Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài
Chương 42: Thanh Âm Của Tiểu Trừng Quang Làm Cô Nghiện Mất

“Vài người ở ban huấn luyện như thế nào rồi?” Đỗ Cảnh Khôn gọi Lưu Duệ lại.

Lưu Duệ đỡ đỡ mắt kính bạc, ở trước mặt Đỗ Cảnh Khôn hoàn toàn chính là bộ dáng của một tinh anh: “Mọi thứ đều đã được an bài hoàn hảo, đảm bảo chắc chắn toàn bộ mấy người ở ban huấn luyện của chúng ta có thể bắt được danh hiệu quán quân khu vực.”

“Chắc chứ?” Ánh mắt Đỗ Cảnh Khôn rơi xuống hình ảnh một cô gái đeo mặt nạ ở trong máy tính, nhìn cô lộ ra môi và cằm, gần non nửa khuôn mặt mà híp híp mắt.

Nữ nhân này đem lại cho hắn một cảm giác rất quen mắt, rốt cuộc cô ta sẽ là ai đây?

“Tốt nhất là như vậy.” Hắn không tỏ ra ý kiến gì mở miệng.

Mặc kệ cô ta là ai, chỉ cần cô ta đặt chân vào cái vòng này, sớm hay muộn cũng sẽ lộ ra khuôn mặt thật mà thôi.

“Nắm chặt thời gian chế tác album của Du Nhiên.” Ngón tay Đỗ Cảnh Khôn vừa đùa nghịch hai đoạn bút máy vừa nói.

Mắt kính Lưu Duệ phản chiếu ánh sáng từ cửa sổ lớn sau lưng Đỗ Cảnh Khôn: “Hiện đang trong giai đoạn chế tác rồi ạ, dự tính tầm hè là có thể đưa ra thị trường. ”

Đến lúc đó thừa dịp [Siêu cấp tân tiếng ca] đang bùng nổ, chỉ cần sắp xếp cho Lư Du Nhiên biểu diễn trêи sân khấu chung kết của [Siêu cấp tân tiếng ca], dưới danh nghĩa cổ vũ cho các tuyển thủ để tuyên truyền album là được, chờ [Siêu cấp tân tiếng ca] kết thúc, khán giả đang rảnh rỗi chưa có gì để xem thì đẩy ra album của Lư Du Nhiên là hợp lý nhất.

“Trừ bỏ các tuyển thủ đi ra từ ban huấn luyện thì cũng phải chú ý các tuyển thủ khác một chút, đừng để khó khăn lắm mới có thể gặp được một hạt giống tốt thì lại bị người khác nhanh chân lấy đi mất.” Hắn tài trợ chương trình này là để công ty có thể có thêm nguồn nhân lực mới, chứ cũng không phải chỉ để nâng đỡ người của ban huấn luyện.

Lưu Duệ đỡ đỡ gọng kính, khóe môi nghiêng nghiêng giơ lên: “Tổng tài yên tâm.”

Đối với năng lực làm việc của Lưu Duệ, Đỗ Cảnh Khôn rất yên tâm, hắn là thương nhân nên hắn cũng không quan tâm thủ đoạn của người dưới mình dùng là gì, hắn chỉ cần kết quả.

Từ bốn năm trước hắn thu được Lưu Duệ, Lưu Duệ đã vì công ty hắn mà làm không ít chuyện rồi.

Hiện tại Sở Y Huyên đã rời đi, truyền thông Tinh Không chỉ còn duy nhất một cô gái có độ nổi tiếng cao là Lư Du Nhiên mà thôi, cho nên bây giờ cả công ty đều đang toàn lực nâng đỡ Lư Du Nhiên, đối với album của cô chuẩn bị thập phần tỉ mỉ.

Đến nỗi người có thể tiếp nhận vị trí của Sở Y Huyên thì…. Thật ra vị kia ở khu An Thị cũng không tệ lắm, nhưng nhìn kỹ lại, hắn chỉ cảm thấy khuôn mặt kia kém quá xa Sở Y Huyên.

Nghĩ đến Sở Y Huyên, hắn bỗng dưng lại nghĩ đến ngày đó, khi cô ở chỗ này gắt gao ôm đứa nhỏ cùng hắn giằng co, cô phảng phất như một chú sư tử mẹ, hết sức mình bảo vệ đứa con non nớt mới chào đời.

Nhưng ngay sau đó hắn lại lập tức cười nhạo, nữ nhân kia sẽ bảo vệ đứa nhỏ đó hay sao, bất quá chỉ là diễn cho hắn xem mà thôi.

**

Hôm nay là ngày thi đấu từ bảy lấy năm, Sở Triều Dương dùng động tác nhẹ nhàng nhất có thể đem ngón tay đang níu chặt góc áo của Tiểu Trừng Quang gỡ ra, vừa xoa, vừa vỗ nhẹ cậu, chờ đến khi rút được góc áo ra xong, cô lại cực nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, rồi tay chân nhanh nhẹn đi ra ngoài rửa mặt trang điểm, chuẩn bị cho ngày thi đấu hôm nay.

Tới sân thi đấu rồi, tổ tiết mục mới đột nhiên nhớ ra mà nói với cô, rằng tổ tiết mục vừa mới sửa lại hình thức thi đấu xong, hôm nay các tuyển thủ không thể dùng bài hát trước kia đã chuẩn bị được nữa, chỉ có thể dùng ca khúc ở vòng hai mươi lấy mười ra biểu diễn.

Cô lúc ấy liền ngốc một chút, có loại cảm giác ngoài ý muốn, nhưng lại phảng phất như tất cả mọi việc đều đã được sắp đặt từ trước, nên cô hỏi: “Vì sao việc này lại không nói với tôi từ trước?”

“Không ai nói với cô? Vậy những người kia lại làm sao mà biết được? Chuyện này là do tổ tiết mục thống nhất thông báo cùng một lúc đấy, mỗi ngày cô đều đến trễ về sớm, đến cả việc tổ tiết mục an bài giáo sư huấn luyện chỉ đạo cho cô cô còn không tham gia, tự bản thân cô không chịu để ý mà cô còn dám trách chúng tôi không thông báo đến?” Thái độ của người phụ trách thập phần ngang ngược.

“Chuyện này tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình cô không biết thì cô vẫn là nên tìm hiểu nguyên nhân từ chính bản thân cô đi!” Người phụ trách trực tiếp ném xuống những lời này: “Bây giờ lập tức diễn tập, nếu cô nhanh tay nhanh chân đi chuẩn bị nhạc đệm thì vẫn còn kịp đấy, nếu đã không thương lượng trước với dàn nhạc thì đi download nhạc đệm về đi.”

Từ sau vòng thi đấu lọt Top 20, ở hiện trường biểu diễn tất cả các tuyển thủ đều có dàn nhạc diễn tấu trực tiếp cho mà không phải sử dụng nhạc đệm nữa, ở hiện trường, dàn nhạc diễn tấu có thể đem lại độ rung động, độ linh hoạt rất cao, nhạc đệm thật sự là kém rất nhiều.

Mà vấn đề là, Sở Triều Dương đến cả nhạc đệm còn không có nữa.

Sau khi Trương Hinh Tâm biết cô chưa chuẩn bị cả dàn nhạc lẫn nhạc đệm thì sửng sốt một chút, Hồ Dữu cũng thập phần giật mình, các cô căn bản không nghĩ đến Sở Triều Dương chưa biết việc tổ tiết mục sửa đổi quy chế, bởi vì các cô cũng là hai ngày trước mới biết được chuyện này, sau khi biết được, các cô liền lập tức chuẩn bị với dàn nhạc, thức đêm cùng bọn họ diễn tập, bận tối mày tối mặt, cư nhiên quên luôn khả năng là Vô Danh hoàn toàn chưa biết việc này.

Cũng có người nghĩ tới đấy, nhưng hiện tại đang là đối thủ cạnh tranh với nhau, làm sao mà có thể có ý tốt đi nhắc nhở Sở Triều Dương cơ chứ.

Hơn nữa, làm sao tổ tiết mục lại không thông báo vậy?

Trương Hinh Tâm sốt ruột lo lắng mà nhìn về phía Sở Triều Dương, sợ cô nháo lên cùng tổ tiết mục rồi bị tổ tiết mục bãi miễn tư cách dự thi.

Hùng Viện Viện đương nhiên là biết việc này sớm hơn Trương Hinh Tâm và Hồ Dữu rất nhiều, công ty cô sớm đã thông báo với cô chuyện thay đổi quy tắc thi, nên trước ngày biểu diễn một tuần cô đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, bây giờ cô lại đang hoàn toàn vui sướиɠ khi người khác gặp họa, giơ giơ mi: “Không phải giọng hát của cô dễ nghe lắm hay sao? Còn cần gì dàn nhạc đệm cơ chứ? Nguyên giọng cô là đủ rồi nhỉ ~”

Kiếp trước Sở Triều Dương đã tham gia quá nhiều chương trình thi đấu âm nhạc, cũng đã trải qua nhiều loại sự tình khác nhau, nên cô biết e rằng bây giờ cô đã chắn đường người ta rồi, bọn họ muốn dùng phương thức này để kéo cô xuống, rồi đưa tuyển thủ mà bọn họ đã sớm an bài an toàn bước lên bảo tọa của vị trí quán quân khu.

Đến nỗi tổ tiết mục muốn nâng đỡ ai, đáp án đã rất rõ ràng.

Nhìn Hùng Viện Viện tươi cười vui sướиɠ khi người khác gặp họa, sau khi cô cực độ phẫn nộ xong lại bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Cô không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Hùng Viện Viện một cái, sau đó liền quay đầu rời đi.

Cô vừa đi vừa lôi di động ra nhìn thời gian, sau đó lập tức gọi điện cho Cổ Duệ Chính, thời gian đếm ngược trước khi thi đấu chính thức là một giờ.

Cổ Duệ Chính vì cô chế tác album nên đã hơn ba ngày gần rạng sáng mới chợp mắt một chút, thời điểm nghe tiếng chuông di động vang lên, đầu hắn muốn nổ tung luôn rồi, cả người đầy áp suất thấp bò dậy nghe điện thoại, sau khi nhìn đến cái tên Sở Triều Dương, mặt hắn mới bất đắc dĩ chuyển thành một con mèo nhỏ cọ cọ gối đầu mềm mại, thanh âm khàn khàn âm u cũng không tự giác xen lẫn một chút mềm mại: “Cô tốt nhất cho tôi một lý do đủ để tôi không đánh chết cô.”

Sở Triều Dương cũng biết mỗi khi hắn ngủ không đủ giấc, lời nói sẽ có chút nghiêm trọng vì vậy cô liền vội vàng ôn nhu trấn an một hai câu mới nói đến vấn đề chính: “Tổ tiết mục bỗng dưng sửa lại hình thức thi đấu, ca khúc biểu diễn hôm nay chỉ có thể là ca khúc biểu diễn ở vòng hai mươi lấy mười mà thôi, cho nên bây giờ tôi gọi là muốn yêu cầu một dàn nhạc.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương