Cũng may không phải tự mình vào, Đoàn Lăng xem ra không sợ tí nào, điều này khiến cậu có cảm giác yên tâm phần nào. Nhưng mà cậu đã quên rằng, người mà cậu đi theo là nhân vật chính.

Là nhân vật chính đi đến đâu đều khiến cho người ta phải thèm muốn, ở trong ngôi nhà ma, hắn cũng sẽ trở thành tâm điểm trong mắt “chúng quỷ” y như vậy, thậm chí còn chưa bước vào ngôi nhà ma thì đã có không ít “quỷ” đứng trước cửa sổ len lén chú ý đến hắn.

Với tư cách là bạn trai của Vạn người mê, và cũng bởi Đoàn Lăng nổi danh là hung thần ác sát, nên ở ngoài kia, cậu không thực sự bị chĩa mũi nhọn vào nhiều lắm.

Nhưng lúc này, trong môi trường tối tăm, Tạ Ninh hoàn toàn cảm nhận được sự sợ hãi khi bị nhắm tới.

Khi có thứ gì đó đột nhiên nắm lấy cổ chân cậu, lông tơ cả người dựng hết lên, cậu sợ hãi gào lên nhào thẳng tới trên người Đoàn Lăng, có tốt tính hơn nữa cũng suýt thì chửi bậy.

“Có! Có ma bắt tôi!!!”

“…”

Đoàn Lăng bị đ.â.m sầm loạng choạng một cái, nhìn xuống hai cánh tay đang ôm chặt lấy eo hắn, trong mắt đầy sự nghi ngờ và suy nghĩ.

Sợ đến mức thành cái đức hạnh này mà lại nhất định muốn đi ngôi nhà ma, điều này không còn giải thích được bằng cách hiểu thông thường nữa rồi.


“Cậu vào đây là để thông họng đấy à?”

Tạ Ninh tựa trán vào sau lưng hắn, thậm chí còn không dám nhìn xuống: “…Xúc động nhất thời, nó, nó vẫn đang túm tôi!”

Cùng với lúc cậu nói, chiếc bàn giải phẫu bên cạnh bất chợt rung chuyển dữ dội.

Tạ Ninh hít một hơi lạnh, chỉ hận không thể chui vào người Đoàn Lăng để trốn tránh hiện thực, lúc này thì nào còn nhớ được chia hay không chia tay nữa!

Tấm lưng áp chặt vào hơi ấm của người khác không chừa lấy một kẽ hở, thân thể của đối phương run rẩy không ngừng, thật giống như một chú thỏ con bị hoảng sợ.

Nét mặt Đoàn Lăng hơi cứng đờ, ánh đèn quỷ dị vừa lúc che đi biểu cảm không tự nhiên.

“Bỏ tay ra.”

Sau một cuộc vật lộn giữa lý trí và cảm tính, Tạ Ninh ngập ngừng nới lỏng tay.

“Đệt!”

Đạp một phát vào cái bàn mổ đang rung lắc, Đoàn Lăng lạnh lùng nói: “Mẹ mày đừng có lắc nữa, không bỏ tay ra để giữ lại báo tai nạn lao động à?”

Vừa dứt lời, cái bàn mổ vốn đang cọt kẹt ầm ầm lắc lư không ngừng bỗng chốc ngừng chuyển động, cái tay túm cổ chân Tạ Ninh cũng rụt lại ngay lập tức.

Tạ Ninh: “…!” Thế mà cũng được à?

Suốt quãng đường sau đó, cậu cứ rụt rè nấp sau Đoàn Lăng. Những con quỷ chanh chua chỉ nhằm mỗi mình cậu mà hù dọa, mỗi khi nhân vật chính quay ra nhìn thì lũ quỷ đều sẽ rất ăn ý lẩn đi, ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Vẽ thành quỷ hết cả rồi mà vẫn còn nghĩ cách tạo ấn tượng tốt trước mặt nhân vật chính cơ à?!


Phân biệt đối xử kiểu gì đây!

Càng về sau, cái lỗ tai của Đoàn Lăng như sắp bị điếc vì tiếng la hét của cậu.

“Đừng ầm ĩ nữa!”

Tạ Ninh cũng đâu muốn hét to, cổ họng cậu bị đau rát, sau mấy lần vỡ giọng cũng khàn cả tiếng rồi.

Khi mà cái tay trong bức tranh trên tường lại thò ra lần nữa khiến cậu hoảng đến mức hét lên một tiếng, Đoàn Lăng bất chợt quay đầu lại.

Tạ Ninh tưởng hắn sẽ nổi giận, đang định nhắm mắt nghe mắng thì trước mắt bị bóng tối bao trùm, có lòng bàn tay ấm áp phủ lên.

“Sợ thì đừng nhìn!” Giọng nói nhẫn nhịn của Đoàn Lăng vang lên bên tai: “Cậu lên cơn gì lại muốn chơi cái này?”

Che mắt Tạ Ninh mấy giây, cái trừng mắt đầy hung ác đến mức cái tay trắng ởn trong tranh phải xấu hổ rụt về, Đoàn Lăng mới thả tay ra, cởi mũ trên đầu xuống đội cho cậu.

Nhìn đến hành lang sâu hun hút không biết còn kéo dài bao nhiêu ở đằng trước, trên mặt Đoàn Lăng thoáng lướt qua một vẻ bất đắc dĩ.

Vành mũ được kéo xuống thấp hơn, và lần này không phải cổ tay bị kéo đi nữa, mà là bàn tay.

“Cúi đầu, đi theo tôi.”




Tạ Ninh thấp thỏm di chuyển từ trong ngôi nhà ma ra đến ngoài, đã là 20 phút sau.

Đây là kết quả của việc nhắm tịt mắt trong suốt quãng đường, chứ không thì chưa biết chừng sẽ phí cả tiếng ở trong đó mất.

Kế hoạch thất bại hoàn toàn, không làm địch bị thương mà tự tổn hại trăm triệu lần.

“Hét cho đã chưa?” Đoàn Lăng hỏi. Nhớ lại mấy hành động vừa rồi, Tạ Ninh hơi hơi lúng túng.

“Trò này không hề dành cho người chơi mà…”

Cậu yếu ớt trách cứ, định lấy nước trong cặp ra uống cho nhuận họng.

Ngón tay lạnh ngắt còn chưa kịp ấm, cặp sách bịch bịch rơi xuống đất, quyển sổ nhỏ rớt ra từ chỗ khóa kéo đã mở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương