Edit: Roselisa Ngô
Beta: Vô Ảnh
Bạch Tiêu cảm thấy lại để cho Cố Minh Chiêu làm lỡ thời gian của cô thì không tốt lắm, nhưng đối phương kiên trì nói có một đống việc cần phải ở lại công ty tăng ca, cô cũng chỉ có thể im lặng thở dài, gạch bỏ mấy kế hoạch đã đề ra lúc trước.
Vốn kế hoạch là bảy giờ bắt buộc tan tầm, lại bởi vì họp cùng khách hàng kéo dài tới tám giờ Cố Minh Chiêu mới rời khỏi cao ốc.
Lúc cách Stone hai dãy nhà thì Bạch Tiêu gọi cho anh báo cô sắp tới.

Kết quả hôm nay giờ cao điểm giao thông đặc biệt dài, đợi ba chuyến đèn đỏ mới qua được giao lộ này.
Đèn đường và đèn ở quảng trường đã được bật sáng.

Những người sống ở gần đây cũng tập trung đưa con cái đi dạo ở quảng trường sau giờ cơm.

Xe chậm rãi lái vào đường nhỏ, Bạch Tiêu nghiêng đầu nhìn quanh.
Cố Minh Chiêu đang ngồi nghỉ ngơi trên chiếc ghế dành cho khách du lịch cạnh quảng trường, cánh tay phải bị thương yếu ớt buông thõng xuống, ghế dựa tiêu chuẩn dành cho người bình thường đối với Cố Minh Chiêu mà nói có chút chật chội, chỉ có thể tận lực nép hai cái chân dài, miễn cho ảnh hưởng người tới lui, tư thế ngồi nhìn qua đặc biệt nhu thuận.
Bạch Tiêu nhìn thấy cảnh tượng này, không hiểu vì sao lại nhớ tới một cái meme trong điện thoại: Những bạn nhỏ khác cũng đã về nhà, khi nào mẹ mới đến đón mình aa~
Bạch Tiêu nhịn không được cười ra tiếng, ấn còi.

Nghe được thanh âm Cố Minh Chiêu ngẩng đầu, con mắt lập tức sáng lên, bộ dạng nhìn càng giống cái meme đó.
"Tăng ca muộn như vậy, thật vất vả." Cố Minh Chiêu một tay thắt dây an toàn, động tác lưu loát tiêu sái.
"Hôm nay làm việc không đụng phải cánh tay chứ? Có cảm thấy khoẻ hơn một chút không?" Bạch Tiêu vừa lái xe một bên hỏi.
"Khá tốt, lúc họp thì nghe người khác nói, trong phòng làm việc hay dùng cái tay này.

Hơi chậm một chút, nhưng cũng không làm trễ công việc."

"Vậy là tốt rồi."
"Ai ui, chính là đau." Cố Minh Chiêu nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe nhìn cô, dỗi nói, "Nhưng không thành vấn đề lớn, anh rất kiên cường đấy."
"..."
Bạch Tiêu bỗng chốc có một loại ảo giác bản thân sau nhiều năm kinh nghiệm sa trường linh hồn đã dần được thăng hoa, dù có bị Cố Minh Chiêu dùng ánh mắt như nước long lanh nhìn chăm chú, đùa giỡn đến nghiện cùng nho nhỏ kêu gào một tiếng, cô cũng chỉ là tim đập rộn lên, không cần phải nói lái xe càng là vững vàng, phối hợp diễn kịch lại càng luyện đã quen.
Chẳng qua là vừa nghĩ tới từ tối hôm qua cho tới hôm nay, rồi mấy ngày tới phải giúp đỡ thay quần áo, làm tài xế không công, đến khi cánh tay phải của Cố Minh Chiêu có thể hoạt động lại tự nhiên, thì Bạch Tiêu đột nhiên có chút đau đầu.
Xe chạy nhanh đến dưới lầu, Bạch Tiêu cởi dây an toàn ra chuẩn bị đem người tiễn lên lầu, Cố Minh Chiêu lại trước một bước kéo cô quay về trên chỗ ngồi, "Em hôm nay quá mệt mỏi rồi, về sớm một chút nghỉ ngơi."
Bạch Tiêu liếc mắt nhìn anh, một mực cẩn thận từng li từng tí tránh cho đụng phải cánh tay anh, "Anh tự đi lên có được hay không?"
"So với ngày hôm qua thì đỡ hơn nhiều rồi, tự anh có thể lên.

Mấy ngày nay công ty có ba quản, anh tạm thời sẽ không đi công ty, em không cần vất vả tới đón anh đi làm nữa."
"Chủ tịch Cố vẫn còn trong nước? Vậy anh vì cái gì không trở về nhà ở vài ngày?"
"Vì bên này thuận tiện."
Bạch Tiêu vẫn có chút lo lắng, đề nghị: "Hay là tôi mời bảo mẫu đến nhé? "
"Anh không thích có người lạ trong nhà." Cố Minh Chiêu đột nhiên kề sát vào chút, nhỏ giọng nói, "Tiêu Tiêu, kỳ thật tay của anh vẫn rất đau, nấu cơm tắm rửa cái gì cũng không tiện, hay là em qua chỗ anh ở vài ngày, không thì anh qua chỗ em ở vài ngày cũng được."
"..."
Mấy diễn viên bây giờ mà có được kỹ năng diễn xuất của Cố Minh Chiêu cũng sẽ không bị dân mạng treo ngược lên mắng.
"Răng rắc" một tiếng, Bạch Tiêu cởi bỏ cửa xe khóa, "Một ngày ba lượt thuốc chớ quên, ba bữa cơm em sẽ đặt bên ngoài cho anh, anh bình thường khi nào ăn cơm, muốn ăn cái gì?"
"Không cần phiền vậy đâu, anh tự......" Cố Minh Chiêu vốn là lắc đầu, sau lại đột nhiên nhớ tới cái gì, hai con ngươi tinh quang lóe lên, "Cơm trưa 12:30, bữa tối 6:30."
Bạch Tiêu lấy điện thoại cầm tay ra, một bên thêm đồng hồ báo thức, một bên tò mò hỏi: "Anh lúc nào cũng phải ăn đúng giờ à?"
Cố Minh Chiêu thản nhiên nói: "Ừ, như vậy thì em cũng sẽ nhớ rõ giờ để nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ."
Bạch Tiêu ngón tay run lên đánh sai chữ, cô quay đầu lại, đối diện với cặp mắt đào hoa của Cố Minh Chiêu, hắn nghiêng người tựa ở chỗ ngồi, tay trái vô ý thức đỡ cánh tay phải bị thương.
Ánh đèn đường xuyên qua cửa kính xe, cùng ánh đèn trần nhạt trên xe làm cả không gian trở nên mập mờ, miễn cưỡng có thể thấy rõ mặt của đối phương, cũng chỉ có ở dưới điều kiện này, Bạch Tiêu mới có thể chống đỡ cái nhìn lạnh nhạt chăm chú của người này.
Một bên ngây ngốc mắt to trừng mắt nhỏ, một bên suy nghĩ lơ đãng, Cố Minh Chiêu rốt cục mở miệng nói: " Cái tên Tống Nhiên kia tìm em rồi sao?"

Bạch Tiêu sững sờ, đồng tử lập tức hơi co lại, khẩn trương lên.
Cô hôm nay cùng Tống Nhiên nói chuyện trong phòng làm việc, tính khí cực kì hung hăng, một là bởi vì đối phương là gã cặn bã, hai là bởi vì chắc chắn Tống Nhiên là lặng lẽ tìm đến cô, hắn ta không thể nào nói cho Cố Minh Chiêu.
Nhưng lỡ như...?
Mấy thằng phong lưu phóng đãng, người khác không biết hắn cặn bã ra sao, cũng không thể đánh giá hắn qua ngoại hình chứ.
Lỡ như Tống Nhiên thật sự đem chuyện cô thừa nhận lỡ miệng nói ra cùng chính chủ đây, như vậy rất có khả năng quan hệ của hai người sẽ bế tắc, dự án hợp tác có khi cũng đi tong.
"A? Vì cái gì đột nhiên hỏi cái này?" Bạch Tiêu giả ngu hỏi.
"Sợ tiểu tử kia đến quấy rối em, hắn ta nhìn qua cùng vị Trình tiểu thư kia quan hệ không phải bình thường." Cố Minh Chiêu nhẹ nói, "Anh vừa nhận được tin, cái hạng mục IP mà em đầu tư, nhân vật nữ chính là Trình Lạc Ngọc, thật xin lỗi."
Thì ra là việc này, thật may.

Không phải là chuyện mà mình lo lắng, Bạch Tiêu vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Tôi cũng đã hỏi thăm rõ ràng, đó là một hạng mục lợi nhuận rất cao, không việc gì mà anh phải xin lỗi."
Cố Minh Chiêu: "Nếu như em để ý, có thể cân nhắc đổi diễn viên, hoặc là sửa đổi kịch bản.

Số tiền đầu tư của chúng ta có cái quyền đó."
Bạch Tiêu bật cười, lắc đầu, khó trách Bạch Mộ cùng Cố Minh Chiêu nói chuyện có phần hợp, hai người đường não về cơ bản là giống nhau, "Tại sao phải để ý? Tôi chỉ quản lấy tiền, không có rảnh để quản người."
Cố Minh Chiêu đáy mắt hiện lên một tia mê mang, hắn điều chỉnh động tác nhích tới gần chút.
Sau khi chứng kiến cảnh anh bị ngã sấp xuống trong đình viện, Bạch Tiêu vốn luôn thở hổn hển trong cơn giận dữ rõ ràng như vậy, về sau càng là một bước cũng không nhường, hùng hổ dọa người, cô nhất định phải cùng Trình Lạc Ngọc cá chết lưới rách, có thiệt cùng thiệt, hai người đích thật là không đội trời chung.
Vậy mà bây giờ rõ ràng có cơ hội tốt như vậy, Bạch Tiêu lại giống như đối với người này một chút hứng thú đều không có, đến cả liếc mắt nhìn một cái cũng không muốn cho.
"Tiêu Tiêu, em thật đặc biệt." Cố Minh Chiêu ôn nhu cười cười, cảm thán nói.
"Cái gì???"
"Anh thật muốn biết, em rốt cuộc là người như thế nào."
"..."

Cố Minh Chiêu tay trái khởi động thân thể, chậm rãi lại gần Bạch Tiêu, hai hàng mi như hai cây quạt nhỏ, theo nước gợn liễm diễm trong con mắt chớp chớp, quạt vào trái tim anh nhột nhột.
Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ tính tràn ngập mị lực bên tai làm cô thiếu chút nữa nổ tung, "Bạch Mộ, ba anh, Tống Nhiên, còn có những người anh làm việc cùng, người mà họ nói tới so với người mà anh thấy, hoàn toàn không phải một người.

Nhưng trực giác của anh lại nói, người anh nhìn thấy mới là em thật sự, chẳng qua không có cơ hội...!Ai au ui ai da————"
Tiếng rên la bi đát quanh quẩn trong không gian xe chật hẹp, Cố Minh Chiêu ôm lấy cánh tay, đáng thương trừng to mắt nhìn qua cái người vô tội ngồi kế bên.
"A, còn đau sao?" Bạch Tiêu mặt không thay đổi nói.
Cố Minh Chiêu hít hai tiếng, nhịn đau gật gật đầu.
"Đau là được rồi." Bạch Tiêu áy náy cười cười, phất phất không cẩn thận đụng phải vết thương tay, "Hôm nay như vậy đã trễ lắm rồi, nên về nhà nghỉ ngơi rồi."
Cố Minh Chiêu sửng sốt một cái chớp mắt, nghiêm trang nói: "Khụ, chuyện này cho qua."
Xuống xe, Cố Minh Chiêu vây quanh vị trí lái, lại thay đổi biểu tình nhã nhặn ôn nhu, dặn dò cô trên đường lái xe cẩn thận một chút, về đến nhà nhớ nói một tiếng miễn cho hắn lo lắng, sớm chút nghỉ ngơi.
Bạch Tiêu đối với Cố Minh Chiêu tính tình thay đổi quái gở đã quen, một cước đạp xuống chân ga lao ra, đèn đuôi xe chỉ chốc lát sau liền biến mất ở trong bóng đêm.
***
Không thể không nói, Cố Minh Chiêu thật biết cách sắp xếp kế hoạch, tác dụng quả thực rõ ràng, Bạch Tiêu thoáng cái liền có thêm một nỗi lo lắng trầm trọng.

Mỗi lần cùng tổ hạng mục họp cô đều bất đắc dĩ phải chú ý thời gian, miễn cho bệnh nhân nào đó trong nhà đói bụng gào khóc đòi ăn.
Nhờ vậy mà Bạch Tiêu cùng cấp dưới đều đặn trải qua sinh hoạt mỗi ngày cơm canh ba bữa đầy đủ.
Cố Minh Chiêu ở nhà một mình ăn cơm nhàm chán, còn có thể cùng Bạch Tiêu nói chuyện phiếm, hai người nói về sáng nay đã làm những gì, thực tập sinh mới tới hay phạm sai lầm trong việc được giao thông thường khiến người ta hít thở không thông, hôm nay hẹn khách hàng rất khó đối phó, tối hôm qua phim truyền hình đã xem bất ngờ đổi mới kết cục, chủ đề đa dạng phong phú không chút áp lực.
Qua hai ba ngày, Bạch Tiêu đã quen với tiết tấu cuộc sống này, còn ngẫu nhiên lại mắc chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế.

Lúc trước từ cấp hai đến đại học Bạch Tiêu toàn là nhân vật phong vân trong trường, hào quang chói lòa, ngoại trừ chỉ số thông minh thiên phú, còn có sự cố gắng nỗ lực không ngừng.
Khi đó để luyện tính tự giác, rất nhiều học sinh đã làm theo phương pháp lập kế hoạch hàng ngày và làm theo nhưng ít có ai có thể thật sự tuân theo kế hoạch đã lập ra từ trước.
Nhưng Bạch Tiêu chính là một trong những người ngoại lệ như thế, chẳng những cô có thể hoàn thành kế hoạch hằng ngày, còn có thể hoàn thành sớm hơn kế hoạch một tiếng, mà lúc này cô sẽ không bởi vì sớm xong việc mà buông thả nghỉ ngơi, mà là đem những công việc của ngày mai làm luôn hôm nay, bắt buộc chính mình bận tối mắt tối mũi, không ngừng nghỉ.
Cái này tật xấu này sau khi Bạch Tiêu tốt nghiệp mới có dấu hiệu giảm bớt, có lẽ là vì công việc của nguyên chủ so với cô lúc trước dễ dàng hơn nhiều, khiến cho Bạch Tiêu vừa thư giãn được chút ít bỗng chốc lại thấy không quen.
Cố Minh Chiêu cùng Bạch Tiêu sinh hoạt đúng giờ vài ngày, liền đã nhận ra.
"Tiêu Tiêu, em còn chưa tan tầm? Anh muốn tắm rửa, em có thể tiện đường tới đây giúp anh một chút được không?"
"Hôm nay cuối tuần có vẻ đông, hay là em ghé sớm chút?"

"Tối hôm qua tay đau nên anh có chút mất ngủ, hôm nay muốn ngủ sớm.

Tiêu Tiêu em có thể kể chuyện trước khi đi ngủ cho anh được không?"
......
Bởi vậy mới nói, trải qua quãng thời gian không đáng tin cậy này, Bạch Tiêu không thể không buông tha tật xấu đẩy nhanh công việc, dục tốc bất đạt, kế hoạch của cô dù sao cũng đã nát bét từ trong trứng, thôi thì cứ thành thành thật thật làm từng bước vậy.
Bạch Tiêu nghi hoặc lái xe về nhà, cô làm sao lại nghe lời Cố Minh Chiêu nói như vậy?
Ngày kế tiếp vào thời gian cơm trưa, bởi vì dự án đẩy nhanh hơn so với dự kiến, tổ hạng mục liền gọi đồ ăn bên ngoài ngay trong phòng họp, giải quyết đơn giản bữa cơm trưa.
Bạch Tiêu mấy ngày này gió xuân ấm áp bình dị gần gũi, không hề giống như trước lông mày nhăn nhó đối xử lạnh nhạt, nói chuyện cùng cấp dưới cũng đều tùy ý không ít, cơm trưa xong liền sôi nổi tán nhảm phim truyền hình tối hôm qua xem.
Nam nữ chính đang tiến tới đến đoạn mập mờ, cẩn thận từng li từng tí xuyên phá ranh giới thăm dò lẫn nhau.

Bạch Tiêu nghe nhân viên diễn tả sống động không kém phần kịch tính kích tình giữa đối thoại của hai nam nữ chủ trong nội dung cốt truyện, liền như có điều suy nghĩ uống hớp trà giải nhiệt trong chén.
Cảm giác có chút quen thuộc, cô hình như xem qua ở nơi nào rồi?
"Trời ạ, nhân vật nam chính lại đang trêu chọc nhân vật nữ chính, loại cảm giác học sinh tiểu học nói yêu thương này là chuyện gì xảy ra." Cô gái thực tập sinh mới tới bưng lấy mặt, không che dấu chút nào nói, "Vì cái gì tôi xem học sinh tiểu học yêu đương lại thấy phấn khích như vậy!"
"Mẹ ơi nam chính từ lúc gặp nữ chính, phong cách liền thay đổi soàn soạt, tôi sắp thăng thiên rồi!"
Bạch Tiêu trong đầu bỗng dưng hiện lên một cái ý niệm mơ hồ, nhanh đến làm cho cô không bắt được, chân lại không tự giác đi đến, đắm chìm vào trong nội dung cốt truyện đầy hưng phấn không thôi của cấp dưới bên người, tò mò thăm dò hỏi: "Tại sao phong cách của cậu ta đột nhiên thay đổi?"
"A! Bạch tổng......" Bong bóng tình yêu mơ mộng thoáng cái bị sự xuất hiện của sếp chọc thủng, cô gái thực tập mới đến khó khăn nuốt nước miếng, có chút co quắp nói, "Đương nhiên là bởi vì......"
Đang nói dở, thì điện thoại Bạch Tiêu đặt lên bàn lúc nãy đột nhiên rung lên, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
"Mọi người tiếp tục trò chuyện đi." Bạch Tiêu vẫy vẫy tay, quơ lấy điện thoại đi ra phòng họp.
Cô bé thực tập sinh khẩn trương đến mức líu lưỡi, cho tới khi cửa lớn đóng lại mới thả lỏng cơ thể thở phào một cái, cùng các đồng nghiệp trao đổi ngầm hiểu lẫn nhau, ánh mắt kinh sợ.
"Nhìn cô bị dọa thành cái dạng gì kìa, Bạch tổng tính khí tốt như vậy mà." Một tiền bối đã làm hai năm dưới trướng Bạch Tiêu cười híp mắt vuốt ve cõi lòng còn đầy sợ hãi của hậu bối.
"Không thể được đâu, em vừa nhìn thấy thầy cùng sếp chân liền tự động nhũn ra." Thực tập sinh tranh thủ thời gian uống một hớp an ủi, "Bất quá Bạch tổng không xem phim thần tượng sao? Đến điều này rõ ràng như vậy cũng không biết."
"Nói nhảm, Bạch tổng bận muốn chết, nào có thời gian rảnh xem cái này.

Cô xem giờ cơm trưa Bạch tổng còn phải vội vàng nghe nói chuyện làm ăn."
Thực tập sinh cái hiểu cái không nháy mắt mấy cái, cảm thấy bản thân nên rời lý tưởng "chuyển gạch" lại gần một bước..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương