Đoạn Như Lan thấp thỏm bất an nắm lấy tay chồng, đi cùng ông đến trước cửa. Trái ngược với Kỷ Văn Chương mừng rỡ như điên, Đoạn Như Lan lại có chút sợ hãi, bà không cảm thấy Lục gia tới thăm là một chuyện tốt.

Đoạn Như Lan tự cho là đã đứng vững gót chân trong giới thượng lưu Giang Thành... Bà vẫn giữ suy nghĩ ấy cho đến khi một vị tiểu thư họ hàng xa của Lục gia đến Giang Thành du lịch, những quý phu phân thường ngày mắt cao hơn đỉnh giống như điên rồi đi lấy lòng cô ta – nhưng tất cả đều bị từ chối ở ngoài cửa. Kể từ lúc đó, Đoạn Như Lan không dám hy vọng có thể trèo lên chiếc thuyền lớn này, bà lại càng thêm hiền từ đối đãi Sở Song Nghiên—dù gì Sở gia cũng có quan hệ thông gia với Lục gia, dù có hơi quan hệ có hơi xa xôi nhưng chắc gì không được thơm lây chứ?

"Văn Chương, ông không đắc tội ai đấy chứ?" Đoạn Như Lan không yên tâm hỏi lại một lần nữa, trong lòng bà cảm thấy có chút không ổn nhưng lại không rõ không ổn chỗ nào.

Một đoạn đường ngắn ngủi Đoạn Như Lan đã hỏi không dưới 3 lần, Kỷ Văn Chương thật sự có chút không kiên nhẫn: "Bà cứ hay suy nghĩ vớ vẩn! Lục gia nếu muốn ức hiếp người thì việc gì phải tự mình tới cửa? Chỉ cần bọn họ tỏ thái độ, những gia tộc khác sẽ như ong vỡ tổ cống hiến sức lực, đến cuối cùng chết trong tay ai cũng không biết!"

"Cũng đúng......" Đoạn Như Lan cảm thấy chồng nói rất có lí, bà miễn cưỡng áp chế sự bất an trong lòng.

Nhất định là do đứa con gái chết tiệt không biết tốt xấu kia khiến bà tức giận đến mụ mị đầu óc. Nghĩ nhiều làm gì không biết, nếu Kỷ Văn Chương đã tự tin như vậy chắc là không có chuyện gì.

Đoạn Như Lan yên tâm, lại trở về dáng vẻ phu nhân giới thượng lưu ngày thường. Bà nở nụ cười hiền lành dịu dàng, đứng ở bên cạnh Kỷ Văn Chương, vợ chồng hai người nắm tay bước ra ngoài cửa, lập tức nhìn thấy một đoàn xe dài được đỗ chỉnh tề bên ngoài cửa.

Cũng chính lúc này Kỷ Văn Chương mới phát hiện có chút gì đó không đúng: Nơi này là một khu biệt thự vô cùng xa hoa, "hàng xóm" xung quanh đều không phải nhân vật tầm thường, có người của Lục gia tới, bọn họ hẳn phải biết mới đúng, tại sao lại yên tĩnh như vậy?

Ông chưa kịp nghĩ nhiều, chiếc xe đầu đoàn đã mở cửa, một người đàn ông tuổi trẻ tuấn mĩ bất phàm bước ra. Kỷ Văn Chương vội vàng nắm tay vợ đi tới, đến gần ông mới phát hiện ra người này vô cùng quen thuộc, đây không phải vị tổng giám đốc mới của Hoàn Nghệ, thái tử nhỏ của Lục gia—— Lục Tinh Châu sao!

Thời điểm Lục Tinh Châu đến nhận chức, buổi dạ tiệc do Hoàn Nghệ tổ chức ông cũng đến tham dự, chẳng qua xung quanh Lục Tinh Châu có quá nhiều người, Kỷ Văn Chương chỉ dám đứng nhìn ở xa, không tìm được một cơ hội bắt chuyện nào. Thật không ngờ qua mấy tháng lại gặp được hắn ở chính nhà của mình!

Kỷ Văn Chương cân nhắc, Lục Tinh Châu nghe đồn là gia chủ tiếp theo của Lục gia, đến Giang thành tiếp quản Hoàn Nghệ chẳng qua là rèn luyện mà thôi, nếu có thể làm quen với người này......

Kỷ Văn Chương vội vàng nở nụ cười, ân cần đón tiếp: "Lục tổng, đã lâu không thấy, ngài vẫn phong độ như vậy. Tôi nghe nói Hoàn Nghệ không ngừng phát triển đã thâu tóm nửa giang sơn của giới giải trí. Lục tổng đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ánh mắt rất biết nhìn người, bản thân tôi hổ thẹn không bằng."

Kỷ Văn Chương bất chấp mọi thứ, lời khen không dứt miệng, bộ dáng vô cùng khiêm tốn. Thực tế so về bối phận ông không cần khép nép như vậy, nhưng thân phận của Lục Tinh Châu cao quý, Kỷ Văn Chương còn hận không thể thân càng thêm thân thì nào quan tâm những thứ đó.

Đoạn Như Lan đứng ở một bên phụ họa theo chồng, giọng nói uyển chuyển hỏi thăm tình hình của Lục Tinh Châu.

Lục Tinh Châu cũng không ngắt lời hai vợ chồng, dựa vào cửa xe cười như không cười nhìn bọn họ: "Kỷ tiên sinh, Kỷ phu nhân, so về ánh mắt nhìn người, hai người mới khiến tôi hổ thẹn không bằng."

Chọc ai không chọc cố tình đi chọc Tư Vũ. Đừng coi thường con thỏ trắng mềm nhũn không có lực công kích kia, người ta có Lục Ngũ gia che chở, động tới cô không phải động tới Ngũ gia sao? Ánh mắt nhìn người chuẩn xác như vậy, Lục Tinh Châu thật sự bội phục.

Kỷ Văn Chương với Đoạn Như Lan nhìn nhau, không hiểu ý tứ của Lục Tinh Châu là gì, giọng điệu này sao lại cảm giác có chút không thích hợp...

Kỷ Văn Chương không dám tiếp lời, vội đánh trống lảng: "Lục tổng, mời vào mời vào. Tôi và Như Lan vừa mới biết tin ngài tới nên chưa chuẩn bị tốt, còn mong Lục tổng thứ lỗi."

"Không cần nóng vội, Kỷ tiên sinh, còn một vị khách nữa chưa tới."

Lục Tinh Châu đứng bất động như cũ, không có ý định bước vào bên trong: "Còn việc không báo trước một tiếng...... Tất nhiên vì nếu nói trước thì sẽ không gọi là bất ngờ."

Hai chữ "bất ngờ" Lục Tinh Châu nhấn rất mạnh. Trong lòng Kỷ Văn Chương nhảy dựng, cho rằng Lục Tinh Châu cố ý tới cửa ức hiếp người, nhưng bộ dáng của hắn vẫn cười tủm tỉm như không có việc gì, ông lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.

"Vậy...... Vị khách kia là...?" Kỷ Văn Chương lo lắng sốt ruột, không biết nhân vật lớn nào có thể khiến Lục Tinh Châu khách khí như vậy?

Đúng lúc này có một chiếc xe đi tới, Lục Tinh Châu nhìn lướt qua, ánh mắt hắn lập tức sáng lên. Đợi đến lúc chiếc xe kia dừng lại, hắn làm lơ vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của vợ chồng Kỷ thị, cực kì ân cần chạy qua, lại tự mình mở cửa xe, nói với người đang ngồi bên trong: "Ngũ gia, cháu vừa nhận được tin đã mang theo người tới, nhưng không có chỉ thị của ngài cháu không dám tự tiện hành động. Chúng ta bây giờ trực tiếp xông thẳng vào hay thế nào ạ?"

Kỷ Văn Chương và Đoạn Như Lan không nghe rõ Lục Tinh Châu nói gì. nhưng nhìn biểu hiện của hắn Kỷ Văn Chương lập tức đoán được người tới nhất định có thân phận, địa vị cao quý hơn Lục Tinh Châu.

Nhưng chuyện này thật sự không có khả năng, chẳng lẽ là cha của Lục Tinh Châu – gia chủ đương nhiệm của Lục gia tới?...... Ngôi miếu nhỏ như tập đoàn Kỷ thị làm sao có thể đưa tới tượng Phật lớn này?

Hai vợ chồng đều thấp thỏm bất an. Một người đàn ông mặc đường trang từ trên xe bước xuống, khuôn mặt hắn trắng nõn tinh xảo, trong tay cầm một chuỗi Phật châu – tất cả tựa như người vừa bước ra từ trong tranh, nhưng khí chất lại vô cùng dọa người. Kỷ Văn Chương nhìn hắn một cái liền lập tức cúi đầu, không dám lại quan sát.

Người đàn ông này thật đáng sợ! Trong lòng Kỷ Văn Chương chấn động, ông chưa từng gặp được người nào mang đến cảm giác áp bách khủng bố đến vậy. Trước mặt người này ông giống như một con kiến cỏn con tùy tay có thể nghiền chết.

Phản ứng của Đoạn Như Lan càng lớn, bà nắm chặt tay chồng như nắm lấy rơm rạ cứu mạng. Kỷ Văn Chương chỉ cảm thấy đáng sợ nhưng bà vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt lạnh nhạt của Lục Ngũ gia, sự lạnh lẽo ấy khiến cả người bà như bị đóng băng lại. Sống lưng Đoạn Như Lan cứng đờ, phản xạ có điều kiện hét lớn một tiếng, thất tha thất thểu lùi một bước, cả người trốn ở sau lưng chồng.

"Văn, Văn Chương ——!" Đoạn Như Lan run bần bật, dáng vẻ quý phu đều quên hết sạch, người đàn ông này...... Nhìn bà như đang nhìn một người chết!

"Đoạn Như Lan bà làm gì vậy!" Đoạn Như Lan bỗng nhiên thất thố khiến Kỷ Văn Chương trở tay không kịp, ông vội vàng nắm lấy tay Đoạn Như Lan kéo bà ta về vị trí cũ, run sợ nhận lỗi với Lục Ngũ gia: "Thật ngại quá, vợ tôi ít kiến thức, đột nhiên nhìn thấy khách quý tới chơi nên có chút không quen. Vị này......"

Kỷ Văn Chương không biết phải xưng hô với Lục Ngũ gia thế nào, đành phải quay đầu hỏi Lục Tinh Châu: "Lục tổng, này, vị này là......?"

Lục Tinh Châu nở nụ cười... nhưng nụ cười này lại chứa đầy sự vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa: "Đây là Ngũ gia nhà chúng tôi, ông gọi Ngũ gia là được rồi. Kỷ tiên sinh, người cũng đã đến đủ, không mời chúng tôi vào nhà sao?"

Câu tiếp theo của Lục Tinh Châu Kỷ Văn Chương không hề nghe rõ, trong đầu chỉ còn lại hai chữ "Ngũ gia". Ông lăn lộn nhiều năm như vậy cũng coi như có chút thế lực, tất nhiên đã từng nghe qua cái tên Ngũ gia —— Lục Ngũ gia, vị sát thần của Lục gia? Đích thân tới nhà bọn họ?!

Kỷ Văn Chương có chút đứng không vững. Đoạn Như Lan cũng run rẩy lẩy bẩy, bà vẫn còn sợ hãi ánh mắt vừa rồi của người nọ. Kỷ Văn Chương không tốt hơn bà ta bao nhiêu nhưng lí trí lại nói cho ông: nếu ông còn tiếp tục thất lễ thì kết cục nhất định thảm không nỡ nhìn, điều này khiến Kỷ Văn Chương cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh, cúi đầu nghênh đón hai người bước vào, nửa chữ cũng không dám nói.

Lục Ngũ gia bước từng bước chậm rãi, điệu bộ nhàn nhã giống như hắn không phải một vị khách mà chính là chủ nhân của ngôi nhà này. Kỷ gia có một chiếc sân rất rộng, Kỷ Văn Chương lại thích học đòi văn vẻ nên thuê mấy người làm vườn trồng đầy hoa tươi, gió thổi làm đóa hoa lay động nhìn qua cũng có một phen phong cảnh.

Lục Ngũ gia trầm tư: "Hoa viên không tồi, ông thích hoa?"

Kỷ Văn Chương lập tức gật đầu, sợ chậm một giây sẽ làm vị đại gia này không hài lòng: "Vâng vâng, trong sân đều là những loài hoa quý báu tôi rất tốn công mới sưu tầm được, Ngũ gia thích cây nào cứ việc mở miệng, tôi lập tức cho người đi nhổ. Ngài nhìn bông hoa lan này, giá trị liên thành..."

Trong lòng Kỷ Văn Chương thật vui vẻ, tự cho là tìm được sở thích của Lục Ngũ gia. Ông cố gắng moi hết kiến thức ít ỏi về hoa cỏ trong đầu ra, trong tối ngoài sáng ra sức lấy lòng, cuối cùng còn kéo cả Đoạn Như Lan: "Như Lan, không phải ngày thường bà rất thích chăm sóc hoa sao, mau giới thiệu một chút cho Ngũ gia đi."

Đoạn Như Lan cứng đờ cả người, bà thấy thái độ ân cần nịnh hót của chồng làm sao lại không hiểu - vị Ngũ gia này bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc. Đoạn Như Lan cũng muốn nói gì đó nhưng ngày thường bà chỉ tưới tí nước, việc nặng như trồng hoa có bao giờ động tới, thật sự cái gì cũng không biết!

"Ngũ gia...... Văn Chương, để tôi gọi người làm vườn tới!" Đoạn Như Lan suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nói được một câu. Trang điểm làm đẹp bà còn hiểu biết tường tận, loại việc nặng này sao bà biết được!

Thật là vô dụng! Trong lòng Kỷ Văn Chương có chút ghét bỏ, Đoạn Như Lan ngoại trừ đi dạo phố tiêu tiền còn có thể làm gì, mỗi ngày tụ tập với đám phu nhân kia mà sao không học tập người ta được chút ít nào? Phu nhân các gia tộc khác có người nào không thanh cao trang nhã, mọi thứ tinh thông? Bà đi ngược số đông, hơn hai mươi năm cũng không thèm chỉnh trang lại bản thân, thời điểm quyết định không có cái gì dùng được!

Kỷ Văn Chương lập tức nắm lấy tay vợ không cho bà đi gọi người, dù cho trong lòng có bao nhiêu ghét bỏ nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào, ông vội vàng chữa cháy: "Ngũ gia, đó chỉ là một sở thích nhỏ của Như Lan, sợ nói không tốt nên muốn gọi người có kinh nghiệm tới giải thích cho ngài."

"Không cần. Như vậy hoa cỏ ở đây đều do bà thuê người trồng?" Lục Ngũ gia lạnh lẽo nhìn Đoạn Như Lan, thấy bà gật đầu, khóe môi hắn hơi cong lên: "Bà không xứng với mấy đóa hoa này, ngay bây giờ tự mình đi nhổ sạch đi."

Đoạn Như Lan còn tưởng là ảo giác: "Ngũ gia, ngài nói...... gì?"

Lục Tinh Châu "có tâm" nhắc nhở: "Ngũ gia nói bà lập tức đi nhổ hết đống hoa cỏ này, ngài ấy thấy chướng mắt, hiểu chứ?"

"Cái, cái gì?" Đoạn Như Lan sống trong nhung lụa hơn hai mươi năm, đã bao giờ nghe được loại yêu cầu này, theo bản năng có chút tức giận. Nhưng bà chỉ vừa mới thể hiện sự oán giận trên khuôn mặt, bảo tiêu đứng đằng sau Lục Ngũ gia đã lập tức bước đến, vặn hai tay Đoạn Như Lan đặt ở sau lưng, áp bà đi đến hoa viên.

"Mấy người muốn làm gì!" Kỷ Văn Chương ngây ngốc vài giây mới phản ứng lại, lập tức duỗi tay muốn kéo vợ, ai ngờ vừa mới nâng tay, sau ót liền chạm phải một thứ gì đó cứng rắn, Kỷ Văn Chương run rẩy quay đầu nhìn, thứ đang đặt ở ót ông chính là họng súng!

"!!"Lúc này ông mới để ý bảo tiêu mà Lục Ngũ gia mang đến, mỗi người đều cầm theo "hàng nóng". Trước đây Kỷ Văn Chương từng nghe đồn thuộc hạ của vị Ngũ gia này quản lý một mạng lưới buôn bán súng ống đạn dược khổng lồ, xem ra lời đồn này là thật......

Đoạn Như Lan cũng nhìn thấy thứ đang nhắm vào chồng mình, bên hông bà đồng dạng chạm vào một thứ, không cần cúi đầu bà cũng đoán được nó là gì. Đoạn Như Lan đã bao giờ bị đối xử như vậy, nháy mắt cả người run rẩy.

"Đi đi, lát nữa trời mưa lại chậm trễ thời gian." Lục Ngũ gia nói vô cùng "hiền từ", hắn vân vê Phật châu, không hề ngẩng đầu nhìn bầu trời nhưng giọng nói lại chứa đầy sự khẳng định. Bảo tiêu lập tức áp giải Đoạn Như Lan đi, bà ta cũng không dám phản kháng.

"Ông cũng đi đi, vợ chồng đồng tâm, làm gì có chuyện đứng ở một bên nhìn vợ mình vất vả?" Giọng nói của hắn nhẹ nhàng chậm rãi, Lục Ngũ gia nhìn bộ dáng cứng đờ như tượng đá của Kỷ Văn Chương, nở nụ cười nhạt: "Đưa ông ta qua."

Bảo tiêu lập tức hành động, Kỷ Văn Chương không dám dùng sức giãy giụa, trong lúc xô đẩy chiếc cà vặt đắt tiền được thắt cẩn thận lệch sang một bên, ông hoảng hốt: "Ngũ gia, ngài có ý gì, hai vợ chồng chúng tôi nếu có chỗ nào đắc tội thì xin ngài thứ lỗi, Ngũ gia có yêu cầu gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức......"

Lục Ngũ gia hình như cảm thấy lời nói của ông vô cùng nực cười: "Không phải tôi yêu cầu rồi sao? Nếu ông đã nói sẽ cố gắng hết sức, tôi sẽ cho người giám sát ông, ngừng một lần thì giá trị cổ phiếu của Kỷ thị sẽ giảm mất một điểm, hiểu chứ?"

Nhổ hoa nhổ cỏ, đây là yêu cầu kỳ quái gì! Kỷ Văn Chương suýt chút nữa chửi ầm lên, còn may ông đột nhiên nhớ ra người đứng trước mặt là ai, đồng thời cả người phát run. Kỷ thị so với Lục gia như tép riu so với cá mập lớn, một ngụm nuốt sạch là chuyện dễ như trở bàn tay, câu uy hiếp kia của Lục Ngũ gia tuyệt đối không phải lời nói đùa!

Suy nghĩ cẩn thận, Kỷ Văn Chương cũng không dám dị nghị gì nữa, có lẽ do họng súng sát bên nên ông thành thành thật thật đi đến bên cạnh Đoạn Như Lan. Đám bảo tiêu ném dụng cụ làm vườn ra trước mặt bọn họ, vợ chồng hai mặt nhìn nhau, họng súng ngay bên ót nên hai người đành phải cầm thứ nông cụ xa lạ lên, bắt đầu xúc đất.

Trong lòng bọn họ đều mắng Lục Ngũ gia làm điều xấu, Kỷ gia trêu chọc gì hắn hả, thế nhưng bắt bọn họ đi nhổ hoa nhổ cỏ? Chưa nói tốn mất bao nhiêu thời gian, hai người đã bao giờ làm loại việc nặng này, tư thế cách dụng lực sai hoàn toàn, còn chưa tới mười phút Đoạn Như Lan đã thở hồng hộc, cảm thấy không thể làm nổi nữa.

"Kỷ phu nhân, ngài ngừng một lần." Bảo tiêu giám sát mặt không biểu tình nói.

Kỷ Văn Chương đột nhiên ngẩng đầu, ông tham sống lại yêu tiền, đặc biệt thứ gì làm ảnh hưởng đến công ti ông đều không có sắc mặt tốt, lập tức nhăn nhó quát: "Đoạn Như Lan bà muốn liên lụy tôi à? Mau tiếp tục làm cho tôi!"

Đoạn Như Lan vô cùng ấm ức, lại bị vẻ mặt của chồng làm cho hoảng sợ. Bà chỉ biết Kỷ Văn Chương ôn tồn lễ độ, lúc nào thấy bộ dáng tức giận như thế này.

Đoạn Như Lan đương nhiên không muốn công ti Kỷ thị xảy ra chuyện, đành phải nuốt khổ sở vào trong lòng, tiếp tục xúc đất. Hai người bọn họ vì nghênh đón khách quý Lục gia nên trang điểm tỉ mỉ một phen, quần áo trên người đều là hàng hiệu sang quý... nhưng sau một hồi "lao động" cực khổ, quần áo đã dính đầy bùn đất, vừa dơ vừa bẩn.

Lục Ngũ gia lạnh nhạt nhìn đôi vợ chồng, nghiêng đầu nói với Lục Tinh Châu:"Cho người mang cỏ đuôi chó tới, bọn họ đào xong thì tiếp tục trồng."

Lục Tinh Châu ngẩn người, vừa nãy Lục Ngũ gia có nói Đoạn Như Lan không xứng với mấy đóa danh hoa này nên bắt bà ta nhổ, bây giờ lại bảo bà ta trồng cỏ đuôi chó, không phải ý nói Đoạn Như Lan chỉ xứng với đám cỏ dại hay sao?

Khiến người khác tức chết, Ngũ gia của bọn họ đúng là lợi hại nhất.

Lục Tinh Châu đang muốn khoe khoang một phen, trước cửa biệt thự lại truyền tới một giọng nói nghi hoặc: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

Lục Ngũ gia ngước mắt nhìn, Tư Vũ đang đứng ở cửa nhìn ngó xung quanh, hình như nghe thấy tiếng động nên chạy ra. Hắn lập tức nhíu mày, thân thể cô gái nhỏ không tốt, lại chỉ mặc một chiếc váy, không sợ cảm lạnh hả?

Sở Song Nghiên và Kỷ Lâm cũng chạy ra. Công chúa nhỏ Sở gia nhìn thấy Lục Ngũ gia như chuột nhìn thấy mèo, vội trốn đằng sau lưng Tư Vũ. Tư Vũ không quan tâm cô, tò mò nhìn mấy người trong vườn, quan sát một lúc lâu mới nhận ra được hai vợ chồng Kỷ thị.

"Anh bắt bọn họ làm vậy?" Tư Vũ khiếp sợ, quay đầu mới phát hiện ra Lục Ngũ gia không biết từ lúc nào đã bước tới trước mặt, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay nhỏ của cô, kéo cô bước vào trong phòng.

Không biết có phải do người này đã từng cứu mạng cô hay không, Tư Vũ không còn sợ hắn như hồi trước... tuy rằng mỗi lần nhìn thấy vận khí đen đặc xung quanh Lục Ngũ gia cô vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng tốt xấu có thể nói chuyện bình thường. Chính bản thân Tư Vũ cũng không phát hiện ra cách cô nói chuyện với hắn đã bớt đi câu nệ, còn thêm vài phần tùy ý.

"Bọn họ làm vậy không phải lạt thủ tồi hoa (không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp) sao, thật là lãng phí." Tư Vũ tò mò không biết vợ chồng nhà này nói gì khiến Lục Ngũ gia đích thân ra tay trừng phạt, đành lay lay ống tay áo hỏi hắn.

Tay nhỏ mềm mại không chịu để yên cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, Lục Ngũ gia im lặng một chút, cuối cùng trả lời: "Vậy đem hoa bọn họ nhổ ra để vào trong chậu, nếu cô thích tôi sẽ cho người mang tới."

Lục Tinh Châu đứng ở một bên nghe ngóng, chiêu mượn hoa hiến Phật này của Ngũ gia đúng là rất tuyệt. Vợ chồng Kỷ thị dù thích đi tìm đường chết... nhưng mấy danh hoa này cũng rất quý, Ngũ gia ngược đời, dùng một xe cỏ dại trao đổi, đồ tốt thuận tay tặng cho Tư Vũ.

Tư Vũ bất đắc dĩ nói: "Nhà tôi không có chỗ để."

Lục Ngũ gia nhất thời không lên tiếng, hắn bình thường chỉ đưa thuốc cho cô, còn đưa hoa? Hình như chưa từng có. Tặng đồ bị từ chối, hình như cũng chưa từng có luôn.

Nếu không cần hoa... Vậy cho người ngắt lấy cánh làm đồ ăn cho cô đi.

Kỷ Lâm cũng nhìn thấy cha mẹ mình bị bắt đi "lao động", cảnh tượng này có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến.

Bên cạnh cha mẹ hắn có vài người áo đen đang đứng, chuyện này rõ ràng không phải bọn họ tự nguyện. Dù sao cũng là cha mẹ ruột, tuy rằng Kỷ Lâm rất khó chịu thái độ của bọn họ đối với chị gái nhưng hắn thật sự nhìn không được, lập tức sốt ruột chạy ra ngoài.

"A Lâm?" Tư Vũ không kịp kéo hắn, bàn tay bị Lục Ngũ gia nắm chặt, đồng thời eo cô bị người nọ ôm lấy, cả người ngã vào trong lồng ngực tràn đầy mùi đàn hương.

Lục Ngũ gia nhìn bóng dáng của Kỷ Lâm, giống như là cố ý, đợi đến lúc hắn chạy ra khỏi nơi có mái che mới ung dung nói: "Trời sẽ mưa không ngừng, quan sát kĩ hai người kia, kêu bọn họ nhanh tay nhanh chân lên, tôi không đủ kiên nhẫn để chờ đâu."

Vừa dứt lời trời liền đổ mưa tầm tã, cả người Kỷ Lâm đều ướt nhẹp. Kỷ Văn Chương cùng Đoạn Như Lan lại thảm hại hơn, quần áo trên người bọn họ đều vô cùng quý báu, bị nước thấm ướt thật sự không thể mặc nổi nữa. Khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của Đoạn Như Lan cũng bị nước mưa "tẩy rửa", chật vật không thể nào nhìn ra bộ dáng cũ.

Miêu: Spoil ạ:>

Lục Ngũ gia nắm lấy bàn tay nõn nà của Tư Vũ, nhàn nhạt nói: "Đúng thật không có quan hệ với mấy người, cô ấy... là người của tôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương