Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài
-
Chương 27: “Đến Cả Gương Mặt Cô Cũng Không Dám Lộ Thì Còn Đi Thi Làm Gì ?”
Cô đang muốn cất giọng hát thì vị nữ giám khảo nhìn qua khoảng chừng 40 tuổi ngồi giữa liền nhanh mồm nói: “Từ từ, Vô Danh là có ý gì hả? Cô không có một cái tên tử tế à? Tên thật của cô không phải là tên của con người hay sao? Tại sao phải lấy cho mình một cái tên khác?” Vị nữ giám khảo kia cứ như một khẩu súng liên thanh đang bắn đạn không ngừng, hết hỏi một câu nghi vấn này lại đến một câu nghi vấn khác, “Còn nữa, tại sao cô lại mang mặt nạ đi tham gia thi đấu? Muốn lòe mắt thiên hạ sao? Cô cho rằng như vậy là cá tính? Thật ngại quá, đây là nơi thi đấu ca hát, không phải sân khấu ảo thuật, múa xiếc, nếu cô muốn múa xiếc, diễn trò ảo thuật thì cô có thể lăn luôn tới Carnival ngay bây giờ.”
Nữ giám khảo này nói không chút khách khí, khiến vị giám khảo nam ở bên cạnh bà đành phải hòa giải không khí: “Tôi có thể hỏi vì sao bạn lại phải tự đặt cho mình một cái biệt danh khác là Vô Danh hay không? Chúng tôi thấy hình như tên thật của bạn cũng không phải là Vô Danh.” Hắn cúi đầu nhìn bản biểu báo danh ở trong tay.
Một vị nam giám khảo khác cũng tò mò mà nhìn cô.
Sở Triều Dương cười nói: “Vô Danh là nghệ danh của tôi, ban đầu tôi cũng không có nghệ danh là như vậy nhưng cái tên ban đầu kia lại trùng với người khác mất rồi, cái tên ban đầu tôi muốn lấy là Y Huyên.”
“Nhưng cô là Sở Y Huyên sao? Cô không phải.” Vị nữ giám khảo kia lại bắt đầu mở miệng bắn liên thanh ” Cô đừng tưởng bây giờ Sở Y Huyên không hot, cô ấy hiện tại đang phi thường phi thường hot đấy, bị chửi mới hot cũng là một loại hot đấy, cô tưởng ai cũng có tư cách gọi là Y Huyên ư? Ít nhất cô ấy còn có tuyệt thế mỹ nhan, còn cô thì có cái gì?” Bà buông tay “Còn cô thì mặt cũng không dám lộ.”
Sở Triều Dương: “…” Hzz… Tôi chính là Sở Y Huyên có được không.
Cô cảm thấy, vị giám khảo này thực dự muốn nổi đóa rồi.
Cô lễ phép mà hơi hơi khom lưng, nhìn bảng hiệu treo trêи ngực của vị nữ giám khảo kia, cười nói: “Thật ngại quá, Khương lão sư, mặt nạ này tôi thật sự không thể tháo xuống được.”
“Lấy cái tên là Vô Danh cũng thôi đi, đã tham gia thi đấu lại còn đeo mặt nạ, cô cho rằng đeo mặt nạ che giấu thân phận rồi hành xử khác người sẽ khiến cho người ta dễ dàng nhớ tới cô?” Khương Nghiên nói chuyện không chút khách khí, lời nói hết sức sắc bén.
Dự tuyển đã tổ chức được vài hôm, mấy ngày nay dạng thí sinh gì Khương Nghiên cũng đều đã thấy qua, có nhiều người có giọng hát thực sự không thể nuốt nổi mà vẫn cư nhiên chạy lại đây đăng ký tham gia thi đấu, quả thật làm cho giám khảo như bà cạn lời mà.
Bà là một người có khả năng âm nhạc chuyên nghiệp, tốt nghiệp học viện âm nhạc hoàng gia Đức, năm mười một tuổi bà đã tự mình sang Anh quốc học hỏi âm nhạc, từ nhỏ bà đã học đàn dương cầm cũng như cảm thấy thập phần hứng thú với các loại giai điệu âm nhạc khác nhau, vì thế hồi ở Đức tham gia thi đấu ca hát, bà đạt được giải quán quân, lại còn được một tiểu địa phương nào đó ở bên Đức trao tặng giải thưởng: ‘Tân nhân âm nhạc xuất sắc nhất’.
Lại nói tiếp, bà cũng coi như nhờ tham gia thi đấu ca hát mà xuất đạo.
Sở Triều Dương cảm thấy bà có vẻ tầm khoảng 40 tuổi, nhưng thực tế khuôn mặt Khương Nghiên có hơi già dặn một chút chứ tuổi thật của bà năm nay mới có 35, từ khi xuất đạo tới nay đã cho ra mắt hơn 10 album lớn nhỏ khác nhau.
Sở Triều Dương vẫn lễ phép như cũ: “Lão sư ngài nói không sai, đây là một cuộc thi được tổ chức dựa vào khả năng ca hát, cho nên chẳng phải trước hết các vị lão sư nên nghe qua tiếng hát của tôi rồi tính tiếp hay sao?”
Cô hơi khom người với ba vị giám khảo, vị giám khảo nam bên trái lại không muốn lãng phí thời gian, ông liền giơ tay ra hiệu: ” Mời bạn bắt đầu biểu diễn.”
Sở Triều Dương cũng không có để ý tới vị giám khảo nữ kia đang xem thường cô như thế nào mà cô lập tức chuyển qua trạng thái tập trung, cầm microphone ở phía trước rồi bắt đầu hát.
Vòng sơ tuyển không có nhạc đệm, chỉ có hát chay, bài cô hát lần này chính là một bài hát tương đối thâm tình nhưng đồng thời cũng là một bài hát khá khó để khảo nghiệm giọng hát.
Bài hát này là do Cổ Duệ Chính dựa vào giọng hát của cô mà lựa chọn, ban đầu hắn còn lo lắng đến đoạn giữa của bài hát cô sẽ không thể hát lên nổi, lại không nghĩ tới âm sắc của cô không chỉ có linh hoạt kỳ ảo mà cô còn có thể hát âm cao xuất sắc không thể tưởng tượng được, tựa như âm thanh của loài cá heo biển, khiến cho hắn kinh hỉ không thôi.
Cô vừa cất giọng hát là các vị giám khảo đã có thể khẳng định giọng hát của cô.
Giọng hát ấy trong trẻo, linh hoạt, kỳ ảo, cô vừa mới mở miệng, các vị lão sư liền tức khắc cảm thấy lỗ tai chỉ còn nghe được duy nhất một loại âm thanh, tất cả các loại âm thanh tạp nham mà họ nghe lúc trước như bị hốt bỏ đi hết, cả người đều thanh sáng hẳn lên.
Vị nam giáo khảo bên trái chính là Tô Quân nói: “Cô không cần thiết phải mang mặt nạ, chỉ riêng âm thanh này cũng đã đủ làm người ta nhớ kỹ!”
Ngay cả người nói ra ngữ khí độc miệng lúc nãy – Khương Nghiên cũng nở nụ cười, bà chỉ vào cô rồi chỉ biết cảm thán: ” Cô thực sự rất có bản lĩnh đấy!”
Vị nam giám khảo bên cạnh vẫn luôn không nói gì kia lúc này cũng cười trêu ghẹo: “Chỉ cần có thanh âm tuyệt mỹ như vậy, khuôn mặt trông như thế nào cũng chẳng còn quan trọng.”
Khương Nghiên cũng cười ha ha nói: “Đúng, không còn quan trọng nữa!”
“Có thể hỏi một chút tại sao cô lại lấy cái tên Vô Danh này hay không?” Tô Quân tò mò hỏi.
Sở Triều Dương nửa khiêm tốn nửa không nói: “Hiện tại tôi tên là Vô Danh, nhưng sẽ có một ngày tôi sẽ làm cho cả thế giới phải nhớ đến tên của tôi.”
Khi nói những lời này, ánh sáng ở mắt cô thật sự rất bắt mắt.
Giám khảo Tô Quân nghĩ nghĩ vài điều nhưng cũng không đả kϊƈɦ cô mà nói: “Hy vọng ngày đó sẽ sớm đến.”
Khương Nghiên đang cúi đầu lật xem bảng biểu báo danh, nghe vậy thì ngay lập tức ngẩng đầu lên giơ ngón cái với cô: “Có chí khí!”
Tiếng nói của bà khàn khàn, hơn nữa một đầu của bà bây giờ chính là vuốt ngắn lại còn để đỏ rực lửa, so với nam nhân còn có phần mạnh mẽ hơn, điều đó đã phần nào thể hiện rằng bà là một người có tính cách phi thường ngay thẳng.
Mặt khác hai người kia cũng nở nụ cười, cả ba người đều lục tục đề cử các bài hát khác cho cô để cô tham gia thi tuyển ở các vòng sau rồi mới nói: “Qua”. Đại khái là họ vẫn còn cho rằng cô mới chỉ là một cô gái tuổi đôi mươi chưa trải sự đời nên mới đặt cái biệt danh đó đi.
Cô đúng là mới tuổi đôi mươi thật, nhưng cũng không thể nói cô đặt cái biệt danh đó là bởi vì cô chuẩn bị sử dụng bài hát của nhóm Đại Ngưu trong giới giải trí ở kiếp trước của cô đem đi làm bài hát xuất đạo đúng không?
Cô chỉ là người viết lại a, nhưng cô lại không thể nói ra sự thật được, cô còn phải đem danh nghĩa sáng tác bài hát dưới tên cô nữa, nếu không đến lúc cô hát bài hát đó mà không thấy điền tên tác giả thì kiểu gì cũng có nhiều người vào nhận vơ nói mình là tác giả chân chính của bài hát, đến lúc đó lại là một hồi kiện tụng không rõ ràng, nếu thế thì thực sự rất phức tạp.
Chờ Sở Triều Dương rời đi, ba vị giám khảo vừa uống nước vừa cười cười nói nói.
Tô Quân uống miếng nước lên miệng, nói: ” Nếu tuyển thủ dự thi nào cũng sở hữu giọng ca như vậy thì có phải thật tốt không, nhẹ nhàng hẳn đi.”
Khương Nghiên ngay thẳng, nghĩ sao nói vậy: “Nếu ai cũng giống như cô ấy thì chúng ta còn ngồi đây làm gì nữa.”
“Không có khả năng mỗi tuyển thủ đều đạt tới trình độ này đâu, tôi nhìn cách cô ấy dùng hơi thở phát ra tiếng là biết, đây phải đạt đến cấp chuyên nghiệp rồi ấy chứ, phỏng chừng lại là học sinh của một học viện âm nhạc hàng đầu nào rồi.” Vị giám khảo bên phải chẳng mấy khi mở lời – Ngô Đồng nói.
“Ai, Ngô Đồng, cô ấy không phải là học sinh ở học viện của các ông chứ?” Đột nhiên linh quang của Khương Nghiên lại hiện lên “Ông xem, cô ấy mang mặt nạ chắc phỏng chừng là sợ bị ông nhận ra?”
Vị giám khảo trẻ tuổi trầm mặc đó tên là Ngô Đồng, ông không chỉ là người chủ trì không khí cho vui vẻ bình thường mà còn là lão sư của trường đại học truyền thông Hải Thị.
Ngô Đồng thoạt nhìn trẻ tuổi anh tuấn, nhưng thực tế đã hơn 40 tuổi rồi, so với Khương Nghiên lớn hơn mấy tuổi lận, nhưng khi hai người ở gần nhau thì trông Khương Nghiên có vẻ già hơn nhiều.
Tô Quân ngồi một bên lại uống thêm một ngụm nước, ông nhìn cái ly gật gù: “Tôi cũng thấy có chút giống, có khả năng là nữ sinh ở học viện của ông đấy.”
Ngô Đồng nghiêm túc mà hồi tưởng, sau một hồi ông lắc lắc đầu rồi hô lên: “Thí sinh tiếp theo.”
Rất nhanh đã có một người nữa đi vào, bọn họ lại tiếp tục chìm vào công việc nhận xét, đánh giá của mình.
Nữ giám khảo này nói không chút khách khí, khiến vị giám khảo nam ở bên cạnh bà đành phải hòa giải không khí: “Tôi có thể hỏi vì sao bạn lại phải tự đặt cho mình một cái biệt danh khác là Vô Danh hay không? Chúng tôi thấy hình như tên thật của bạn cũng không phải là Vô Danh.” Hắn cúi đầu nhìn bản biểu báo danh ở trong tay.
Một vị nam giám khảo khác cũng tò mò mà nhìn cô.
Sở Triều Dương cười nói: “Vô Danh là nghệ danh của tôi, ban đầu tôi cũng không có nghệ danh là như vậy nhưng cái tên ban đầu kia lại trùng với người khác mất rồi, cái tên ban đầu tôi muốn lấy là Y Huyên.”
“Nhưng cô là Sở Y Huyên sao? Cô không phải.” Vị nữ giám khảo kia lại bắt đầu mở miệng bắn liên thanh ” Cô đừng tưởng bây giờ Sở Y Huyên không hot, cô ấy hiện tại đang phi thường phi thường hot đấy, bị chửi mới hot cũng là một loại hot đấy, cô tưởng ai cũng có tư cách gọi là Y Huyên ư? Ít nhất cô ấy còn có tuyệt thế mỹ nhan, còn cô thì có cái gì?” Bà buông tay “Còn cô thì mặt cũng không dám lộ.”
Sở Triều Dương: “…” Hzz… Tôi chính là Sở Y Huyên có được không.
Cô cảm thấy, vị giám khảo này thực dự muốn nổi đóa rồi.
Cô lễ phép mà hơi hơi khom lưng, nhìn bảng hiệu treo trêи ngực của vị nữ giám khảo kia, cười nói: “Thật ngại quá, Khương lão sư, mặt nạ này tôi thật sự không thể tháo xuống được.”
“Lấy cái tên là Vô Danh cũng thôi đi, đã tham gia thi đấu lại còn đeo mặt nạ, cô cho rằng đeo mặt nạ che giấu thân phận rồi hành xử khác người sẽ khiến cho người ta dễ dàng nhớ tới cô?” Khương Nghiên nói chuyện không chút khách khí, lời nói hết sức sắc bén.
Dự tuyển đã tổ chức được vài hôm, mấy ngày nay dạng thí sinh gì Khương Nghiên cũng đều đã thấy qua, có nhiều người có giọng hát thực sự không thể nuốt nổi mà vẫn cư nhiên chạy lại đây đăng ký tham gia thi đấu, quả thật làm cho giám khảo như bà cạn lời mà.
Bà là một người có khả năng âm nhạc chuyên nghiệp, tốt nghiệp học viện âm nhạc hoàng gia Đức, năm mười một tuổi bà đã tự mình sang Anh quốc học hỏi âm nhạc, từ nhỏ bà đã học đàn dương cầm cũng như cảm thấy thập phần hứng thú với các loại giai điệu âm nhạc khác nhau, vì thế hồi ở Đức tham gia thi đấu ca hát, bà đạt được giải quán quân, lại còn được một tiểu địa phương nào đó ở bên Đức trao tặng giải thưởng: ‘Tân nhân âm nhạc xuất sắc nhất’.
Lại nói tiếp, bà cũng coi như nhờ tham gia thi đấu ca hát mà xuất đạo.
Sở Triều Dương cảm thấy bà có vẻ tầm khoảng 40 tuổi, nhưng thực tế khuôn mặt Khương Nghiên có hơi già dặn một chút chứ tuổi thật của bà năm nay mới có 35, từ khi xuất đạo tới nay đã cho ra mắt hơn 10 album lớn nhỏ khác nhau.
Sở Triều Dương vẫn lễ phép như cũ: “Lão sư ngài nói không sai, đây là một cuộc thi được tổ chức dựa vào khả năng ca hát, cho nên chẳng phải trước hết các vị lão sư nên nghe qua tiếng hát của tôi rồi tính tiếp hay sao?”
Cô hơi khom người với ba vị giám khảo, vị giám khảo nam bên trái lại không muốn lãng phí thời gian, ông liền giơ tay ra hiệu: ” Mời bạn bắt đầu biểu diễn.”
Sở Triều Dương cũng không có để ý tới vị giám khảo nữ kia đang xem thường cô như thế nào mà cô lập tức chuyển qua trạng thái tập trung, cầm microphone ở phía trước rồi bắt đầu hát.
Vòng sơ tuyển không có nhạc đệm, chỉ có hát chay, bài cô hát lần này chính là một bài hát tương đối thâm tình nhưng đồng thời cũng là một bài hát khá khó để khảo nghiệm giọng hát.
Bài hát này là do Cổ Duệ Chính dựa vào giọng hát của cô mà lựa chọn, ban đầu hắn còn lo lắng đến đoạn giữa của bài hát cô sẽ không thể hát lên nổi, lại không nghĩ tới âm sắc của cô không chỉ có linh hoạt kỳ ảo mà cô còn có thể hát âm cao xuất sắc không thể tưởng tượng được, tựa như âm thanh của loài cá heo biển, khiến cho hắn kinh hỉ không thôi.
Cô vừa cất giọng hát là các vị giám khảo đã có thể khẳng định giọng hát của cô.
Giọng hát ấy trong trẻo, linh hoạt, kỳ ảo, cô vừa mới mở miệng, các vị lão sư liền tức khắc cảm thấy lỗ tai chỉ còn nghe được duy nhất một loại âm thanh, tất cả các loại âm thanh tạp nham mà họ nghe lúc trước như bị hốt bỏ đi hết, cả người đều thanh sáng hẳn lên.
Vị nam giáo khảo bên trái chính là Tô Quân nói: “Cô không cần thiết phải mang mặt nạ, chỉ riêng âm thanh này cũng đã đủ làm người ta nhớ kỹ!”
Ngay cả người nói ra ngữ khí độc miệng lúc nãy – Khương Nghiên cũng nở nụ cười, bà chỉ vào cô rồi chỉ biết cảm thán: ” Cô thực sự rất có bản lĩnh đấy!”
Vị nam giám khảo bên cạnh vẫn luôn không nói gì kia lúc này cũng cười trêu ghẹo: “Chỉ cần có thanh âm tuyệt mỹ như vậy, khuôn mặt trông như thế nào cũng chẳng còn quan trọng.”
Khương Nghiên cũng cười ha ha nói: “Đúng, không còn quan trọng nữa!”
“Có thể hỏi một chút tại sao cô lại lấy cái tên Vô Danh này hay không?” Tô Quân tò mò hỏi.
Sở Triều Dương nửa khiêm tốn nửa không nói: “Hiện tại tôi tên là Vô Danh, nhưng sẽ có một ngày tôi sẽ làm cho cả thế giới phải nhớ đến tên của tôi.”
Khi nói những lời này, ánh sáng ở mắt cô thật sự rất bắt mắt.
Giám khảo Tô Quân nghĩ nghĩ vài điều nhưng cũng không đả kϊƈɦ cô mà nói: “Hy vọng ngày đó sẽ sớm đến.”
Khương Nghiên đang cúi đầu lật xem bảng biểu báo danh, nghe vậy thì ngay lập tức ngẩng đầu lên giơ ngón cái với cô: “Có chí khí!”
Tiếng nói của bà khàn khàn, hơn nữa một đầu của bà bây giờ chính là vuốt ngắn lại còn để đỏ rực lửa, so với nam nhân còn có phần mạnh mẽ hơn, điều đó đã phần nào thể hiện rằng bà là một người có tính cách phi thường ngay thẳng.
Mặt khác hai người kia cũng nở nụ cười, cả ba người đều lục tục đề cử các bài hát khác cho cô để cô tham gia thi tuyển ở các vòng sau rồi mới nói: “Qua”. Đại khái là họ vẫn còn cho rằng cô mới chỉ là một cô gái tuổi đôi mươi chưa trải sự đời nên mới đặt cái biệt danh đó đi.
Cô đúng là mới tuổi đôi mươi thật, nhưng cũng không thể nói cô đặt cái biệt danh đó là bởi vì cô chuẩn bị sử dụng bài hát của nhóm Đại Ngưu trong giới giải trí ở kiếp trước của cô đem đi làm bài hát xuất đạo đúng không?
Cô chỉ là người viết lại a, nhưng cô lại không thể nói ra sự thật được, cô còn phải đem danh nghĩa sáng tác bài hát dưới tên cô nữa, nếu không đến lúc cô hát bài hát đó mà không thấy điền tên tác giả thì kiểu gì cũng có nhiều người vào nhận vơ nói mình là tác giả chân chính của bài hát, đến lúc đó lại là một hồi kiện tụng không rõ ràng, nếu thế thì thực sự rất phức tạp.
Chờ Sở Triều Dương rời đi, ba vị giám khảo vừa uống nước vừa cười cười nói nói.
Tô Quân uống miếng nước lên miệng, nói: ” Nếu tuyển thủ dự thi nào cũng sở hữu giọng ca như vậy thì có phải thật tốt không, nhẹ nhàng hẳn đi.”
Khương Nghiên ngay thẳng, nghĩ sao nói vậy: “Nếu ai cũng giống như cô ấy thì chúng ta còn ngồi đây làm gì nữa.”
“Không có khả năng mỗi tuyển thủ đều đạt tới trình độ này đâu, tôi nhìn cách cô ấy dùng hơi thở phát ra tiếng là biết, đây phải đạt đến cấp chuyên nghiệp rồi ấy chứ, phỏng chừng lại là học sinh của một học viện âm nhạc hàng đầu nào rồi.” Vị giám khảo bên phải chẳng mấy khi mở lời – Ngô Đồng nói.
“Ai, Ngô Đồng, cô ấy không phải là học sinh ở học viện của các ông chứ?” Đột nhiên linh quang của Khương Nghiên lại hiện lên “Ông xem, cô ấy mang mặt nạ chắc phỏng chừng là sợ bị ông nhận ra?”
Vị giám khảo trẻ tuổi trầm mặc đó tên là Ngô Đồng, ông không chỉ là người chủ trì không khí cho vui vẻ bình thường mà còn là lão sư của trường đại học truyền thông Hải Thị.
Ngô Đồng thoạt nhìn trẻ tuổi anh tuấn, nhưng thực tế đã hơn 40 tuổi rồi, so với Khương Nghiên lớn hơn mấy tuổi lận, nhưng khi hai người ở gần nhau thì trông Khương Nghiên có vẻ già hơn nhiều.
Tô Quân ngồi một bên lại uống thêm một ngụm nước, ông nhìn cái ly gật gù: “Tôi cũng thấy có chút giống, có khả năng là nữ sinh ở học viện của ông đấy.”
Ngô Đồng nghiêm túc mà hồi tưởng, sau một hồi ông lắc lắc đầu rồi hô lên: “Thí sinh tiếp theo.”
Rất nhanh đã có một người nữa đi vào, bọn họ lại tiếp tục chìm vào công việc nhận xét, đánh giá của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook