Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài
-
Chương 49: Áp Lực Mà Sở Triều Dương Gây Ra Là Quá Lớn
Có thể là do Sở Triều Dương đem lại áp lực quá lớn cho nên sau khi thương lượng cùng Lưu Duệ, Hùng Viện Viện quyết định chuyển vào ký túc xá sinh hoạt để có thể tiếp xúc gần gũi hơn với các giám khảo lão sư, tiếp thu chỉ đạo của bọn họ, ít nhiều bọn họ cũng sẽ vì tình thầy trò mà chiếu cố cô một chút.
Hiện tại ký túc xá do tổ tiết mục an bài chỉ còn lại có ba người, Trương Hinh Tâm và Lưu Na ở một phòng, bạn cùng phòng của Hồ Dữu thì vừa mới bị loại ở vòng bảy lấy năm, nên hiện tại Hồ Dữu đang ở một mình một phòng.
Do vậy, tổ tiết mục liền an bài Hùng Viện Viện ở cùng một phòng với Hồ Dữu.
Tính tình Hồ Dữu sang sảng hào phóng, không hay so đo, ai cũng chơi được, nhân duyên rất tốt, nếu an bài Hùng Viện Viện ở cùng với Hồ Dữu, cũng không sợ các cô vì cãi nhau mà nháo lên.
Thông qua tiếp xúc mấy ngày nay, tổ tiết mục đã biết Hùng Viện Viện là dạng người gì rồi, tuy bên ngoài nhìn đáng yêu, nhưng thực tế thì tính tình cũng không phải dạng dễ ưa gì.
Hồ Dữu cũng không để ý.
Lần này có nhiều tuyển thủ tham gia như vậy, cô cùng Trương Hinh Tâm là có quan hệ tốt nhất, nhưng Trương Hinh Tâm đã có bạn cùng phòng rồi, cô không thể đem bạn cùng phòng của cô ấy đuổi đi được, nên đành phải ở cùng Hùng Viện Viện.
Lần này Hùng Viện Viện chuyển vào ở trong ký túc xá của tổ tiết mục an bài để lôi kéo làm quen với các giám khảo lão sư, Sở Triều Dương và mẹ Sở đương nhiên là biết điều đó.
Mẹ Sở nghe vậy liền muốn Sở Triều Dương cũng chuyển vào trong ký túc xá ở nhưng Sở Triều Dương không chịu.
Một là do bây giờ thân phận của Sở Triều Dương thật sự rất bất tiện, hai là cô cũng mong muốn dành thời gian bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Trừng Quang.
Tuy là như thế, nhưng thời gian bồi dưỡng tình cảm của cô với Tiểu Trừng Quang cũng không nhiều hơn là bao, nếu cô đã nhận đứa con trai này thì cô nhất định sẽ cố gắng phụ trách trách nhiệm đối với cậu.
Mẹ Sở cảm thấy, con gái mình trước kia không hiểu chuyện, tùy hứng, ích kỷ còn bây giờ thì lại quá mức hiểu chuyện, quá mức lưu luyến phải rời xa gia đình, con cái: “Con không thể không tạm thời rời xa Tiểu Trừng Quang được, sau này con còn rất nhiều việc phải làm hơn bây giờ, cũng không thể giống như bây giờ được nữa, mỗi ngày đều vội vàng trở về chăm sóc nó, rốt cuộc thì con nên học được cách buông tay khi cần.”
“Mẹ, chờ mấy năm nữa lại nói tiếp đi, ít nhất thì mấy năm nay con vẫn còn có thể bồi nó, chờ đến khi nó vào học tại nhà trẻ, có bạn bè nhỏ rồi, con muốn bồi nó cũng chẳng thể bồi được nữa, muốn ôm nó chắc cũng là một điều khó khăn.”
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, trong lòng Sở Triều Dương lập tức tràn đầy phiền muộn, nhưng cô cũng hiểu rõ, mỗi đứa trẻ để trưởng thành được đều phải trải qua quá trình xa rời cha mẹ của nó.
“Đến lúc đó sợ là con cũng chẳng còn mấy thời gian mà thân cận với nó nữa, chi bằng hiện tại tranh thủ thời gian rảnh, con cố gắng bồi nó nhiều một chút vậy.”
Cô thật sự rất luyến tiếc khi Tiểu Trừng Quang phải lớn lên, có khả năng chỉ cần cô lơ là, không quan tâm cậu trong nháy mắt cũng đã đủ để cô không còn vị trí đứng bên cạnh cậu nữa.
Trước kia cô có nghe qua câu chuyện cai sữa rền vang của đứa bạn thân, đứa bé của cô ấy đã hơn hai tuổi rồi, thế mà vẫn còn chưa chịu cai sữa, khi đó cô ấy đã nói với cô, không phải đứa bé không chịu cai sữa, mà vấn đề chủ yếu nằm ở người mẹ, cô ấy luyến tiếc không muốn để con mình cai sữa.
Hiện tại cô cũng đang rơi vào tình trạng như vậy, không phải là Tiểu Trừng Quang níu giữ cô lại, mà vấn đề là cô luyến tiếc Tiểu Trừng Quang.
Chỉ có ở bên cạnh cậu, cô mới cảm thấy chân thật, cô mới không cảm thấy đây đơn giản chỉ là một giấc mộng.
Cô không muốn mình chỉ đang nhảy múa ca hát ở trong mộng, trải nghiệm một cuộc sống mới ở trong mộng, nếu như vậy thì chẳng phải mọi người ở thế giới thật đều đang nghĩ cô đắm chìm trong thế giới của bệnh nhân bị bệnh tâm thần hay sao?
Trang Chu mộng điệp, mộng điệp Trang Chu*, có đôi khi chính cô cũng không thể phân biệt được rõ.
*Trang chu mộng điệp: Xưa Trang Chu chiêm bao thấy mình là bướm vui phận làm bướm, tự thấy thích chí, không còn biết có Chu nữa. Chợt tỉnh giấc, thì lại thấy mình là Chu. Không biết Chu chiêm bao là bướm, hay bướm chiêm bao là Chu?
Mặt khác, các thí sinh kia đều ước gì Sở Triều Dương không chuyển vào ký túc xá ở, bởi vì như vậy thì các cô sẽ có thể giảm bớt đi được một đối thủ cạnh tranh được giám khảo lão sư chỉ đạo, cơ hội của các cô cũng ngày càng nhiều, tổ tiết mục cũng bớt lo lắng việc danh hiệu quán quân rời khỏi Hùng Viện Viện của truyền thông Tinh Không.
Thật sự là áp lực của Sở Triều Dương đem lại cho các cô là quá lớn, so với áp lực đến từ các giám khảo lão sư còn muốn lớn hơn, các cô cũng thập phần hoài nghi liệu Sở Triều Dương có phải cũng chỉ tầm tuổi các cô không, tại vì nhìn dáng người và làn da rất trẻ nha.
Nhưng người trẻ tuổi làm sao có thể có lực bùng phát mạnh mẽ như vậy được? Khí lực này tuyệt đối không phải chỉ cần ngày một ngày hai là có thể có được.
Lại nghĩ đến việc cô ấy không ở trong ký túc xá do tổ tiết mục sắp xếp là bởi vì phải về nhà chăm con.
Chẳng lẽ ở giới giải trí có nữ nhân nào là có chồng có con trước hai mươi lăm tuổi hay sao? Nếu có thì có ai mà không che dấu chuyện kết hôn đến kín mít cơ chứ? Hơn nữa, có nữ nghệ sĩ nào không lui về phía sau để bảo trì dáng người sau sinh không?
Cô ấy đã có đứa nhỏ, hơn nữa còn không e dè chuyện này, bởi vậy có thể thấy được, tuy dáng người và làn da Vô Danh nhìn có vẻ trẻ trung nhưng chắc hẳn tuổi thực tế của cô ấy cũng phải hơn ba mươi tuổi rồi.
Hầu như tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ như vậy.
Có người còn cố ý hỏi thăm tổ tiết mục thân phận thật sự của Vô Danh, ví dụ như Hùng Viện Viện chẳng hạn, cô đang rất rất tò mò rốt cuộc bà già này là ai đấy, nếu như cô biết được thân phận thật sự của bà ta thì chẳng lẽ còn không đào được chuyện xấu của bà ta lên hay sao.
Nhưng tổ tiết mục cũng yêu tinh không kém, danh tiếng của Vô Danh cũng kéo theo danh tiếng của tổ tiết mục, mọi người đều chuyên chú theo dõi chương trình để đoán thân phận thật sự của Vô Danh kìa, tổ tiết mục đương nhiên cũng biết điều đó mà không nói ra bất cứ thông tin gì về Vô Danh rồi.
Nhưng điều hố cha hơn chính là, tổ tiết mục cũng có biết Vô Danh là ai quái đâu, lúc trước Sở Triều Dương báo danh đã dự tính đến điểm này, báo danh lại không cần giấy tờ chứng minh thân phận, cho nên thông tin đăng ký cô đã điền toàn bộ là thông tin giả và nghệ danh.
Vì thế tư duy của mọi người không biết đã lệch đi tận phương trời nào rồi, không chỉ nghĩ đến việc cô là một nghệ sĩ nữ nổi tiếng, còn nghĩ luôn đến việc cô là một bà lão đã quá ba mươi.
Các nghệ sĩ nữ trong vòng trêи ba mươi tuổi là rất nhiều, còn có cả các ca sĩ dân dao, dân ca, ca sĩ hát quán bar, hầu như đều là hơn ba mươi tuổi.
Hùng Viện Viện đem suy nghĩ của mình nói cho Lưu Duệ, vì thế vốn dĩ hắn còn cảm thấy Vô Danh nhìn rất quen mắt, thậm chí có khả năng một lúc nào đó sẽ phát hiện ra thân phận thật sự của cô, thì sau khi bị tư duy của Hùng Viện Viện truyền vào não, tư duy của Lưu Duệ cũng đã bay đến tận một phương trời xa xôi, chẳng bao giờ hắn có thể tưởng tượng được Vô Danh lại là mỹ nhân đầu gỗ Sở Y Huyên cả.
Thật sự là tính cách của Sở Triều Dương quá có mức lừa gạt, không, không phải là cô có tính lừa gạt mà vốn dĩ là cô đã ba mươi hai tuổi rồi a, hơn nữa cô lại còn lớn lên từ cô nhi viện, từ nhỏ đã phải chiếu cố các em trai em gái khác, cho nên cô đối với mọi người ở tổ tiết mục đặc biệt săn sóc, đặc biệt chiếu cố người khác, đặc biệt rộng lượng bao dung, phong cách nói chuyện và làm việc cũng rất bình dân, không tự giác mà cô đã đem mình đặt vào vị trí một người chị, đối với các tiểu muội muội kia rất thân thiết hòa ái, đặc biệt là thời điểm ở cùng em gái nhỏ tuổi nhất Trương Hinh Tâm.
Trương Hinh Tâm hoàn toàn chính là một cô gái được ba mẹ nuông chiều mà lớn lên, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, cô ấy luôn mang một dáng vẻ thiên chân đơn thuần, khả ái, lương thiện, đây cũng chính là dáng vẻ Sở Triều Dương mong muốn trở thành nhất, cho nên đối với Trương Hinh Tâm, chỉ cần có thể chiếu cố được cô ấy điều gì, Sở Triều Dương cũng sẽ cố gắng hết sức chiếu cố, không muốn để cô ấy phải dính mưa, chịu gió.
An ủi, cổ vũ, chỉ điểm, chiếu cố cô ấy hết mức.
Hiện tại ký túc xá do tổ tiết mục an bài chỉ còn lại có ba người, Trương Hinh Tâm và Lưu Na ở một phòng, bạn cùng phòng của Hồ Dữu thì vừa mới bị loại ở vòng bảy lấy năm, nên hiện tại Hồ Dữu đang ở một mình một phòng.
Do vậy, tổ tiết mục liền an bài Hùng Viện Viện ở cùng một phòng với Hồ Dữu.
Tính tình Hồ Dữu sang sảng hào phóng, không hay so đo, ai cũng chơi được, nhân duyên rất tốt, nếu an bài Hùng Viện Viện ở cùng với Hồ Dữu, cũng không sợ các cô vì cãi nhau mà nháo lên.
Thông qua tiếp xúc mấy ngày nay, tổ tiết mục đã biết Hùng Viện Viện là dạng người gì rồi, tuy bên ngoài nhìn đáng yêu, nhưng thực tế thì tính tình cũng không phải dạng dễ ưa gì.
Hồ Dữu cũng không để ý.
Lần này có nhiều tuyển thủ tham gia như vậy, cô cùng Trương Hinh Tâm là có quan hệ tốt nhất, nhưng Trương Hinh Tâm đã có bạn cùng phòng rồi, cô không thể đem bạn cùng phòng của cô ấy đuổi đi được, nên đành phải ở cùng Hùng Viện Viện.
Lần này Hùng Viện Viện chuyển vào ở trong ký túc xá của tổ tiết mục an bài để lôi kéo làm quen với các giám khảo lão sư, Sở Triều Dương và mẹ Sở đương nhiên là biết điều đó.
Mẹ Sở nghe vậy liền muốn Sở Triều Dương cũng chuyển vào trong ký túc xá ở nhưng Sở Triều Dương không chịu.
Một là do bây giờ thân phận của Sở Triều Dương thật sự rất bất tiện, hai là cô cũng mong muốn dành thời gian bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Trừng Quang.
Tuy là như thế, nhưng thời gian bồi dưỡng tình cảm của cô với Tiểu Trừng Quang cũng không nhiều hơn là bao, nếu cô đã nhận đứa con trai này thì cô nhất định sẽ cố gắng phụ trách trách nhiệm đối với cậu.
Mẹ Sở cảm thấy, con gái mình trước kia không hiểu chuyện, tùy hứng, ích kỷ còn bây giờ thì lại quá mức hiểu chuyện, quá mức lưu luyến phải rời xa gia đình, con cái: “Con không thể không tạm thời rời xa Tiểu Trừng Quang được, sau này con còn rất nhiều việc phải làm hơn bây giờ, cũng không thể giống như bây giờ được nữa, mỗi ngày đều vội vàng trở về chăm sóc nó, rốt cuộc thì con nên học được cách buông tay khi cần.”
“Mẹ, chờ mấy năm nữa lại nói tiếp đi, ít nhất thì mấy năm nay con vẫn còn có thể bồi nó, chờ đến khi nó vào học tại nhà trẻ, có bạn bè nhỏ rồi, con muốn bồi nó cũng chẳng thể bồi được nữa, muốn ôm nó chắc cũng là một điều khó khăn.”
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, trong lòng Sở Triều Dương lập tức tràn đầy phiền muộn, nhưng cô cũng hiểu rõ, mỗi đứa trẻ để trưởng thành được đều phải trải qua quá trình xa rời cha mẹ của nó.
“Đến lúc đó sợ là con cũng chẳng còn mấy thời gian mà thân cận với nó nữa, chi bằng hiện tại tranh thủ thời gian rảnh, con cố gắng bồi nó nhiều một chút vậy.”
Cô thật sự rất luyến tiếc khi Tiểu Trừng Quang phải lớn lên, có khả năng chỉ cần cô lơ là, không quan tâm cậu trong nháy mắt cũng đã đủ để cô không còn vị trí đứng bên cạnh cậu nữa.
Trước kia cô có nghe qua câu chuyện cai sữa rền vang của đứa bạn thân, đứa bé của cô ấy đã hơn hai tuổi rồi, thế mà vẫn còn chưa chịu cai sữa, khi đó cô ấy đã nói với cô, không phải đứa bé không chịu cai sữa, mà vấn đề chủ yếu nằm ở người mẹ, cô ấy luyến tiếc không muốn để con mình cai sữa.
Hiện tại cô cũng đang rơi vào tình trạng như vậy, không phải là Tiểu Trừng Quang níu giữ cô lại, mà vấn đề là cô luyến tiếc Tiểu Trừng Quang.
Chỉ có ở bên cạnh cậu, cô mới cảm thấy chân thật, cô mới không cảm thấy đây đơn giản chỉ là một giấc mộng.
Cô không muốn mình chỉ đang nhảy múa ca hát ở trong mộng, trải nghiệm một cuộc sống mới ở trong mộng, nếu như vậy thì chẳng phải mọi người ở thế giới thật đều đang nghĩ cô đắm chìm trong thế giới của bệnh nhân bị bệnh tâm thần hay sao?
Trang Chu mộng điệp, mộng điệp Trang Chu*, có đôi khi chính cô cũng không thể phân biệt được rõ.
*Trang chu mộng điệp: Xưa Trang Chu chiêm bao thấy mình là bướm vui phận làm bướm, tự thấy thích chí, không còn biết có Chu nữa. Chợt tỉnh giấc, thì lại thấy mình là Chu. Không biết Chu chiêm bao là bướm, hay bướm chiêm bao là Chu?
Mặt khác, các thí sinh kia đều ước gì Sở Triều Dương không chuyển vào ký túc xá ở, bởi vì như vậy thì các cô sẽ có thể giảm bớt đi được một đối thủ cạnh tranh được giám khảo lão sư chỉ đạo, cơ hội của các cô cũng ngày càng nhiều, tổ tiết mục cũng bớt lo lắng việc danh hiệu quán quân rời khỏi Hùng Viện Viện của truyền thông Tinh Không.
Thật sự là áp lực của Sở Triều Dương đem lại cho các cô là quá lớn, so với áp lực đến từ các giám khảo lão sư còn muốn lớn hơn, các cô cũng thập phần hoài nghi liệu Sở Triều Dương có phải cũng chỉ tầm tuổi các cô không, tại vì nhìn dáng người và làn da rất trẻ nha.
Nhưng người trẻ tuổi làm sao có thể có lực bùng phát mạnh mẽ như vậy được? Khí lực này tuyệt đối không phải chỉ cần ngày một ngày hai là có thể có được.
Lại nghĩ đến việc cô ấy không ở trong ký túc xá do tổ tiết mục sắp xếp là bởi vì phải về nhà chăm con.
Chẳng lẽ ở giới giải trí có nữ nhân nào là có chồng có con trước hai mươi lăm tuổi hay sao? Nếu có thì có ai mà không che dấu chuyện kết hôn đến kín mít cơ chứ? Hơn nữa, có nữ nghệ sĩ nào không lui về phía sau để bảo trì dáng người sau sinh không?
Cô ấy đã có đứa nhỏ, hơn nữa còn không e dè chuyện này, bởi vậy có thể thấy được, tuy dáng người và làn da Vô Danh nhìn có vẻ trẻ trung nhưng chắc hẳn tuổi thực tế của cô ấy cũng phải hơn ba mươi tuổi rồi.
Hầu như tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ như vậy.
Có người còn cố ý hỏi thăm tổ tiết mục thân phận thật sự của Vô Danh, ví dụ như Hùng Viện Viện chẳng hạn, cô đang rất rất tò mò rốt cuộc bà già này là ai đấy, nếu như cô biết được thân phận thật sự của bà ta thì chẳng lẽ còn không đào được chuyện xấu của bà ta lên hay sao.
Nhưng tổ tiết mục cũng yêu tinh không kém, danh tiếng của Vô Danh cũng kéo theo danh tiếng của tổ tiết mục, mọi người đều chuyên chú theo dõi chương trình để đoán thân phận thật sự của Vô Danh kìa, tổ tiết mục đương nhiên cũng biết điều đó mà không nói ra bất cứ thông tin gì về Vô Danh rồi.
Nhưng điều hố cha hơn chính là, tổ tiết mục cũng có biết Vô Danh là ai quái đâu, lúc trước Sở Triều Dương báo danh đã dự tính đến điểm này, báo danh lại không cần giấy tờ chứng minh thân phận, cho nên thông tin đăng ký cô đã điền toàn bộ là thông tin giả và nghệ danh.
Vì thế tư duy của mọi người không biết đã lệch đi tận phương trời nào rồi, không chỉ nghĩ đến việc cô là một nghệ sĩ nữ nổi tiếng, còn nghĩ luôn đến việc cô là một bà lão đã quá ba mươi.
Các nghệ sĩ nữ trong vòng trêи ba mươi tuổi là rất nhiều, còn có cả các ca sĩ dân dao, dân ca, ca sĩ hát quán bar, hầu như đều là hơn ba mươi tuổi.
Hùng Viện Viện đem suy nghĩ của mình nói cho Lưu Duệ, vì thế vốn dĩ hắn còn cảm thấy Vô Danh nhìn rất quen mắt, thậm chí có khả năng một lúc nào đó sẽ phát hiện ra thân phận thật sự của cô, thì sau khi bị tư duy của Hùng Viện Viện truyền vào não, tư duy của Lưu Duệ cũng đã bay đến tận một phương trời xa xôi, chẳng bao giờ hắn có thể tưởng tượng được Vô Danh lại là mỹ nhân đầu gỗ Sở Y Huyên cả.
Thật sự là tính cách của Sở Triều Dương quá có mức lừa gạt, không, không phải là cô có tính lừa gạt mà vốn dĩ là cô đã ba mươi hai tuổi rồi a, hơn nữa cô lại còn lớn lên từ cô nhi viện, từ nhỏ đã phải chiếu cố các em trai em gái khác, cho nên cô đối với mọi người ở tổ tiết mục đặc biệt săn sóc, đặc biệt chiếu cố người khác, đặc biệt rộng lượng bao dung, phong cách nói chuyện và làm việc cũng rất bình dân, không tự giác mà cô đã đem mình đặt vào vị trí một người chị, đối với các tiểu muội muội kia rất thân thiết hòa ái, đặc biệt là thời điểm ở cùng em gái nhỏ tuổi nhất Trương Hinh Tâm.
Trương Hinh Tâm hoàn toàn chính là một cô gái được ba mẹ nuông chiều mà lớn lên, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, cô ấy luôn mang một dáng vẻ thiên chân đơn thuần, khả ái, lương thiện, đây cũng chính là dáng vẻ Sở Triều Dương mong muốn trở thành nhất, cho nên đối với Trương Hinh Tâm, chỉ cần có thể chiếu cố được cô ấy điều gì, Sở Triều Dương cũng sẽ cố gắng hết sức chiếu cố, không muốn để cô ấy phải dính mưa, chịu gió.
An ủi, cổ vũ, chỉ điểm, chiếu cố cô ấy hết mức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook