Từ Yến Chu cười hiền với Cố Diệu, vẻ ngoài của chàng khá lạnh lùng nhưng khi cười rộ lên, trong nháy mắt căn phòng cũng trở nên ấm áp.

Chàng rất kiên trì: “Ta thật sự không sao mà, nàng mệt mỏi nguyên ngày, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cố Diệu căn bản không bị mỹ nam kế thu phục: “Huynh đứng lại, cởi quần áo ra, mới vừa nói nghe lời ta dứt khỏi miệng liền quên?”

Từ Yến Chu ngớ người, chàng không quên, nhưng chàng thật sự không có việc gì.

Môi chàng giật giật, không đợi chàng mở miệng, Cố Diệu đã nói: “Huynh muốn ta đích thân cởi giúp huynh sao?”

Từ Yến Chu sửng sốt, vành tai đỏ bừng: “…Ta tự cởi.”

Chiếc áo choàng được tháo ra, vài miếng vải quấn quanh vai trái của chàng vẫn còn nguyên vẹn, không đỏ cũng không chảy máu, phần ngực rất ổn.

Cố Diệu trừng mắt nhìn, điều này khác với dự đoán của nàng.

Nàng còn cho rằng Từ Yến Chu chạy tới chạy lui bắt thỏ, miệng vết thương nhất định đã nứt ra, đến lúc đó nàng có thể mắng cho một trận, để chàng biết nhận ra sai lầm, nhưng bây giờ chỗ nào cũng rất tốt.

Từ Yến Chu cởi bỏ miếng vải thưa buộc vết thương: “Nàng xem đi.”

Miệng vết thương không nứt ra.

Cố Diệu ngẩn người nửa ngày.

Từ Yến Chu hỏi: “Muốn bôi thuốc sao?”

Nàng lấy lại tinh thần: “Khụ khụ…Bôi, ta đi lấy thuốc, huynh chờ một chút.”

Nàng vừa xấu hổ vừa lúng túng bôi thuốc cho Từ Yến Chu, người ta cái gì cũng không bị, nàng, nàng lại bắt người ta phải cởi quần áo, thật giống như nàng cố ý muốn xem.

Cố Diệu đổi một miếng vải thưa sạch sẽ băng bó lại vết thương cẩn thận, bên trên còn thắt một cái nơ bướm.

Từ Yến Chu liếc nàng một cái, yên lặng mặc quần áo.

Cố Diệu cảm thấy mặt lại nóng lên: “Huynh ngủ trước đi, ta đi uống nước.”

Nàng pha một bát nước mật ong, ngay khi nước mật ong tràn vào khoang miệng nàng mới cảm thấy bớt khó chịu.

Không phải lỗi của nàng, có trách thì phải trách Từ Yến Chu không thành thật, miệng vết thương không sao thì phải nói ra chứ.

Cô Diệu bưng bát, ánh mắt đột nhiên dại ra, hình như Từ Yến Chu có nói, còn nói những hai lần.

Như vậy cũng không thể trách nàng, ai bảo lúc nói chuyện Từ Yến Chu cứ không nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt thì lảng tránh, nàng còn tưởng chàng chột dạ.

Cố Diệu uống cạn bát nước mật ong rồi mới lặng lẽ vào phòng.

Đã nửa đêm, ánh trăng từ cửa sổ tràn vào, Từ Yến Chu đang mặc áo choàng màu trắng ngồi bên giường, tự như tiên nhân dưới trăng.

Tim Cố Diệu đập thình thịch: “…Sao huynh còn chưa ngủ?”

Từ Yến Chu: “Bây giờ ngủ.”

Chàng nhường một bên giường cho Cố Diệu rồi nằm vào trong.

Cố Diệu nằm bên mép giường nhỏ, bắt đầu buồn ngủ.

Trong không khí yên tĩnh, Từ Yến Chu đột nhiên nói: “Nàng tính làm gì với những kẻ đó?”

Chàng muốn trừ khử chúng như giết Lý Thành Lượng, nhưng chàng đã hứa sẽ nghe lời nàng.

Cố Diệu không muốn chàng phải mạo hiểm, chàng cũng không hy vọng nàng phải liều mạng.

Cố Diệu suy nghĩ một lúc: “Tương kế tựu kế, diệt cỏ tận gốc.

Tuyệt đối không thể để cho bọn chúng còn sống rời khỏi Ngọc Khê Sơn.

Lửa rừng thiêu đốt không dứt, gió xuân thổi lại tái sinh, giệt cỏ tận gốc rất đúng, nhưng lần này bọn chúng là cỏ, nàng là đao.

Từ Yến Chu: “Được, ta có thể giúp được gì?

Chàng muốn làm cây đao trong tay Cố Diệu.

Cố Diệu: “Ta thật sự cần huynh làm một chuyện.”

Trong cốt truyện [Tỏa Cung Tường], người nhà Từ gia đi qua núi Ngọc Khê Sơn bị bọn thổ phỉ chặn lại, ba người bọn Lý Thành Lượng chết tại chỗ, mà người Từ gia phải nhận hết những vũ nhục đau khổ, muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Trong sách nói, khi Trần Hải bẩm báo sự tình, Chu Ninh Sâm đã rất khiếp sợ, nói một câu thời vận không tốt rồi hạ lệnh nhất định phải giấu kỹ chuyện này, tuyệt đối không được để Từ Ấu Vi nghe tiếng gió.

Bàn cờ giang sơn, Đế vương vô tình.

Chu Ninh Sâm cảm thấy có chút tiếc nuối.

Từ Yến Chu xứng là một cận thần tốt, một tướng quân uy phong, một đứa con hiếu thuận cũng là một huynh trưởng tốt, có lẽ tương lai cũng là một người chồng người cha tốt.

Đáng tiếc.

Đại Sở không cần một hoàng hậu xuất thân tướng phủ, hắn muốn có Từ Ấu Vi, cho nên Từ Gia nhất định phải dừng chân trong dòng chảy của lịch sử.

Hắn lừa gạt Từ Ấu Vi rằng người Từ gia vẫn còn sống, quanh co lòng vòng một hồi cuối cùng nàng vẫn biết sự thật. Nàng sống trong thâm cung, bị nhốt ở giữa bốn bức tường cung điện, thậm chí không thể đến Ngọc Khê Sơn để nhặt lại xương cốt của người thân.

Tất cả người nhà Từ gia không phải Chu Ninh Sâm tự tay giết chết, nhưng lại chết bởi Chu Ninh Sâm.

Cố Diệu muốn đem cốt truyện này thay đổi kết cục lại một lần.

Bọn chúng không phải muốn mai phục giữa đường sao?

Cuối cùng ai mai phục ai còn chưa biết đâu.

————

Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Cố Diệu đẩy chiếc xe đẩy bằng tay, bánh xe nghiền qua mặt đất khô vàng đầy cỏ dại, phát ra những tiếng cót két chói tai.

Nằm trên xe đẩy là một người mặc quần áo rách rưới, khuôn mặt nhợt nhạt, hai mắt nhắm chặt, chính là Từ Yến Chu.

Lư thị nắm tay Từ Yến Nam, cẩn thẩn đi theo.

Từ Ấu Vi một thân y phục giản dị, khom người đẩy xe cùng Cố Diệu.

Triệu Nghiễm Minh đi ở phía trước, Tiền Khôn theo sát phía sau.

Triệu Nghiễm Minh quay đầu lại, quát lớn: “Đi nhanh lên, chậm chạp như rùa biết lúc nào mới đến!”

Cố Diệu lau mồ hôi, hít sâu một hơi: “Quan sai đại ca, đã đi ba canh giờ rồi, có thể cho bọn ta nghỉ ngơi một lát không?”

Triệu Nghiễm Minh học theo sắc mặt của Lý Thành Chương: “Nghỉ ngơi? Các người cũng xứng được nghỉ ngơi? Các ngươi là tội phạm! Đi nhanh lên!”

“Thật xui xẻo mới ôm phải cái việc…Từ Yến Chu cũng đã sắp chết, ném quách vào rừng cho xong, còn mang theo làm chi thêm gánh nặng!”

Cố Diệu siết chặt tay đẩy, không nói một lời tiếp tục đi về phía trước.

Triệu Nghiễm Minh hừ lạnh một tiếng: “Thế nào, không thích nghe? Từ Yến Chu bây giờ là một phế vật!”

Mặc cho Triệu Nghiễm Minh lải nhải, nàng vẫn cúi đầu không nói một câu.

Càng đi về phía trước, tiếng xào xạc trong rừng càng lớn, Cố Diệu mơ hồ cảm thấy có người, lại không đoán ra có bao nhiêu tên.

Nàng lấy lại bình tĩnh, đẩy xe lên một con dốc nhỏ, chợt có mấy kẻ xông ra nhanh như chớp.

Tên cầm đầu kia là kẻ đã thấy ngày hôm qua, nói chuyện khá có trọng lượng, tên còn lại đang nhìn chòng chọc vào Từ Ấu Vi với vẻ đói khát.

Trong tay bọn chúng đều cầm đao, lưỡi đao lóe lên hàn quang sắc bén nhắm thẳng vào Cố Diệu.

Cố Diệu đếm, nếu không còn kẻ nào ẩn mình trong bóng tôi, thì tổng cộng có năm tên.

Nàng giả vờ làm cô nương yếu đuối: “Các ngươi là ai?”

Triệu Thạch cười hắc hắc hai tiếng: “Ngươi cần gì để ý đến bọn ta là ai, nhanh đem bạc giao ra đây!”

Cố Diệu che tay áo: “Các vị đại ca, có phải bọn ta đưa bạc sẽ được đi không?”

Triệu Nghiễm Minh rút kiếm ra: “Lớn mật! Bọn họ là trọng phạm triều đình, mấy tên thổ phỉ các người, chờ ta bẩm báo với thủ thành sẽ tróc nã các ngươi về quy án.”

Tên cầm đầu cười lạnh, một quyền hất bay Triệu Nghiễm Minh ra mặt đất, Triệu Nghiễm Minh phun ra một búng máu ngã ra đất bất tỉnh nhân sự.

Triệu Thạch một chân đạp Tiền Khôn bay ra hai mét.

Triệu Thạch chà xát tay muốn sờ mặt Từ Ấu Vi: “Hắc hắc, thả các người đi, làm sao có thể, tiểu nương tử da thịt mịn màng sẽ được mang về làm áp trại phu nhân!”

Từ Ấu Vi quay đầu tránh bàn tay của Triệu Thạch: “Ngươi cút!”

“Ha ha ha ha, còn trốn, đừng xấu hổ nha, theo gia sẽ có thịt ăn.”

“Ha ha ha ha ha, các ngươi nhìn đi! Còn xấu hổ đấy, ha ha ha!”

Triệu Thạch dùng lực đạp một phát lên xe đẩy tay: “Còn trông chờ vào Từ Yến Chu hả, hắn chính là một phế vật!”

Năm tên đang cười vui sướng, Cố Diệu đột nhiên cầm chủy thủ đâm vào ngực tên cầm đầu.

Từ Ấu Vi cũng theo sát, nàng từ từ nhắm hai mắt, tay phát run, đâm sâu vào một phát dùng lực nhổ ra, đâm vào rút ra rồi lại đâm vào.

Bàn tay ngọc ngà mảnh mai của mỹ nhân cầm cán đao, lưỡi đao còn cắm trong thân thê mình. Triệu Thạch trừng mắt nhìn lưỡi đao sắc rút ra, hắn phun một ngụm máu, chậm rãi ngã xuống đất.

Lư thị vội vàng che mắt Từ Yến Nam, run rẩy nhìn một màn đẫm máu trước mặt.

Phế vật trong miệng bọn chúng đột nhiên bật dậy, một kiếm giết chết một tên.

Bốn trong năm tên đã bị tiêu diệt trong nháy mắt, tên còn lại chưa kịp phản ứng.

Cố Diệu nghĩ, tên này hẳn đã sợ muốn chết, ba nữ nhân, một kẻ sắp chết sao lại có thể giết sạch bọn hắn.

Chu Ninh Sâm dám để cho Trần Hải chỉ dẫn theo hai thị vệ đến, lúc đó chẳng phải cũng cho rằng các nàng già yếu bệnh tật đều có, gặp chuyện kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay sao.

Cố Diệu không hề chớp mắt lấy một cái bổ thêm một đao vào Triệu Thạch, lại cắt đứt yết hầu của tên cuối cùng.

Máu tươi theo mũi đao nhỏ xuống, Cố Diệu như được sống lại lần nữa.

Chủy thủ trong tay Từ Ấu Vi rơi xuống đất, vang lên một tiếng thanh thúy, nàng lui về sau một bước: “Tẩu tẩu, muội…muội làm được rồi!”

Nàng không làm vướng chân, nàng đã bảo vệ người nhà.

Trong lòng Từ Ấu Vi sợ muốn chết, từ trước đến nay nàng căn bản chưa bao giờ đụng đến đao thương, nhưng hiện tại nàng dám cầm đao giết người.”

Từ Ấu Vi hít hít mũi, đôi mắt ướt át lóe sáng: “Tẩu tẩu…”

Cố Diệu xoa đầu nàng: “Ấu Vi rất tuyệt, rất lợi hại! Sau này có người dám bắt nạt muội, cứ làm như vừa nãy.”

Một tiểu cô nương tốt như vậy sao có thể lại để cho nam cặn bã bắt nạt!

Từ Ấu Vi dùng sức gật đầu: “Được, ta nghe tẩu tẩu.”

Lư thị thở dài, ánh mắt lại lộ ra hai phần vui mừng, như vậy cũng tốt, dù sao cũng dễ chịu hơn bị người khác kiềm chế. Bà xuất thân thư hương môn đệ, đối với đao kiếm vẫn luôn không thích, thời điểm sinh ra nữ nhi còn lo rằng lớn lên sẽ giống cha nàng, như một tiểu tử mạnh mẽ. May mắn từ nhỏ Ấu Vi đã yêu thích thi thư, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông. Nhưng đọc sách không thể cứu được bản thân, cũng không cứu được Từ gia. Bà buông bàn tay ra, Yến Nam tuy còn nhỏ nhưng cũng nên nhìn cảnh tượng này.

Từ Yến nam bị dọa mặt trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng mà nhìn, mấy kẻ này đều muốn khi dễ tẩu tử và tỷ tỷ của hắn, phải giết!

Từ Yến Chu ném đao xuống đất, hai người Triệu Nghiễm Minh cũng từ mặt đất đứng lên, giống như đã thương lượng trước đó.

Cố ý chọn giận bọn chúng động thủ, sau đó giả bị ngất đi để làm giảm sự đề phòng của bọn chúng, chờ thời điểm thích hợp nhất sẽ ập đến một kích.

Cố Diệu có chút áy náy: “Hai người các ngươi không sao chứ?”

Hai người đồng thời lắc đầu: “Không có việc gì.”

Cố Diệu lại hỏi Từ Yến Chu: “Huynh có sao không, vết thương không vị vỡ ra chứ?”

Từ Yến Chu: “Không sao, nàng đừng lo lắng.”

Lúc này mới chỉ có hai tên, Từ Yến Chu chỉ hận bọn chúng chết quá nhanh, chết quá thoải mái.

Cố Diệu thấy sắc mặt Từ Yến Chu vẫn ổn, cũng không nhiều lời: “Trước tiên đem xác mấy tên này chôn đi.”

Nhưng trước khi chôn phải cướp sạch bạc trên người bọn chúng.

Từ Ấu Vi thấy nhưng không thể trách, ngồi xổm xuống cùng tìm với Cố Diệu.

Lư thị thở dài một hơi: “A Diệu, việc soát người này cứ để cho Yến Chu làm đi thôi.”

Sao có thể để hai nữ nhân lục lọi trên người nam nhân được chứ.

Cố Diệu sửng sốt một lúc rồi lắc đầu: “Mẫu thân, vẫn nên để con làm đi.”

Nàng tìm ra được rất nhiều bạc vụn, cón có mấy tấm ngân phiếu và một tấm lệnh bài bằng vàng tinh xảo, nàng đưa lệnh bài cho Từ Yến Chu nhìn: “Huynh biết cái này không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương