Linh hồn tựa như bị kéo vào trong lửa mà thiêu nướng, sắp bị chia năm xẻ bảy, đột nhiên lại như rơi xuống một một dòng sông băng cực kỳ lạnh lẽo.

GIá lạnh hóa đau đớn, xâm nhập tứ chi và xương cốt, khiến cho thần kinh cũng tê liệt.

Tôi ở trong cái loại giày vò nước sâu lửa nóng này mà chìm chìm nổi nổi, đau không muốn sống.

Không biết lúc nào, trong thế giới hỗn độn xuất hiện một tia sáng.

Thống khổ và giày vò như hình với bóng biến mất hoàn toàn, năng lượng liên tục không dứt rót vào trong huyết mạch, tứ chi lạnh băng bắt đầu hồi phục trở lại.

Toàn bộ độc trong cơ thể đã biến thành thứ hữu dụng với tôi rồi.

Tôi mở mắt ra, thích ứng một lát với ánh sáng, lại phát hiện ra bản thân đang ở trên chiếc giường trong túp lều tranh.

Tạ ơn trời đất, ngày đó Mộ Tầm không chôn tôi xuống đất.

Tôi cử động khiến cho Tiểu Mặc bên gối tỉnh dậy.

Cậu nhóc ngơ ngác nhìn tôi mấy giây, sau đó khóc lóc run rẩy gọi tiếng: “Sư phụ!”

“Hức hức hức hức, không phải người chếc rồi sao, hức hức… Tiểu Mặc rất nhớ người.”

Tên tiểu tử này, đúng là không biết nói chuyện.

Tôi ôm cậu nhóc vào trong lòng, kiểm tra vết thương trên người nhóc thì phát hiện ra đã khỏi gần hết rồi.

Tôi thở phào một hơi, “Bởi vì sư phụ quá nhớ Tiểu Mặc, cho nên lại sống rồi.”

“Thật vậy sao?” Cậu nhóc run rẩy hỏi, ánh mắt đơn thuần nhìn vào tôi.

Tôi không có gánh nặng tinh thần nào mà gật đầu.

“Đứa nhóc kia, lại kêu cái gì?!” Giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào.

Mộ Tầm ngây ngốc nhìn chằm chằm tôi, thời gian giống như đã ngừng lại vậy.

Hắn ta có hơi lúng túng mà đứng bên cửa, trong mắt là vẻ không tin nổi.

Đôi mắt đào hoa có hơi sưng lên, dưới mắt là vẻ xanh xao mệt mỏi. Ba ngày không gặp, trông hắn trở nên xanh xao rất nhiều.

“Mộ Tầm, ta…”

Còn chưa nói xong, tôi đã bị Mộ Tầm ôm chặt vào lòng, lực mạnh đến nỗi như muốn khảm tôi vào trong máu thịt.

Giọng nói bên tai căng chặt, “Thanh Nhi, nàng quay về rồi.”

Tôi do dự trong giây lát, sau đó an ủi mà vỗ vỗ nhẹ lên lưng hắn.

Giây tiếp theo, cằm tôi bị nhấc lên, đôi môi ấm nóng dán lên môi tôi. Tôi trừng to mắt, khoang mũi bị hơi thở của Mộ Tầm chiếm cứ.

Nụ hôn này trúc trắc, thậm chí còn có chút lỗ mãng vội vàng.

Trong não tôi trống rỗng, tôi ở thế bị động mà nhận lấy nụ hôn.

Thẳng tới khi Tiểu Mặc đang chen ở giữa hai người chúng tôi lớn tiếng nói: “Sư phụ. hai người đang làm gì đó, con sắp ngạt chớt rồi, cứu mạng!”

Mộ Tầm mới thả tôi ra, khóe mắt nhuộm màu đỏ nhạt, “Sau này đừng lấy mạng của mình ra đùa cợt.”

Mặt tôi đỏ ửng, ngây ngốc gật đầu.

Dùng khi dùng độc tẩy cốt, kinh mạch toàn thân tôi đã được đả thông không ít, tựa như có tiềm năng đột phá.

Tôi nói cho Mộ Tầm ngọn nguồn câu chuyện.

Hắn và Tiểu Mặc một ma một xà, trong mắt toàn là vẻ căm hận, nắm chặt lấy tay tôi.

“Tên Mộc Huyền Thanh đó, đến cả súc sinh cũng không bằng.” Khuôn mặt Mộ Tầm lạnh lẽo, mắng Mộc Huyền Thanh.

Tiểu Mặc không biết mắng người, cũng không biết “súc sinh” là cái gì, chỉ biết giận dữ mà gật đầu theo.

“Thanh nhi, nàng có muốn báo th.ù?”

“Ừm.” Tôi đối diện với đôi mắt của Mộ Tầm, “Tất cả việc ta làm đều vì muốn trả thù.”

“Ta làm cùng nàng.” Hắn trịnh trọng nói.

“Sư phụ, còn có con, con cũng làm cùng người. Gần đây Tiểu Mặc chăm chỉ tập luyện, chắc chắn sắp tới sẽ cắn chếc cái tên Mộc gì đó kia.”

Mộ Tầm búng vào đầu Tiểu Mặc, ghét bỏ nói: “Được rồi đó, ngươi mà chăm chỉ tập luyện? Ngày ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn.”

“Ta, ta đâu có! Sư phụ đừng nghe hắn nói bừa!”



Mảnh đất cằn cỗi nào đó trong tim tựa như hạn hạn gặp được mưa. Sáu năm không có nơi dựa dẫm, một mình lang thang, hiện giờ cuối cùng cũng có một nơi nước cạn có thể lưu lại.

Tôi nói một câu ở trong tim: “Cảm ơn.”

12.

Bởi vì nhất định phải phi thăng thành tiên, Mộc Huyền Thanh tốn công tốn sức và chuẩn bị rất lâu. Cuối cùng, hắn cũng lấy được tư cách cử hành đại hội Tiên Minh lần này.

Ngoài mặt nói rằng đây là cơ hội để các tiểu bối từ các môn phái bộc lộ tài năng, thực ra lại là tính cho bản thân phi thăng vào hôm nay, thể hiện uy phong của Dược Vương Tông trước mặt các môn phái.

Chỉ đáng tiếc tôi chạy rồi, hắn không có cơ duyên phi thăng được, đại hội Tiên Minh này lại không kịp hủy bỏ.

Mộc Huyền Thanh mặc một thân áo trắng. Tuy sắc mặt u ám, ẩn ẩn lộ ra vẻ không vui, nhưng hắn vẫn ra vẻ uy nghiêm đạo mạo.

“Hôm nay Dược Vương Tông có được tư cách tổ chức Tiên Minh đại hội lần này, Mộc mỗ vô cùng cảm kích…”

Lời còn chưa nói hết, một lưỡi kiếm mạnh mẽ giáng xuống dữ dội, áp bức khiến hắn ta liên tục lùi về sau, mái tóc của hắn cũng bị cắt xuống.

Sợi tóc rơi xuống đất, mái tóc dày của Mộc huyền Thanh chỉ còn lại vài sợi như chó gặm, trông giống như một kẻ đ.iên đ.iên k.hùng k.hùng.

Mộ Tầm thu hồi Vô Song kiếm, đắc ý mà cười cười với ta.

Trong thấy ta, trong mắt Mộc Huyền Thanh lộ vẻ vui sướng, sau đó lại được bao phủ bởi vẻ tàn khốc.

Hắn ta giấu cảm xúc trong mắt đi, oai phong lẫm liệt nói: “Nghiệt đồ, ngươi trộm đi pháp bảo của phái ta thì thôi, lại còn cấu kết với người trong ma tộc phá hoại đại hội Tiên Minh, đúng là tội ác tày trời!”

Tôi thật sự bội phục khả năng đảo lộn trắng đen của Mộc Huyền Thanh. Sự tình đã đến nước này, hắn vẫn còn có thể hồ ngôn loạn ngữ trước mặt người khác.

“Thật không có mặt mũi.” Mộ Tầm bảo vệ ta ở phía sau, đối mặt với Mộc Huyền Thanh mà mắng hắn.

Tiểu Mặc cũng “rắn cậy gần nhà”, nói theo: “Thật không có mặt mũi!”

Một người môn phái đã gọi kiếm đến, “Tên ranh con ma tộc to gan, còn dám gây rối ở Tiên Minh đại hội, còn không mau giơ tay chịu trói.”

Mộ Tầm cầm Vô Song kiếm mà tấn công trực diện. Một đường gian khổ luyện tập, hắn đã tăng tiến không ít, chẳng hề tốn sức đã dùng kiếm hạ gục được người kia.

Vẻ hổn hển nhớn nhác của Mộc Huyền Thanh in sâu vào trong mắt tôi, tôi lạnh giọng chất vấn hắn: “Ngươi nói ta trộm pháp khí của ngươi, vậy ngươi có thể nói là loại pháp khí nào không? Có dám mở Tàng Bảo Các của ngươi ra đối chất, xem rốt cuộc có mất hay là không không?”

“Ngươi vì ham muốn cá nhân mà tu luyện tà ma ngoại đạo, mấy chục năm nay đều lấy người sống ta thử độc, tàn hại vô số tính mạng của con người, dựa vào việc hút máu thịt của dược nhân để tăng trưởng tu vi. Mộc Huyền Thanh, trông ngươi giống như có tấm lòng rộng mở, nhưng sự thật thì hôi thối bất kham!”

“Các vị có biết, vì sao Dược Vương Tông tạo ra nhiều linh dược diệu thảo không? Tôi nhìn về phía đám đông, “Đó là vì Mộc Huyền Thanh dùng máu thịt của người sống tưới dẫn đó!”

Một lời kinh động tứ phía, đám đông lặng ngắt như tờ trong khoảnh khắc, sau đó nghị luận nổ ra, vô số cặp mắt nghi ngờ và chất vấn nhìn về phía Mộc Huyền Thanh.

Mộc Huyền Thanh lại cười, “Các môn phái giao hảo bao năm với Dược Vương Tông, tất cả đều hiểu rõ lý lẽ, sao lại đi tin lời nói bừa bãi của tiểu nha đầu này? Huống hồ cô ta và con của Ma Vương còn cùng đi đến đây, trong lòng có dự tính gì, các vị nên biết được rõ.”

“Nếu ai giúp Dược Vương Tông bắt được nghiệt đồ kia, Dược Vương Tông sẽ thưởng bốn ngàn linh thạch, còn miễn phí đan dược tăng tiến tu vi trong một năm.”

Hắn dứt lời, ánh mắt của những người khác liền hướng về phía tôi.

Không biết là ai hét lên một câu: “Cô ta yêu ngôn hoặc chúng, mọi người đừng có cả tin!”

“Đúng vậy, thời khắc này các môn phái chúng ta nên đồng lòng với nhau!”

Tôi nghe mà chỉ cảm thấy nực cười.

Khi những kẻ đạt được lợi ích đối diện với chân tướng đẫm máu, bọn chúng sẽ tự che mờ hai mắt của mình lại, tiếp tục tin tưởng sự giả dối đem lại lợi ích cho bọn chúng.

Dù gì bọn chúng cũng tự an ủi mình: Trên thế giới này luôn phải có người làm vật hy sinh, vận mệnh chỉ như thế mà thôi.

Người xông lên càng lúc càng nhiều, cho dù Mộ Tầm có lợi hại hơn nữa, lúc này cũng chẳng thể phân thân ra được.

Tôi khó khăn né được một đòn, khi quay đầu lại bắt gặp ánh mắt hoảng loạn của Mộ Tầm.

“Thanh Nhi, phía sau!”

Tôi quay lại, chỉ thấy ánh sáng của lưỡi kiếm chém xuống, rõ ràng là muốn lấy mạng tôi.

Tôi không kịp tránh, vô thức nhắm mắt lại, nhưng sự đau đớn trong tưởng tượng không hề đến.

Mở mắt ra, một bóng hình quen thuộc đã chắn trước tôi.

Hắn dùng một tay đỡ lấy đòn chí mạng này.

Thanh kiếm xoay vòng, nhẹ nhàng linh hoạt hất bay người kia đi.

“Cô nương, không sao chứ?”

Là Tiêu Lâm!

“Thanh Nhi, không sao chứ?!” Mộ Tầm xông đến, thần sắc căng thẳng.

Tôi mỉm cười an ủi hắn: “Không sao.”

Sau đó quay đầu hỏi: “Tiêu Lâm, sao ngươi lại ở đây?”

Tiêu Lâm cầm kiếm, dáng người cao thẳng, trường kiếm trong tay di chuyển thuần thục, biến hóa khôn lường, lộ ra sát ý lạnh như băng tuyết.

Mới qua một tháng, hắn đã hiểu thấu bản mật tịch đó!

Hắn lại đánh lui một người, “Chuyện này lát nữa hãy nói!”

Ba người chúng tôi liên thủ, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong.

Trong đám người có kẻ hét lớn: “Tiêu Lâm, Ngạo Tuyết Thập Tứ kiếm trong tay ngươi tinh xảo tuyệt mỹ, không ai sánh bằng. Trước đây ta kính trọng ngươi, nhưng giờ ngươi lại giúp yêu nữ này!”

Trong mắt Tiêu Lâm quét qua vẻ khó chịu, “Trước kia ta cũng kính trọng tu chân giới tôn sùng chính nghĩa và công bằng. Hôm nay lại chưa làm rõ trắng đen đã ỷ đông hiếp yếu, muốn dồn người khác vào chỗ c.hết.”

“Hai người họ vốn không làm chuyện thương thiên hại lý gì, các người lại không phân rõ phải trái, vì một chút lợi nhỏ mà hợp lại tấn công họ.”

“Đây chính là đạo mà các người tu sao?”

Người kia không nói nên lời, những người khác cũng câm như hến.

“Ta bị ép làm Dược nhân cho Mộc Huyền Thanh sáu năm, hôm nay đến đây, cũng chỉ muốn cầu có được công đạo.” Tôi nhìn sang những người được gọi là người tu chân kia, “Nếu chư vị không tin, vậy thì đi đến chỗ trú của Mộc Huyền Thanh. Hắn ta có một mật thất dưới đất, nơi đó nhốt rất nhiều dược nhân, để ông ta thử độc.”

Mọi người do dự, Mộc Huyền Thanh mắt thấy chuyện sắp không xong thì nghiến răng, bay lên phía trước muốn tóm lấy tôi.

Mộ Tầm ôm chặt eo tôi, ôm tôi vào lòng bảo vệ.

Trường kiếm xoay chuyển, cuối cùng kề trên cổ của Mộc Huyền Thanh.

Mộc Huyền Thanh đột nhiên nở nụ cười hung ác rồi phất tay áo, một đống bột nhỏ không thể thấy xuất hiện trong không khí.

Trong lòng tôi cảm thấy không ổn: “Là độc, mau ngưng thần bế khí!”

Có vài tu sĩ chưa phản ứng lại, trúng độc mà mất mạng ngay tại chỗ.

Mộ Tầm cắt đứt gân tay gân chân của Mộc Huyền Thanh, “Đến cả đồng môn hắn cũng g.iết, các người còn tin hắn ta?”

Các tu sĩ quay sang nhìn nhau, người nào cũng lộ vẻ ngượng nghịu lúng túng, trong chốc lát không ai dám nói chuyện.

Bởi vì trước mắt là Mộc Huyền Thanh như kẻ đ.iên loạn lăn lộn dưới đất, thật sự khiến cho bọn họ không thể nào tin tưởng vào ông ta nữa.

Hai mắt Mộc Huyền Thanh đỏ thẫm, hung ác mà nhìn tôi: “Tên tiện nhân ngươi, ta nên g.iết ngươi sớm mới đúng. Phải ăn thịt ngươi, uống máu của ngươi!”

Mộ Tầm chán ghét mà đạp vào ngực Mộc Huyền Thanh.

“Các ngươi cản trở ta thành tiên, ta sẽ cho các ngươi phải chế.t thê thảm!”

Hiện giờ mọi chuyện đã kết thúc, ông ta đã tức đến triệt để phát đi.ên.

Nhìn bộ dạng đ.iên khùng của hắn ta, tôi tự cắt cổ tay của chính mình cho máu chảy xuống.

“Mộc Huyền Thanh, không phải ngươi muốn uống máu của ta sao?”

Mộc Huyền Thanh ngay lập tức như chó đói gặp được thịt, hắn từ dưới chân Mộ Tầm mà giãy giụa, bò đến trước mặt tôi, trong ngữ khí mang theo vẻ khất cầu:

“Máu, máu… Xin ngươi, cho ta máu…”

Hắn ta dùng lưỡi liếm vết máu dưới đất, phát ra tiếng cười quái dị, líu ríu trong miệng: “Thành tiên, thành tiên, ta sắp thành tiên rồi…”

“Hahahahaha, ta sắp thành tiên rồi, trở thành vị tiên nhân đầu tiên của Dược Vương Tông!”

Ông ta ngẩng đầu nở nụ cười điê.n r.ồ. Dáng vẻ này khiến những vị tu sĩ trước đó đều không thể nhìn nổi, chán ghét mà quay đầu.

Đột nhiên, khuôn mặt Mộc Huyền Thanh ta bắt đầu trở nên già đi, chớp mắt đã trở thành dáng vẻ của người hơn trăm tuổi.

Ông ta nâng chiếc răng rụng trên tay, khuôn mặt đầy nếp nhăn choáng váng: “Linh lực của ta, linh lực của ta đâu…”

“Tiện nhân, ngươi đã làm gì với ta?!”

Tôi nhún nhún vai, “Không phải là tự ngươi muốn uống máu của ta sao?”

Tôi lại đổi đề tài: “Ồ, nhớ ra rồi, ta chỉ tìm về Hàn Âm Thảo và Phệ Viêm Đan, luyện thành thuốc độc rồi uống mà thôi.”

“Sao vậy, không chịu nổi?” Tôi ra vẻ kinh ngạc hỏi ông ta.

Mộc Huyền Thanh ôm chân tôi, hàm hồ mà hét lên một câu “Cứu ta”.

Tôi đạp hắn một đạp, “Khi ngươi dùng những người vô tội đó để thử độc, đã từng nghĩ sẽ tha cho họ một mạng chưa?”

Trong ánh mắt kinh hoàng của hắn toàn là băng sương, từng tấc từng tấc da thịt nứt ra như đất khô, dòng máu tanh hôi chảy ra, ông ta kêu la thảm thiết, tan thành một vũng máu.

Tôi đây không chỉ cần công đạo, mà còn cần ông ta đền mạng.

13.

Dược nhân của Dược Vương Tông được cứu ra ngoài, mà Dược Vương Tông trở thành tai tiếng của giới Tu Chân, người người đều khịt mũi coi thường.

Tiêu Lâm cầm kiếm, một tháng không gặp, hắn ta đã hoàn toàn mất đi vẻ ngây ngô.

“Thanh Nhi cô nương, đã rất lâu không gặp, lần trước từ biệt, còn chưa kịp hỏi cả họ tên của cô.”

Mộ Tầm ở bên cạnh hừ lạnh một cái, làm bộ học theo, “Thanh Nhi cô nương.”

Tiêu Lâm không hiểu vì sao người này lại có địch ý với mình, “Vị huynh đài này là?”

Tôi dùng cánh tay chạm chàm vào Mộ Tầm đang không vui kia, nở nụ cười giảng hòa: “Ngươi đừng để ý hắn, ta họ Kỷ, ngươi tùy ý xưng hô với ta là được rồi.Hôm nay đã tạ ngươi ra tay tương trợ.”

Tiêu Lâm cũng không tự nhiên, chỉ nói: “Ra tay giúp đỡ, không bằng việc ban đầu cô nương đưa tay cứu giúp Tiêu mỗ. Tiêu mỗ nghe theo chỉ điểm của cô nương, đến Vọng Xuân Cốc, lấy được mật pháp còn sót lại của người đời trước. Hôm nay biết được một chút công phu, thật sự phải cảm tạ cô nương.”

“Khiêm tốn rồi, kiếm pháp của ngươi rất lợi hại.”

Tay của tôi bị bóp lấy, quay đầu thì liền nhìn thấy ánh mắt không vui của Mộ Tầm.

Nhớ ra gì đó, tôi lấy chiếc còi ngọc đeo trên cổ xuống, trả cho Tiêu Lâm.

“Không, cô nương vẫn nên nhận lại đi, đây là chút tâm ý của Tiêu mỗ.” Tiêu Lâm xua tay, ánh mắt sáng rực.

Tôi nhấc mười ngón tay đang đan chéo vào nhau của mình và Mộ Tầm lên, lắc lắc, “Ta sợ bạn lữ của mình ghen, haizz, ngửi thấy mùi chua thật.”

Tiêu Lâm liền hiểu ra, sau đó mỉm cười. “Là tôi lỗ mãng rồi.”

Sau khi cáo biệt với Tiêu Lâm, tôi nắm tay Mộ Tầm bước đi.

“Sao không nói gì vậy?” Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của chàng, cùng với bên tai màu đỏ thẫm.

“nàng nói bạn lữ, là thật sao?” Chàng ngây ngốc hỏi.

Tôi cười “phụt” một tiếng, trêu chọc: “Không muốn là thật thì thôi.”

Ngay sau đó, một cái bóng đổ xuống, đôi môi mềm mại ấm nóng dán lên môi tôi.

“Ta muốn.” Mộ Tầm nói, “Nàng đừng có nuốt lời.”

……………

Phiên ngoại:

Mộ Tầm hợp nhất các trung thần.

Sau khi kết liễu Mộ Vấn Dị, chàng trở thành vua của ma giới, còn ta trở thành vị ma hậu đầu tiên là con người.

Ngày đại hôn, Mộ Tầm ôm ta và nói bên tai:

“Lúc đó ta biết nàng đang lừa ta, thật ra lần làm chuyện đó với ta là lần đầu tiên của nàng.”

Tôi kinh ngạc, “Sao chàng biết?”

Chàng đè thấp giọng nói, tôi nghe xong thì nhanh chóng đỏ bừng mặt, đánh vào ngực chàng ấy một cái.

“Cẩn thận ta “độc” chếc chàng!”

“Đáng sợ quá đi.”

(Kết) 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương