Nỗi xúc động trong lòng Cảnh Từ nháy mắt tan thành mây khói. Cậu đỏ mặt trừng Doanh Kiêu: "Cậu, cậu đừng nói lung tung!"
Doanh Kiêu kinh ngạc nhìn cậu: "Tôi nói lung tung bao giờ? Xem ra cậu quên rồi. Tới đây đi, anh giúp cậu ôn lại kỷ niệm."
"Hôm ấy đêm khuya gió mát, đèn màu trong phòng sáng lấp lánh. Dưới ánh mắt chăm chú của hơn hai mươi học sinh trong lớp, tôi đè cậu lên sofa..."
Hắn còn chưa nói xong, một quyển sách ôn luyện đập tới.
Cảnh Từ không thể nhịn được nữa, nghiến răng nói: "Ngậm miệng!"
Doanh Kiêu dễ dàng chặn quyển sách lại, cầm trong tay, nhíu mày: "Ôi chao, hôn rồi mà không nhận. Bạn học nhỏ, cậu xấu xa thế sao?"
Cảnh Từ khó thở: "Hai ta không, không hôn!"
"Đùa à." Doanh Kiêu tiện tay ném sách lên bàn, xoay người: "Hơn nửa số người trong lớp có mặt lúc ấy có thể làm chứng. Cậu nói không hôn là không hôn chắc?"
Đoạn, hắn đưa tay gõ lên bàn của Hà Chúc ở đằng sau: "Lão Hà, hỏi mày một câu, hôm chúng ta liên hoan..."
Lời còn chưa nói hết, hắn đã bị Cảnh Từ dùng tay bịt chặt miệng.
Hà Chúc và Bành Trình Trình đang chụm đầu chơi game, trông thấy tư thế của hai bọn họ thì không cảm xúc cúi gằm mặt xuống lần nữa. Bọn họ dựng đứng một quyển "Năm năm thi đại học ba năm mô phỏng", ngăn trước mặt, bày dáng vẻ xin đừng quấy rầy.
Nhưng mặt của y quá bự, trang sách căn bản không che nổi. Từ góc độ của Doanh Kiêu, hắn thậm chí có thể thấy rõ khóe miệng co giật của y...
"Hả?" Doanh Kiêu nắm chặt cổ tay Cảnh Từ rồi kéo cậu xuống. Hắn nhìn về phía Hà Chúc, mỉm cười: "Lão Hà, tao đang hỏi mày hôm bọn mình liên hoan..."
"Đừng hỏi nữa!" Tai Cảnh Từ đã đỏ ửng, cậu gắng sức chịu đựng gương mặt nóng bỏng mà thấp giọng nhấn mạnh thêm một lần: "Đừng hỏi nữa!"
"Vấn đề nguyên tắc, sao có thể không hỏi chứ." Doanh Kiêu mặt không đỏ tim không loạn nhịp, dáng vẻ vô cùng tự nhiên, giả vờ muốn xoay người: "Nói không chắc là tôi nhớ nhầm ấy."
Hắn hơi dừng rồi tiếp một câu: "Chỉ hỏi mỗi mình Hà Chúc thì không chính xác. Hôm đó còn ai đi nhỉ? Lão Trịnh, lão Bành, Ngô Vĩ Thành... Đều phải hỏi mới được."
Cảnh Từ: "..."
Doanh Kiêu nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ hồng hồng của cậu, nín cười: "Cho nên cuối cùng là hai ta có hôn nhau không?"
Cảnh Từ hít sâu một hơi, mặt nóng như bốc cháy. Cậu cụp mắt không chịu nhìn Doanh Kiêu, cắn răng gằn từng chữ: "Có, có."
"Thật không? Nếu không thì đi xác nhận thêm?"
Cảnh Từ nhắm mắt, sợ hắn đi hỏi thật nên bất chấp tất cả: "Có hôn! Có hôn!"
Doanh Kiêu rốt cuộc hài lòng, xoa nhẹ đầu cậu một cái rồi buông tha cậu.
Từ sau khi chia sẻ bí mật của nhau, quan hệ giữa Cảnh Từ và Doanh Kiêu thân mật hơn không ít.
Lúc trước, hầu như tất cả tương tác giữa hai người đều do Doanh Kiêu chủ động. Ngoại trừ vấn đề học tập, Cảnh Từ rất hiếm khi bắt chuyện với hắn.
Nhưng hiện tại, trong giờ nghỉ giải lao giữa các tiết, thỉnh thoảng Cảnh Từ sẽ tán gẫu với Doanh Kiêu vài câu. Tuy bị hắn đùa vẫn thẹn thùng như cũ, nhưng cậu không tức giận nữa. Thậm chí đôi khi Doanh Kiêu hút thuốc hơi nhiều, Cảnh Từ sẽ nhắc nhở hắn.
"Mùi nặng lắm à?" Doanh Kiêu cúi đầu ngửi người mình: "Làm cậu sặc sao?"
"Không phải, không có mùi." Cảnh Từ đặt bút trong tay xuống: "Ban nãy tôi trông thấy cậu cầm thuốc lá đưa cho Hà Chúc."
Hôm qua vẫn là nguyên bao, mà giờ bao thuốc đã lõm xuống.
Doanh Kiêu cười: "Chỉ mấy hôm nay thôi."
Hắn nghiện thuốc lá không nặng, chẳng qua hôm nay công bố kết quả nên hắn hơi sốt ruột. Lại không thể khóc lóc kể lể như đàn bà con gái được, chỉ đành giấu trong lòng, ngột ngạt bực bội bèn hút thuốc để xả hơi.
Doanh Kiêu móc bao thuốc ra, lại hơi muốn hút.
Cảnh Từ nhìn hắn, Doanh Kiêu ho một tiếng rồi vặn mở chai nước khoáng uống một hớp. Thuốc lá bị ném vào ngăn bàn: "Yên tâm đi, không hút."
Ánh mắt của Cảnh Từ rơi trên tay hắn vài giây, sau đó cậu ngẩng đầu xem giờ, còn cách bảy phút mới vào tiết, nhanh chút chắc vẫn kịp...
Cậu đẩy ghế đi ra ngoài.
Cảnh Từ không ở cạnh, Doanh Kiêu không bình tĩnh được. Hắn nhìn ngó xung quanh rồi ngoái đầu định tìm đám Hà Chúc tâm sự để dời sự tập trung. Nhưng hắn lại phát hiện bọn họ đang tụ tập một góc, thì thầm to nhỏ không biết đang làm cái gì.
Doanh Kiêu gõ tay xuống mặt bàn: "Xem gì đấy?"
"Khụ khụ khụ." Hà Chúc tưởng thầy Lưu tới, bị dọa suýt nữa ném văng di động. Y vỗ vỗ ngực, hoảng sợ nói: "Tim tao sắp bị mày dọa nhảy ra ngoài rồi. Chẳng có gì mới cả, chỉ là diễn đàn đọc hằng ngày chứ sao nữa."
Vì đã xác nhận hôm nay sẽ công bố kết quả, lúc này mọi người đều đang thảo luận trên diễn đàn. Trong đó, số bài đăng liên quan đến Cảnh Từ là nhiều nhất. Đám Hà Chúc cũng đang đọc cái này.
[Đã biết tin tức chính xác, đợi lát nữa bảng vàng được dán lên, chờ xem thứ tự của Cảnh thần.]
[Chờ thứ tự cái gì? Tao thì không cần, tao chỉ chờ điểm số.]
[Aaaaa sáng nay tớ gặp được Cảnh thần ở căng tin! Lúc đưa khay đồ ăn, cậu ấy ở trước tớ, thấy đồ trong tay tớ nhiều bèn dứt khoát nhường chỗ cho tớ! Có phải Cảnh thần đối xử với tớ khác với mọi người không?]
[...Lầu trên đừng ngớ ngẩn, Cảnh Từ vốn luôn như vậy. Nhận nước nóng trong lớp cũng phải nhường nữ sinh lấy trước.]
[Đã xuất hiện, một trong ba ảo giác lớn trên thế gian: Cậu ấy thích mình. Em gái kia định chọc anh đây cười chết đấy à? Hahaha, Cảnh Từ không thể yêu đương, tuyệt đối sẽ không! Không thấy có biết bao cô gái chết tâm ở cửa lớp 11/7 sao.]
[Aaaaa bị Cảnh thần làm u mê! Có ai biết cậu ấy thích kiểu con gái nào không??]
[Lầu trên là người tiền sử à?]
[Người tiền sử?]
[Mọi người sao thế? Mình hỏi thì có vấn đề gì không?]
[Nghe nói giữa Cảnh Từ và Doanh Kiêu có một vài chuyện không thể miêu tả, ừm...]
[Xùy, là giả đấy. Mọi người đừng bị tẩy não chứ. Doanh Kiêu là ai, nếu hai bọn họ thật sự có cái gì thì sẽ không lan truyền xôn xao đâu.]
[Hình như thế...]
[Aaaaa không được phép tung tin vịt về chồng mình!!! Cảnh Từ đang ở trên giường mình đây này!]
"Đưa tao xem một chút." Doanh Kiêu biếng nhác cầm điện thoại, trực tiếp vươn tay đòi Hà Chúc.
Hà Chúc nhớ đến tiếng kêu gào chồng ơi anh à đầy u mê kia, sợ Doanh Kiêu xem xong sẽ nổi giận, bèn vô thức giấu điện thoại ra sau, cười gượng: "Chỉ... Chỉ là bài đăng thường ngày thôi, không có gì để xem đâu."
Doanh Kiêu cau mày. Hắn vốn không muốn phải xem đến mức độ đấy, nhưng nhìn Hà Chúc che giấu như vậy thì hắn không xem không được rồi.
Doanh Kiêu đứng dậy, một tay đè Hà Chúc, một tay trực tiếp đoạt lấy di động, sau đó hắn đọc lần lượt.
Càng đọc, sắc mặt của hắn càng lạnh, dọa Hà Chúc kinh hồn bạt vía. Y quệt mồ hôi lạnh trên đầu, nói: "Toàn là nói năng linh tinh, nói năng linh tinh cả. Anh Kiêu, mày đừng đọc."
Đoạn, y muốn giật điện thoại về, lại bị Doanh Kiêu lách mình tránh thoát.
Hà Chúc nóng ruột cực kỳ, nhỏ giọng nói: "Con gái thời nay đều thế. Có câu gì ấy nhỉ? "Chỉ cần anh đẹp trai thì em lúc nào cũng ở đây." Gọi chồng gọi anh gì đó, đơn thuần là do thích mặt thôi, không có ý gì khác."
Doanh Kiêu nhíu mày ngẩng đầu: "Cái gì là đơn thuần do thích mặt, ý mày là Cảnh Từ không tài giỏi?"
Hà Chúc: "..."
Trọng điểm bây giờ là nó hả?!
Hà Chúc hít sâu một hơi: "Lỡ lời, lỡ lời."
"À, mà... Trả điện thoại cho tao được chưa?"
Doanh Kiêu vẫn chưa tìm được nơi trút ra, bài đăng này đúng lúc xuất hiện. Hắn xắn tay áo, ấn màn hình, muốn đăng nhập tài khoản của mình để đích thân xuất trận: "Tin đồn? Hôm nay tao muốn cho bọn họ xem xem, rốt cuộc tao với Cảnh Từ có phải là tin vịt hay không."
Hà Chút suýt ngất, đang nghĩ nếu không thì bất chấp tất cả trực tiếp cướp điện thoại là được, đúng lúc ấy Cảnh Từ trở về.
Động tác tay của Doanh Kiêu dừng lại. Hắn úp màn hình di động xuống, đang định hỏi Cảnh Từ đi đâu thì thấy cậu móc ra một gói kẹo dừa từ trong túi.
Cậu xé mở bọc, chia một ít cho đám Hà Chúc và Lý Trụ, cuối cùng mới xoay sang Doanh Kiêu, đặt toàn bộ chỗ còn lại lên bàn hắn.
"Cho tôi à?"
Cảnh Từ thản nhiên ừ một tiếng.
"Sao đột nhiên lại mua kẹo thế?"
Cảnh Từ vẫn trả lời hết sức đơn giản: "Vì muốn ăn thôi."
"Muốn ăn?" Doanh Kiêu cười khẽ, liếc mặt bàn trống trơn của cậu, gật đầu: "Ừm, muốn ăn, nên chẳng để lại cho mình cái nào."
Cảnh Từ giật mình cúi đầu nhìn, lập tức phát hiện mình phạm sai lầm.
Doanh Kiêu chậm rãi bóc một viên kẹo, hỏi Cảnh Từ: "Cố ý mua cho tôi à?"
Tai Cảnh Từ đỏ lên, cậu im lặng vài giây rồi gật đầu rất khẽ.
"Tại sao mua cho tôi thứ này?" Doanh Kiêu nhét viên kẹo vừa bóc xong vào miệng Cảnh Từ, ngón tay như lơ đãng cọ xát môi cậu. Hắn thấp giọng nói: "Một mình cậu đã đủ ngọt, còn cần phải mua kẹo à?"
Cảnh Từ dùng lưỡi đẩy cục kẹo sang một bên, tự động bịt tai trước mấy lời chọc ghẹo của hắn. Cậu cụp mắt nói: "Tôi nghe nói, ăn kẹo khi muốn hút thuốc thì sẽ thấy tốt hơn chút."
Doanh Kiêu sửng sốt, ý cười trong mắt dần dâng tràn.
Sao số hắn may mắn vậy, có thể gặp gỡ một bảo bối quý giá như thế.
Doanh Kiêu đưa di động cho Hà Chúc, sau đó lại bóc một viên kẹo để ngậm, chỉ cảm thấy vị ngọt chảy vào trong tim.
Những kẻ trong bài đăng kia cũng chỉ có thể ảo tưởng trên mạng một chút.
Người ngồi cạnh Cảnh Từ mỗi ngày là hắn. Có thể khiến Cảnh Từ chủ động đi mua kẹo, cũng chỉ có hắn.
Hết tiết thứ ba buổi sáng, Cảnh Từ ra ngoài đi vệ sinh. Cậu vừa đi chưa bao lâu, đám Hà Chúc đã hô to gọi nhỏ kêu cậu trở về.
Với hình thể kia, Hà Chúc đứng giữ cửa mà bản lề rung rung, lớp kính chấn động mấy lần. Doanh Kiêu nhíu mày, định nói Hà Chúc vài câu thì y hô lên một cách hưng phấn: "Có kết quả rồi! Cảnh Từ của chúng ta vẫn hạng một!"
Sự chú ý của học sinh 11/7 lập tức bị thu hút. Họ vây lên, mồm năm miệng mười hỏi ——
"Bao nhiêu điểm bao nhiêu điểm?"
"Có dùng thực lực đè ép bọn lớp trọng điểm được không?"
"Điểm số đâu? Xem chưa?"
Hà Chúc thở dài, trái tim của học sinh 11/7 lập tức lơ lửng.
Chẳng lẽ lần này Cảnh Từ không chênh lệch với người thứ hai quá nhiều? Không thể nào?
Hà Chúc khơi gợi trí tò mò của cả đám người, sau đó mới chậm rãi ung dung nói: "Aiz, thụt lùi so với lần trước. Lần này thi có 747 điểm, chỉ cao hơn người thứ hai là Chu Siêu có 15 điểm."
Lớp 11/7: "..."
Cả nhóm kịp phản ứng, lập tức bao quanh đánh Hà Chúc một trận.
Hà Chúc vừa cười haha vừa xông ra khỏi vòng vây, thở hồng hộc chạy đến chỗ Doanh Kiêu: "Anh Kiêu lợi hại, tổng điểm là 488!"
488, nhiều hơn lần thi trước 88 điểm.
Trái tim không yên ổn của Doanh Kiêu rốt cuộc bình tĩnh lại. Cuối cùng hắn không phụ những bài ghi chép mà Cảnh Từ vất vả nhọc nhằn viết ra kia.
Trịnh Khuyết huých vai Hà Chúc, điên cuồng tâng bốc Doanh Kiêu: "Vẫn là anh Kiêu nhà ta trâu nhất, làm cái gì là được cái đó!"
Bành Trình Trình cũng giơ ngón cái về phía hắn.
Hà Chúc thở đều đều, vẫn không thể tin Doanh Kiêu sẽ tiến bộ lớn đến thế. Y kéo ghế ngồi xuống cạnh Doanh Kiêu, hỏi: "Anh Kiêu, rốt cuộc mày học kiểu gì thế?"
Doanh Kiêu nhét một viên kẹo dừa vào miệng, ngả ngớn tựa lên ghế. Hắn nhếch môi nói: "Một tháng qua, tao hiểu ra một đạo lý..."
Ba người nhóm Hà Chúc vểnh tai, tập trung tinh thần lắng nghe hắn nói.
Doanh Kiêu: "Chỉ có kẻ từng cố gắng mới biết được thiên phú quan trọng nhường nào."
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."
Không nên trông mong lão lưu manh này có thể nói tiếng người!
Hà Chúc liếc hắn rồi đứng lên định rời đi, Doanh Kiêu bỗng nói: "Đương nhiên cũng không chỉ mỗi thiên phú."
Hà Chúc lại ngồi xuống, chung quy y cần chút mặt mũi.
"Còn có cái gì?"
Doanh Kiêu nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Cảnh Từ: "Mệnh tốt của Cảnh Từ."
"Cái gì?" Hà Chúc không hiểu ý hắn, hoàn toàn nghĩ không ra tại sao Doanh Kiêu thi thố mà cũng có thể dính líu quan hệ với mệnh tốt của Cảnh Từ.
Y nghẹn lời nhìn Doanh Kiêu: "Đừng thế, anh Kiêu. Mày nói cái khác thì coi như thôi, nhưng việc này có liên quan đến mệnh tốt của Cảnh Từ sao? Đừng bịa chứ."
Doanh Kiêu nhướng mắt nhìn y: "Sao lại không liên quan?"
Hôm nay Hà Chúc có gan chống đối hắn, vỗ bàn đứng dậy và lớn tiếng hỏi: "Vậy mày nói xem, có quan hệ gì?"
Doanh Kiêu cười khẽ: "Vượng phu."
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương