Trước khi Kỷ Lâm chạy tới tìm Tư Vũ, trong đầu hắn đã nghĩ bản thân nên nói điều gì, nhưng lúc đối mặt với cô thì một chữ cũng không nhớ nổi, lòng tràn đầy bất an cùng lo sợ.

Nếu không phải nghe lén cha mẹ cãi nhau, Kỷ Lâm vĩnh viễn cũng không biết mẹ ruột hắn - Đoạn Như Lan gả vào Kỷ gia chẳng phải một chuyện gì đáng tự hào. Bà phản bội người chồng cũ để đến với Kỷ Văn Chương, châu thai ám kết, ý nghĩ dựa vào con trai để gả vào nhà giàu– điều đó khiến Tư Vũ từ nhỏ đã phải chịu cảnh mẹ ruột vứt bỏ.

Kỷ Lâm cảm thấy bản thân chính là cơn ác mộng của Tư Vũ. Nếu hắn không tồn tại, tên cáo già xảo quyệt như Kỷ Văn Chương sao có thể cưới người đàn bà bỏ chồng Đoạn Như Lan... nhưng thân thể Kỷ Văn Chương có bệnh thì trách ai bây giờ? Ông có nhiều tình nhân như thế, mấy chục năm cũng chỉ có Đoạn Như Lan mang thai nên đành phải cưới bà ta về nhà.

Có lẽ nếu không có Kỷ Lâm, Đoạn Như Lan đời này chỉ có thể là tình nhân của Kỷ Văn Chương mà không phải là Kỷ phu nhân!

Phản bội hôn nhân, châu thai ám kết, thi cốt chồng trước chưa lạnh đã vứt bỏ con gái nhỏ tuổi để chạy theo tình nhân... Từng chuyện từng chuyện bị vạch trần khiến trái tim hắn lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.

Kỷ Lâm không dám đoán Tư Vũ có biết mấy chuyện này hay không, nếu biết thì lúc đối diện hắn trong lòng cô sẽ nghĩ thế nào? Có lẽ cảm thấy người em trai này không biết xấu hổ nhỉ, rõ ràng là hắn phá nát gia đình cô, còn mặt dày nhận người thân...

......Thật ra chị gái không hề thích hắn...

Loại chuyện này không nên nghĩ nhiều, có mở đầu liền sẽ miên man không dứt. Kỷ Lâm càng nghĩ càng sợ hãi, sau lưng mồ hôi lạnh ướt đẫm, hắn chờ cha mẹ đi khỏi nhà mới chạy đi tìm Tư Vũ.

Nhưng đứng dưới lầu rồi hắn lại không có dũng khí đi lên, đành phải đứng chờ ở một góc. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tư Vũ hắn chỉ muốn giải thích rằng bản thân không biết chuyện Đoạn Như Lan làm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Tư Vũ hỏi hắn có lạnh hay không, Kỷ Lâm chẳng thể suy nghĩ được gì nữa, lập tức ôm lấy chị gái.

"Chị, vô cùng xin lỗi..." Kỷ Lâm tựa vào vai Tư Vũ, nói lí nhí.

Tư Vũ im lặng, tuy rằng Kỷ Lâm không giải thích rõ ràng nhưng cô có thể đoán được lý do.

Vợ chồng Kỷ gia rất biết tô son trát phấn, là trời đất tạo nên một đôi, bọn họ diễn lâu như vậy làm sao sẽ nói sự thật cho Kỷ Lâm. Lục Ngũ gia suýt chút nữa khiến công ty Kỷ thị phá sản, hai người bọn họ không diễn nổi nữa mới lộ ra đuôi cáo, Kỷ Lâm lúc này mới tỉnh ngộ.

Tư Vũ có thể cảm nhận được sự mờ mịt của hắn, cô vỗ nhẹ lưng Kỷ Lâm, hỏi: "Em làm chuyện gì mà phải xin lỗi chị?"

Kỷ Lâm ủ rột trả lời: "Nếu không có em, mẹ sẽ không bỏ rơi chị..."

"Không liên quan đến em." Tư Vũ ngắt lời, giọng nói cực kì lí chí: "Đó chỉ là một cái cớ mà thôi, từ nhỏ Đoạn Như Lan đã không thích chị, kể cả không có em, kể cả cha em không xuất hiện, bà ta vẫn sẽ tìm cớ bỏ đi, em tin hay không?"

Kỷ Lâm mờ mịt "Vâng" một tiếng, nhìn qua vẫn có chút ngốc.

Tư Vũ kiên nhẫn giải thích: "Bệnh của chị là bẩm sinh, tiền trong nhà đều dùng để mua thuốc, không có chút tiền thừa nào để Đoạn Như Lan tiêu xài. Bà ta không chịu được cuộc sống khổ sở này, trong lòng có bất mãn, lại gặp được cha em, chỉ có thể nói là gặp được vận may lớn. Thật sự thì từ rất lâu bà ta đã có ý định ly hôn rồi, bà nói bà còn trẻ, không thể bị chị liên lụy."

Kỷ Lâm sửng sốt, một lúc sau mới ấp úng: "Nhưng mẹ vì có em nên mới...... chị, em sợ......"

"Em sợ chị không thích Đoạn Như Lan nên cũng không thích em?" Tư Vũ thuận miệng tiếp lời, thấy hắn phản xạ có điều kiện gật đầu, lập tức thở dài: "Chị khác Đoạn Như Lan, sẽ không giận chó đánh mèo sang người khác, em là em, bà ấy là bà ấy, em tới đây đã chứng minh em không ủng hộ cách làm của bà ấy, tại sao chị phải ghét em chứ?"

Đây là lần đầu tiên Tư Vũ nhìn thấy bộ dáng không có cảm giác an toàn của Kỷ Lâm, cô nghĩ nghĩ, giọng nói chứa đầy sự chắc chắn cùng trấn an: "Em là em trai ruột của chị, chuyện này sẽ không thay đổi. Em yên tâm, ai thật lòng ai giả dối chị đều biết."

Kỷ Lâm vô ý thức dụi đầu vào người Tư Vũ, đã lâu rồi hắn mới buồn bã như vậy, bản thân lo sợ bất an suy nghĩ cả đêm thế nhưng chưa tới mấy phút đã bị Tư Vũ xua tan đi hết.

Hắn thật sự vô cùng sợ hãi, gia đình không cho hắn sự ấm áp, nhìn căn nhà trống rỗng cảm thấy mình tựa như không thuộc về nơi này. Nhưng từ khi Tư Vũ xuất hiện, Kỷ Lâm đột nhiên phát hiện ra có người thân không hề tệ như hắn nghĩ. Dù chưa từng gặp người chị ruột cùng mẹ khác cha này nhưng từ ánh mắt đầu tiên cô đã cho hắn một cảm giác ấm áp lạ thường.

Cô giống như ánh nắng giữa trời đông giá rét, bởi vì cô xuất hiện, trái tim lạnh lẽo của Kỷ Lâm lần đầu trở nên sôi sục.

Cho nên hắn sợ mất đi.

"Nói vậy thì...... Chị sẽ không ghét em, sẽ tiếp tục coi em là em trai?" Kỷ Lâm ngẩng đầu, cẩn thận hỏi.

Nhìn bộ dáng đáng thương này của hắn, Tư Vũ lại nảy ra ý xấu, cô cố ý kéo dài giọng: "Lừa em đó ——"

"Chị!" Kỷ Lâm lập tức tức giận: "Chị nói chuyện không giữ lời!"

Tư Vũ nhẹ nhàng gõ trán hắn: "Ngốc."

Kỷ Lâm che trán, ai oán nhìn cô, chị gái còn ghét hắn!

Nhưng lúc này Kỷ Lâm mới biết cô nói đùa, nhỏ giọng lầu bầu: "Trước kia chị không như vậy......"

"Do em ngày càng ngốc thì có." Tư Vũ chắp tay sau lưng đi phía trước vài bước, cười tủm tỉm nhìn Kỷ Lâm: "Chị muốn đi dạo một chút, thuận tiện ra siêu thị mua đồ, em có ở lại ăn cơm trưa không?"

"Có có có!" Kỷ Lâm nháy mắt sống lại, vội đuổi theo Tư Vũ: "Chị, em muốn ăn tôm hùm đất!"

"Sáng sớm đã ăn tôm hùm đất, em không thấy dầu mỡ hả? Với cả kính râm với khẩu trang đâu, em nghênh ngang đi ra ngoài như vậy không sợ tối nay không bước nổi chân vào nhà sao!"

"Chị yên tâm, em có mang theo mà!......"

Hai người ra ngoài không đến mười phút, một chiếc siêu xe lái vào khu dân cư nhỏ, dừng ở trước nhà Tư Vũ. Cửa xe mở ra, Đoạn Như Lan bước xuống, tài xế cũng xách ra một đống túi đồ ở trong cốp. Bà ta chỉnh trang lại tóc tai, ngẩng đầu nhìn căn phòng của Tư Vũ.

Con bé kia đúng là mệnh tiện, ôm được đùi vàng của Lục Ngũ gia mà vẫn ở cái nơi tồi tàn này, đúng là nghèo khổ vẫn hoàn nghèo khổ, bay lên đầu cành cũng không biến được thành phượng hoàng.

Trong mắt Đoạn Như Lan chứa đầy sự châm chọc, bà xoa xoa khóe miệng, đau đớn khiến bà oán hận cực kì, vết thương này là do cuộc ẩu đả hôm qua, bà đè mới tầng phấn mới miễn cưỡng che đi vết xanh tím trên mặt. Kỷ Văn Chương trách bà không đối xử với đứa con gái của chồng trước nên mới đưa tới sát thần Lục Ngũ gia, nhưng việc này có thể trách bà sao?

Con bé chết tiệt Chu Tư Vũ có chuyện gì cũng không thèm nói, trong mắt có người mẹ này đâu!

Thật ra Kỷ Văn Chương bắt bà nhận lỗi với Tư Vũ, trong lòng Đoạn Như Lan vô cùng khó chịu, dựa vào cái gì, trước nay chỉ có con hiếu kính mẹ, nào có đạo lý mẹ phải đi hiếu kính con?

Nhưng Kỷ Văn Chương bị tin tức xấu ở công ty khiến cho tâm phiền ý loạn, nổi trận lôi đình đật nát hết đồ trong phòng khách, ánh mắt nhìn Đoạn Như Lan lại lạnh như băng, bà cảm thấy nếu bà không đồng ý chỉ sợ ông ta càng làm điều gì quá quắt hơn.

"Mang mấy thứ này đi lên đi." Đoạn Như Lan đứng ở một bên chỉ huy tài xế, đống quà này tất nhiên không phải bà chuẩn bị, tất cả đều sai người đi mua, bà không nghĩ tới chuyện Tư Vũ sẽ không nhận, một cuộc gọi báo trước cũng không có đã tìm tới cửa.

Bọn họ còn chưa bước vào sân đã bị 7-8 người áo đen ngăn cản.

Đoạn Như Lan từng bị đám người này nhìn chằm chằm nguyên ngày, bây giờ nhìn thấy lập tức sợ tới mức hồn đều bay, liên tục lùi về sau mấy bước: "Mấy người, mấy người muốn làm gì......"

Đám bảo tiêu này đều do Lục Ngũ gia đưa tới. Sau khi xảy ra sự cố cháy lần trước, bọn họ không dám buông lỏng một phút một giây nào, Tư Vũ đi chỗ nào cũng có người âm thầm đi theo, còn loại người như Đoạn Như Lan... Lục Ngũ gia trước đi đã cẩn thận dặn dò nếu có đám ruồi bọ bu tới, cứ việc ném ra xa, càng xa càng tốt.

"Kỷ phu nhân, ngày hôm qua bà còn chưa được dạy dỗ tốt sao?" Người cầm đầu lạnh lùng nhìn Đoạn Như Lan: "Chu tiểu thư không muốn gặp bà, không cần mất thời gian."

Trong lòng Đoạn Như Lan sợ hãi cực kì, những người này không chỉ cao to lực lưỡng mà còn mang theo vũ khí, cậy mạnh chắc chắn không được, bà nở nụ cười, có chút lấy lòng: "Tôi là mẹ ruột của Tư Vũ, muốn tâm sự với nó một chút......"

Người cầm đầu cười lạnh, lười diễn trò với người này, hắn giơ tay, bên cạnh lập tức có vài người tiến lên "nâng" bà ta đi, Đoạn Như Lan hoảng sợ định mở miệng kêu cứu, cả người đã bị ném vào trong xe, vài giây sau, tài xế cũng bị ném vào, toàn thân run rẩy lẩy bẩy.

Người cầm đầu qua khung cửa sổ nhìn Đoạn Như Lan: "Nếu không cút, tôi đành phải mời bà đi uống trà với Lục Ngũ gia một chuyến vậy."

Cái tên Lục Ngũ gia đã trở thành cơn ác mộng của Đoạn Như Lan, bà sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bất chấp việc trở về sẽ bị chồng trách mắng, liều mạng thúc giục tài xế: "Nhanh, đi nhanh!"

Tài xế cũng bị đám người này dọa nát cả thần hồn thần tính, không cần Đoạn Như Lan nói đã giẫm chân ga phóng nhanh rời đi, hai người giống như nhìn thấy quỷ, chớp mắt đã biến mất khỏi khu dân cư.

... Nhưng quà cáp lại để lại toàn bộ. Người cầm đầu nhìn một chút, bên trong toàn là quần áo trang sức hàng hiệu, lập tức mất đi hứng thú.

"Vứt toàn bộ đi, đừng để Chu tiểu thư phiền lòng." Đầu óc Đoạn Như Lan đúng là có vấn đề, quà cáp chẳng có chút thành ý nào, còn nói là mẹ ruột, người ngoài còn tưởng là mẹ kế chứ.

......

Tư Vũ khó được nghỉ ngơi một thời gian dài, rốt cuộc có thể mặc kệ những việc khác, chỉ chuyên tâm vẽ tranh. Không ngờ chuyện Lục Ngũ gia chống lưng cho cô đã nổi khắp xã hội thượng lưu.

Đương nhiên, việc này có thêm sự đồng ý của hắn, chẳng khác gì phun thêm dầu vào lửa khiến nó càng cháy càng lớn.

Không chỉ có một mình Đoạn Như Lan, gia tộc khác biết tin đều chuẩn bị quà cáp đến lân la làm quen, nhưng mà chưa bước được vào sân đã bị đám bảo tiêu ném văng ra ngoài, tới một cái ném một cái, tới một đôi ném một đôi, không hề cho ai mặt mũi.

Đã từng rất thân thiết với Hứa Thanh Uyển, còn giúp cô ta cầm được vai diễn của 《 Khuynh quốc 》- Vương Đổng cũng là một trong số đó.

Từ lúc nghe tin Chu Tư Vũ thế nhưng là người Lục Ngũ gia nhìn trúng, ông cả kinh rơi cả cằm, sau đó lại cảm thấy may mắn, may mà lúc trước mình ra tay không nặng, việc Hứa Thanh Uyển nhờ ông bôi đen Tư Vũ ông đều đã xử lý sạch sẽ, nếu bị Lục Ngũ gia điều tra ra...

Vương Đổng hận không thể quay ngược thời gian bóp chết bản thân, nhưng làm là làm, bây giờ chỉ có thể tìm cách giữ mối quan hệ tốt với Tư Vũ, chẳng may xảy ra chuyện gì cứ đổ hết tội cho Hứa Thanh Uyển, dù sao ngay từ đầu không phải ông đầu têu.

Quả thật ông rất biết nghĩ, nhưng thực tế luôn phũ phàng, đến mặt của Tư Vũ còn chưa thấy đã bị ném ra ngoài, chỉ có thể buồn bực về nhà.

Tư Vũ không biết dưới nhà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô không có việc gì làm, hợp đồng với Hoàn Nghệ lại là hợp đồng tự do, không có bất kỳ ai có thể ép cô làm việc. Nhưng trợ lý Thẩm Duyệt lại cuồng công việc vô cùng, mỗi ngày đều mang theo quảng cáo đến cho Tư Vũ chọn lựa. Tư Vũ thật sự không lay chuyển được cô, đành phải chọn một nhà làm người phát ngôn, những cái khác đều từ chối.

Trừ việc này ra, Tư Vũ ngồi lì ở trong nhà điên cuồng cập nhật, không tới mấy ngày, biên tập Mộc Yên tự mình gọi điện thoại tới, vô cùng vui sướng: "Cẩm Lí, lúc trước chị nói với em chuyện bản quyền điện ảnh của《 Công lược thời thượng》 đã được bán đi rồi nhỉ?"

"Vâng, đúng rồi, làm sao vậy ạ?" Tư Vũ tất nhiên nhớ rõ, bộ truyện này hiện đang là bộ truyện hot nhất trong mục chưa hoàn, số lượng fans cực kì khổng lồ, bản quyền bán ra được hơn trăm vạn, trong giới giải trí không hề coi trọng tác phẩm cải biên này - giá đó có thể coi là giá trên trời, cũng vì thế nên Tư Vũ không còn lo lắng chuyện phải kiếm kế sinh nhai nữa. ( Có anh nhà rồi lo gì nữa T_T)

"Chị nói cho em, cục điện ảnh đã duyệt, phim chuẩn bị được quay rồi!" Mộc Yên có vẻ vô cùng hưng phấn, đây là bộ truyện đầu tiên cô biên tập được chiếu thành phim, ý nghĩa lớn lao! Cô gấp không chờ nổi muốn chia sẻ sự vui sướng này cho Tư Vũ: "Cẩm Lí, em nghĩ nữ chính sẽ là ai? À còn chuyện này nữa! Em biết không, bộ 《 Nhân hạt mè và nhân trứng sữa 》 cũng có người hỏi giá, đúng rồi, bộ 《 Cha mèo 》chị đã liên hệ với hội gây quỹ cho trẻ em tự kỉ, dự định sẽ hợp tác tuyên truyền trong thời gian tới. Có công ty nghe nói em còn một bộ truyện nữa, chưa xem qua nội dung đã hỏi mua! Bây giờ em chính là người nổi tiếng chạm tay có thể bỏng đó!"

Tư Vũ chớp mắt: "Không khoa trương như vậy chứ......"

"Thật mà, chị lừa em làm gì!" Mộc Yên đã bắt đầu tính toán: "Cẩm Lí,《 Công lược thời thượng》 đang trong giai đoạn chọn diễn viên, bọn họ muốn mời em làm cố vấn, dù gì em cũng là tác giả, ắt hẳn vô cùng quen thuộc cốt truyện, khả năng dễ dàng cải biên hơn."

"......" Tư Vũ thật sự không thể tưởng tượng nổi cảnh nếu công khai thân phận của Cẩm Lí sẽ tạo ra hậu quả như thế nào, vì thế cô khéo léo từ chối: "Không cần, em tin năng lực của đoàn phim, với cả em còn có bản thảo......"

Mộc Yên đang trong trạng thái phấn khởi, hoàn toàn không nghe Tư Vũ nói, tiếp tục hứng thú bừng bừng: "Về vai nữ chính ấy, em thích diễn viên nào không? Chị cảm thấy Chu Tư Vũ không tồi, chị thật sự bị cô ấy trong chương trình 《 Khiêu chiến bất khả tư nghị 》 đánh gục, nhìn mặt ngoài không khác gì một con thỏ trắng, bên trong lại xấu xa đen tối, em không cảm thấy rất phù hợp với vai nữ chính sao? Cẩm Lí, em nghe thấy chị nói gì không, nói một câu đi chứ......"

Tư Vũ: "......" Cô không muốn nói nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương