Nghe tiếng đập cửa, Lục Ngũ gia hơi nhíu mày, đáy mắt có chút phiền chán.

Tư Vũ nhìn trái nhìn phải, tuy rằng cảm thấy Kỷ Lâm tới lúc này sẽ khiến mọi chuyện càng thêm rối loạn, nhưng cô không nỡ để em trai phải ở bên ngoài một mình, cũng đã trễ thế này rồi, thế nên nhìn Lục Ngũ gia hỏi: "Vậy... Tôi mở cửa cho em ấy được không?"

Lục Ngũ gia không biết là vui hay giận, chỉ hỏi ngược: "Đây là nhà của em, tại sao lại hỏi tôi?"

Nếu không phải trong mắt hắn chứa đầy sự bất mãn, Tư Vũ sẽ cho rằng đó là một lời thật không hề có hàm ý gì.

"......" Tư Vũ căm giận nghĩ, cô đi hỏi Lục Ngũ gia làm gì không biết, có lẽ bị áp bức bóc lột quá lâu rồi chăng.

Tư Vũ đi ra mở cửa, thấy Kỷ Lâm mệt mỏi đứng chờ bên ngoài nhưng vẻ mặt vô cùng cảnh giác. Hắn quan sát cô từ trên xuống dưới, trông thấy quần áo sạch sẽ không nhàu nhĩ mới thở nhẹ một hơi, nhưng lúc nhìn thấy đôi môi mềm mại của Tư Vũ...

Giống như bị người khác tàn nhẫn gặm cắn. Kỷ Lâm dù gì cũng là thanh niên của thế kỉ 21, không ăn thịt heo chẳng nhẽ chưa gặp qua heo chạy, huống chi hắn còn là người trong giới, nháy mắt đã biết xảy ra chuyện gì, vết thương kia rõ ràng là do hôn môi mà ra! Kỷ Lâm chỉ thấy máu đang xông thẳng lên não — rốt cuộc là tên khốn khiếp nào chà đạp chị gái hắn!

Tư Vũ còn chưa hiểu chuyện gì, lúc phát hiện ánh mắt của Kỷ Lâm dừng ở môi cô, bỗng dưng nhớ tới chuyện vừa xảy ra ở nhà bếp, hai tai lại đỏ rực lên.

Tiêu đời, tự dưng cô quên mất!

"A Lâm, đã trễ thế này rồi sao em lại tới đây? Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà rồi nói tiếp..." Tư Vũ che môi, xoay người không dám nhìn Kỷ Lâm, trong lòng hối hận cực kì.

Cô không còn mặt mũi nào gặp em trai nữa!

Kỷ Lâm lạnh mặt, vòng qua Tư Vũ bước vào phòng khách, chạm mặt với Lục Ngũ gia đang ngồi trên sofa nhắm mắt dưỡng thần. Hắn nhận ra người này, lúc trước từng cứu chị gái hắn một lần, còn hại thảm cha mẹ hắn.

Chuyện hắn cứu Tư Vũ, Kỷ Lâm thật sự cảm kích nên dù Lục Ngũ gia đến thăm nhiều lần hắn cũng không so đo mảy may, còn cha mẹ...... Kỷ Lâm chọn cách im lặng, hắn biết Lục Ngũ gia chỉ là muốn giúp chị gái hả giận, cha mẹ là tự làm tự chịu.

Nhưng không nghĩ tới nửa đêm lại nhìn thấy hắn ở trong nhà Tư Vũ! Kỷ Lâm nhớ đến vừa nãy bị cúp máy 3 lần, lập tức hiểu rõ là do người nào làm.

Còn vết thương trên môi chị hắn nữa......!

Hình như cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Kỷ Lâm, Lục Ngũ gia lười nhác mở mắt, cũng không chào hỏi một câu, tiếp tục vân vê Phật châu trong tay, thong thả ung dung giống như hắn mới chính là chủ nhân của ngôi nhà này vậy, còn Kỷ Lâm chỉ là một vị khách tới chơi không cần thiết phải quan tâm.

Hai người đàn một đứng một ngồi nhưng đều vô cùng trầm ổn. Bọn giống như hai tên thợ săn lần đầu gặp mặt, yên lặng quan sát, đánh giá sức chiến đấu của đối phương.

Phòng khách yên tĩnh vô cùng. Sau khi đóng cửa xong, Tư Vũ bước vào nhìn hai người này, đau đầu cực kì, một cái Lục Ngũ gia cô đã chịu không nổi, Kỷ Lâm lại chạy tới nữa, đêm nay cô đừng hòng yên giấc ngủ ngon.

Giằng co gần một phút đồng hồ, cuối cùng vẫn là Kỷ Lâm chủ động, hắn quay đầu nhìn Tư Vũ đang không biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào, theo thói quen làm nũng: "Chị, nãy Lương đạo rót cho em một đống rượu. Em có chút khó chịu, chị nấu giúp em một bát canh giải rượu được không?"

Kỷ Lâm lúc đầu vì muốn thể hiện với chị gái mình là một nam tử hán đại trượng phu nên lúc nào cũng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, về sau khi hai người đã thân thiết hơn, hắn mới dần dần bộc lộ tính tình, làm nũng chơi xấu gì cũng có. Trợ lý Tiểu Ngải nhiều lúc chỉ biết ôm trán, cô thật sự không thể tin được người nọ chính là siêu sao lạnh lùng Kỷ Lâm.

Quả nhiên, nghe hắn nói không thoải mái, Tư Vũ lập tức xuống bếp nấu canh giải rượu. Phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người đàn ông.

Kỷ Lâm vừa mới trưởng thành không lâu, rất thiếu sự kiên nhẫn, nhưng hắn hiểu thua người không thua trận, Lục Ngũ gia rõ ràng có ý với chị gái, hắn lại là em trai của Tư Vũ, ngáng người ngoài một chân có gì là sai — không đúng, ngáng chân gì chứ! Phải là đuổi đi mới đúng!

Kỷ Lâm ngồi xuống ghế sofa đối diện với Lục Ngũ gia. Hắn thẳng sống lưng, cố gắng để giọng nói có trọng lượng nhất có thể: "Anh đang theo đuổi chị tôi đúng không?"

Kỷ Lâm vốn định nhắc khéo một chút rồi mới đi thẳng vào vấn đề, không người ta lại tưởng mình thẳng như ruột ngựa, kém cỏi không có đầu óc. Nhưng không hiểu vì sao, nhìn ánh mắt lãnh đạm của Lục Ngũ gia, hắn cảm giác mình như đang bị khiêu khích, chưa kịp suy nghĩ kĩ thì lời nói đã thốt ra khỏi miệng.

Lục Ngũ gia chau mày, trên môi nở nụ cười nhạt. Nhưng Kỷ Lâm lại cảm thấy đối phương đang cười nhạo mình.

"Không phải." Lục Ngũ gia phản đối rất dứt khoát, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Kỷ Lâm, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Cô ấy vốn dĩ là người của tôi."

Quan hệ nam nữ là cái gì Lục Ngũ gia không quan tâm, thế nên vấn đề của Kỷ Lâm đối với hắn chẳng có chút ý nghĩa nào.

Nhưng cậu em vợ lại nghe ra một hàm nghĩa khác. Sắc mặt Kỷ Lâm tối sầm, nhịn không được chỉ vào đối phương: "Anh đã làm gì chị của tôi hả?! Tôi nói cho anh biết, có tôi ở đây anh đừng hòng đụng vào chị ấy!"

Nếu đây không phải là nhà của Tư Vũ, Kỷ Lâm nhất định sẽ vén tay áo lên làm một trận với người đàn ông giả bộ đứng đắn này. Hắn thế nhưng không hay biết gì, không được, hắn không đồng ý!

"Cậu không cần dùng thái độ đó nói chuyện với tôi. Tính tình của tôi không tốt, chẳng may làm cậu bị thương, chị của cậu nhất định sẽ buồn đấy." Lục Ngũ gia bình tĩnh nhắc nhở. Dưới cái nhìn của hắn, Kỷ Lâm quá ngây ngô, kể cả tuổi tác hay trải nghiệm. Thế nên bộ dáng tự cho là của khí thế Kỷ Lâm hắn không thèm để vào mắt, có khác gì một đứa con nít trộm mặc quần áo của người lớn rồi đi diễu võ giương oai đâu.

Nhưng vì Kỷ Lâm là em trai của Tư Vũ, Lục Ngũ gia không ngại bỏ ra chút khoan dung, dù gì Tư Vũ vô cùng quý trọng đứa em trai duy nhất này. Lục Ngũ gia chau mày suy nghĩ, nếu hắn đụng vào tên nhóc miệng còn hôi sữa kia, thỏ trắng nhà mình nhất định sẽ khóc vô cùng thương tâm đúng không? Nghĩ đến đây, Lục Ngũ gia thờ dài một hơi, tức giận từng chút từng chút tan thành mây khói. Chính hắn cũng không phát hiện - hắn đã nuông chiều Tư Vũ thành thói quen.

Nếu không phải Kỷ Lâm mà là một người khác, cỏ trên mộ hắn sớm đã cao 2m có thừa.

"Anh! Anh cho rằng nói vậy tôi sẽ... sẽ sợ sao?" Kỷ Lâm nghé con mới sinh không sợ cọp, hắn biết người đàn ông này có bao nhiêu đáng sợ, nhìn kết cục của cha mẹ hắn cũng đủ hiểu chọc vào người của Lục gia không phải là một chuyện sáng suốt gì. Nhưng nghĩ đến Tư Vũ, Kỷ Lâm cắn răng, nói hết tâm tư ở trong lòng: "Chị của tôi rất hiền, không biết cách từ chối người khác. Anh hùng hổ doạ người như vậy, chị ấy chỉ biết sợ hãi chứ không dám làm gì khác. Chị tôi không nói được thì để tôi nói!"

Nụ cười trên môi Lục Ngũ gia lập tức biến mất.

Hắn chăm chú nhìn cậu thanh niên trước mặt. Ánh mắt lạnh như băng khiến Kỷ Lâm có cảm giác hắn chuẩn bị giết mình. Nhưng ngoài dự đoán, Lục Ngũ gia lại nhắm mắt, lạnh lùng nói: "Nói tiếp đi."

Kỷ Lâm cố gắng bình tĩnh, nhìn Tư Vũ vẫn đang bận rộn ở trong phòng bếp, nói: "Trước kia tôi không biết mình có một người chị gái, gần đây mới có cơ hội gặp lại. Mẹ của tôi đối xử với chị ấy không tốt, cho nên chỉ còn một mình tôi được coi là nhà mẹ đẻ... Anh đột nhiên nói chị tôi là người của anh, tôi làm sao có thể chấp nhận được? Không có hứa hẹn, không có hành động, chuyện của hai người tôi cũng không hề hay biết. Đồng nghĩa với việc tôi cũng không biết anh có đối xử thật lòng với chị ấy không thì làm sao tôi có thể đồng ý! Chị tôi cũng sẽ không an tâm."

Kỷ Lâm nói chém đinh chặt sắt, tuy rằng hắn còn non nớt nhưng thứ quý giá nhất chính là sự thật lòng. Dù đã bình tĩnh lại nhưng điều đáng lo lắng nhất đang chờ ở phía sau. Hắn cũng không định phá vỡ hạnh phúc của chị gái, nhưng phải xác nhận người đàn ông này có xứng đáng để Tư Vũ gửi gắm cả đời không chứ?

Lục Ngũ gia nhìn Kỷ Lâm một lúc lâu, sau đó cúi đầu nhìn chuỗi Phật châu trong tay, có chút mờ mịt không hiểu.

Thật lòng và thích, hắn chưa bao giờ suy nghĩ tới. Chỉ có một điều Lục Ngũ gia dám khẳng định: hắn có tính chiếm hữu rất mạnh với Tư Vũ, cô gái nhỏ này chỉ có thể ở bên cạnh hắn. Lục Ngũ gia từng nghĩ đến cảnh Tư Vũ sẽ sánh vai cùng người khác, bấy giờ hắn mới phát hiện hắn không thể ngăn cản sát ý đang trào ra trong lòng. Vì thế không suy nghĩ nhiều trực tiếp nói cho cô biết.

Nhưng giờ lại có người nói cho hắn, chỉ biết chiếm hữu là không đủ, cô gái nhỏ kia sẽ không an tâm, chẳng qua cái gọi là "thích" — đối với hắn nó quá xa lạ, lần đầu tiên trong đời Lục Ngũ gia được trải nghiệm cảm giác không biết phải làm sao.

Kỷ Lâm cứng người ngồi trên sô pha. Hắn nhìn chằm chằm Lục Ngũ gia, tận mắt nhìn thấy sắc mặt của người nọ liên tục biến hóa, sát khí trên người lúc đậm lúc nhạt. Kỷ Lâm cảm thấy mình đang bị đặt trên giá treo cổ, cúi đầu không được, ngẩng đầu cũng không xong.

May mắn, Lục Ngũ gia không suy nghĩ lâu lắm, hắn đột nhiên đứng lên, khuôn mặt không chút biểu tình nhìn Kỷ Lâm nói: "Lời của cậu tôi sẽ xem xét."

Dứt lời, nhìn qua phòng bếp một lúc rồi mới rời đi.

Kỷ Lâm ngây ngẩn cả người, ngơ ngác ngồi yên một chỗ. Mãi đến khi Tư Vũ bưng canh giải rượu ra, hỏi Lục Ngũ gia đi đâu, hắn mới tỉnh táo lại, gãi đầu, nhỏ giọng nói với chị gái nhà mình: "Hình như... về nhà úp mặt vào tường suy nghĩ rồi?"

Tư Vũ: "......" Lời này không buồn cười chút nào đâu.

Miêu: Tiếp tục chuyên mục giờ hoàng đạo =))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương