Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
-
Chương 28
Tư Vũ thấy tin nhắn này, trong lòng liền có một tảng đá rơi xuống.
Lục Ngũ gia tên đại sát thần kia sao lại chạy tới nữa? Khó khăn lắm cô mới sống yên ổn được một tháng. Mỗi ngày ngoại trừ đóng phim cô sẽ ở lại khách sạn vẽ tranh, người xung quanh đều có vận khí tốt nên cuộc sống trôi qua thật nhẹ nhàng, còn tăng lên 2 cân, vị đại ma vương này bỗng nhiên chạy tới không phải muốn mạng cô sao.
Tư Vũ chôn mặt vào gối, thật sự không muốn đi xuống nhưng nghĩ tới việc chẳng may tên thần kinh kia không thấy cô, dứt khoát bước hẳn lên phòng tìm thì càng không ổn! Tư Vũ cảm thấy loại người không nói lý như Ngũ gia hoàn toàn có thể làm được, lần trước chính hắn ôm mình về phòng chứ ai TT_TT.
Thôi, người dù sao cũng phải chết...... Tư Vũ khoác thêm áo, biểu tình ngưng trọng đi xuống đại sảnh. Quả nhiên giống như lần trước, nơi này đã được dọn sạch, nửa bóng người cũng không thấy.Tư Vũ từ trong thang máy bước ra lại nghe được một giọng nữ quen thuộc.
"Tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt, lần trước chưa kịp hỏi tên của ngài...... Hôm nay chúng ta có duyên gặp lại, không biết có thể trở thành bạn bè hay không?"
Tư Vũ đứng núp đằng sau một chậu cây, nghiêng đầu nhìn thấy Hứa Thanh Uyển đang đứng ở trước mặt Lục Ngũ gia, ngửa đầu ánh mắt chờ mong nhìn hắn, thanh âm mềm mại hơn bất cứ lúc nào. Cô ta vốn đã thanh tú động lòng người, hôm nay lại trang điểm tinh xảo, trên mặt từng rặng mây đỏ như mê như say.
Đáng tiếc dù được giai nhân nhìn chăm chú "Đại Phật gia" vẫn hỉ nộ vô thường. Lục Ngũ gia dường như coi Hứa Thanh Uyển như một luồng không khí vô hình, hắn rũ mắt, vân vê phật châu trong tay.
Người nọ không thèm nhìn cô, trên mặt Hứa Thanh Uyển cũng không thấy chút nhụt chí nào, tươi cười càng thêm ôn nhu, thanh âm mềm nhẹ đến độ có thể chảy ra nước:"Tiên sinh, ngài là muốn tìm người sao? Vừa lúc tôi cũng đóng phim ở đây nên ở lại hơn một tháng, xung quanh tương đối quen thuộc, có thể giúp được ngài."
Lần này Lục Ngũ gia rốt cuộc có phản ứng, hắn nhẹ nhăn lại mày, lãnh đạm nói ra hai chữ: "Ồn ào."
Dứt lời, đám người mặc áo đen nãy giờ còn đứng cung kính ở một bên lập tức xúm lại, có hai người một trái một phải cầm lấy cánh tay của Hứa Thanh Uyển, không hề quan tâm sự giãy giụa của cô liền kéo ra ngoài, tư thế giống như đang kéo một túi rác, dù người kia chỉ là một cô gái yếu đuối cũng không chút thủ hạ lưu tình.
Biểu tình ôn nhu trên mặt Hứa Thanh Uyển không thể giữ nổi nữa, cánh tay của cô bị giữ chặt, những người này đều dùng toàn lực khiến tay của cô đau quá. Hứa Thanh Uyển không thể tránh thoát, kinh hoảng thất thố hô lên: "Các anh làm gì vậy, buông tôi ra!"
Đám người này rất thô bạo, Hứa Thanh Uyển vừa rồi chỉ muốn gây sự chú ý của Lục Ngũ gia, lúc này bị đau đớn kích thích đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô cuống quít quay đầu nhìn Lục Ngũ gia: "Tiên sinh, tiên sinh tôi không phải cố ý quấy rầy, tôi chỉ muốn giúp ngài! Ngài không nhớ tôi sao, chúng ta từng gặp ở buổi dạ tiệc Hoàn Nghệ, lúc ấy, lúc ấy Tư Vũ cũng ở đấy, tôi là bạn tốt của cô ấy!"
Cô vừa nhắc đến tên của Tư Vũ, ánh mắt lạnh nhạt của Lục Ngũ gia liền nhìn qua, đám người áo đen không dám tự tiện hành động, thấy Ngũ gia có chút phản ứng liền ngừng lại. Hứa Thanh Uyển lập tức ánh mắt sáng ngời, vội nghĩ lời hay ý đẹp trong đầu rồi tiếp tục nói: "Tôi không có ác ý, chỉ là muốn làm quen với ngài, nếu ngài đêm nay có thời gian, tôi có thể...... mời ngài một bữa cơm được không?"
Hứa Thanh Uyển thật sự không nghĩ tới cô còn có cơ hội gặp lại người đàn ông này. Tiệc tối lần đó chỉ một lần chạm mắt cũng đủ khiến Hứa Thanh Uyển nhớ nhung hồi lâu, trước nay cô chưa từng gặp người nào như vậy – giống như một bông tuyết liên trên đỉnh núi cao không thể với tới, chỉ dám đứng nhìn từ xa. Nhưng chính khí thế này lại khiến người ta muốn dùng mọi cách để đến gần.
Người nọ...hẳn là người cầm quyền của Lục gia... Nếu có thể có quan hệ tốt với hắn thì mình về sau sẽ không bao giờ phải lo lắng về chuyện của Chu Tư Vũ. Hứa Thanh Uyển âm thầm nắm tay, Chu Tư Vũ không phải tự hào vì có Hoàn Nghệ chống lưng à, vậy cô liền tìm chỗ dựa vững chắc hơn!
Tư Vũ trốn ở một bên nghe một chút liền hiểu rõ: Ha, Hứa Thanh Uyển định trèo lên thuyền lớn Lục gia sao!
Cảm xúc của Tư Vũ đối với cô ta rất phức tạp, Hứa Thanh Uyển là nữ chính do cô tạo ra, nhưng về phương diện khác, lời nói và hành động của Hứa Thanh Uyển chứa đầy địch ý khiến Tư Vũ thật sự chán ghét. Nhất là lúc cô nhờ người điều tra được tư liệu của Hứa Thanh Uyển, phát hiện ra trước khi cô ta vào giới giải trí đã có quan hệ không tồi với các nhà kinh doanh lớn, thậm chí còn giữ một chút cổ phần – quá sức khó hiểu.
Ở trong nguyên tác gia đình của Hứa Thanh Uyển rất khó khăn, đến nỗi có cơ hội lên thảm đỏ cũng không có lễ phục để mặc, làm sao sẽ giống như hiện tại?
Tư Vũ cảm thấy Hứa Thanh Uyển của bây giờ với trong cốt truyện không phải cùng một người, một khi đã thế thì tấm lòng "người mẹ" của cô cũng không cần thiết nữa.
Quả nhiên trên đời chỉ có em trai là tốt nhất, nhìn bộ dáng Hứa Thanh Uyển xum xoe với Lục Ngũ gia, Tư Vũ ở trong lòng cảm thán. Cô vốn định xem trò hay, dù sao Hứa Thanh Uyển có xích mích với Lục Ngũ gia cô cũng không có hại gì. Đáng tiếc người ta hay nói vui quá hóa buồn, cô đã quên một việc—— có đại sát tinh Lục Ngũ gia ở gần thì cô nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Tư Vũ nãy còn vui tươi hớn hở ở một bên nghe trộm, vừa chạm vào sát khí trên người Lục Ngũ gia khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch, hộc ra một ngụm máu. Thanh âm này gây ra sự chú ý của đám người bên kia, Lục Ngũ gia nhíu nhíu mày, cầm lấy Phật châu bước tới, duỗi tay nhẹ nhàng xách cô gái nhỏ đang trốn ra.
"Trốn ở chỗ này làm gì?" Lục Ngũ gia vốn dĩ tâm tình không tốt, thậm chí có thể nói là cực kì bực bội, mục đích tới đây chỉ là muốn bắt được con thỏ giảo hoạt cầm tiền liền chạy không thèm nói một câu cảm ơn này, hắn phải dạy dỗ một lần cho nhớ. Nhưng lúc thấy bàn tay nho nhỏ của Tư Vũ nắm lấy cánh tay hắn, bộ dáng đáng thương không ngừng ho ra máu, không biết vì sao cơn tức phai nhạt dần.
Động vật bé nhỏ lại yếu đuối này nếu không đối xử ôn nhu một chút chắc sẽ bị dọa sợ nhỉ? Lục Ngũ gia nhìn chằm chằm Tư Vũ một lúc, giúp cô lau đi vết máu ở bên môi.
Tư Vũ chột dạ, rốt cuộc cô cũng là người nghe lén, ai biết tên bệnh thần kinh này có chuyện bé xé ra to không, vội vàng lảng sang chuyện khác:"Ngũ gia, ngài vừa mới tới sao, chúng ta đi ăn chút gì được chứ?"
Lục Ngũ gia không chút suy nghĩ liền gật đầu: "Được."
Hứa Thanh Uyển vẫn bị hai bảo tiêu chế trụ, cô thấy Lục Ngũ gia dễ dàng đồng ý lời mời của Tư Vũ mà với mình hắn lại lạnh như băng, sự không cam lòng cùng đố kị khiến cô bật thốt lên: "Tư Vũ, cô cũng thật không có ý tứ, bạn bè của cô không giới thiệu cho tôi một chút sao?"
Tư Vũ lúc này mới nhớ tới Hứa Thanh Uyển. Cô nhăn lại mi, quay đầu lại, thanh âm cực kì lãnh đạm: "Tôi nghĩ quan hệ giữa chúng ta cũng không thân thiết đến vậy, bạn bè của tôi có liên quan gì với cô?"
Ở đoàn phim tính tình của Tư Vũ rất tốt, thái độ không nể nang này của cô làm Hứa Thanh Uyển sửng sốt. Một lúc sau Hứa Thanh Uyển mới miễn cưỡng cười gượng: "Cô nói gì vậy, tôi chỉ là có chút tò mò......"
Hứa Thanh Uyển nói giống như đây là chuyện phải làm khiến Tư Vũ rất phản cảm. Cô cũng mặc kệ việc tới gần Lục Ngũ gia sẽ làm thân thể không khỏe, cố ý làm trò trước mặt Hứa Thanh Uyển - cầm lấy cánh tay của Ngũ gia mềm mại nói: "Vậy cô tìm lầm người rồi, tôi không thay Ngũ gia làm chủ được, ngài nói đúng không?"
Trong đôi mắt đen nhánh như mực của Lục Ngũ gia có chút ý cười. Hắn nhìn bộ dáng ngây thơ của Tư Vũ, biết rõ cô gái nhỏ này cố ý lấy lòng là để cáo mượn oai hùm, nhưng hắn cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào.
Nếu đã quyết định muốn "nuôi" vật nhỏ này thì mặc kệ "nuôi" bao lâu, trong khoảng thời gian này Tư Vũ có quyền tùy ý làm bậy, người của Lục gia luôn luôn không phụ thuộc vào ai cả.
"Có một việc cô có thể làm chủ —— lát nữa muốn đi ăn gì do cô quyết định." Lục Ngũ gia nghe thấy sự sung sướng trong lời nói của chính mình. Hắn thực thích Tư Vũ đến gần, đặc biệt là lúc Tư Vũ chủ động, không chỉ vì thân thể lạnh lẽo mà còn vì cô gái nhỏ này giống một con thỏ con vậy, mềm mại như bông ôm thật thoải mái.
Lục Ngũ gia nắm lấy tay cô bước ra ngoài khách sạn, lúc đi qua người Hứa Thanh Uyển bước chân chậm lại một chút. Hứa Thanh Uyển thấy hắn dừng lại, miễn cưỡng thu hồi sự không cam lòng trong mắt, đôi mắt lóng lánh mong chờ nhìn hắn: "Tiên sinh......"
Tư Vũ nhìn thấy nụ cười trên môi Lục Ngũ gia, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt. Cô tuy rằng không thích Hứa Thanh Uyển nhưng biết rất rõ thủ đoạn của Lục Ngũ gia, chọc giận hắn nói không chừng Hứa Thanh Uyển thật sự bị quăng xuống biển làm mồi cho cá, như vậy có hơi quá.
Vì thế Tư Vũ mở miệng nói: "Ngũ gia, ngài đừng quan tâm cô ấy, chúng ta đi tới quán ăn gần đoàn phim được không? Tôi nhớ rõ đồ ăn Giang thành ở đấy làm rất ngon."
Lục Ngũ gia sao lại không biết tâm tư nhỏ của Tư Vũ, với hắn mà nói Hứa Thanh Uyển giống như một con kiến có thể tùy tay bóp chết, cô ta sống hay chết cũng không gợi lên chút sóng gió nào, nhưng thỏ con nuôi trong nhà đã mở miệng vậy hắn cũng không quan tâm làm gì, tiếp tục ôm Tư Vũ bước ra xe đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Ngũ gia vừa đi, bảo tiêu chế trụ Hứa Thanh Uyển cũng buông cô ra, trầm mặc rời đi. Hứa Thanh Uyển vừa được tự do liền hai chân mềm nhũn, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
Bả vai bị người nắm chặt giờ vẫn còn đau, trong lòng Hứa Thanh Uyển vô cùng ấm ức đến muốn hét ra khỏi miệng, cô ngẩng đầu, oán hận nhìn phương hướng Tư Vũ rời đi, câu nói lạnh nhạt "Đừng quan tâm cô ta" vừa rồi của Tư Vũ vẫn luôn vang vọng ở bên tai khiến Hứa Thanh Uyển cảm giác bị nhục nhã sâu sắc.
Người đàn ông kia không để ý cô liền thôi, nhưng mà Chu Tư Vũ —— cô ta dựa vào cái gì mà dám cười nhạo cô? Cô ta không phải ỷ vào có người chống lưng mới đắc ý vênh váo như thế sao, Lục gia trở thành chỗ dựa của ai còn không biết đâu!
......
Sau khi rời khỏi khách sạn, xe của Lục gia rất nhanh đưa Tư Vũ tới tiệm cơm cô nói.
Lục Ngũ gia ghét ồn ào, càng không thích ăn cơm cùng một chỗ với người khác. Tư Vũ vừa định xuống xe đã bị hắn túm lấy tay kéo về bên người, chờ bảo tiêu bao hết cả tiệm cơm với dọn dẹp sạch sẽ xong hết Lục Ngũ gia mới kéo Tư Vũ xuống xe.
Trong tiệm một vị khách cũng không có, chủ tiệm cơm kinh sợ đưa bọn họ tới phòng xa hoa nhất. Lục Ngũ gia nhìn cũng không thèm nhìn thực đơn một cái liền ném cho Tư Vũ: "Muốn ăn gì thì gọi."
Tư Vũ cầm lấy thực đơn như cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Thật sự là ngồi gần Lục Ngũ gia cô chỉ lo hộc máu, không có hứng thú ăn cái gì cả, nói muốn đi ăn là do muốn lảng sang chuyện khác, bây giờ thật sự là ăn không nổi......
Đương nhiên lời này không thể nói ra, Tư Vũ khéo léo hỏi: "Ngài thích gì, tôi gọi cho ngài trước nhé."
Lục Ngũ gia vân vê Phật châu, bộ dáng không giống người phàm, lời nói ra lại khiến người khác tức chết: "Gì cũng được, không thể cho hành, rau thơm cũng không, quá mặn quá ngọt không được, dấm chỉ được cho nhiều nhất một muỗng, gan động vật với rau cũng không được, không nướng cũng không kho, ít dầu với không được tanh quá."
Tư Vũ: "......" Đợi chút, đây mà gọi là gì cũng được của ngài sao?
Lục Ngũ gia tên đại sát thần kia sao lại chạy tới nữa? Khó khăn lắm cô mới sống yên ổn được một tháng. Mỗi ngày ngoại trừ đóng phim cô sẽ ở lại khách sạn vẽ tranh, người xung quanh đều có vận khí tốt nên cuộc sống trôi qua thật nhẹ nhàng, còn tăng lên 2 cân, vị đại ma vương này bỗng nhiên chạy tới không phải muốn mạng cô sao.
Tư Vũ chôn mặt vào gối, thật sự không muốn đi xuống nhưng nghĩ tới việc chẳng may tên thần kinh kia không thấy cô, dứt khoát bước hẳn lên phòng tìm thì càng không ổn! Tư Vũ cảm thấy loại người không nói lý như Ngũ gia hoàn toàn có thể làm được, lần trước chính hắn ôm mình về phòng chứ ai TT_TT.
Thôi, người dù sao cũng phải chết...... Tư Vũ khoác thêm áo, biểu tình ngưng trọng đi xuống đại sảnh. Quả nhiên giống như lần trước, nơi này đã được dọn sạch, nửa bóng người cũng không thấy.Tư Vũ từ trong thang máy bước ra lại nghe được một giọng nữ quen thuộc.
"Tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt, lần trước chưa kịp hỏi tên của ngài...... Hôm nay chúng ta có duyên gặp lại, không biết có thể trở thành bạn bè hay không?"
Tư Vũ đứng núp đằng sau một chậu cây, nghiêng đầu nhìn thấy Hứa Thanh Uyển đang đứng ở trước mặt Lục Ngũ gia, ngửa đầu ánh mắt chờ mong nhìn hắn, thanh âm mềm mại hơn bất cứ lúc nào. Cô ta vốn đã thanh tú động lòng người, hôm nay lại trang điểm tinh xảo, trên mặt từng rặng mây đỏ như mê như say.
Đáng tiếc dù được giai nhân nhìn chăm chú "Đại Phật gia" vẫn hỉ nộ vô thường. Lục Ngũ gia dường như coi Hứa Thanh Uyển như một luồng không khí vô hình, hắn rũ mắt, vân vê phật châu trong tay.
Người nọ không thèm nhìn cô, trên mặt Hứa Thanh Uyển cũng không thấy chút nhụt chí nào, tươi cười càng thêm ôn nhu, thanh âm mềm nhẹ đến độ có thể chảy ra nước:"Tiên sinh, ngài là muốn tìm người sao? Vừa lúc tôi cũng đóng phim ở đây nên ở lại hơn một tháng, xung quanh tương đối quen thuộc, có thể giúp được ngài."
Lần này Lục Ngũ gia rốt cuộc có phản ứng, hắn nhẹ nhăn lại mày, lãnh đạm nói ra hai chữ: "Ồn ào."
Dứt lời, đám người mặc áo đen nãy giờ còn đứng cung kính ở một bên lập tức xúm lại, có hai người một trái một phải cầm lấy cánh tay của Hứa Thanh Uyển, không hề quan tâm sự giãy giụa của cô liền kéo ra ngoài, tư thế giống như đang kéo một túi rác, dù người kia chỉ là một cô gái yếu đuối cũng không chút thủ hạ lưu tình.
Biểu tình ôn nhu trên mặt Hứa Thanh Uyển không thể giữ nổi nữa, cánh tay của cô bị giữ chặt, những người này đều dùng toàn lực khiến tay của cô đau quá. Hứa Thanh Uyển không thể tránh thoát, kinh hoảng thất thố hô lên: "Các anh làm gì vậy, buông tôi ra!"
Đám người này rất thô bạo, Hứa Thanh Uyển vừa rồi chỉ muốn gây sự chú ý của Lục Ngũ gia, lúc này bị đau đớn kích thích đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô cuống quít quay đầu nhìn Lục Ngũ gia: "Tiên sinh, tiên sinh tôi không phải cố ý quấy rầy, tôi chỉ muốn giúp ngài! Ngài không nhớ tôi sao, chúng ta từng gặp ở buổi dạ tiệc Hoàn Nghệ, lúc ấy, lúc ấy Tư Vũ cũng ở đấy, tôi là bạn tốt của cô ấy!"
Cô vừa nhắc đến tên của Tư Vũ, ánh mắt lạnh nhạt của Lục Ngũ gia liền nhìn qua, đám người áo đen không dám tự tiện hành động, thấy Ngũ gia có chút phản ứng liền ngừng lại. Hứa Thanh Uyển lập tức ánh mắt sáng ngời, vội nghĩ lời hay ý đẹp trong đầu rồi tiếp tục nói: "Tôi không có ác ý, chỉ là muốn làm quen với ngài, nếu ngài đêm nay có thời gian, tôi có thể...... mời ngài một bữa cơm được không?"
Hứa Thanh Uyển thật sự không nghĩ tới cô còn có cơ hội gặp lại người đàn ông này. Tiệc tối lần đó chỉ một lần chạm mắt cũng đủ khiến Hứa Thanh Uyển nhớ nhung hồi lâu, trước nay cô chưa từng gặp người nào như vậy – giống như một bông tuyết liên trên đỉnh núi cao không thể với tới, chỉ dám đứng nhìn từ xa. Nhưng chính khí thế này lại khiến người ta muốn dùng mọi cách để đến gần.
Người nọ...hẳn là người cầm quyền của Lục gia... Nếu có thể có quan hệ tốt với hắn thì mình về sau sẽ không bao giờ phải lo lắng về chuyện của Chu Tư Vũ. Hứa Thanh Uyển âm thầm nắm tay, Chu Tư Vũ không phải tự hào vì có Hoàn Nghệ chống lưng à, vậy cô liền tìm chỗ dựa vững chắc hơn!
Tư Vũ trốn ở một bên nghe một chút liền hiểu rõ: Ha, Hứa Thanh Uyển định trèo lên thuyền lớn Lục gia sao!
Cảm xúc của Tư Vũ đối với cô ta rất phức tạp, Hứa Thanh Uyển là nữ chính do cô tạo ra, nhưng về phương diện khác, lời nói và hành động của Hứa Thanh Uyển chứa đầy địch ý khiến Tư Vũ thật sự chán ghét. Nhất là lúc cô nhờ người điều tra được tư liệu của Hứa Thanh Uyển, phát hiện ra trước khi cô ta vào giới giải trí đã có quan hệ không tồi với các nhà kinh doanh lớn, thậm chí còn giữ một chút cổ phần – quá sức khó hiểu.
Ở trong nguyên tác gia đình của Hứa Thanh Uyển rất khó khăn, đến nỗi có cơ hội lên thảm đỏ cũng không có lễ phục để mặc, làm sao sẽ giống như hiện tại?
Tư Vũ cảm thấy Hứa Thanh Uyển của bây giờ với trong cốt truyện không phải cùng một người, một khi đã thế thì tấm lòng "người mẹ" của cô cũng không cần thiết nữa.
Quả nhiên trên đời chỉ có em trai là tốt nhất, nhìn bộ dáng Hứa Thanh Uyển xum xoe với Lục Ngũ gia, Tư Vũ ở trong lòng cảm thán. Cô vốn định xem trò hay, dù sao Hứa Thanh Uyển có xích mích với Lục Ngũ gia cô cũng không có hại gì. Đáng tiếc người ta hay nói vui quá hóa buồn, cô đã quên một việc—— có đại sát tinh Lục Ngũ gia ở gần thì cô nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Tư Vũ nãy còn vui tươi hớn hở ở một bên nghe trộm, vừa chạm vào sát khí trên người Lục Ngũ gia khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch, hộc ra một ngụm máu. Thanh âm này gây ra sự chú ý của đám người bên kia, Lục Ngũ gia nhíu nhíu mày, cầm lấy Phật châu bước tới, duỗi tay nhẹ nhàng xách cô gái nhỏ đang trốn ra.
"Trốn ở chỗ này làm gì?" Lục Ngũ gia vốn dĩ tâm tình không tốt, thậm chí có thể nói là cực kì bực bội, mục đích tới đây chỉ là muốn bắt được con thỏ giảo hoạt cầm tiền liền chạy không thèm nói một câu cảm ơn này, hắn phải dạy dỗ một lần cho nhớ. Nhưng lúc thấy bàn tay nho nhỏ của Tư Vũ nắm lấy cánh tay hắn, bộ dáng đáng thương không ngừng ho ra máu, không biết vì sao cơn tức phai nhạt dần.
Động vật bé nhỏ lại yếu đuối này nếu không đối xử ôn nhu một chút chắc sẽ bị dọa sợ nhỉ? Lục Ngũ gia nhìn chằm chằm Tư Vũ một lúc, giúp cô lau đi vết máu ở bên môi.
Tư Vũ chột dạ, rốt cuộc cô cũng là người nghe lén, ai biết tên bệnh thần kinh này có chuyện bé xé ra to không, vội vàng lảng sang chuyện khác:"Ngũ gia, ngài vừa mới tới sao, chúng ta đi ăn chút gì được chứ?"
Lục Ngũ gia không chút suy nghĩ liền gật đầu: "Được."
Hứa Thanh Uyển vẫn bị hai bảo tiêu chế trụ, cô thấy Lục Ngũ gia dễ dàng đồng ý lời mời của Tư Vũ mà với mình hắn lại lạnh như băng, sự không cam lòng cùng đố kị khiến cô bật thốt lên: "Tư Vũ, cô cũng thật không có ý tứ, bạn bè của cô không giới thiệu cho tôi một chút sao?"
Tư Vũ lúc này mới nhớ tới Hứa Thanh Uyển. Cô nhăn lại mi, quay đầu lại, thanh âm cực kì lãnh đạm: "Tôi nghĩ quan hệ giữa chúng ta cũng không thân thiết đến vậy, bạn bè của tôi có liên quan gì với cô?"
Ở đoàn phim tính tình của Tư Vũ rất tốt, thái độ không nể nang này của cô làm Hứa Thanh Uyển sửng sốt. Một lúc sau Hứa Thanh Uyển mới miễn cưỡng cười gượng: "Cô nói gì vậy, tôi chỉ là có chút tò mò......"
Hứa Thanh Uyển nói giống như đây là chuyện phải làm khiến Tư Vũ rất phản cảm. Cô cũng mặc kệ việc tới gần Lục Ngũ gia sẽ làm thân thể không khỏe, cố ý làm trò trước mặt Hứa Thanh Uyển - cầm lấy cánh tay của Ngũ gia mềm mại nói: "Vậy cô tìm lầm người rồi, tôi không thay Ngũ gia làm chủ được, ngài nói đúng không?"
Trong đôi mắt đen nhánh như mực của Lục Ngũ gia có chút ý cười. Hắn nhìn bộ dáng ngây thơ của Tư Vũ, biết rõ cô gái nhỏ này cố ý lấy lòng là để cáo mượn oai hùm, nhưng hắn cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào.
Nếu đã quyết định muốn "nuôi" vật nhỏ này thì mặc kệ "nuôi" bao lâu, trong khoảng thời gian này Tư Vũ có quyền tùy ý làm bậy, người của Lục gia luôn luôn không phụ thuộc vào ai cả.
"Có một việc cô có thể làm chủ —— lát nữa muốn đi ăn gì do cô quyết định." Lục Ngũ gia nghe thấy sự sung sướng trong lời nói của chính mình. Hắn thực thích Tư Vũ đến gần, đặc biệt là lúc Tư Vũ chủ động, không chỉ vì thân thể lạnh lẽo mà còn vì cô gái nhỏ này giống một con thỏ con vậy, mềm mại như bông ôm thật thoải mái.
Lục Ngũ gia nắm lấy tay cô bước ra ngoài khách sạn, lúc đi qua người Hứa Thanh Uyển bước chân chậm lại một chút. Hứa Thanh Uyển thấy hắn dừng lại, miễn cưỡng thu hồi sự không cam lòng trong mắt, đôi mắt lóng lánh mong chờ nhìn hắn: "Tiên sinh......"
Tư Vũ nhìn thấy nụ cười trên môi Lục Ngũ gia, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt. Cô tuy rằng không thích Hứa Thanh Uyển nhưng biết rất rõ thủ đoạn của Lục Ngũ gia, chọc giận hắn nói không chừng Hứa Thanh Uyển thật sự bị quăng xuống biển làm mồi cho cá, như vậy có hơi quá.
Vì thế Tư Vũ mở miệng nói: "Ngũ gia, ngài đừng quan tâm cô ấy, chúng ta đi tới quán ăn gần đoàn phim được không? Tôi nhớ rõ đồ ăn Giang thành ở đấy làm rất ngon."
Lục Ngũ gia sao lại không biết tâm tư nhỏ của Tư Vũ, với hắn mà nói Hứa Thanh Uyển giống như một con kiến có thể tùy tay bóp chết, cô ta sống hay chết cũng không gợi lên chút sóng gió nào, nhưng thỏ con nuôi trong nhà đã mở miệng vậy hắn cũng không quan tâm làm gì, tiếp tục ôm Tư Vũ bước ra xe đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Ngũ gia vừa đi, bảo tiêu chế trụ Hứa Thanh Uyển cũng buông cô ra, trầm mặc rời đi. Hứa Thanh Uyển vừa được tự do liền hai chân mềm nhũn, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
Bả vai bị người nắm chặt giờ vẫn còn đau, trong lòng Hứa Thanh Uyển vô cùng ấm ức đến muốn hét ra khỏi miệng, cô ngẩng đầu, oán hận nhìn phương hướng Tư Vũ rời đi, câu nói lạnh nhạt "Đừng quan tâm cô ta" vừa rồi của Tư Vũ vẫn luôn vang vọng ở bên tai khiến Hứa Thanh Uyển cảm giác bị nhục nhã sâu sắc.
Người đàn ông kia không để ý cô liền thôi, nhưng mà Chu Tư Vũ —— cô ta dựa vào cái gì mà dám cười nhạo cô? Cô ta không phải ỷ vào có người chống lưng mới đắc ý vênh váo như thế sao, Lục gia trở thành chỗ dựa của ai còn không biết đâu!
......
Sau khi rời khỏi khách sạn, xe của Lục gia rất nhanh đưa Tư Vũ tới tiệm cơm cô nói.
Lục Ngũ gia ghét ồn ào, càng không thích ăn cơm cùng một chỗ với người khác. Tư Vũ vừa định xuống xe đã bị hắn túm lấy tay kéo về bên người, chờ bảo tiêu bao hết cả tiệm cơm với dọn dẹp sạch sẽ xong hết Lục Ngũ gia mới kéo Tư Vũ xuống xe.
Trong tiệm một vị khách cũng không có, chủ tiệm cơm kinh sợ đưa bọn họ tới phòng xa hoa nhất. Lục Ngũ gia nhìn cũng không thèm nhìn thực đơn một cái liền ném cho Tư Vũ: "Muốn ăn gì thì gọi."
Tư Vũ cầm lấy thực đơn như cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Thật sự là ngồi gần Lục Ngũ gia cô chỉ lo hộc máu, không có hứng thú ăn cái gì cả, nói muốn đi ăn là do muốn lảng sang chuyện khác, bây giờ thật sự là ăn không nổi......
Đương nhiên lời này không thể nói ra, Tư Vũ khéo léo hỏi: "Ngài thích gì, tôi gọi cho ngài trước nhé."
Lục Ngũ gia vân vê Phật châu, bộ dáng không giống người phàm, lời nói ra lại khiến người khác tức chết: "Gì cũng được, không thể cho hành, rau thơm cũng không, quá mặn quá ngọt không được, dấm chỉ được cho nhiều nhất một muỗng, gan động vật với rau cũng không được, không nướng cũng không kho, ít dầu với không được tanh quá."
Tư Vũ: "......" Đợi chút, đây mà gọi là gì cũng được của ngài sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook