe hở, hai cái đầu ghé vào trong phòng, nhìn về phía ghê lô.
......
Lúc Nguyễn Du Du đến, trong phòng vẫn chưa có ai, bởi vì hẹn Tống Cẩm Minh, cô không nên gọi món trước, trên bàn có nước trà đã pha sẵn, cô rót một tách nhỏ trước, rồi nhấp một ngụp.
Nhưng Tống Cẩm Minh cũng đến rất nhanh, không tới vài phút, hắn đã đến.
"Du Du." Tống Cẩm Minh ngồi trên sô pha đối diện với cô, "Ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa, đừng vội ăn." Nguyễn Du Du cũng rót cho Tống Cẩm Minh một tách trà, lấy trong balo một lọ thuốc giải độc đưa cho Tống Cẩm Minh, "Cái này cho anh."
Hai mắt Tống Cẩm Minh sáng lên, bọn họ đã từng thấy lá bùa của Nguyễn Du Du lợi hại đến mức nào, vội vàng nhận lấy, trên giấy vàng vẽ những đường cong khúc khuỷu bằng chu sa, dù sao hắn xem cũng không hiểu, dứt khoát hỏi: "Du Du, đây là bùa gì?"
"Đây là bùa giải độc." Nguyễn Du Du ho nhẹ hai tiếng, khuôn mặt nhỏ có chút hồng, "Khụ khụ, chính là trong loại, trong loại tình huống đó......!dùng."
"Loại tình huống nào? Sau khi tôi trúng độc sao?" Tống Cẩm Minh nhất thời không hiểu, hắn làm sao lại trúng độc? Chẳng lẽ tiểu cô nương bói cho hắn một quẻ, dự đoán trước sẽ có người hạ độc với hắn?
Nguyễn Du Du đành phải nói rõ hơn, "Chính là đề phòng có người hạ thuốc với anh, loại thuốc đó, chính là có thể làm người đánh mất bản tính, cùng người mình không thích......!chính là loại thuốc xuân phong nhất độ*." Ngày hôm qua lúc cô hỏi Triệu Húc Phong, chính là ngại gọi điện thoại, cố ý gửi tin nhắn, hiện tại mặt đối mặt cùng Tống Cẩm Minh nói chuyện này, xấu hổ đến khuôn mặt nhỏ sắp bốc khói rồi, nhiệt độ tăng nhanh, Nguyễn Du Du không cần soi gương cũng biết mặt mình đỏ cỡ nào.
(* Xuân phong nhất độ: làm tình (>..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook