Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường
-
104: Ngoại Truyện 02
Tác giả: Liên Sóc
Biên tập: Christine
Vào ngày đầu tiên ở trường đại học, Cảnh Từ và Doanh Kiêu đã gây một cuộc náo loạn nho nhỏ.
Giá trị nhan sắc của họ quá cao, trên gương mặt không hiện rõ vẻ háo hức và thấp thỏm khi bước vào trường đại học như những sinh viên năm nhất khác.
Lên đại học ký túc xá quen thuộc, thong dong nhàn nhã, vô cùng bắt mắt trong đám đông.
Khiến các đàn chị khóa trên vốn đang mắt sáng lên chờ dẫn đường phải đấm ngực giậm chân thở phì phò, vất vả mãi mới có hai mỹ nam đến, sao lại không có cơ hội trò chuyện vài câu rồi thuận tiện xin wechat chứ?!
Cũng không biết ai đã lén chụp ảnh cả hai và đăng lên diễn đàn của trường, ngay lập tức bùng nổ bàn luận.
Các sinh viên thần thông quảng đại nhanh chóng đào ra, một trong hai người học chuyên ngành kinh tế ứng dụng thuộc Học viện Quản lý Quang Hoa(1), người còn lại học chuyên ngành Toán học.
Không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học mà được tuyển thẳng, còn từng đạt huy chương vàng Olympics quốc tế, người này lợi hại hơn người trước.
(1) Guanghua School of Management (北京大学光华管理学院) Học viện Quản lý Quang Hoa: Trực thuộc Bắc Đại, chuyên kinh tế tài chính thương mại.
Muốn mặt có mặt, muốn tiền đồ có tiền đồ.
Thế là, còn chưa huấn luyện quân sự, Cảnh Từ và Doanh Kiêu đã được thêm wechat không biết bao nhiêu lượt.
“Cảnh thần, duyên nữ sinh không tệ nhỉ.” Một lần nữa trông thấy thông báo yêu cầu thêm bạn trên sổ địa chỉ wechat của Cảnh Từ, Doanh Kiêu nhướng mày, nửa cười nửa không, “26 người…”
“Không phải, có một số là bạn học cùng lớp.” Cảnh Từ lần lượt nhấp vào và đọc từng cái một, quen thì đồng ý, không quen thì dứt khoát từ chối.
Xưa nay cậu không bao giờ bỏ qua bất cứ ai thêm mình trên wechat, đều chọn từ chối.
Bằng cách này, những người phía bên kia sẽ hiểu rõ ý cậu, cũng sẽ không kỳ vọng gì nữa.
Doanh Kiêu một tay vén rèm nhà ăn, tay kia giơ về phía Cảnh Từ: “Đưa điện thoại cho anh.”
Cảnh Từ làm theo không cần suy nghĩ.
Doanh Kiêu không kìm được nụ cười, gõ ngón tay lên màn hình hai lần, lưu hình đại diện wechat của mình rồi gửi vào điện thoại Cảnh Từ.
“Ảnh đại diện này thế nào?” Doanh Kiêu đưa màn hình đến trước mắt Cảnh Từ và hỏi: “Anh mới đổi, cũng đổi luôn cho em nhé?”
Cảnh Từ nhìn kỹ nó, lập tức mỉm cười.
Hình ảnh rất đơn giản, trên nền trắng có ba chữ: Có người yêu.
Nét chữ rất quen thuộc, trông giống được viết bởi Doanh Kiêu.
“Được.”
“Cmn anh cũng không tin.” Doanh Kiêu nghiến răng nghiến lợi, “Thế này mà vẫn còn có người thêm wechat.”
Sau khi cả hai đồng thời đổi avatar, quả thực có ít người yêu cầu thêm bạn bè, nhưng là vẫn có.
Mãi đến khi cảnh Doanh Kiêu bôi thuốc cho Cảnh Từ được chụp lại, nó mới tuyệt tích.
Nắng gắt mùa thu năm nay vô cùng chói chang, da Cảnh Từ khá mỏng, vô tình bị cháy nắng trong quá trình huấn luyện quân sự.
Trên má phải đỏ rực một vết, sờ vào thấy đau.
“Sao lại cứng đầu như vậy,” Dưới bóng cây, Doanh Kiêu ôm mặt cậu, vừa tức giận vừa đau lòng: “Không phải thỉnh thoảng lười biếng trong thời gian huấn luyện quân sự là rất bình thường à, chỉ mỗi em hăng hái thôi.”
“Không sao đâu.” Cảnh Từ hơi nghiêng đầu để hắn dễ dàng bôi thuốc cho mình: “Mấy ngày nữa là khỏi thôi.”
Doanh Kiêu nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên vết thương của cậu, cười nhạo, “Thế cũng được, huấn luyện viên của các em không phát cho em bông hoa hồng nào hả?”
“Anh.” Cảnh Từ biết hắn lo lắng, hiền hòa nói: “Thật sự không nghiêm trọng đâu, ba ngày nữa vết tích nhất định sẽ biến mất.”
“Biết hay đấy.” Doanh Kiêu xoa đầu cậu một cái, cất thuốc mỡ đi: “Được rồi, trở về đi, các em sắp tập hợp rồi.
Sau khi giải tán thì chờ anh ở đây, anh tới tìm em.”
“Ừ.”
Mặc dù tương tác giữa hai người là điều phổ biến giữa những nam sinh có mối quan hệ thân thiết, nhưng ánh mắt của Doanh Kiêu đang nhìn Cảnh Từ không lừa được bất cứ ai, đặc biệt là dưới camera độ nét cao, sự dịu dàng và tình cảm ẩn chứa bên trong rõ mồn một.
Bức ảnh vừa được đăng tải đã làm tan nát không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Tuy không còn phiền não luôn được yêu cầu kết bạn, song thỉnh thoảng cũng sẽ có người nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ.
Doanh Kiêu và Cảnh Từ không quan tâm, năm cấp ba bọn họ còn chẳng sợ chứ đừng nói đến đại học.
Hai người muốn làm gì thì làm, lên lớp thì bận việc riêng, không có lớp thì dính chặt vào nhau, hoặc đi phòng tự học hoặc ra ngoài để thư giãn.
Tháng ngày chậm rãi chảy xuôi về phía trước, ba năm trôi qua trong nháy mắt.
Sinh viên mới liên tục nhập học, xung quanh người đến người đi, nhưng hai bọn họ không hề thay đổi.
Trong khoảng thời gian này, Cảnh Từ đã giành được tất cả các học bổng mà mình có thể nhận được, thành công đã trở thành niềm yêu thích của các giáo sư.
Vị giáo sư già nọ thậm chí còn đề cập đến nghiên cứu sau đại học với cậu khi cậu chỉ là một sinh viên.
Mặt khác, kể từ dịp nghỉ hè năm thứ hai, Doanh Kiêu đã đi thực tập ở CICC(2).
Hắn làm việc chu đáo kỹ lưỡng và rất nhạy bén về tài chính, các lãnh đạo ban ngành đã nhiều lần ngầm nói với hắn rằng, đề nghị hắn ở lại luôn sau khi tốt nghiệp.
(2) CICC/China International Capital Corporation: Trung tâm thông tin tín dụng quốc gia
Hai người sống trong trường vào năm thứ nhất và năm thứ hai.
Tới tận năm thứ ba, họ chuyển ra khỏi ký túc xá và bắt đầu sống chung.
Có một ngày, Doanh Kiêu tan làm buổi tối, không về nhà mà đến trường đón Cảnh Từ trước.
Đã nghỉ được một thời gian, song Cảnh Từ đang theo nhóm giáo sư nghiên cứu một chủ đề, vẫn luôn không rời khỏi trường.
Hai người hẹn gặp nhau ở cổng trường lúc sáu giờ tối, nhưng đã sáu giờ hai mươi mà Cảnh Từ vẫn chưa đến.
Quan niệm về thời gian của Cảnh Từ luôn rất mạnh mẽ, đến muộn là chắc chắn có việc.
Doanh Kiêu không thúc giục, chỉ đứng chờ ở cổng trường.
Mãi đến sáu giờ rưỡi, sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vã.
“Anh!”
Doanh Kiêu quay lại, nhìn thấy Cảnh Từ đang chạy tới đây, hơi thở gấp gáp: “Chờ lâu rồi hả? Thầy hướng dẫn của em đột nhiên tìm em bàn về luận văn.”
“Không có, vừa đến thôi.” Doanh Kiêu lặng lẽ lau mồ hôi trên chóp mũi: “Đi thôi, về nhà.”
“Ừm.”
“Tối nay ăn lẩu bò không?” Doanh Kiêu nhận lấy cặp sách của cậu rồi đeo trên lưng mình: “Lần trước không phải em nói tiệm kia ăn rất ngon à?”
“Được đó.” Hai mắt Cảnh Từ sáng lên, giọng điệu có chút hưng phấn: “Tương sacha của tiệm đó chính hiệu nhất.”
Doanh Kiêu mỉm cười: “Thế thử hỏi ông chủ xem ông ấy có bán nước tương riêng không.”
“Hình như không bán.”
“Đó là người khác, anh hỏi sẽ khác.”
Doanh Kiêu nói được làm được.
Sau khi ăn xong, dựa vào chiếc lưỡi dài ba tấc của mình, hắn đã nịnh bà chủ tươi cười không ngớt.
Lần đầu tiên đưa cho hắn một chai tương nhỏ chưa từng bán ra ngoài, còn không đòi tiền.
Hai người mang theo chai tương, vừa trao đổi về một ngày của mình, vừa chậm rãi thong thả trở về nhà.
Như thường lệ, Cảnh Từ đọc sách một lúc, trong khi Doanh Kiêu ngồi bên cạnh cậu nghịch điện thoại di động.
Đề cử trên mạng nghìn bài như một, không có gì để xem.
Doanh Kiêu đang định thoát ứng dụng thì lơ đãng lướt trúng một câu hỏi ——
Người mà bạn thích năm mười bảy tuổi nay sao rồi?
Doanh Kiêu quay đầu.
Cảnh Từ đang đọc sách, khuôn mặt sạch sẽ và đẹp trai, thỉnh thoảng lật trang sách một cái, vẻ mặt nghiêm túc và chăm chú.
Ánh nhìn của Doanh Kiêu bất giác dịu đi.
“Bé cưng.” Doanh Kiêu ném điện thoại sang một bên, gọi cậu.
“Hả?” Cảnh Từ ngước mắt, vừa định nói tiếp thì Doanh Kiêu bỗng lấy đi quyển sách trên tay cậu, đè cậu xuống sofa, cúi đầu hôn cậu.
Cảnh Từ ngơ ngác trong giây lát rồi lập tức hé môi phối hợp, mặc hơi thở của hắn hoàn toàn bao bọc mình.
Sao rồi?
Doanh Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc và gò má của Cảnh Từ, trái tim mềm mại gần như tan chảy.
Em ấy hiện đang sống trong nhà của tôi, trong vòng tay tôi, sẽ vĩnh viễn cắm rễ trong trái tim tôi.
Tôi yêu em ấy, em ấy yêu tôi, y hệt năm đó.
————————–.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook