Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài
-
Chương 1: “Nữ Phụ Trong Quyển Tiểu Thuyết H Kia Trùng Tên Với Cậu Này !”
Tiêu Tiêu, bạn tốt của Sở Triều Dương gọi điện thoại tới, kϊƈɦ động mà nói:”Dương Dương, tớ vừa tìm được một quyển tiểu thuyết H rất hay luôn nha, nữ phụ trong đó lại còn trùng tên với cậu nữa!”
Sở Triều Dương hoàn toàn không để ý tới cái tên của nữ phụ kia, mà điểm chú ý đều tập trung ở: “H văn? Mau chia sẻ nào!”
Tiêu Tiêu không nói hai lời, lập tức gửi truyện cho cô.
Sau một đêm cày xong cuốn tiểu thuyết đó, trong lòng cô chỉ có một câu MMP*.
*MMP: một từ thông dụng trêи mạng, là từ viết tắt của “Mom Selling Batch” và thuộc về một trong những từ phổ biến nhất trong phương ngữ Tứ Xuyên. Là từ chửi thề nghĩa là “Đĩ mẹ mày.”
Quyển truyện này có tên là《Thú sủng bảy ngày của tổng tài》, khái quát lại một cách đơn giản cốt truyện chính là, từ nhỏ nam chủ đã phải chịu nhiều loại tra tấn, thống khổ nên sau dần trở nên hắc hóa, hắn trở thành con người chán ghét xã hội, sau khi báo xong thù cũ liền dùng mọi cách trói buộc nữ chính ở bên cạnh, đem cô nhốt lại ở biệt thự của mình rồi XXOO bảy ngày bảy đêm, sau cùng vì trong lúc XXOO xảy ra sự cố mà cả hai đứa đều đi đời nhà ma.
Đúng vậy, kết cục cứ hố người đọc như vậy, bởi vì nam chính sớm đã bi quan chán đời không muốn sống, thế là sau khi hắn xử lý cha của mình xong, liền lựa chọn một kiểu chết thật sáng tạo.
Cái kiểu đó gọi là…… Sướиɠ đến chết?
Mà nữ phụ trùng tên trùng họ với cô, ở trong cuốn tiểu thuyết này, chỉ là một nhân vật phụ tuyến thứ hai mươi tám mà thôi, thậm chí trong chính văn chưa từng xuất hiện qua kia kìa, bởi vì thân phận của cô ấy chính là người mẹ đã chết sớm của nam chính, đồng thời cái chết đó cũng không được tốt đẹp gì, bởi vì trước đó cô ấy đã từng là một diễn viên phim cấp ba* có thanh danh cực kỳ hôi thối. Trong truyện cô ấy chỉ xuất hiện có vài lần, nhưng những lần đó đều là lúc nam chính và cha anh ta nhớ lại hồi ức trước kia mà thôi, từ trong ký ức của nam chính, chỉ có thể dùng một câu duy nhất để miêu tả cô: Hắn mãi mãi cũng không quên được khoảnh khắc cô đem hắn nhét vào cổng lớn Đỗ gia, ngay sau đó liền quay đầu rời đi không nhìn lại dù chỉ một lần.
*Phim cấp ba: Phim người lớn.
Sở Triều Dương nói MMP, sau đó đem điện thoại đặt ở đầu giường, rồi tắm rửa đi ngủ.
Không biết có phải là do trước khi ngủ cô đã đọc qua cuốn tiểu thuyết này hay không, sau khi ngủ, cô thế mà còn nằm mơ mình trở thành nữ phụ chết sớm trong cuốn tiểu thuyết đó — Sở Triều Dương, cô thấy Sở Triều Dương sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng luôn rất hạnh phúc, từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều nên lớn lên có chút ích kỷ tùy hứng, lúc mười tám tuổi có đoàn làm phim đến trường cô tuyển diễn viên, cô đã được tuyển chọn trở thành vai nữ số hai, rồi sau đó cũng không muốn đi học đại học nữa, cô không hề để ý việc cha mẹ mình phản đối không cho đi làm diễn viên, mới bước chân vào giới giải trí thì cô đã ngay lập tức bị kim chủ bao nuôi, hai mươi tuổi đã sinh ra một thằng con trai cho kim chủ, còn muốn mượn nó để gả vào hào môn, nhưng ai biết được ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo,cô thế mà lại bị kim chủ chán ghét trả thù, toàn bộ thông tin trêи mạng về cô đen như chó, tài nguyên vốn dĩ thuộc về cô cũng lần lượt bị người khác lấy hết đi, sau đó lại còn cùng cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ.
Thậm chí vì tiền, ngay khi biết đứa con trai này không thể khiến mình gả vào hào môn, cô liền không để ý đến nó nữa, cô mang con trai tới trước mặt cha của kim chủ kia đổi lấy tiền tiêu, từ lúc đó đứa con này cùng cô cũng không còn quan hệ. Cuối cùng cô lại bị người khác dẫn vào con đường cờ bạc, chơi thua sạch toàn bộ tài sản, dưới sức ép từ cuộc sống, cô đành phải nhảy từ trêи lầu cao xuống để tự tử, kết thúc sinh mạng của mình, còn cha mẹ cô thì sao? Hai mái đầu trắng xóa ấy khóc ngày khóc đêm, khóc đến tưởng chừng như có thể đem hai đôi mắt kia làm mù đi mất.
Giây phút cả người không trọng lực khi rơi từ lầu cao xuống làm Sở Triều Dương bừng tỉnh, giật mình bật dậy, giấc mơ kia đúng là quá mức chân thật, chân thật đến mức khiến cô sau khi tỉnh dậy nhịp tim vẫn đập liên hoàn.
Nhưng trong chốc lát cô đã nhận ra được có điểm không đúng, thậm chí cô còn cho rằng mình vẫn chưa tỉnh giấc, bởi vì tất cả mọi thứ trước mắt đều không phải là nơi ở mà cô quen thuộc, mà đây chính là căn phòng của nữ xứng trùng tên với cô kia, lúc này trong phòng một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều là mảnh vỡ của đồ sứ, pha lê và các chai rượu vang đỏ, nơi đây còn thoang thoảng ngửi được mùi hôi thối của rượu, cùng với cảm giác đau đau choáng choáng, tựa như cô vừa uống đủ một trận rượu.
Cô đè tay vào thái dương đang đau nhói không thôi, có chút không thể phân biệt được giấc mơ này là thật hay giả.
Trong phòng một mảnh tối tăm, chiếc rèm treo trêи tường hở ra một khe đủ để ánh sáng lọt vào, chờ mắt thích ứng được với ánh sáng, cô mới xuống giường dò xét hoàn cảnh xung quanh, ai ngờ chân vừa mới nhấc xuống giường, dưới chân liền vang lên một tiếng loảng xoảng, cô đã giẫm lên một mảnh vỡ ở chai rượu, bên trong chai rượu còn đọng lại một chút rượu nên giờ đang ồ ạt tràn ra ngoài, toàn bộ căn phòng giống như vừa bị một trận bão táp quét qua, không nơi nào là có thể đặt chân.
Sở Triều Dương còn đang đánh giá căn phòng này, đột nhiên bị đứa bé trừng lớn mắt trốn trong góc phòng không nói câu nào khiến cô giật nảy mình.
Ơ, đây không phải là cậu con trai hai tuổi của nữ phối trùng tên với cô mà cô đã thấy ở trong mơ hay sao?
Sở dĩ cô có thể xác định đứa bé trước mặt mới hai tuổi, là bởi vì trong giấc mơ kia, trừ bỏ đoạn thời gian lúc hắn hai tuổi thì nguyên chủ đều chưa gặp lại hắn, lúc sau cô đã đem hắn ném cho ông nội của hắn để đổi lấy một số tiền rồi, từ đấy liền đoạn tuyệt quan hệ cùng nam chính.
Mà lúc trước, đứa nhỏ này vẫn luôn bị cô giao cho bảo mẫu chăm sóc, bảo mẫu kia lại mặt người dạ thú, bà ta thấy cô vẫn luôn mặc kệ đứa nhỏ này, nên cũng không quan tâm hắn luôn, thỉnh thoảng còn âm thầm ngược đãi thằng bé.
Trong mơ, nữ phối bị bôi đen thành như vậy, cũng là bởi vì vị kim chủ kia đã chán ghét cô, nên hắn mới mua chuộc bảo mẫu, để bảo mẫu ra ngoài nói với truyền thông rằng nguyên chủ luôn ngược đãi thằng bé, bà ta còn đưa ra rất nhiều ảnh chụp thân thể thằng bé, cả người đầy vết xanh tím, và đương nhiên bà ta còn có cả hai tấm ảnh cô đang đánh thằng bé nữa.
Trêи thực tế nữ xứng tuy rằng ích kỷ tùy hứng, nhưng thật ra cô không hề ngược đãi thằng bé, hai tấm ảnh đánh thằng bé kia, cũng là lúc bởi vì cô từ chỗ kim chủ không kiếm được thứ mình mong muốn, lại nghĩ đến việc bản thân mới hai mươi tuổi đã phải sinh con, nên càng nhìn thằng bé càng tức giận, trong cơn tức đó cô mới đẩy hắn một phen, ai ngờ lại vừa lúc bị bảo mẫu săm soi chờ đợi nhiều ngày nhìn thấy, bà ta mới chụp lại ảnh rồi bán giá cao cho vị kim chủ kia, lúc đó hắn đã rất vui vẻ vì có thể đem nữ xứng bôi đen đến mức không xoay chuyển được tình thế, hắn còn tìm rất nhiều thuỷ quân, rồi tuyên truyền rằng cô bị một lão già ghê tởm bao nuôi, chưa kết hôn đã có con, ngày nào cũng ngược đãi thằng bé, làm thông tin của cô trong một đêm liền đen đến đáng sợ, dường như ai ai cũng muốn đánh cô, đã vậy công ty còn muốn cô phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.
Trong giấc mơ đó, nữ xứng cùng tên với cô bởi vì không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng, nên ở tình huống không tìm thấy đường sống, cô ấy không thể không đi quay phim cấp ba để trả nợ.
Phải biết rằng, trước khi sự việc này xảy ra, cô chính là tiểu hoa đán mà công ty đang nâng đỡ, dáng người cuốn hút lại xinh đẹp mỹ miều, quảng cáo trong tay nhận nhiều không đếm xuể nhưng việc này nói sau đi, trước tiên phải trở lại tình huống trước mặt.
Sở Triều Dương nhìn tuổi của đứa bé kia, liền đoán hẳn lúc này chính là lúc nữ xứng bị bôi đen, thời điểm nơi nơi đều ‘ Sở Y Huyên cút ra khỏi giới giải trí ‘?
A, Sở Y Huyên là nghệ danh* của nữ xứng cùng tên với cô.
*Nghệ danh: là một biệt hiệu mà các nhà giải trí và nghệ sĩ biểu diễn sử dụng, như diễn viên, ca sĩ, danh hài và nhạc sĩ.
Lúc cô đang hoảng sợ, đứa bé trai kia cũng hoảng sợ, sự sợ hãi trong khuôn mặt càng đậm khiến cậu ngày càng rúc vào trong góc, lúc này cậu cứ như chỉ hận không thể hòa mình vào mức tường để cô không thể nhận ra.
Nhưng mà mắt đứa nhỏ đó lại cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt to tròn tối om sợ hãi nhìn cô, cái nhìn này làm cô cảm thấy càng thêm chân thật.
Lúc ở trong mơ, cô đã nhìn thấy hết một đời ngắn ngủi của cô ấy, vừa giận cô ấy, lại vô cùng hâm mộ, hâm mộ cô ấy có cha và mẹ tốt như vậy, một gia đình hạnh phúc và ấm áp, đứa con trai đáng yêu.
Sở Triều Dương là một cô nhi, từ nhỏ không có cha mẹ, nên đã rất hy vọng mình có thể là nữ xứng trong câu chuyện kia, nếu được, cô nhất định sẽ không tùy hứng ích kỷ giống nữ xứng đó, nếu cô có cha mẹ như vậy, cô nhất định sẽ thật hiếu thuận với họ, nuôi dưỡng con của mình thật tốt, mà không phải giống nữ xứng kia luôn tự đi tìm đường chết, cuối cùng lại ép chính mình phải nhảy lầu tự sát.
Đáng tiếc, cô không phải cô ấy.
Hiện tại mọi việc trước mắt chân thật như vậy, cô nhìn đứa nhỏ này, chỉ cảm thấy đáy lòng đều mềm thành một đoàn.
Nếu đây là mơ, cô hy vọng giấc mơ này có thể dài thêm một chút nữa. Cô cong cong mi mắt vui vẻ mà tưởng tượng.
“Bảo bối, bảo bối.” Cô cười tủm tỉm mà vẫy vẫy tay, nhẹ giọng kêu đứa trẻ bị cô dọa sợ kia.
Đứa bé chỉ trốn ở trong góc, sợ hãi mà nhìn cô.
Cô từ trêи giường tới cạnh bên người đứa bé, một tay ôm cậu lên, mặt dán lên khuôn mặt đứa nhỏ mà nhẹ nhàng cọ cọ.
Lúc ở trong mơ, cô chỉ có thể trơ mắt đứng xem quá trình nữ xứng trưởng thành, lại không cách nào tham dự.
Cô muốn ôm đứa nhỏ này, bảo hộ cậu, an ủi cậu nhưng mà cho dù cô có tức giận như thế nào đi chăng nữa nữ xứng cũng chẳng quan tâm, cũng không có chút tác dụng nào, trong mơ cho dù ý chí cô có lớn như thế nào đi chăng nữa cũng không thể lay chuyển được bất cứ việc gì, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ này bị bảo mẫu ngược đãi, bị mẹ nó lạnh nhạt, lại không có chút biện pháp nào.
Cô đã rất mong muốn cô là nữ xứng, không nghĩ tới, hiện tại cô thật sự trở thành nữ xứng.
Mặc kệ đây có là mơ hay không, cô vẫn rất cao hứng. ∩_∩
Cô kéo bức màn ra, đối mặt với ánh sáng bất thình lình chiếu vào mắt, đôi mắt vì chói liền nheo lại, mấy giây sau mới có thể thích ứng được với ánh sáng, đến khi mở mắt ra, cô ngoài ý muốn mà nhìn thấy, không biết bao nhiêu người thấy cô kéo rèm ra liền vội vàng cầm máy ảnh lên nháy liên hồi.
Cô có nhớ, trong giấc mơ, thời gian nữ xứng bị bôi đen như chó kia, xung quanh nhà cô ấy luôn có rất nhiều paparazzi, ngày đêm không ngừng chờ đợi để bới móc hành động tệ hại của cô.
Không nghĩ tới mới vừa mới mở nguồn di động, còn chưa mở khóa, di động liền vang lên, tên của người đang gọi là ‘ người đại diện Dương tỷ ‘, trong lòng yên lặng suy nghĩ giấc mơ này thật quá chân thật, ngón tay đã vô tình nhấn nút nghe.
“Sở! Y! Huyên!” Còn chưa đưa di động đến bên tai, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng hét chói tai: “Cô còn dám tắt nguồn điện thoại? Tại thời điểm này mà cô còn dám tắt nguồn? Cô có biết tôi đã gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc điện thoại rồi không hả? Cô tự xem xem ở trêи mạng cô đã trở thành cái dạng gì rồi, tôi đã nói sớm với cô rồi, chỉ cần cố gắng diễn xuất thật tốt, không cần làm những việc dư thừa, cô xem cô đi! Con bài tốt như thế đều bị cô phá hỏng rồi!” Người ở đầu bên kia điện thoại sau khi xả hết bực tức, liền hít sâu một hơi: “Sự việc này cô không cần lên tiếng giải thích gì cả, rõ ràng có người đang hãm hại cô, hiện tại trêи mạng mọi thông tin về cô đều bị bôi đen, cô ở nhà đợi tôi, không được đi đâu cả!”
Sở Triều Dương cái gì cũng chưa nói, đầu dây bên kia liền cúp máy.
Cô bị cô ấy rất tức giận mà mắng.
Sau khi cúp máy, lực chú ý của cô lại đặt lên người đứa bé kia.
Bởi vì bị ngược đãi và dinh dưỡng không đầy đủ, làm cho đứa bé mới hai tuổi này, nhìn qua giống như chỉ một tuổi, đầu to người nhỏ, xanh xao vàng vọt, đôi mắt đen bóng âm u chứa đầy tử khí.
Trêи người cậu mang một chiếc áo thun hình chữ T, làm cho cậu nhìn qua chẳng khác nào một que diêm đầu to cả.
Cô kéo áo đứa bé lên một chút, trêи người tất cả đều là các vết thương tím tím xanh xanh, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, cô thầm mắng một tiếng súc sinh, cảm giác đau lòng vội lan tràn trong khoang ngực.
Cô nhẹ nhàng hôn đứa bé, thanh âm mềm mại: “Ngoan, để mẹ làm đồ ngon cho con ăn.”
Sở Triều Dương hoàn toàn không để ý tới cái tên của nữ phụ kia, mà điểm chú ý đều tập trung ở: “H văn? Mau chia sẻ nào!”
Tiêu Tiêu không nói hai lời, lập tức gửi truyện cho cô.
Sau một đêm cày xong cuốn tiểu thuyết đó, trong lòng cô chỉ có một câu MMP*.
*MMP: một từ thông dụng trêи mạng, là từ viết tắt của “Mom Selling Batch” và thuộc về một trong những từ phổ biến nhất trong phương ngữ Tứ Xuyên. Là từ chửi thề nghĩa là “Đĩ mẹ mày.”
Quyển truyện này có tên là《Thú sủng bảy ngày của tổng tài》, khái quát lại một cách đơn giản cốt truyện chính là, từ nhỏ nam chủ đã phải chịu nhiều loại tra tấn, thống khổ nên sau dần trở nên hắc hóa, hắn trở thành con người chán ghét xã hội, sau khi báo xong thù cũ liền dùng mọi cách trói buộc nữ chính ở bên cạnh, đem cô nhốt lại ở biệt thự của mình rồi XXOO bảy ngày bảy đêm, sau cùng vì trong lúc XXOO xảy ra sự cố mà cả hai đứa đều đi đời nhà ma.
Đúng vậy, kết cục cứ hố người đọc như vậy, bởi vì nam chính sớm đã bi quan chán đời không muốn sống, thế là sau khi hắn xử lý cha của mình xong, liền lựa chọn một kiểu chết thật sáng tạo.
Cái kiểu đó gọi là…… Sướиɠ đến chết?
Mà nữ phụ trùng tên trùng họ với cô, ở trong cuốn tiểu thuyết này, chỉ là một nhân vật phụ tuyến thứ hai mươi tám mà thôi, thậm chí trong chính văn chưa từng xuất hiện qua kia kìa, bởi vì thân phận của cô ấy chính là người mẹ đã chết sớm của nam chính, đồng thời cái chết đó cũng không được tốt đẹp gì, bởi vì trước đó cô ấy đã từng là một diễn viên phim cấp ba* có thanh danh cực kỳ hôi thối. Trong truyện cô ấy chỉ xuất hiện có vài lần, nhưng những lần đó đều là lúc nam chính và cha anh ta nhớ lại hồi ức trước kia mà thôi, từ trong ký ức của nam chính, chỉ có thể dùng một câu duy nhất để miêu tả cô: Hắn mãi mãi cũng không quên được khoảnh khắc cô đem hắn nhét vào cổng lớn Đỗ gia, ngay sau đó liền quay đầu rời đi không nhìn lại dù chỉ một lần.
*Phim cấp ba: Phim người lớn.
Sở Triều Dương nói MMP, sau đó đem điện thoại đặt ở đầu giường, rồi tắm rửa đi ngủ.
Không biết có phải là do trước khi ngủ cô đã đọc qua cuốn tiểu thuyết này hay không, sau khi ngủ, cô thế mà còn nằm mơ mình trở thành nữ phụ chết sớm trong cuốn tiểu thuyết đó — Sở Triều Dương, cô thấy Sở Triều Dương sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng luôn rất hạnh phúc, từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều nên lớn lên có chút ích kỷ tùy hứng, lúc mười tám tuổi có đoàn làm phim đến trường cô tuyển diễn viên, cô đã được tuyển chọn trở thành vai nữ số hai, rồi sau đó cũng không muốn đi học đại học nữa, cô không hề để ý việc cha mẹ mình phản đối không cho đi làm diễn viên, mới bước chân vào giới giải trí thì cô đã ngay lập tức bị kim chủ bao nuôi, hai mươi tuổi đã sinh ra một thằng con trai cho kim chủ, còn muốn mượn nó để gả vào hào môn, nhưng ai biết được ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo,cô thế mà lại bị kim chủ chán ghét trả thù, toàn bộ thông tin trêи mạng về cô đen như chó, tài nguyên vốn dĩ thuộc về cô cũng lần lượt bị người khác lấy hết đi, sau đó lại còn cùng cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ.
Thậm chí vì tiền, ngay khi biết đứa con trai này không thể khiến mình gả vào hào môn, cô liền không để ý đến nó nữa, cô mang con trai tới trước mặt cha của kim chủ kia đổi lấy tiền tiêu, từ lúc đó đứa con này cùng cô cũng không còn quan hệ. Cuối cùng cô lại bị người khác dẫn vào con đường cờ bạc, chơi thua sạch toàn bộ tài sản, dưới sức ép từ cuộc sống, cô đành phải nhảy từ trêи lầu cao xuống để tự tử, kết thúc sinh mạng của mình, còn cha mẹ cô thì sao? Hai mái đầu trắng xóa ấy khóc ngày khóc đêm, khóc đến tưởng chừng như có thể đem hai đôi mắt kia làm mù đi mất.
Giây phút cả người không trọng lực khi rơi từ lầu cao xuống làm Sở Triều Dương bừng tỉnh, giật mình bật dậy, giấc mơ kia đúng là quá mức chân thật, chân thật đến mức khiến cô sau khi tỉnh dậy nhịp tim vẫn đập liên hoàn.
Nhưng trong chốc lát cô đã nhận ra được có điểm không đúng, thậm chí cô còn cho rằng mình vẫn chưa tỉnh giấc, bởi vì tất cả mọi thứ trước mắt đều không phải là nơi ở mà cô quen thuộc, mà đây chính là căn phòng của nữ xứng trùng tên với cô kia, lúc này trong phòng một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều là mảnh vỡ của đồ sứ, pha lê và các chai rượu vang đỏ, nơi đây còn thoang thoảng ngửi được mùi hôi thối của rượu, cùng với cảm giác đau đau choáng choáng, tựa như cô vừa uống đủ một trận rượu.
Cô đè tay vào thái dương đang đau nhói không thôi, có chút không thể phân biệt được giấc mơ này là thật hay giả.
Trong phòng một mảnh tối tăm, chiếc rèm treo trêи tường hở ra một khe đủ để ánh sáng lọt vào, chờ mắt thích ứng được với ánh sáng, cô mới xuống giường dò xét hoàn cảnh xung quanh, ai ngờ chân vừa mới nhấc xuống giường, dưới chân liền vang lên một tiếng loảng xoảng, cô đã giẫm lên một mảnh vỡ ở chai rượu, bên trong chai rượu còn đọng lại một chút rượu nên giờ đang ồ ạt tràn ra ngoài, toàn bộ căn phòng giống như vừa bị một trận bão táp quét qua, không nơi nào là có thể đặt chân.
Sở Triều Dương còn đang đánh giá căn phòng này, đột nhiên bị đứa bé trừng lớn mắt trốn trong góc phòng không nói câu nào khiến cô giật nảy mình.
Ơ, đây không phải là cậu con trai hai tuổi của nữ phối trùng tên với cô mà cô đã thấy ở trong mơ hay sao?
Sở dĩ cô có thể xác định đứa bé trước mặt mới hai tuổi, là bởi vì trong giấc mơ kia, trừ bỏ đoạn thời gian lúc hắn hai tuổi thì nguyên chủ đều chưa gặp lại hắn, lúc sau cô đã đem hắn ném cho ông nội của hắn để đổi lấy một số tiền rồi, từ đấy liền đoạn tuyệt quan hệ cùng nam chính.
Mà lúc trước, đứa nhỏ này vẫn luôn bị cô giao cho bảo mẫu chăm sóc, bảo mẫu kia lại mặt người dạ thú, bà ta thấy cô vẫn luôn mặc kệ đứa nhỏ này, nên cũng không quan tâm hắn luôn, thỉnh thoảng còn âm thầm ngược đãi thằng bé.
Trong mơ, nữ phối bị bôi đen thành như vậy, cũng là bởi vì vị kim chủ kia đã chán ghét cô, nên hắn mới mua chuộc bảo mẫu, để bảo mẫu ra ngoài nói với truyền thông rằng nguyên chủ luôn ngược đãi thằng bé, bà ta còn đưa ra rất nhiều ảnh chụp thân thể thằng bé, cả người đầy vết xanh tím, và đương nhiên bà ta còn có cả hai tấm ảnh cô đang đánh thằng bé nữa.
Trêи thực tế nữ xứng tuy rằng ích kỷ tùy hứng, nhưng thật ra cô không hề ngược đãi thằng bé, hai tấm ảnh đánh thằng bé kia, cũng là lúc bởi vì cô từ chỗ kim chủ không kiếm được thứ mình mong muốn, lại nghĩ đến việc bản thân mới hai mươi tuổi đã phải sinh con, nên càng nhìn thằng bé càng tức giận, trong cơn tức đó cô mới đẩy hắn một phen, ai ngờ lại vừa lúc bị bảo mẫu săm soi chờ đợi nhiều ngày nhìn thấy, bà ta mới chụp lại ảnh rồi bán giá cao cho vị kim chủ kia, lúc đó hắn đã rất vui vẻ vì có thể đem nữ xứng bôi đen đến mức không xoay chuyển được tình thế, hắn còn tìm rất nhiều thuỷ quân, rồi tuyên truyền rằng cô bị một lão già ghê tởm bao nuôi, chưa kết hôn đã có con, ngày nào cũng ngược đãi thằng bé, làm thông tin của cô trong một đêm liền đen đến đáng sợ, dường như ai ai cũng muốn đánh cô, đã vậy công ty còn muốn cô phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.
Trong giấc mơ đó, nữ xứng cùng tên với cô bởi vì không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng, nên ở tình huống không tìm thấy đường sống, cô ấy không thể không đi quay phim cấp ba để trả nợ.
Phải biết rằng, trước khi sự việc này xảy ra, cô chính là tiểu hoa đán mà công ty đang nâng đỡ, dáng người cuốn hút lại xinh đẹp mỹ miều, quảng cáo trong tay nhận nhiều không đếm xuể nhưng việc này nói sau đi, trước tiên phải trở lại tình huống trước mặt.
Sở Triều Dương nhìn tuổi của đứa bé kia, liền đoán hẳn lúc này chính là lúc nữ xứng bị bôi đen, thời điểm nơi nơi đều ‘ Sở Y Huyên cút ra khỏi giới giải trí ‘?
A, Sở Y Huyên là nghệ danh* của nữ xứng cùng tên với cô.
*Nghệ danh: là một biệt hiệu mà các nhà giải trí và nghệ sĩ biểu diễn sử dụng, như diễn viên, ca sĩ, danh hài và nhạc sĩ.
Lúc cô đang hoảng sợ, đứa bé trai kia cũng hoảng sợ, sự sợ hãi trong khuôn mặt càng đậm khiến cậu ngày càng rúc vào trong góc, lúc này cậu cứ như chỉ hận không thể hòa mình vào mức tường để cô không thể nhận ra.
Nhưng mà mắt đứa nhỏ đó lại cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt to tròn tối om sợ hãi nhìn cô, cái nhìn này làm cô cảm thấy càng thêm chân thật.
Lúc ở trong mơ, cô đã nhìn thấy hết một đời ngắn ngủi của cô ấy, vừa giận cô ấy, lại vô cùng hâm mộ, hâm mộ cô ấy có cha và mẹ tốt như vậy, một gia đình hạnh phúc và ấm áp, đứa con trai đáng yêu.
Sở Triều Dương là một cô nhi, từ nhỏ không có cha mẹ, nên đã rất hy vọng mình có thể là nữ xứng trong câu chuyện kia, nếu được, cô nhất định sẽ không tùy hứng ích kỷ giống nữ xứng đó, nếu cô có cha mẹ như vậy, cô nhất định sẽ thật hiếu thuận với họ, nuôi dưỡng con của mình thật tốt, mà không phải giống nữ xứng kia luôn tự đi tìm đường chết, cuối cùng lại ép chính mình phải nhảy lầu tự sát.
Đáng tiếc, cô không phải cô ấy.
Hiện tại mọi việc trước mắt chân thật như vậy, cô nhìn đứa nhỏ này, chỉ cảm thấy đáy lòng đều mềm thành một đoàn.
Nếu đây là mơ, cô hy vọng giấc mơ này có thể dài thêm một chút nữa. Cô cong cong mi mắt vui vẻ mà tưởng tượng.
“Bảo bối, bảo bối.” Cô cười tủm tỉm mà vẫy vẫy tay, nhẹ giọng kêu đứa trẻ bị cô dọa sợ kia.
Đứa bé chỉ trốn ở trong góc, sợ hãi mà nhìn cô.
Cô từ trêи giường tới cạnh bên người đứa bé, một tay ôm cậu lên, mặt dán lên khuôn mặt đứa nhỏ mà nhẹ nhàng cọ cọ.
Lúc ở trong mơ, cô chỉ có thể trơ mắt đứng xem quá trình nữ xứng trưởng thành, lại không cách nào tham dự.
Cô muốn ôm đứa nhỏ này, bảo hộ cậu, an ủi cậu nhưng mà cho dù cô có tức giận như thế nào đi chăng nữa nữ xứng cũng chẳng quan tâm, cũng không có chút tác dụng nào, trong mơ cho dù ý chí cô có lớn như thế nào đi chăng nữa cũng không thể lay chuyển được bất cứ việc gì, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ này bị bảo mẫu ngược đãi, bị mẹ nó lạnh nhạt, lại không có chút biện pháp nào.
Cô đã rất mong muốn cô là nữ xứng, không nghĩ tới, hiện tại cô thật sự trở thành nữ xứng.
Mặc kệ đây có là mơ hay không, cô vẫn rất cao hứng. ∩_∩
Cô kéo bức màn ra, đối mặt với ánh sáng bất thình lình chiếu vào mắt, đôi mắt vì chói liền nheo lại, mấy giây sau mới có thể thích ứng được với ánh sáng, đến khi mở mắt ra, cô ngoài ý muốn mà nhìn thấy, không biết bao nhiêu người thấy cô kéo rèm ra liền vội vàng cầm máy ảnh lên nháy liên hồi.
Cô có nhớ, trong giấc mơ, thời gian nữ xứng bị bôi đen như chó kia, xung quanh nhà cô ấy luôn có rất nhiều paparazzi, ngày đêm không ngừng chờ đợi để bới móc hành động tệ hại của cô.
Không nghĩ tới mới vừa mới mở nguồn di động, còn chưa mở khóa, di động liền vang lên, tên của người đang gọi là ‘ người đại diện Dương tỷ ‘, trong lòng yên lặng suy nghĩ giấc mơ này thật quá chân thật, ngón tay đã vô tình nhấn nút nghe.
“Sở! Y! Huyên!” Còn chưa đưa di động đến bên tai, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng hét chói tai: “Cô còn dám tắt nguồn điện thoại? Tại thời điểm này mà cô còn dám tắt nguồn? Cô có biết tôi đã gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc điện thoại rồi không hả? Cô tự xem xem ở trêи mạng cô đã trở thành cái dạng gì rồi, tôi đã nói sớm với cô rồi, chỉ cần cố gắng diễn xuất thật tốt, không cần làm những việc dư thừa, cô xem cô đi! Con bài tốt như thế đều bị cô phá hỏng rồi!” Người ở đầu bên kia điện thoại sau khi xả hết bực tức, liền hít sâu một hơi: “Sự việc này cô không cần lên tiếng giải thích gì cả, rõ ràng có người đang hãm hại cô, hiện tại trêи mạng mọi thông tin về cô đều bị bôi đen, cô ở nhà đợi tôi, không được đi đâu cả!”
Sở Triều Dương cái gì cũng chưa nói, đầu dây bên kia liền cúp máy.
Cô bị cô ấy rất tức giận mà mắng.
Sau khi cúp máy, lực chú ý của cô lại đặt lên người đứa bé kia.
Bởi vì bị ngược đãi và dinh dưỡng không đầy đủ, làm cho đứa bé mới hai tuổi này, nhìn qua giống như chỉ một tuổi, đầu to người nhỏ, xanh xao vàng vọt, đôi mắt đen bóng âm u chứa đầy tử khí.
Trêи người cậu mang một chiếc áo thun hình chữ T, làm cho cậu nhìn qua chẳng khác nào một que diêm đầu to cả.
Cô kéo áo đứa bé lên một chút, trêи người tất cả đều là các vết thương tím tím xanh xanh, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, cô thầm mắng một tiếng súc sinh, cảm giác đau lòng vội lan tràn trong khoang ngực.
Cô nhẹ nhàng hôn đứa bé, thanh âm mềm mại: “Ngoan, để mẹ làm đồ ngon cho con ăn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook