Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He
-
Chương 1: Bạch Nguyệt Quang yểu mệnh
Tang Viễn Viễn thật sự cảm thấy bản thân mình sắp trở thành nhân vật xuyên thư có tuổi thọ ngắn nhất lịch sử.
Mấy pháo hôi khác tốt xấu gì còn có thể sống không hết tập hai cũng hết tập một, nàng thì còn "tốt đẹp" hơn, xuyên qua quyển sách này, câu đầu tiên trên giấy trắng mực đen của chương một——
【 Tang Viễn Viễn đã chết 】
Đấy, đã an bài rõ ràng !
Giờ phút này, nàng an an tĩnh tĩnh mà nằm trên một chiếc giường mây thoải mái cực cao, rồi chờ chết.
Xung quanh giường mây bốn phía đều là màn lụa mỏng như cánh ve còn lấp lánh như vì sao, đồ án thêu vô cùng tinh mỹ như huyền phù khẽ khàng lay động giữa không trung . Trên trần màn còn có một loạt lục lạc ngọc nho nhỏ, phát ra âm thanh leng keng thật dễ nghe.
Đẹp đẽ quý giá nhưng không phô trương, xa xỉ nhưng không hiện sơn lộ thủy.
Bên ngoài màn lụa có một luồng ánh sáng vàng ẩn hiện bóng dáng một nữ tử người đẫy đà.
Tang Viễn Viễn biết thân phận của nàng ta —— Vương muội của U Châu Vương, U Doanh Nguyệt. Một quý nữ chuyên môn "rút củi đáy lò", tùy hứng, ngang ngược, kiêu ngạo, hành sự lỗ mãng không cần biết hậu quả, cũng là thị thiếp của nam chủ Hàn Thiếu Lăng, nữ ác độc số 2.
Đúng là nàng ta, người hạ độc sát hại bạch nguyệt quang Tang Viễn Viễn của Hàn Thiếu Lăng.
Tang Viễn Viễn cảm thấy hình như mình đã trót đào hết phần mộ tổ tiên nhà Thiên Đạo hay sao mới có thể bị trả thù thảm như thế này.
Đầu tiên là đang đi trên đường bị sét đánh chết, đã chết cái chết "trong mềm ngoài giòn" như vậy rồi thì thôi đi, còn ngựa không ngừng vó tức tốc xuyên qua cái tiểu thuyết chết tiệt này, thành bạch nguyệt quang đoản mệnh trong lòng nam chính, chết ngay trong mấy hàng đầu tiên chương 1.
Chỉ chốc lát nữa thôi, nữ độc ác 2 U Doanh Nguyệt sẽ đem một bình rượu độc rót vào bụng nàng.
Tang Viễn Viễn một chút cũng không muốn chết thêm lần nữa.
Ai có thể cứu nàng?
Nam chính Hàn Thiếu Lăng là trông cậy vào không được rồi. Cái tên cẩu nam nhân này từ bên ngoài mang về một nữ nhân dung mạo giống Tang Viễn Viễn như đúc, giờ phút này đang đè lên đè xuống trong tẩm điện của mình sủng hạnh, nếu không có gì ngoài ý muốn nói, nhất định sẽ ác chiến một trận đến bình minh.
U Doanh Nguyệt là vì chuyện này tà hỏa công tâm, mới có thể chạy đến chỗ Tang Viễn Viễn phát tiết.
Còn thị vệ trong cung ư...... Nếu U Doanh Nguyệt có thể mang theo tùy tùng xuất hiện ở chỗ này, vậy có nghĩa nàng ta đã thu phục thị vệ bên ngoài rồi, sẽ không có người tiến vào quấy rối.
Dù sao trong nguyên tác, Tang Viễn Viễn chết vô thanh vô tức, mãi đến lúc sau này nữ chủ Mộng Vô Ưu lợi dụng chuyện này hoàn toàn vặn lại U Doanh Nguyệt, mọi người mới biết được Tang Viễn Viễn là bị đầu độc mà chết.
Muốn sống, nàng chỉ có thể tự cứu mình.
"Sao chưa xong nữa? Cọ tới cọ lui làm gì, trực tiếp đầu độc chết không phải xong rồi sao, Hàn lang có thể làm gì ta nào!" Thanh âm của U Doanh Nguyệt cực kỳ không kiên nhẫn.
Một giọng nữ khàn khàn cung kính trả lời: "Tiểu phu nhân tạm thời đừng nóng nảy, việc này rất trọng đại, trăm triệu không thể lưu lại sơ hở nào. Lão thân luyện thêm chút xíu nữa, bảo đảm tương lai vô luận bất kể kẻ nào muốn nghiệm xác, đều không thể nghiệm ra vấn đề. Như vậy mới không ảnh hưởng tới tình cảm của tiểu phu nhân cùng chủ quân......"
Trên mặt bà lão treo nụ cười khổ.
Chủ tử của bà vốn làm việc chưa bao giờ để ý hậu quả, làm hạ nhân cũng không dám điên theo nàng.
Chỉ thấy trong tay bà lão này là một loạt minh hoả đun một bầu rượu bạc đang rung động.
Tang Viễn Viễn nhìn cảnh tượng huyền huyễn, càng thêm không muốn chết.
Tu tiên! Đây là thế giới huyền huyễn tu tiên a!
Nhưng có chết hay không cũng không đến phiên nàng muốn.
Tình huống của nàng giờ phút này còn không bằng cá nằm trên thớt. Cá còn có thể nhảy một cái hai cái, mà nàng, giống như là một con khỉ bị nhốt cứng ngắc trong một con rối gỗ rỗng ruột.
Thân thể này bị trọng thương còn trúng kịch độc, hồn phách ắt hẳn đã sớm phiêu tán, chỉ là do bị nuôi dưỡng cẩn thận nên luôn chưa có tắt thở thôi.
Mãi đến hôm nay Tang Viễn Viễn xuyên tới đây.
Nàng từ sáng sớm nằm phịch đến nửa đêm, rốt cuộc cũng mở được mắt với miệng.
Còn chưa kịp cao hứng, liền thấy thị nữ trong điện từng người một ngã trên mặt đất, sau đó, U Doanh Nguyệt mang theo người xông vào, chuẩn bị hạ độc giết chết nàng.
Cái cảm giác chờ chết, thật sự là một lời khó nói hết.
Tang Viễn Viễn còn muốn giãy giụa một chút.
Yết hầu của nàng giống như kẹt một khối gỗ cứng ngắc, cố gắng hết sức lực khạc nửa ngày trời, nàng rốt cuộc khạc ra được mấy tiếng mơ hồ không rõ chữ.
"Nếu ta chết, Hàn...... nhớ cả đời. Không chiếm được...... tốt nhất."
Thanh âm tuy nhỏ, lại rành mạch mà truyền tới lỗ tai hai người trong điện.
U Doanh Nguyệt lập tức đưa tay kéo màn lụa, cặp mắt tròng đen nhỏ hơn tròng trắng trừng trừng gắt gao nhìn thẳng Tang Viễn Viễn.
Lớp trang điểm của U Doanh Nguyệt làm nàng ta giống như con khổng tước vàng rực rỡ.
Mới vừa rồi cách màn lụa mờ mờ còn đỡ một chút, giờ xuất hiện đột ngột như vậy làm Tang Viễn Viễn suýt nữa bị loá đến mù mắt.
U Doanh Nguyệt cười lạnh nói: "Tỉnh? Ngươi lại tỉnh được ?! Thực tốt! Nếu tỉnh, vậy để ngươi chết được minh bạch."
Vai ác trước khi giết người nhất định sẽ đào gan đào phổi ra lẩm ba lẩm bẩm, đây là truyền thống rồi.
Tang Viễn Viễn chân thành chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình nguyện ý làm một người nghe kiên nhẫn nhất.
U Doanh Nguyệt híp mắt nhìn chằm chằm Tang Viễn Viễn trong chốc lát, đôi môi đỏ đầy đặn vừa động, từng từ từng từ đều mang theo hận ý vô tận: "Ta gả cho Hàn lang 5 năm, suốt 5 năm! Ta yêu chàng như vậy, chiều chuộng chàng như vậy! Chúng ta lúc trước còn tốt đẹp biết chừng nào, kết quả thì sao? Từ khi gặp được ngươi, hết thảy đều thay đổi! Nếu không phải ngươi cố ý mê hoặc chàng, Hàn lang của ta làm sao có thể phụ lòng ta được! Chỉ một việc này thôi thì ngươi cũng nên chết đi rồi!"
Nói đến chuyện xưa, khuôn mặt mỹ diễm của U Doanh Nguyệt không khỏi hơi vặn vẹo, nàng ta vươn một cái móng tay giả có ánh vàng rực rỡ chọc lên má Tang Viễn Viễn.
"Xinh đẹp thì ghê gớm lắm sao! Cướp đi tâm của Hàn lang còn chưa đủ, còn muốn cướp vị trí chính phu nhân, đạp lên đầu U Doanh Nguyệt ta! Người đi mà mơ cái xuân thu đại mộng đó đi !"
Trong miệng nàng ta nồng nặc mùi son phấn, từng đợt hô hấp phả lên trên mặt Tang Viễn Viễn.
Tang Viễn Viễn đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ nghĩ, phát hiện U Doanh Nguyệt đúng thật rất thảm. Nếu đổi lại mình ở trong tình cảnh này, khẳng định phát nổi điên mà băm tra nam làm tám khúc !
U Doanh Nguyệt tiếp tục cười lạnh: "Không sợ nói cho ngươi biết, thích khách trong ngày đại hôn của ngươi chính là do ta an bài, mục tiêu hiển nhiên không phải là Hàn lang, mà là ngươi! Ha, vậy mà ta thật không nghĩ tới, ngươi lại si tình đến như vậy, còn chưa vào cửa mà có thể thay Hàn lang chắn một đao, không dậy nổi nha! Thế nào, trúng U thị tuyệt môn Mộc độc của ta, có phải sống không bằng chết không ? Được, ta tội nghiệp ngươi, thương xót ngươi, giúp ngươi giải thoát cho nhẹ nhàng nha!"
Nàng ta cũng không biết là tức giận hay là kích động, trừng mắt, thân thể run rẩy không ngừng, một thân vàng choé càng làm Tang Viễn Viễn đầu váng mắt hoa.
Tang Viễn Viễn dùng âm thanh nhẹ như khí nói: "Vô dụng. Hắn sẽ tìm người thay thế và vĩnh viễn không quên được ta."
U Doanh Nguyệt nheo mắt lại, biểu tình giống như hồ ly: "Ta biết. Chàng không phải đang sủng hạnh cái nữ nhân giống y hệt ngươi Mộng Vô Ưu sao! Ta chính là muốn cho chàng biết, khi chàng cùng nữ nhân kia điên loan đảo phượng, ngươi, Tang Viễn Viễn, đã chết! Ngày sau vừa thấy mặt nữ nhân kia, chàng liền sẽ nhớ tới ngươi, sau đó nhớ tới ngươi chết như thế nào, lại nghĩ đến ngươi chết khi chàng sủng hạnh nữ nhân kia —— ta xem chàng ngày sau còn ngủ được hay không!"
Tang Viễn Viễn chấn kinh rồi.
Ai nói đây là nữ phụ độc ác ngốc nghếch ?! Cái logic này không giống người không có đầu óc nghĩ ra nha!
Trong sách, sau khi Tang Viễn Viễn chết đi, nam chính Hàn Thiếu Lăng đích xác có một ít ngày không chạm qua nữ chính Mộng Vô Ưu. Chẳng qua người định không bằng trời định, nữ phụ quậy như thế nào đi nữa cũng không chịu nổi ông thần cốt truyện đã an bài, còn cho nữ chính cẩu huyết bàn tay vàng.
"Không phải," Tang Viễn Viễn hít khí vô lực, "Ngươi, không thấy được bản chất. Muốn giải quyết vấn đề, phải làm từ gốc."
U Doanh Nguyệt nheo mắt lại.
Bã lão phía sau nói: "Tiểu phu nhân, độc đã chuẩn bị xong rồi, có thể đưa nàng lên đường."
Tang Viễn Viễn cảm giác được tim mình đột nhiên rơi xuống.
Chữ chết hiện ngay trên đầu ai mà không sợ hãi. Đặc biệt còn là người đã trải qua một lần tử vong, càng rõ ràng hơn ai hết giữa sinh tử có bao nhiêu khác biệt, có bao nhiêu khủng bố.
U Doanh Nguyệt nhận rượu độc, chậm rãi hạ môi, nói: "Ngươi có thể cầu ta, ta cho ngươi một câu cơ hội, nếu là có thể nịnh ta, dỗ ta đến khi ta vừa lòng, ta liền tha ngươi."
Ánh mắt đên tối của nàng ta bình tĩnh, khóe môi hơi cong lên một bên, không che giấu vẻ châm chọc.
Tang Viễn Viễn biết, trong lòng U Doanh Nguyệt trong lòng căn bản không có cái khái niệm nào là ' phóng sinh ' cả. Nói một câu, đây chính là di ngôn của Tang Viễn Viễn nàng. Giờ đây nàng hoặc là kiên cường chết, hoặc là vô vọng cầu xin rồi đáng thương vô cùng mà chết.
Một câu.
Tang Viễn Viễn thật sâu hít một hơi, sau đó dùng âm thanh nhẹ như không khí nói một mạch không có ý dừng lại: "Ta căn bản không thích Hàn Thiếu Lăng, ta gả cho hắn đều là bị bắt buộc. Chỉ cần cho hắn biết người ta yêu thực chất là người khác, hắn nhất định thẹn quá hoá giận hận ta, còn liên luỵ luôn cả Mộng Vô Ưu cũng bị khinh thường!"
Một câu liền mạch lưu loát.
U Doanh Nguyệt ngây người ba giây, ánh mắt nhẹ nhàng loé lên vài cái, rốt cuộc, giơ tay đưa bầu rượu bạc cho bà lão phía sau.
"Thật sự?" Ánh mắt u ám.
"Thật!" Tang Viễn Viễn ánh mắt kiên định.
U Doanh Nguyệt lại nhìn nàng trong chốc lát, khóe môi gợi lên trào phúng, cười: "Không có khả năng. Hàn lang là thiên hạ vô song, người như hắn, tướng mạo, thực lực, tài phú, địa vị, thế gian không có người thứ hai, ngay cả Thiên Đô đế quân cũng từng nói đùa, nếu bà ta chưa lấy chồng, nhất định sẽ không bỏ qua lang quân tốt như vậy! Tằng kinh thương hải nan vi thủy (*), gặp qua Hàn lang rồi, ngươi làm sao có thể coi trọng người khác! Ngươi gạt ta, đem rượu qua đây!"
(*)Tằng kinh thương hải nan vi thủy: một câu trong bài thơ Ly Tứ Kỳ của Nguyên Chẩn, ý là "Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước",
U Doanh Nguyệt đưa bàn tay về phía sau, bà lão vội vàng đem bình bạc đặt lên.
"Có!" Tang Viễn Viễn vội vàng nói.
U Doanh Nguyệt bóp đôi môi khô khốc của nàng mở ra, khuôn mặt tiến đến gần, một đôi mắt mỹ diễm cô độc liếc trên mặt Tang Viễn Viễn.
"Tốt, ngươi nói một cái tên ta nghe đi. Nếu ta chưa từng nghe qua, hoặc là mấy tên mèo tên chó nào, vậy cũng đừng trách ta không khách khí."
Một cái tay khác của nàng ta đã sờ đến bình bạc.
Tang Viễn Viễn nói: "Tất cả so với hắn đều tốt hơn."
Lần này, người cười không chỉ có U Doanh Nguyệt, ngay cả bà lão đang khom người đứng hầu sau lưng nàng ta cũng buồn cười, lắc đầu nói: "Chủ quân được công nhận là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, không đến 30 tuổi đã tiếp quản vương vị, quân lâm một châu, vạn dân cúi đầu. Tự bản thân cũng là tuyệt thế cường giả bát trọng ở Linh Minh cảnh, thế gian làm sao có thể có nam nhân nào các mặt đều tốt hơn so với chủ quân ?! Lời này nói ra đã có thể không duyên cớ chọc người chê cười rồi!"
"Có." Tang Viễn Viễn vẫn kiên trì như cũ.
Tự tin trong mắt nàng làm trong lòng U Doanh Nguyệt hiện lên một tia dự cảm điềm xấu.
Không đợi U Doanh Nguyệt đổi ý, Tang Viễn Viễn cong cong khoé môi cứng như khắc gỗ, hiện lên một ánh cười không dễ nhìn thấy ——
"Ca của ngươi."
Âm thanh nhẹ như không khí nhưng giống như sét đánh vào trong phòng.
U Doanh Nguyệt đột nhiên rùng mình một cái, bà lão phía sau cũng đột nhiên run lên.
Bình rượu bạc đang ở chỗ giao tay hai người rơi xuống đất.
Rượu đổ lên thảm nhung trắng toát trên mặt đất, trong khoảnh khắc làm thủng một lỗ lớn.
Những lời này, thật sự là...... quá kinh khủng.
Ca của U Doanh Nguyệt.
U Châu vương.
Thân thể đẫy đà của U Doanh Nguyệt giống như lá vàng trong gió lớn, rào rạt mà bắt đầu phát run.
Bà lão phía sau vội vàng nằm trên mặt đất, giống như lỡ nghe được tin tức gì đó vô cùng khủng bố, sắp bị diệt khẩu đến nơi.
Trong mắt Tang Viễn Viễn tươi cười vô hại: "Đúng không?"
U Doanh Nguyệt đột nhiên bưng kín môi đỏ, ngực kịch liệt phập phồng, con ngươi trong mắt hoa đào rút lại đến gần như không thể thấy, hốc mắt đang run rẩy.
Tang Viễn Viễn lửa cháy đổ thêm dầu: "Lòng ta thích ca của ngươi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy hắn có chỗ nào không bằng Hàn Thiếu Lăng?"
U Doanh Nguyệt muốn ngất xỉu.
Bà lão lấy tay gom gom lung tung trên mặt đất, muốn đem rượu độc thấm vào thảm hợp lại.
Trong miệng không kềm được lẩm bẩm nói: "Tiểu phu nhân, mau, mau giết nàng, lời này nếu truyền ra, nếu truyền ra......"
U Doanh Nguyệt ước chừng là bị kinh hãi váng cả đầu, dần dần cũng bình tĩnh trở lại.
Nàng ta hít sâu mấy hơi, nhìn về phía Tang Viễn Viễn, ánh mắt giống như là nhìn chằm chằm cái gì hồng thủy mãnh thú: "Ngươi, ái mộ, người đó?"
Nàng ta không dám nói tên họ, ngay cả hai chữ ' ca ta' cũng không dám đưa lên miệng.
"Đúng vậy." Tang Viễn Viễn nói.
U Doanh Nguyệt quay nửa vòng có vẻ xem thường, nhưng bộ dáng lại là một hơi cũng không vận lên thở nổi.
Người kia, nói như thế nào đây?
Đề tài liên quan tới hắn tuyệt đối phần lớn đều là cấm kỵ. Trong đó, thân tình, gả cưới, càng là vùng cấm mà ai lỡ xui xẻo nghe đến đều lập tức biến sắc.
Ngay cả ngầm bàn luận cũng không ai dám.
Ba chữ ' U Châu vương ' này, chỉ cần nghe đến, vừa chuyển từ tai lên tới não đã thấy có mùi máu tươi dày đặc cuốn lấy hồn phách, ba ngày không dứt.
Có thể thấy được đại ma vương vai ác gây ra bóng ma tâm lý lớn cỡ nào cho cái Vân Cảnh mười tám châu này.
Tang Viễn Viễn nói: "Tiểu muội a, ngươi nếu có giải dược của Mộc độc, không bằng cho ta dùng một chút? Bị nhốt nơi này lâu như vậy, ta đã nhớ ca của ngươi muốn chết."
U Doanh Nguyệt chỉ muốn qua đời tại chỗ.
Nàng trừng mắt nhìn Tang Viễn Viễn, sau một lúc lâu, trong mắt xẹt qua một tia hung ác: "Được, ta đây liền giúp ngươi liên lạc với...... Vương huynh! Nếu ngươi dám chơi ta, ta liền phóng hoả chỗ này, thiêu chết ngươi đang sống sờ sờ! Người đâu, đem ngọc giản của ta mang tới!"
Cuối cùng bà lão đứng phía sau "dạ" một câu.
Ở thế giới này, ngọc giản là bùa ngọc tốt nhất để đưa tin cự ly xa, chỗ này liên hệ trực tiếp với chỗ khác, chỉ có điều xài một lần hư luôn.
Khi rời U Châu, U Doanh Nguyệt đem cái ngọc giản còn dính máu kia thu dọn cùng với gương lược về nhà chồng, 5 năm không chạm qua.
Thân phận vương muội của U Châu vương giúp U Doanh Nguyệt có thể tung hành ngang ngược bên ngoài, không cần kiêng nể gì. Nhưng trên thế gian này nếu nói ai sợ hãi nam nhân kia nhất, thì chắc nàng ta nằm trong danh sách đầu.
Đó là nỗi sợ hãi thâm trầm nhất đi theo nàng ta cả đời.
Nhưng mà, nếu là có thứ gì có thể làm người ta tạm thời quên sợ hãi, thì không gì hơn yêu cùng ghen ghét.
Ngọc giản thực mau được đưa tới.
Nhớ lại sự việc xảy ra cách đó 5 năm làm U Doanh Nguyệt rốt cuộc run run xuống tay, bẻ gẫy ngọc giản xanh nhạt trong suốt, hướng về phía đầu bên kia đang yên lặng u ám như địa ngục, run giọng nói: "Tang Viễn Viễn, nói nàng ta, nàng ta ái mộ Vương huynh."
Dứt lời vội đem ngọc giản quăng tới trên mặt Tang Viễn Viễn như tránh ôn dịch.
Màu máu đã thấm sâu vào màu ngọc bên trong, mùi tanh nhàn nhạt lượn lờ trên chóp mũi Tang Viễn Viễn.
Ngọc giản tản ra ánh sáng nhạt màu xanh lá man mát.
Tang Viễn Viễn cũng không có lựa chọn khác.
"Đúng vậy," nàng nhẹ nhàng dùng âm thanh nhẹ như nói vào ngọc giản, "đúng là có chuyện đó, ta thích ngươi, U Châu vương."
Rất lâu sau đó...
Trong ngọc giản, phiêu ra một âm thanh lười nhác thanh nhuận, cực dễ nghe, phảng phất còn mang một chút ý cười.
"Tốt."
Ngọc giản vỡ thành bột.
Mấy pháo hôi khác tốt xấu gì còn có thể sống không hết tập hai cũng hết tập một, nàng thì còn "tốt đẹp" hơn, xuyên qua quyển sách này, câu đầu tiên trên giấy trắng mực đen của chương một——
【 Tang Viễn Viễn đã chết 】
Đấy, đã an bài rõ ràng !
Giờ phút này, nàng an an tĩnh tĩnh mà nằm trên một chiếc giường mây thoải mái cực cao, rồi chờ chết.
Xung quanh giường mây bốn phía đều là màn lụa mỏng như cánh ve còn lấp lánh như vì sao, đồ án thêu vô cùng tinh mỹ như huyền phù khẽ khàng lay động giữa không trung . Trên trần màn còn có một loạt lục lạc ngọc nho nhỏ, phát ra âm thanh leng keng thật dễ nghe.
Đẹp đẽ quý giá nhưng không phô trương, xa xỉ nhưng không hiện sơn lộ thủy.
Bên ngoài màn lụa có một luồng ánh sáng vàng ẩn hiện bóng dáng một nữ tử người đẫy đà.
Tang Viễn Viễn biết thân phận của nàng ta —— Vương muội của U Châu Vương, U Doanh Nguyệt. Một quý nữ chuyên môn "rút củi đáy lò", tùy hứng, ngang ngược, kiêu ngạo, hành sự lỗ mãng không cần biết hậu quả, cũng là thị thiếp của nam chủ Hàn Thiếu Lăng, nữ ác độc số 2.
Đúng là nàng ta, người hạ độc sát hại bạch nguyệt quang Tang Viễn Viễn của Hàn Thiếu Lăng.
Tang Viễn Viễn cảm thấy hình như mình đã trót đào hết phần mộ tổ tiên nhà Thiên Đạo hay sao mới có thể bị trả thù thảm như thế này.
Đầu tiên là đang đi trên đường bị sét đánh chết, đã chết cái chết "trong mềm ngoài giòn" như vậy rồi thì thôi đi, còn ngựa không ngừng vó tức tốc xuyên qua cái tiểu thuyết chết tiệt này, thành bạch nguyệt quang đoản mệnh trong lòng nam chính, chết ngay trong mấy hàng đầu tiên chương 1.
Chỉ chốc lát nữa thôi, nữ độc ác 2 U Doanh Nguyệt sẽ đem một bình rượu độc rót vào bụng nàng.
Tang Viễn Viễn một chút cũng không muốn chết thêm lần nữa.
Ai có thể cứu nàng?
Nam chính Hàn Thiếu Lăng là trông cậy vào không được rồi. Cái tên cẩu nam nhân này từ bên ngoài mang về một nữ nhân dung mạo giống Tang Viễn Viễn như đúc, giờ phút này đang đè lên đè xuống trong tẩm điện của mình sủng hạnh, nếu không có gì ngoài ý muốn nói, nhất định sẽ ác chiến một trận đến bình minh.
U Doanh Nguyệt là vì chuyện này tà hỏa công tâm, mới có thể chạy đến chỗ Tang Viễn Viễn phát tiết.
Còn thị vệ trong cung ư...... Nếu U Doanh Nguyệt có thể mang theo tùy tùng xuất hiện ở chỗ này, vậy có nghĩa nàng ta đã thu phục thị vệ bên ngoài rồi, sẽ không có người tiến vào quấy rối.
Dù sao trong nguyên tác, Tang Viễn Viễn chết vô thanh vô tức, mãi đến lúc sau này nữ chủ Mộng Vô Ưu lợi dụng chuyện này hoàn toàn vặn lại U Doanh Nguyệt, mọi người mới biết được Tang Viễn Viễn là bị đầu độc mà chết.
Muốn sống, nàng chỉ có thể tự cứu mình.
"Sao chưa xong nữa? Cọ tới cọ lui làm gì, trực tiếp đầu độc chết không phải xong rồi sao, Hàn lang có thể làm gì ta nào!" Thanh âm của U Doanh Nguyệt cực kỳ không kiên nhẫn.
Một giọng nữ khàn khàn cung kính trả lời: "Tiểu phu nhân tạm thời đừng nóng nảy, việc này rất trọng đại, trăm triệu không thể lưu lại sơ hở nào. Lão thân luyện thêm chút xíu nữa, bảo đảm tương lai vô luận bất kể kẻ nào muốn nghiệm xác, đều không thể nghiệm ra vấn đề. Như vậy mới không ảnh hưởng tới tình cảm của tiểu phu nhân cùng chủ quân......"
Trên mặt bà lão treo nụ cười khổ.
Chủ tử của bà vốn làm việc chưa bao giờ để ý hậu quả, làm hạ nhân cũng không dám điên theo nàng.
Chỉ thấy trong tay bà lão này là một loạt minh hoả đun một bầu rượu bạc đang rung động.
Tang Viễn Viễn nhìn cảnh tượng huyền huyễn, càng thêm không muốn chết.
Tu tiên! Đây là thế giới huyền huyễn tu tiên a!
Nhưng có chết hay không cũng không đến phiên nàng muốn.
Tình huống của nàng giờ phút này còn không bằng cá nằm trên thớt. Cá còn có thể nhảy một cái hai cái, mà nàng, giống như là một con khỉ bị nhốt cứng ngắc trong một con rối gỗ rỗng ruột.
Thân thể này bị trọng thương còn trúng kịch độc, hồn phách ắt hẳn đã sớm phiêu tán, chỉ là do bị nuôi dưỡng cẩn thận nên luôn chưa có tắt thở thôi.
Mãi đến hôm nay Tang Viễn Viễn xuyên tới đây.
Nàng từ sáng sớm nằm phịch đến nửa đêm, rốt cuộc cũng mở được mắt với miệng.
Còn chưa kịp cao hứng, liền thấy thị nữ trong điện từng người một ngã trên mặt đất, sau đó, U Doanh Nguyệt mang theo người xông vào, chuẩn bị hạ độc giết chết nàng.
Cái cảm giác chờ chết, thật sự là một lời khó nói hết.
Tang Viễn Viễn còn muốn giãy giụa một chút.
Yết hầu của nàng giống như kẹt một khối gỗ cứng ngắc, cố gắng hết sức lực khạc nửa ngày trời, nàng rốt cuộc khạc ra được mấy tiếng mơ hồ không rõ chữ.
"Nếu ta chết, Hàn...... nhớ cả đời. Không chiếm được...... tốt nhất."
Thanh âm tuy nhỏ, lại rành mạch mà truyền tới lỗ tai hai người trong điện.
U Doanh Nguyệt lập tức đưa tay kéo màn lụa, cặp mắt tròng đen nhỏ hơn tròng trắng trừng trừng gắt gao nhìn thẳng Tang Viễn Viễn.
Lớp trang điểm của U Doanh Nguyệt làm nàng ta giống như con khổng tước vàng rực rỡ.
Mới vừa rồi cách màn lụa mờ mờ còn đỡ một chút, giờ xuất hiện đột ngột như vậy làm Tang Viễn Viễn suýt nữa bị loá đến mù mắt.
U Doanh Nguyệt cười lạnh nói: "Tỉnh? Ngươi lại tỉnh được ?! Thực tốt! Nếu tỉnh, vậy để ngươi chết được minh bạch."
Vai ác trước khi giết người nhất định sẽ đào gan đào phổi ra lẩm ba lẩm bẩm, đây là truyền thống rồi.
Tang Viễn Viễn chân thành chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình nguyện ý làm một người nghe kiên nhẫn nhất.
U Doanh Nguyệt híp mắt nhìn chằm chằm Tang Viễn Viễn trong chốc lát, đôi môi đỏ đầy đặn vừa động, từng từ từng từ đều mang theo hận ý vô tận: "Ta gả cho Hàn lang 5 năm, suốt 5 năm! Ta yêu chàng như vậy, chiều chuộng chàng như vậy! Chúng ta lúc trước còn tốt đẹp biết chừng nào, kết quả thì sao? Từ khi gặp được ngươi, hết thảy đều thay đổi! Nếu không phải ngươi cố ý mê hoặc chàng, Hàn lang của ta làm sao có thể phụ lòng ta được! Chỉ một việc này thôi thì ngươi cũng nên chết đi rồi!"
Nói đến chuyện xưa, khuôn mặt mỹ diễm của U Doanh Nguyệt không khỏi hơi vặn vẹo, nàng ta vươn một cái móng tay giả có ánh vàng rực rỡ chọc lên má Tang Viễn Viễn.
"Xinh đẹp thì ghê gớm lắm sao! Cướp đi tâm của Hàn lang còn chưa đủ, còn muốn cướp vị trí chính phu nhân, đạp lên đầu U Doanh Nguyệt ta! Người đi mà mơ cái xuân thu đại mộng đó đi !"
Trong miệng nàng ta nồng nặc mùi son phấn, từng đợt hô hấp phả lên trên mặt Tang Viễn Viễn.
Tang Viễn Viễn đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ nghĩ, phát hiện U Doanh Nguyệt đúng thật rất thảm. Nếu đổi lại mình ở trong tình cảnh này, khẳng định phát nổi điên mà băm tra nam làm tám khúc !
U Doanh Nguyệt tiếp tục cười lạnh: "Không sợ nói cho ngươi biết, thích khách trong ngày đại hôn của ngươi chính là do ta an bài, mục tiêu hiển nhiên không phải là Hàn lang, mà là ngươi! Ha, vậy mà ta thật không nghĩ tới, ngươi lại si tình đến như vậy, còn chưa vào cửa mà có thể thay Hàn lang chắn một đao, không dậy nổi nha! Thế nào, trúng U thị tuyệt môn Mộc độc của ta, có phải sống không bằng chết không ? Được, ta tội nghiệp ngươi, thương xót ngươi, giúp ngươi giải thoát cho nhẹ nhàng nha!"
Nàng ta cũng không biết là tức giận hay là kích động, trừng mắt, thân thể run rẩy không ngừng, một thân vàng choé càng làm Tang Viễn Viễn đầu váng mắt hoa.
Tang Viễn Viễn dùng âm thanh nhẹ như khí nói: "Vô dụng. Hắn sẽ tìm người thay thế và vĩnh viễn không quên được ta."
U Doanh Nguyệt nheo mắt lại, biểu tình giống như hồ ly: "Ta biết. Chàng không phải đang sủng hạnh cái nữ nhân giống y hệt ngươi Mộng Vô Ưu sao! Ta chính là muốn cho chàng biết, khi chàng cùng nữ nhân kia điên loan đảo phượng, ngươi, Tang Viễn Viễn, đã chết! Ngày sau vừa thấy mặt nữ nhân kia, chàng liền sẽ nhớ tới ngươi, sau đó nhớ tới ngươi chết như thế nào, lại nghĩ đến ngươi chết khi chàng sủng hạnh nữ nhân kia —— ta xem chàng ngày sau còn ngủ được hay không!"
Tang Viễn Viễn chấn kinh rồi.
Ai nói đây là nữ phụ độc ác ngốc nghếch ?! Cái logic này không giống người không có đầu óc nghĩ ra nha!
Trong sách, sau khi Tang Viễn Viễn chết đi, nam chính Hàn Thiếu Lăng đích xác có một ít ngày không chạm qua nữ chính Mộng Vô Ưu. Chẳng qua người định không bằng trời định, nữ phụ quậy như thế nào đi nữa cũng không chịu nổi ông thần cốt truyện đã an bài, còn cho nữ chính cẩu huyết bàn tay vàng.
"Không phải," Tang Viễn Viễn hít khí vô lực, "Ngươi, không thấy được bản chất. Muốn giải quyết vấn đề, phải làm từ gốc."
U Doanh Nguyệt nheo mắt lại.
Bã lão phía sau nói: "Tiểu phu nhân, độc đã chuẩn bị xong rồi, có thể đưa nàng lên đường."
Tang Viễn Viễn cảm giác được tim mình đột nhiên rơi xuống.
Chữ chết hiện ngay trên đầu ai mà không sợ hãi. Đặc biệt còn là người đã trải qua một lần tử vong, càng rõ ràng hơn ai hết giữa sinh tử có bao nhiêu khác biệt, có bao nhiêu khủng bố.
U Doanh Nguyệt nhận rượu độc, chậm rãi hạ môi, nói: "Ngươi có thể cầu ta, ta cho ngươi một câu cơ hội, nếu là có thể nịnh ta, dỗ ta đến khi ta vừa lòng, ta liền tha ngươi."
Ánh mắt đên tối của nàng ta bình tĩnh, khóe môi hơi cong lên một bên, không che giấu vẻ châm chọc.
Tang Viễn Viễn biết, trong lòng U Doanh Nguyệt trong lòng căn bản không có cái khái niệm nào là ' phóng sinh ' cả. Nói một câu, đây chính là di ngôn của Tang Viễn Viễn nàng. Giờ đây nàng hoặc là kiên cường chết, hoặc là vô vọng cầu xin rồi đáng thương vô cùng mà chết.
Một câu.
Tang Viễn Viễn thật sâu hít một hơi, sau đó dùng âm thanh nhẹ như không khí nói một mạch không có ý dừng lại: "Ta căn bản không thích Hàn Thiếu Lăng, ta gả cho hắn đều là bị bắt buộc. Chỉ cần cho hắn biết người ta yêu thực chất là người khác, hắn nhất định thẹn quá hoá giận hận ta, còn liên luỵ luôn cả Mộng Vô Ưu cũng bị khinh thường!"
Một câu liền mạch lưu loát.
U Doanh Nguyệt ngây người ba giây, ánh mắt nhẹ nhàng loé lên vài cái, rốt cuộc, giơ tay đưa bầu rượu bạc cho bà lão phía sau.
"Thật sự?" Ánh mắt u ám.
"Thật!" Tang Viễn Viễn ánh mắt kiên định.
U Doanh Nguyệt lại nhìn nàng trong chốc lát, khóe môi gợi lên trào phúng, cười: "Không có khả năng. Hàn lang là thiên hạ vô song, người như hắn, tướng mạo, thực lực, tài phú, địa vị, thế gian không có người thứ hai, ngay cả Thiên Đô đế quân cũng từng nói đùa, nếu bà ta chưa lấy chồng, nhất định sẽ không bỏ qua lang quân tốt như vậy! Tằng kinh thương hải nan vi thủy (*), gặp qua Hàn lang rồi, ngươi làm sao có thể coi trọng người khác! Ngươi gạt ta, đem rượu qua đây!"
(*)Tằng kinh thương hải nan vi thủy: một câu trong bài thơ Ly Tứ Kỳ của Nguyên Chẩn, ý là "Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước",
U Doanh Nguyệt đưa bàn tay về phía sau, bà lão vội vàng đem bình bạc đặt lên.
"Có!" Tang Viễn Viễn vội vàng nói.
U Doanh Nguyệt bóp đôi môi khô khốc của nàng mở ra, khuôn mặt tiến đến gần, một đôi mắt mỹ diễm cô độc liếc trên mặt Tang Viễn Viễn.
"Tốt, ngươi nói một cái tên ta nghe đi. Nếu ta chưa từng nghe qua, hoặc là mấy tên mèo tên chó nào, vậy cũng đừng trách ta không khách khí."
Một cái tay khác của nàng ta đã sờ đến bình bạc.
Tang Viễn Viễn nói: "Tất cả so với hắn đều tốt hơn."
Lần này, người cười không chỉ có U Doanh Nguyệt, ngay cả bà lão đang khom người đứng hầu sau lưng nàng ta cũng buồn cười, lắc đầu nói: "Chủ quân được công nhận là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, không đến 30 tuổi đã tiếp quản vương vị, quân lâm một châu, vạn dân cúi đầu. Tự bản thân cũng là tuyệt thế cường giả bát trọng ở Linh Minh cảnh, thế gian làm sao có thể có nam nhân nào các mặt đều tốt hơn so với chủ quân ?! Lời này nói ra đã có thể không duyên cớ chọc người chê cười rồi!"
"Có." Tang Viễn Viễn vẫn kiên trì như cũ.
Tự tin trong mắt nàng làm trong lòng U Doanh Nguyệt hiện lên một tia dự cảm điềm xấu.
Không đợi U Doanh Nguyệt đổi ý, Tang Viễn Viễn cong cong khoé môi cứng như khắc gỗ, hiện lên một ánh cười không dễ nhìn thấy ——
"Ca của ngươi."
Âm thanh nhẹ như không khí nhưng giống như sét đánh vào trong phòng.
U Doanh Nguyệt đột nhiên rùng mình một cái, bà lão phía sau cũng đột nhiên run lên.
Bình rượu bạc đang ở chỗ giao tay hai người rơi xuống đất.
Rượu đổ lên thảm nhung trắng toát trên mặt đất, trong khoảnh khắc làm thủng một lỗ lớn.
Những lời này, thật sự là...... quá kinh khủng.
Ca của U Doanh Nguyệt.
U Châu vương.
Thân thể đẫy đà của U Doanh Nguyệt giống như lá vàng trong gió lớn, rào rạt mà bắt đầu phát run.
Bà lão phía sau vội vàng nằm trên mặt đất, giống như lỡ nghe được tin tức gì đó vô cùng khủng bố, sắp bị diệt khẩu đến nơi.
Trong mắt Tang Viễn Viễn tươi cười vô hại: "Đúng không?"
U Doanh Nguyệt đột nhiên bưng kín môi đỏ, ngực kịch liệt phập phồng, con ngươi trong mắt hoa đào rút lại đến gần như không thể thấy, hốc mắt đang run rẩy.
Tang Viễn Viễn lửa cháy đổ thêm dầu: "Lòng ta thích ca của ngươi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy hắn có chỗ nào không bằng Hàn Thiếu Lăng?"
U Doanh Nguyệt muốn ngất xỉu.
Bà lão lấy tay gom gom lung tung trên mặt đất, muốn đem rượu độc thấm vào thảm hợp lại.
Trong miệng không kềm được lẩm bẩm nói: "Tiểu phu nhân, mau, mau giết nàng, lời này nếu truyền ra, nếu truyền ra......"
U Doanh Nguyệt ước chừng là bị kinh hãi váng cả đầu, dần dần cũng bình tĩnh trở lại.
Nàng ta hít sâu mấy hơi, nhìn về phía Tang Viễn Viễn, ánh mắt giống như là nhìn chằm chằm cái gì hồng thủy mãnh thú: "Ngươi, ái mộ, người đó?"
Nàng ta không dám nói tên họ, ngay cả hai chữ ' ca ta' cũng không dám đưa lên miệng.
"Đúng vậy." Tang Viễn Viễn nói.
U Doanh Nguyệt quay nửa vòng có vẻ xem thường, nhưng bộ dáng lại là một hơi cũng không vận lên thở nổi.
Người kia, nói như thế nào đây?
Đề tài liên quan tới hắn tuyệt đối phần lớn đều là cấm kỵ. Trong đó, thân tình, gả cưới, càng là vùng cấm mà ai lỡ xui xẻo nghe đến đều lập tức biến sắc.
Ngay cả ngầm bàn luận cũng không ai dám.
Ba chữ ' U Châu vương ' này, chỉ cần nghe đến, vừa chuyển từ tai lên tới não đã thấy có mùi máu tươi dày đặc cuốn lấy hồn phách, ba ngày không dứt.
Có thể thấy được đại ma vương vai ác gây ra bóng ma tâm lý lớn cỡ nào cho cái Vân Cảnh mười tám châu này.
Tang Viễn Viễn nói: "Tiểu muội a, ngươi nếu có giải dược của Mộc độc, không bằng cho ta dùng một chút? Bị nhốt nơi này lâu như vậy, ta đã nhớ ca của ngươi muốn chết."
U Doanh Nguyệt chỉ muốn qua đời tại chỗ.
Nàng trừng mắt nhìn Tang Viễn Viễn, sau một lúc lâu, trong mắt xẹt qua một tia hung ác: "Được, ta đây liền giúp ngươi liên lạc với...... Vương huynh! Nếu ngươi dám chơi ta, ta liền phóng hoả chỗ này, thiêu chết ngươi đang sống sờ sờ! Người đâu, đem ngọc giản của ta mang tới!"
Cuối cùng bà lão đứng phía sau "dạ" một câu.
Ở thế giới này, ngọc giản là bùa ngọc tốt nhất để đưa tin cự ly xa, chỗ này liên hệ trực tiếp với chỗ khác, chỉ có điều xài một lần hư luôn.
Khi rời U Châu, U Doanh Nguyệt đem cái ngọc giản còn dính máu kia thu dọn cùng với gương lược về nhà chồng, 5 năm không chạm qua.
Thân phận vương muội của U Châu vương giúp U Doanh Nguyệt có thể tung hành ngang ngược bên ngoài, không cần kiêng nể gì. Nhưng trên thế gian này nếu nói ai sợ hãi nam nhân kia nhất, thì chắc nàng ta nằm trong danh sách đầu.
Đó là nỗi sợ hãi thâm trầm nhất đi theo nàng ta cả đời.
Nhưng mà, nếu là có thứ gì có thể làm người ta tạm thời quên sợ hãi, thì không gì hơn yêu cùng ghen ghét.
Ngọc giản thực mau được đưa tới.
Nhớ lại sự việc xảy ra cách đó 5 năm làm U Doanh Nguyệt rốt cuộc run run xuống tay, bẻ gẫy ngọc giản xanh nhạt trong suốt, hướng về phía đầu bên kia đang yên lặng u ám như địa ngục, run giọng nói: "Tang Viễn Viễn, nói nàng ta, nàng ta ái mộ Vương huynh."
Dứt lời vội đem ngọc giản quăng tới trên mặt Tang Viễn Viễn như tránh ôn dịch.
Màu máu đã thấm sâu vào màu ngọc bên trong, mùi tanh nhàn nhạt lượn lờ trên chóp mũi Tang Viễn Viễn.
Ngọc giản tản ra ánh sáng nhạt màu xanh lá man mát.
Tang Viễn Viễn cũng không có lựa chọn khác.
"Đúng vậy," nàng nhẹ nhàng dùng âm thanh nhẹ như nói vào ngọc giản, "đúng là có chuyện đó, ta thích ngươi, U Châu vương."
Rất lâu sau đó...
Trong ngọc giản, phiêu ra một âm thanh lười nhác thanh nhuận, cực dễ nghe, phảng phất còn mang một chút ý cười.
"Tốt."
Ngọc giản vỡ thành bột.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook