Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He
-
Chương 6: Ta giết cho xong
Tiếng trống trầm thấp dần dần tiếp cận vương thành, Tang Viễn Viễn không nhịn được trong lòng có thêm vài phần thấp thỏm.
Nàng là chính phu nhân của Hàn Châu vương, dạ yến hôm nay nàng cần phải tham dự.
Tang Viễn Viễn không xác định cái kẻ điên U Vô Mệnh kia có thể nhớ rõ nàng hay không.
Ngày ấy vì bảo vệ tính mạng, nàng dám đưa mặt vào ngọc giản nói ' ta thích ngươi, U Châu vương ', nghĩ đến liền cảm thấy từng đợt đau răng.
Cái ngọc giản đó, vết máu cũ năm xưa đã thấm hẳn vào bên trong ngọc, giống như U Vô Mệnh trong cảm nhận của nàng.
Máu, chết chóc.
Được rồi.
Nếu thật sự náo loạn đến xảy ra chuyện gì, cũng là chuyện của Hàn Thiếu Lăng và U Vô Mệnh.
Nữ tử ở Vân Cảnh mười tám châu địa vị thấp hèn, tương ứng với chuyện đó, nếu xảy ra chuyện gì cũng đều là nam nhân mà các nàng phụ thuộc vào ra mặt chém giết.
Lại nói nếu xui xẻo nhất, cho là Hàn Thiếu Lăng thật sự bị U Vô Mệnh giết chết đi nữa, Linh cô cùng đám người Tang Châu cũng sẽ che chở cho nàng trốn về Tang Châu.
Hoàn toàn không cần lo sợ.
Tang Viễn Viễn xây dựng tâm lý xong, ngồi vào trước đài trang điểm, tùy ý bọn thị nữ sửa soạn cho nàng ăn diện lộng lẫy.
Dù sao cũng là yến tiệc tiếp đãi vua của một châu, về mặt lễ nghi, đương nhiên không chậm trễ được.
Tang Viễn Viễn thay một bộ hoa phục màu đen, dùng vải cực kỳ dày nặng, đồ án hoa văn tinh xảo thêu tầng tầng lớp lớp phía trước ngực và sau lưng, trên váy cũng thêu hình hỏa phượng. Phía ngoài cùng còn khoác áo khoác dài kéo theo cái đuôi chừng mười bước.
Tóc bị bới chặt cứng, trên đó lại đặt một cái kim quan nặng nề, trái phải đều có rèm châu rũ xuống, khó khăn lắm mới không để nó đánh vào trong mắt.
Tang Viễn Viễn thực gian nan mà xuất phát đi dự tiệc.
Mấy ngày nay, nàng chưa rời khỏi Hồi Vân điện của mình một lần nào.
Một khắc sau khi bước ra khỏi ngạch cửa cao đến đầu gối, trong lòng nàng lại có một cảm giác kỳ quái —— giờ phút này, nàng rốt cuộc đã chân chính bước vào thế giới này, nó không hề hư ảo, nàng cũng không thể lại ôm ấp tâm trạng chơi đùa.
Bất kể phía trước có cái gì, nàng đều cần phải ngẩng cao đầu nghênh đón.
Cũng giống như chuyện nàng đã làm vô số lần.
Bất kể là đóng vai gì, đều phải làm tốt nhất.
Nếu đã được sống lại, như vậy từ nay về sau, nàng, chính là Tang Châu vương nữ.
Chỉ qua vài bước, trên người nữ tử nhìn mảnh mai yếu đuối giờ chậm rãi có sự trầm ổn của vương tộc, khí thế phát ra bốn phía. Ngay cả thị nữ thường ngày hay hầu hạ cũng không thể không cả kinh, thầm than vương tộc quả nhiên cùng thường nhân không giống nhau.
Vương cung không tính là lớn.
Vân Cảnh mười tám châu dùng võ lập quốc, cung thành tuy rằng nhìn cũng xa hoa, nhưng càng quan trọng nhất vẫn là công năng phòng ngự. Tường thành đúc từ một loại hắc thạch kỳ dị, tỏa ra ánh sáng màu cát nhàn nhạt, trên mặt đất cũng là vật chất tương tự.
Rời hậu cung, ngay cả mấy trang trí điêu khắc gỗ cũng không nhìn thấy, mỗi gian đại diện đều có một cửa hắc thạch cực lớn, nếu khép hết lại lập tức trở thành một tòa thành lũy nhỏ.
Theo bước người hầu dẫn đường, Tang Viễn Viễn rất mau chóng liền tới đại điện đang mở tiệc.
Từ phía xa xa liền thấy ngọn đèn huy hoàng.
Văn võ bá quan phân ra tả hữu, Hàn Thiếu Lăng ngồi bên bàn đầu tiên bên trái, cùng ngồi đối diện với hắn chắc chắn là người mà ai ai nghe tên cũng biến sắc, U Châu vương U Vô Mệnh.
Tiến vào đại điện liền có thể cảm giác được trong không khí lạnh lẽo có một loại áp lực nặng nề.
Trường hợp này là không thể nhìn đông nhìn tây.
Tang Viễn Viễn theo người hầu dắt vào chỗ ngồi. Thị nữ tỉ mỉ đem áo choàng của nàng tháo xuống, đặt lên khay gỗ rồi đứng một bên hầu.
Nàng nghiêng đầu, hướng về Hàn Thiếu Lăng nhẹ nhàng gật đầu.
Trong mắt hắn chỉ có vẻ kinh diễm lướt qua. Trong lòng nhất thời cảm khái vô cùng —— chỉ có người trước mặt mới chân chính giống một thê tử của vương giả.
U Doanh Nguyệt ngày thường kiêu ngạo, nhưng mỗi khi đến trường hợp đứng đắn, khí thế liền có chút trồi sụp không chịu đựng nổi. Mộng Vô Ưu càng không cần phải nói, đưa tới mấy yến hội như thế này, chỉ tổ đem thể diện của mình ném lên mặt đất kêu người khác chế giễu.
Mà Tang Viễn Viễn...... người này như là từ trên trời hạ phàm, nữ nhân hoàn mỹ này, cuối cùng sẽ trở thành thê tử chân chính của hắn, cùng hắn trải qua cả đời...... Hàn Thiếu Lăng nghĩ như vậy, không tự giác mà gục đầu xuống, khóe môi hiện lên nụ cười ngớ ngẩn nhợt nhạt .
Mọi người đứng dậy, hướng về Tang Viễn Viễn hành lễ. Tang Viễn Viễn cúi đầu đáp lễ, sau đó liền đem ánh mắt đặt vào án bàn trước mặt .
Vừa ngồi xuống, nàng liền nhận thấy được có ánh mắt không kiêng nể gì đang dán vào mình mà suýt quay đầu lại.
U Vô Mệnh.
Rèm châu bên trái chắn tầm mắt, nàng không thể nào liếc liếc quan sát U Vô Mệnh, mơ hồ chỉ cảm thấy hắn đang cười.
Nghĩ đến hẳn là nụ cười biến thái nhỉ ? Tang Viễn Viễn âm thầm cân nhắc.
Tiểu thuyết chưa từng chính diện miêu tả vai ác đại ma vương lần nào, U Vô Mệnh người này, từ đầu đến cuối đều chỉ sống trong sự sợ hãi của mọi người, hoặc là nói, hắn chính là sự sợ hãi khủng bố trong lòng mọi người.
Chỉ có thể thông qua mấy chỗ linh tinh hơi hơi đoán được chân dung hắn.
Thí dụ như khi có pháo hôi kia sắp chết, nhìn lên trời cao, mày cũng không nhăn một cái, nhưng mà khi tên ma đầu sải bước qua thân tàn của mình, trong lòng không khỏi có chút mê mang —— vì sao tên ác ma này lại mang khuôn mặt của thiên nhân?
Thí dụ như U Vô Mệnh thừa dịp đại loạn, chậm rãi đi dạo Thiên Đô, tay châm lửa, máu và ánh sáng của lửa phản chiếu trên mặt hắn làm người không khỏi nhớ tới một ít về ác quỷ Tu La trong truyền thuyết —— lòng dạ có bao nhiêu ác độc thì mặt có bấy nhiêu mị lực.
Nói thật, Tang Viễn Viễn cũng khá tò mò U Vô Mệnh trông như thế nào, nhưng nàng không dám ngẩng đầu xem.
Ánh mắt nàng buông xuống khỏi cái bàn như cũ, trước mặt bày biện mấy cái dĩa ngọc, trong dĩa lại là món gì đó tinh xảo vô cùng, như là tác phẩm chạm trổ đoạt giải vậy.
Trường hợp này, trừ bỏ hai vị quân vương ở đây, không có ai dám đưa mắt nhìn mọi nơi xung quanh, đó sẽ là cực kỳ thất lễ.
Đương nhiên, mấy cái ' nghi thức xã giao ' cổ hũ này, sau khi nữ chính Mộng Vô Ưu được sủng ái , liền bị đem đi đánh vỡ hết. Nàng ta sẽ ở trong yến hội nhìn chằm chằm mấy vị anh tài tuấn tú xong lấy diện mạo đối phương ra trêu ghẹo, sẽ ở lúc tế thiên ăn mặc xiêm y thực tùy tiện, nhảy nhót dẫn tới cả nước đều ồ lên, sẽ ở trong Quốc Tự cao giọng ồn ào, nói Đại hòa thượng đều là lừa tiền, sau lưng ông nào chả ăn thịt.
Tang Viễn Viễn không hề cảm thấy mấy hành động đó có chút nào thẳng thắn đáng yêu.
Nàng chỉ muốn lấy chùy đập một cái lên đồ não tàn đầu chó này.
Trên cung yến yên tĩnh không một tiếng động.
Tang Viễn Viễn suy đoán, hẳn là do phát sinh một số sự tình không được may mắn tốt đẹp lắm, đến nỗi khi cùng U Vô Mệnh ngồi ăn cơm đi nữa, nói chuyện cũng biến thành một loại cấm kỵ mới.
Ngồi ở đối diện Tang Viễn Viễn là Cố Xuyên Phong, chiến tướng dưới trướng Hàn Thiếu Lăng từ những trận chiến đầu tiên. Tang Viễn Viễn chú ý thấy vị hổ tướng này đã bất tri bất giác ngồi dịch qua gần đến đầu bàn bên kia, có thể cách U Vô Mệnh xa một thước tốt một thước.
Nàng bỗng nhiên muốn cười, môi hồng nhuận nhẹ nhàng mím lại, tiện tay cầm lấy chén rượu bạch ngọc trên tay thị nữ đã không tiếng động rót đầy, uống một ly rượu trái cây màu tím rồi bỏ xuống bàn.
A, nhưng nàng đánh giá sai vật liệu của cái bàn —— vốn tưởng rằng cái bàn này mang theo hoa văn chìm màu đen là bàn gỗ, không nghĩ tới lại là đồng hay thiết gì đó.
Đế ly đặt xuống, phát ra âm thanh cực thanh thúy, vang vang khắp điện.
Tang Viễn Viễn: "......"
Trong nháy mắt, vô số ánh mắt từ các phương vị hướng về phía vị trí nàng đang ngồi!
Tang Viễn Viễn có loại ảo giác, những người này hình như là đang chờ đợi cái gì như là "ném ly chi lệnh"......
Đều khẩn trương như vậy sao?
Phía xeo xéo đối diện truyền đến một tiếng cười khẽ.
Chợt, một giọng nói trẻ trung, thanh nhuận rất êm tai mang theo một chút ý giận, nói: "Động tay động chân."
Tang Viễn Viễn theo bản năng mà nhìn qua.
Liền thấy một nam tử người mặc áo bào trắng tay cầm ly, khóe môi hàm chứa ý cười, hướng nàng xa xa kính một cái, ngửa đầu uống cạn.
Khuôn mặt hắn thoạt nhìn vô cùng trẻ, nhìn khoảng mười tám mười chín tuổi, tư thái thật sự lười biếng nhàn tản, nửa ngồi nửa dựa bàn, người như ngọc trác, nhìn không ra tuổi thật.
Đây là U Vô Mệnh? Thực không giống chút nào như trong tưởng tượng.
Thoạt nhìn giống cái loại con cháu thế gia bị dưỡng thành ăn chơi trác táng.
Nàng ngây người trong chớp mắt, chợt rũ mi mắt xuống, không chạm vào đồ vật trên bàn.
Không bao lâu, ánh mắt tình cờ thoáng nhìn qua một thị nữ lặng yên không một tiếng động từ từ hướng về phía đầu hàng, sau đó từ loan trụ phía sau vòng ra cung điện.
Lại qua một lát, 'thị nữ' có cử chỉ quái dị lại vội vàng trở về đại ban.
Tang Viễn Viễn bất động thanh sắc, mắt lạnh thoáng nhìn.
Quả nhiên là Mộng Vô Ưu.
Khoé miệng Tang Viễn Viễn không tự giác mà hiện lên một nụ cười trào phúng —— đúng vậy, vô luận là làm ra chuyện không thể tưởng tượng được đến cỡ nào, trước mặt nữ chính vĩnh viễn đều là một đường đèn xanh. Trước mặt một người có vận may đến bất hợp lý như vậy, nỗ lực cùng cố gắng mà người khác phải trải qua hay hy sinh để đạt được đều trở nên cực kỳ buồn cười.
Không, kỳ thật không phải như thế.
Mấy thứ như vận khí này, đã có thể dễ dàng được giao cho thì cũng có thể bị tùy tiện cướp đi. Chỉ có tài phú trên con đường mà bản thân mình thành thật kiên định từng bước bước lên mới là chân chính thuộc về mình, ai cũng không thể lấy đi.
Bước lên thực tế, té ngã rồi mới có thể bò lên. Bị gió xuân một bước đưa lên mây xanh, một khi ngã xuống, chỉ biết vạn kiếp bất phục.
Tang Viễn Viễn, chỉ tin xác suất, không tin vận khí.
Liền tỷ như, xác suất thành công của chuyện hành thích U Vô Mệnh này, là bằng không.
Nàng lạnh mắt nhìn Mộng Vô Ưu cúi đầu đi về hướng U Vô Mệnh.
Không khí lạnh lẽo trên điện làm Mộng Vô Ưu có chút co rúm lại, suýt nữa là đi đường cùng tay cùng chân.
Tang Viễn Viễn trong lòng không khỏi nhàn nhạt cười —— xem bộ dáng nàng ta suông sẻ tiến một đường đến đại náo cung đình, còn tưởng rằng nàng ta chắc chắn làm được rồi, trường hợp này thật sự một chút cũng sẽ không thất bại đâu.
Nữ chính anh dũng không sợ hãi đang nhanh chóng đến gần vai ác đại ma vương.
Tang Viễn Viễn quả thực muốn vỗ tay cho nàng ta.
Mộng Vô Ưu giả vờ rót rượu cho U Vô Mệnh, khi khom người lập tức đem khay ném đi, dùng chuỷ thủ giấu dưới khay đâm thẳng trái tim U Vô Mệnh.
Sự việc phát sinh quá đột nhiên, Hàn Thiếu Lăng cũng chỉ kịp co rút con ngươi.
Khoảnh khắc thấy rõ người hành thích là Mộng Vô Ưu, trên người Hàn Thiếu Lăng không khỏi tuôn ra một luồng nhuệ khí kinh thiên động địa, sát ý làm mấy kim khí trang trí trên đỉnh điện lay động mạnh, cùng phát ra âm thanh ong ong.
Tang Viễn Viễn giờ phút này cũng không rảnh lo cái gì lễ nghi, nàng nghiêng đầu nhìn U Vô Mệnh, bộ dáng như đang chờ trò hay.
—— không biết vai ác đại ma vương có thể đột nhiên bị tổng tài bá đạo nhập, buông tha cho Mộng Vô Ưu, lại phun ra một câu ' nữ nhân, ngươi thành công khiến cho ta chú ý? '
"Phù." Tiếng cười của nàng cực nhẹ nhưng bị U Vô Mệnh nghe tới rồi.
Hắn làm lơ không thèm đánh úp lại chủy thủ, đuôi lông mày hơi nhướng, hướng về phía Tang Viễn Viễn cười.
Chuỷ thuỷ run lên, đâm trúng áo bào trắng của hắn.
Rồi không tiến thêm được nữa.
Thế giới này không tu kinh mạch hay đan điền, mà là luyện thể —— tự mình hấp thu những linh uẩn phù hợp với thuộc tính của bản thân, rèn luyện làn da, cơ bắp cùng xương cốt.
Đơn giản mà nói, tu vi càng cao, thân thể càng cứng, mạng càng dài.
Sức lực của phàm nhân sớm không thể nào đả thương được thân thể cao thủ như U Vô Mệnh.
Mộng Vô Ưu đâm vài cái liền phát hiện chuỷ thủ bất động, lại giơ chủy thủ lên đâm về hướng mặt của U Vô Mệnh, bị hắn tiện tay bắt lấy cổ tay, quăng ngã, ném tới giữa đại điện.
Chủy thủ rơi xuống đất.
U Vô Mệnh chậm rì rì lấy ra một khúc lụa bố, tinh tế chà lau mấy chỗ bị tay Mộng Vô Ưu chạm qua, thấp thấp cười nói: "Hàn Châu vương, nếu muốn thực hiện mỹ nhân kế cũng phải thành ý một chút, đưa cái đồ dỏm này ra lừa gạt ai?"
Hàn Thiếu Lăng gương mặt xanh lè, tức giận đến thân thể hơi hơi run rẩy.
"Không nhìn nổi," U Vô Mệnh tiếc nuối mà lắc đầu, tươi cười ôn nhu, "Ta đây giết cho xong."
Dứt lời, nhàn nhàn rút ra hắc đao cực dài từ phía sau.
Nàng là chính phu nhân của Hàn Châu vương, dạ yến hôm nay nàng cần phải tham dự.
Tang Viễn Viễn không xác định cái kẻ điên U Vô Mệnh kia có thể nhớ rõ nàng hay không.
Ngày ấy vì bảo vệ tính mạng, nàng dám đưa mặt vào ngọc giản nói ' ta thích ngươi, U Châu vương ', nghĩ đến liền cảm thấy từng đợt đau răng.
Cái ngọc giản đó, vết máu cũ năm xưa đã thấm hẳn vào bên trong ngọc, giống như U Vô Mệnh trong cảm nhận của nàng.
Máu, chết chóc.
Được rồi.
Nếu thật sự náo loạn đến xảy ra chuyện gì, cũng là chuyện của Hàn Thiếu Lăng và U Vô Mệnh.
Nữ tử ở Vân Cảnh mười tám châu địa vị thấp hèn, tương ứng với chuyện đó, nếu xảy ra chuyện gì cũng đều là nam nhân mà các nàng phụ thuộc vào ra mặt chém giết.
Lại nói nếu xui xẻo nhất, cho là Hàn Thiếu Lăng thật sự bị U Vô Mệnh giết chết đi nữa, Linh cô cùng đám người Tang Châu cũng sẽ che chở cho nàng trốn về Tang Châu.
Hoàn toàn không cần lo sợ.
Tang Viễn Viễn xây dựng tâm lý xong, ngồi vào trước đài trang điểm, tùy ý bọn thị nữ sửa soạn cho nàng ăn diện lộng lẫy.
Dù sao cũng là yến tiệc tiếp đãi vua của một châu, về mặt lễ nghi, đương nhiên không chậm trễ được.
Tang Viễn Viễn thay một bộ hoa phục màu đen, dùng vải cực kỳ dày nặng, đồ án hoa văn tinh xảo thêu tầng tầng lớp lớp phía trước ngực và sau lưng, trên váy cũng thêu hình hỏa phượng. Phía ngoài cùng còn khoác áo khoác dài kéo theo cái đuôi chừng mười bước.
Tóc bị bới chặt cứng, trên đó lại đặt một cái kim quan nặng nề, trái phải đều có rèm châu rũ xuống, khó khăn lắm mới không để nó đánh vào trong mắt.
Tang Viễn Viễn thực gian nan mà xuất phát đi dự tiệc.
Mấy ngày nay, nàng chưa rời khỏi Hồi Vân điện của mình một lần nào.
Một khắc sau khi bước ra khỏi ngạch cửa cao đến đầu gối, trong lòng nàng lại có một cảm giác kỳ quái —— giờ phút này, nàng rốt cuộc đã chân chính bước vào thế giới này, nó không hề hư ảo, nàng cũng không thể lại ôm ấp tâm trạng chơi đùa.
Bất kể phía trước có cái gì, nàng đều cần phải ngẩng cao đầu nghênh đón.
Cũng giống như chuyện nàng đã làm vô số lần.
Bất kể là đóng vai gì, đều phải làm tốt nhất.
Nếu đã được sống lại, như vậy từ nay về sau, nàng, chính là Tang Châu vương nữ.
Chỉ qua vài bước, trên người nữ tử nhìn mảnh mai yếu đuối giờ chậm rãi có sự trầm ổn của vương tộc, khí thế phát ra bốn phía. Ngay cả thị nữ thường ngày hay hầu hạ cũng không thể không cả kinh, thầm than vương tộc quả nhiên cùng thường nhân không giống nhau.
Vương cung không tính là lớn.
Vân Cảnh mười tám châu dùng võ lập quốc, cung thành tuy rằng nhìn cũng xa hoa, nhưng càng quan trọng nhất vẫn là công năng phòng ngự. Tường thành đúc từ một loại hắc thạch kỳ dị, tỏa ra ánh sáng màu cát nhàn nhạt, trên mặt đất cũng là vật chất tương tự.
Rời hậu cung, ngay cả mấy trang trí điêu khắc gỗ cũng không nhìn thấy, mỗi gian đại diện đều có một cửa hắc thạch cực lớn, nếu khép hết lại lập tức trở thành một tòa thành lũy nhỏ.
Theo bước người hầu dẫn đường, Tang Viễn Viễn rất mau chóng liền tới đại điện đang mở tiệc.
Từ phía xa xa liền thấy ngọn đèn huy hoàng.
Văn võ bá quan phân ra tả hữu, Hàn Thiếu Lăng ngồi bên bàn đầu tiên bên trái, cùng ngồi đối diện với hắn chắc chắn là người mà ai ai nghe tên cũng biến sắc, U Châu vương U Vô Mệnh.
Tiến vào đại điện liền có thể cảm giác được trong không khí lạnh lẽo có một loại áp lực nặng nề.
Trường hợp này là không thể nhìn đông nhìn tây.
Tang Viễn Viễn theo người hầu dắt vào chỗ ngồi. Thị nữ tỉ mỉ đem áo choàng của nàng tháo xuống, đặt lên khay gỗ rồi đứng một bên hầu.
Nàng nghiêng đầu, hướng về Hàn Thiếu Lăng nhẹ nhàng gật đầu.
Trong mắt hắn chỉ có vẻ kinh diễm lướt qua. Trong lòng nhất thời cảm khái vô cùng —— chỉ có người trước mặt mới chân chính giống một thê tử của vương giả.
U Doanh Nguyệt ngày thường kiêu ngạo, nhưng mỗi khi đến trường hợp đứng đắn, khí thế liền có chút trồi sụp không chịu đựng nổi. Mộng Vô Ưu càng không cần phải nói, đưa tới mấy yến hội như thế này, chỉ tổ đem thể diện của mình ném lên mặt đất kêu người khác chế giễu.
Mà Tang Viễn Viễn...... người này như là từ trên trời hạ phàm, nữ nhân hoàn mỹ này, cuối cùng sẽ trở thành thê tử chân chính của hắn, cùng hắn trải qua cả đời...... Hàn Thiếu Lăng nghĩ như vậy, không tự giác mà gục đầu xuống, khóe môi hiện lên nụ cười ngớ ngẩn nhợt nhạt .
Mọi người đứng dậy, hướng về Tang Viễn Viễn hành lễ. Tang Viễn Viễn cúi đầu đáp lễ, sau đó liền đem ánh mắt đặt vào án bàn trước mặt .
Vừa ngồi xuống, nàng liền nhận thấy được có ánh mắt không kiêng nể gì đang dán vào mình mà suýt quay đầu lại.
U Vô Mệnh.
Rèm châu bên trái chắn tầm mắt, nàng không thể nào liếc liếc quan sát U Vô Mệnh, mơ hồ chỉ cảm thấy hắn đang cười.
Nghĩ đến hẳn là nụ cười biến thái nhỉ ? Tang Viễn Viễn âm thầm cân nhắc.
Tiểu thuyết chưa từng chính diện miêu tả vai ác đại ma vương lần nào, U Vô Mệnh người này, từ đầu đến cuối đều chỉ sống trong sự sợ hãi của mọi người, hoặc là nói, hắn chính là sự sợ hãi khủng bố trong lòng mọi người.
Chỉ có thể thông qua mấy chỗ linh tinh hơi hơi đoán được chân dung hắn.
Thí dụ như khi có pháo hôi kia sắp chết, nhìn lên trời cao, mày cũng không nhăn một cái, nhưng mà khi tên ma đầu sải bước qua thân tàn của mình, trong lòng không khỏi có chút mê mang —— vì sao tên ác ma này lại mang khuôn mặt của thiên nhân?
Thí dụ như U Vô Mệnh thừa dịp đại loạn, chậm rãi đi dạo Thiên Đô, tay châm lửa, máu và ánh sáng của lửa phản chiếu trên mặt hắn làm người không khỏi nhớ tới một ít về ác quỷ Tu La trong truyền thuyết —— lòng dạ có bao nhiêu ác độc thì mặt có bấy nhiêu mị lực.
Nói thật, Tang Viễn Viễn cũng khá tò mò U Vô Mệnh trông như thế nào, nhưng nàng không dám ngẩng đầu xem.
Ánh mắt nàng buông xuống khỏi cái bàn như cũ, trước mặt bày biện mấy cái dĩa ngọc, trong dĩa lại là món gì đó tinh xảo vô cùng, như là tác phẩm chạm trổ đoạt giải vậy.
Trường hợp này, trừ bỏ hai vị quân vương ở đây, không có ai dám đưa mắt nhìn mọi nơi xung quanh, đó sẽ là cực kỳ thất lễ.
Đương nhiên, mấy cái ' nghi thức xã giao ' cổ hũ này, sau khi nữ chính Mộng Vô Ưu được sủng ái , liền bị đem đi đánh vỡ hết. Nàng ta sẽ ở trong yến hội nhìn chằm chằm mấy vị anh tài tuấn tú xong lấy diện mạo đối phương ra trêu ghẹo, sẽ ở lúc tế thiên ăn mặc xiêm y thực tùy tiện, nhảy nhót dẫn tới cả nước đều ồ lên, sẽ ở trong Quốc Tự cao giọng ồn ào, nói Đại hòa thượng đều là lừa tiền, sau lưng ông nào chả ăn thịt.
Tang Viễn Viễn không hề cảm thấy mấy hành động đó có chút nào thẳng thắn đáng yêu.
Nàng chỉ muốn lấy chùy đập một cái lên đồ não tàn đầu chó này.
Trên cung yến yên tĩnh không một tiếng động.
Tang Viễn Viễn suy đoán, hẳn là do phát sinh một số sự tình không được may mắn tốt đẹp lắm, đến nỗi khi cùng U Vô Mệnh ngồi ăn cơm đi nữa, nói chuyện cũng biến thành một loại cấm kỵ mới.
Ngồi ở đối diện Tang Viễn Viễn là Cố Xuyên Phong, chiến tướng dưới trướng Hàn Thiếu Lăng từ những trận chiến đầu tiên. Tang Viễn Viễn chú ý thấy vị hổ tướng này đã bất tri bất giác ngồi dịch qua gần đến đầu bàn bên kia, có thể cách U Vô Mệnh xa một thước tốt một thước.
Nàng bỗng nhiên muốn cười, môi hồng nhuận nhẹ nhàng mím lại, tiện tay cầm lấy chén rượu bạch ngọc trên tay thị nữ đã không tiếng động rót đầy, uống một ly rượu trái cây màu tím rồi bỏ xuống bàn.
A, nhưng nàng đánh giá sai vật liệu của cái bàn —— vốn tưởng rằng cái bàn này mang theo hoa văn chìm màu đen là bàn gỗ, không nghĩ tới lại là đồng hay thiết gì đó.
Đế ly đặt xuống, phát ra âm thanh cực thanh thúy, vang vang khắp điện.
Tang Viễn Viễn: "......"
Trong nháy mắt, vô số ánh mắt từ các phương vị hướng về phía vị trí nàng đang ngồi!
Tang Viễn Viễn có loại ảo giác, những người này hình như là đang chờ đợi cái gì như là "ném ly chi lệnh"......
Đều khẩn trương như vậy sao?
Phía xeo xéo đối diện truyền đến một tiếng cười khẽ.
Chợt, một giọng nói trẻ trung, thanh nhuận rất êm tai mang theo một chút ý giận, nói: "Động tay động chân."
Tang Viễn Viễn theo bản năng mà nhìn qua.
Liền thấy một nam tử người mặc áo bào trắng tay cầm ly, khóe môi hàm chứa ý cười, hướng nàng xa xa kính một cái, ngửa đầu uống cạn.
Khuôn mặt hắn thoạt nhìn vô cùng trẻ, nhìn khoảng mười tám mười chín tuổi, tư thái thật sự lười biếng nhàn tản, nửa ngồi nửa dựa bàn, người như ngọc trác, nhìn không ra tuổi thật.
Đây là U Vô Mệnh? Thực không giống chút nào như trong tưởng tượng.
Thoạt nhìn giống cái loại con cháu thế gia bị dưỡng thành ăn chơi trác táng.
Nàng ngây người trong chớp mắt, chợt rũ mi mắt xuống, không chạm vào đồ vật trên bàn.
Không bao lâu, ánh mắt tình cờ thoáng nhìn qua một thị nữ lặng yên không một tiếng động từ từ hướng về phía đầu hàng, sau đó từ loan trụ phía sau vòng ra cung điện.
Lại qua một lát, 'thị nữ' có cử chỉ quái dị lại vội vàng trở về đại ban.
Tang Viễn Viễn bất động thanh sắc, mắt lạnh thoáng nhìn.
Quả nhiên là Mộng Vô Ưu.
Khoé miệng Tang Viễn Viễn không tự giác mà hiện lên một nụ cười trào phúng —— đúng vậy, vô luận là làm ra chuyện không thể tưởng tượng được đến cỡ nào, trước mặt nữ chính vĩnh viễn đều là một đường đèn xanh. Trước mặt một người có vận may đến bất hợp lý như vậy, nỗ lực cùng cố gắng mà người khác phải trải qua hay hy sinh để đạt được đều trở nên cực kỳ buồn cười.
Không, kỳ thật không phải như thế.
Mấy thứ như vận khí này, đã có thể dễ dàng được giao cho thì cũng có thể bị tùy tiện cướp đi. Chỉ có tài phú trên con đường mà bản thân mình thành thật kiên định từng bước bước lên mới là chân chính thuộc về mình, ai cũng không thể lấy đi.
Bước lên thực tế, té ngã rồi mới có thể bò lên. Bị gió xuân một bước đưa lên mây xanh, một khi ngã xuống, chỉ biết vạn kiếp bất phục.
Tang Viễn Viễn, chỉ tin xác suất, không tin vận khí.
Liền tỷ như, xác suất thành công của chuyện hành thích U Vô Mệnh này, là bằng không.
Nàng lạnh mắt nhìn Mộng Vô Ưu cúi đầu đi về hướng U Vô Mệnh.
Không khí lạnh lẽo trên điện làm Mộng Vô Ưu có chút co rúm lại, suýt nữa là đi đường cùng tay cùng chân.
Tang Viễn Viễn trong lòng không khỏi nhàn nhạt cười —— xem bộ dáng nàng ta suông sẻ tiến một đường đến đại náo cung đình, còn tưởng rằng nàng ta chắc chắn làm được rồi, trường hợp này thật sự một chút cũng sẽ không thất bại đâu.
Nữ chính anh dũng không sợ hãi đang nhanh chóng đến gần vai ác đại ma vương.
Tang Viễn Viễn quả thực muốn vỗ tay cho nàng ta.
Mộng Vô Ưu giả vờ rót rượu cho U Vô Mệnh, khi khom người lập tức đem khay ném đi, dùng chuỷ thủ giấu dưới khay đâm thẳng trái tim U Vô Mệnh.
Sự việc phát sinh quá đột nhiên, Hàn Thiếu Lăng cũng chỉ kịp co rút con ngươi.
Khoảnh khắc thấy rõ người hành thích là Mộng Vô Ưu, trên người Hàn Thiếu Lăng không khỏi tuôn ra một luồng nhuệ khí kinh thiên động địa, sát ý làm mấy kim khí trang trí trên đỉnh điện lay động mạnh, cùng phát ra âm thanh ong ong.
Tang Viễn Viễn giờ phút này cũng không rảnh lo cái gì lễ nghi, nàng nghiêng đầu nhìn U Vô Mệnh, bộ dáng như đang chờ trò hay.
—— không biết vai ác đại ma vương có thể đột nhiên bị tổng tài bá đạo nhập, buông tha cho Mộng Vô Ưu, lại phun ra một câu ' nữ nhân, ngươi thành công khiến cho ta chú ý? '
"Phù." Tiếng cười của nàng cực nhẹ nhưng bị U Vô Mệnh nghe tới rồi.
Hắn làm lơ không thèm đánh úp lại chủy thủ, đuôi lông mày hơi nhướng, hướng về phía Tang Viễn Viễn cười.
Chuỷ thuỷ run lên, đâm trúng áo bào trắng của hắn.
Rồi không tiến thêm được nữa.
Thế giới này không tu kinh mạch hay đan điền, mà là luyện thể —— tự mình hấp thu những linh uẩn phù hợp với thuộc tính của bản thân, rèn luyện làn da, cơ bắp cùng xương cốt.
Đơn giản mà nói, tu vi càng cao, thân thể càng cứng, mạng càng dài.
Sức lực của phàm nhân sớm không thể nào đả thương được thân thể cao thủ như U Vô Mệnh.
Mộng Vô Ưu đâm vài cái liền phát hiện chuỷ thủ bất động, lại giơ chủy thủ lên đâm về hướng mặt của U Vô Mệnh, bị hắn tiện tay bắt lấy cổ tay, quăng ngã, ném tới giữa đại điện.
Chủy thủ rơi xuống đất.
U Vô Mệnh chậm rì rì lấy ra một khúc lụa bố, tinh tế chà lau mấy chỗ bị tay Mộng Vô Ưu chạm qua, thấp thấp cười nói: "Hàn Châu vương, nếu muốn thực hiện mỹ nhân kế cũng phải thành ý một chút, đưa cái đồ dỏm này ra lừa gạt ai?"
Hàn Thiếu Lăng gương mặt xanh lè, tức giận đến thân thể hơi hơi run rẩy.
"Không nhìn nổi," U Vô Mệnh tiếc nuối mà lắc đầu, tươi cười ôn nhu, "Ta đây giết cho xong."
Dứt lời, nhàn nhàn rút ra hắc đao cực dài từ phía sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook