Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính
29: Hào Môn Mê Người Giả Thiên Kim 29


Thân thể nguyên chủ rất mảnh mai, không uống được những đồ quá lạnh, tối hôm qua lại uống lên nước trái cây, ngày hôm sau tỉnh dậy thân thể có chút mệt mỏi.

Nhìn trong gương, khuôn mặt không huyết sắc mà hoảng sợ.
Cho nên, cô lại trở về trên giường, tưởng ngủ nhiều thêm một chút.
Thời điểm Phương dì tới mời cô xuống tầng ăn cơm sáng, cô liền nói không đói cho nên không muốn ăn, Phương dì thấy cô sắc mặt không tốt, nhu nhược cuộn tròn trong ổ chăn, liền lo lắng chạy ra ngoài mà báo cho ai đó.
Về sau, cô cũng không còn ý thức gì nữa, mí mắt ngày càng trầm trọng.
- _
Thời điểm cô ngủ đến hôn hôn trầm trầm, đột nhiên cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo dán lên trán của cô, bên người cũng giống như ngồi thêm một người.
Lúc tỉnh lại, đã là giữa trưa, cô ngồi dậy, ánh sáng ngoài cửa sổ theo gió mà tiến vào, làm lay động tầng lục sắc mỏng, tựa như mặt nước giao động.
Trong phòng chỉ có một mình cô
Trình Nghiên sờ sờ cái trán, có chút sững sờ
Phương dì bưng cơm sáng vào, miệng mang theo ý cười nói:
- Tiểu thư tỉnh rồi sao? Tôi cho cô đun bát cháo, cô bị cảm, phải ăn chút đồ ăn thanh đạm, cũng may không có phát sốt, nếu không phải đi bênh viện mới được.
Trình Nghiên có chút nhịn không được hỏi:
- Phương dì, phía trước là dì ở trong phòng tôi?
Phương dì theo bản năng liền tưởng phủ nhận, nhưng lại nhớ tới thanh âm thiếu niên đạm mạc dặn dò, liền hàm hồ cười nói:
- Đúng vậy a tiểu thư, nào, mau tới ăn cháo đi, xong rồi còn uống thuốc.
Trình Nghiên như suy tư gì mà nhìn liếc nhìn Phương dì một cái, không nói chuyện.
- _
Trình Hướng Dương một đêm không về, Khương Uyển Chi cùng Trình Phong thì sáng sớm đã ra khỏi cửa, giữa trưa không có trở lại, cho nên thời điểm ăn cơm trưa cũng chỉ có cô cùng Thích Trạch hai người.
Hai người mặt đối mặt mà ngồi, một chữ cũng chưa nói, thậm chí liếc nhìn nhau cũng không có
Thích Trạch sắc mặt bình tĩnh, trầm mặc mà ăn xong, đứng dậy lên tầng.
Trình Nghiên nhìn bóng dáng của hắn, có chút vui mừng, hắn đây là cuối cùng cũng buông xuống?
Xem ra kỹ thuật diễn tối qua của cô cũng thật ngưu bức!
Yến hội thương nghiệp đến tối mới có thể bắt đầu, Trình Nghiên ăn được một ít, liền ngồi ở trên sô pha dưới tầng xem TV, chờ tới lúc thời gian không sai biệt lắm, cô mới trở về phòng thay quần áo đi dự tiệc.
Thời điểm đang định xuống tầng, cô liền nhìn thấy Thích Trạch đứng ở dưới lầu, quần áo cũng đã thay đổi xong, càng thêm có vẻ anh đĩnh tuấn dật thon dài, chiếc áo sơ mi trắng, màu xám nhạt quần âu, tinh xảo lại sạch sẽ.
Phương dì ngẩng đầu thấy cô, liền nói:
- Tiểu thư, mau xuống đi, thiếu gia đang chờ cô cùng nhau đi đâu.

Trình Nghiên dẫn theo thật dài làn váy, mới bước xuống bậc thang thứ nhất, liền thấy Thích Trạch xoay người mà đi, chỉ để lại một bóng lưng soái khí lạnh lùng.
"..."
Phương dì liền giải thích một câu:
- Khả năng thiếu gia ở bên ngoài chờ cô..
Khả năng này không có lớn đi được không?
Trình Nghiên không ôm bất kì hy vọng gì mà cùng Phương dì ra khỏi cửa, cái gì cũng không có, người cũng không, xe cũng không.
Phương dì nhìn tiểu thư, thần sắc lo lắng, sợ cô phát giận, vội an ủi nói:
- Khả năng thiếu gia có chuyện gì rất gấp cần giải quyết, cho nên không kịp chờ cô.
Trình Nghiên mỉm cười:
Không có việc gì, như vậy là tốt nhất!
(Ý của Trình Nghiên là không sao, Thích Trạch giữ khoảng cách như vậy là rất tối rồi)
Tiểu thư tức giận đến lú đầu óc rồi đi?
Trình Nghiên cũng không nóng nảy, nam nữ chính từ trường rất có lực hấp dẫn, nói không chừng sẽ có một cuộc gặp gỡ mĩ lệ tình cờ đâu, cô liền thanh thản ổn định mà ngốc ở nhà chờ tài xế quay trở về tiếp cô.
- _
Trình Hướng Dương tối hôm qua là trụ trong nhà Giang Dật, trên mặt hắn có thương tích không tích không tiện trở về, càng quan trọng hơn là hắn không có chuẩn bị tâm lý đối diện với Trình Nghiên.
Cô trước giờ đã không thích hắn, nay lại biết thêm tâm tư của hắn, nhất định sẽ không bao giờ chịu mở lòng với hắn nữa, còn sẽ lấy biểu tình chán ghét lạnh băng đối diện với hắn.
Hắn không nghĩ biến thành như vậy, cho nên hắn sửa sang lại tâm tình, sau đó vờ như không có việc gì mà nói cho cô, kia chỉ là Hàn Quá hiểu lầm, hắn thích cô, chỉ là anh trai đối với em gái thích mà thôi, không có mặt khác cảm tình.
Nhưng là, suy nghĩ với thực tế khác nhau quá xa vời, lời nói đến miệng lại không thể cất lên lời, hắn cứ ở nhà Giang Dật cho tới lúc chạng vang, mới không thể không lái xe mà tiến tới khách sạn.
Trong lòng lo lắng chút nữa nhìn thấy Nghiên Nghiên, không biết thái độ của cô sẽ là gì, Trình Hướng Dương đi đường thời điểm có chút thất thần, không may ở khách sạn hàng lang chỗ ngoặt, cùng một cô gái va vào nhau, thấy cô sắp ngã, hắn theo bản năng kéo người một phen.
Nữ hài tử kinh hô mà ngã vào trong lồng ngực của hắn, thời điểm nhìn thấy hắn, đôi mắt trợn tròn:
- Tiên sinh, như thế nào lại là ngài a?
Cúi đầu nhìn gương mặt của cô gái, ngực Trình Hướng Dương đột nhiên giật mình, tứ chi trở nên cứng đờ, sững sờ nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, hầu kết gợi cảm hoạt động, một lúc lâu sau mới nói nên lời:
- Cô là..

Bạch Lê?
Bạch Lê ăn mặc đồng phục của khách sạn, vòng eo tinh tế, sắc mặt ửng đỏ, nhìn cặp mắt đào hoa mê người của nam nhân, bị hắn ôm eo như vậy, hơi thở nam tính vây quanh cô, cánh tay cơ bắp siết chặt eo cô, tim cô đập nhanh tới mức muốn nhảy ra ngoài, mềm mại nhỏ giọng nói:
- Tiên sinh, ngài có thể buông tôi ra trước không?
Trình Hướng Dương trong nháy mắt sửng sốt, ánh mắt không nhịn được mà dừng ở trên mặt cô, có chút hoảng hốt, nguyên lai gương mặt kia khi lộ ra vẻ thẹn thùng biểu tình là như thế này, nghĩ, hắn nhịn không được có chút chờ mong, nếu người đứng trước mặt hắn bây giờ là Nghiên Nghiên..


Như vậy, hắn nhất định sẽ không nhịn được mà cúi đầu hôn cô.
- Tiên sinh, ngài như thế nào sẽ biết tên của tôi?
Ánh mắt Bạch Lê có chút vui mừng, nhìn hắn, thanh âm nhảy nhót.
Không, không phải là Nghiên Nghiên, ánh mắt đấy, hắn rất quen thuộc, là ánh mắt của những cô gái khác thường xuyên quấn lấy hắn.
Trình Hướng Dương đứng thẳng thân thể, ánh mắt nhàn nhạt mà xẹt qua thẻ bài trước ngực cô.
Hắn chưa nói gì, Bạch Lê cũng đã hiểu, là hắn nhìn tên của cô, chính là bị một nam nhân soái khí, quần áo đẹp đẽ quý giá như vậy nhìn chằm chằm, mặt cô cảm giác như muốn thiêu cháy đến nơi.
- Cô ở chỗ này công tác?
Bạch Lê ngượng ngùng gật đầu, bộ dáng có chút mềm mại đáng yêu, nói:
- Tôi vốn là phụ bếp, nhưng là hôm nay là lễ hội thương nghiệp của giới thượng lưu, sẽ quy tụ rất nhiều người, giám đốc làm tôi đi thính đường* hỗ trợ sắp xếp đồ ăn.
(*Thính đường: Hay còn gọi là sảnh đường, là căn phòng to lớn dùng để tiếp khách hay mở tiệc)
Phải nói lại vụ yến hội này, lúc đầu chỉ có định nghĩa giữa Tần gia và Trình gia, nhưng sáng nay cha lại gọi lại cho anh, nói ông cùng mẹ đã đi gửi thiệp mời với những nhà khác, dự định làm một liên hội thật lớn.
Trình Hướng Dương ngưng mắt nhìn cô một lát, khẽ nhíu mày, Nghiên Nghiên không thích tham gia các loại yến hội, lần trước sinh nhật Thích Trạch là bắt buộc, còn lần này không hiểu vì sao lại đồng ý đi.
Sắc mặt hắn có chút lạnh lẽo, nếu để người khác bắt gặp em ấy cùng một phục vụ sinh khách sạn lớn lên giống nhau như đúc, nhất định sẽ trở thành trò cười đêm nay.
Nghĩ đoạn, hắn mỉm cười, ôn hòa hỏi cô:
- Công tác nơi này rất mệt đi? Cô có nghĩ đổi công việc khác không?
Bạch Lê kinh ngạc đến hơi hơi trương môi, hắn đây là..

Quan tâm cô sao?
Cô vội lắc đầu, thái độ thực kiên quyết:
- Cảm ơn hảo ý của ngài, không cần giới thiệu công việc khác cho tôi đâu, tôi thực thích nơi này, lão bản* khách sạn cũng thực tốt bụng, tăng ca còn có rất nhiều tiền thưởng nữa.
(*Lão bản: Ý chỉ người chủ đứng đầu, ngụ ý giống như bà chủ hay ông chủ)
Nói, Bạch Lê liền nhớ tớ chính mình còn có công chuyện phải làm, vội vàng cáo biệt.
Trình Hướng Dương nhíu hạ mi, kéo lấy cổ tay của cô, ở thời điểm cô quay lại nhìn, hắn liền lấy ra một chiếc mạn nhỏ dùng để che miệng viết thương, đem nó chậm rãi mang lên mặt của cô gái.
Bạch Lê cảm giác được ánh mắt hắn chuyên chú nhìn cô, ngón tay thon dài cũng mơn trớn cô mặt, đầu ngón tay của hắn như là có điện chạy qua khiến cô cả người đều nhũn ra.
Trình Hướng Dương đối diện ánh mắt hoang mang của cô, buông lỏng tay ra, bỗng nhiên cười, cười đến rất có cảm giác ăn chơi tác tráng, không chút để ý mà nói:
- Đêm nay khách nhân rất nhiều, tiểu thư lại mỹ lệ như vậy, vẫn là che lên tương đối tốt, bằng không bị người coi trọng làm sao bây giờ?
Hắn khen cô mỹ lệ, còn không muốn để người khác thích cô?

Bạch Lê quả thực không dám cùng hắn đối diện, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Được, tốt..
Trình Hướng Dương hơi hơi cúi người, ngữ khí mang theo vài phần nghiêm túc:
- Nhớ kỹ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, thấy người nào..

cũng tuyệt đối không được tháo xuống, đáp ứng ta, ân?
Bạch Lê mặt đầy đỏ ửng mà ậm ừ một tiếng, nhanh chân chạy đi.
- _
Thích Đường đèn điện hoa lệ, tân khách như mây, người ra kẻ vào, nhộn nhịp đến không chịu được.
Lâm San Hô đứng ở trước bàn bày biện champagne, bưng một cốc đế dài, đổ vào rượu vang đỏ, lại đem một hạt thuốc màu trắng quấy lẫn đi vào, cô lắc nhẹ ly rượu, hạt thuốc màu trắng rất nhanh liền hòa tan với dòng máu đỏ.
Cô là đi theo trong nhà trưởng bối* cùng nhau tới, cha còn dặn dò cô nhất định phải đánh quan hệ tốt với Trình tiểu thư.
(*Trưởng bối: Là để chỉ những người có chức vị thân phận cao hơn mình, nói gọn là người lớn)
Cô cười lạnh, cô ta còn là Trình tiểu thư cái quái gì, ai mà không biết chỉ là cái giả thiên kim, cha còn muốn cô đi lấy lòng một người như vậy?
La Tuyết cũng là cô ta cho đi theo, trong nhà chỉ là cái công xưởng nhỏ, liền tư cách được mời cũng không có.
La Tuyết có chút khẩn trương:
- San Hô, làm như vậy có phải hay không không tốt lắm? Thích Trạch nhất định sẽ tức giận, hắn làm sao có thể cưới cậu?
Lâm San Hô không để bụng, ánh mắt có chút cuồng nhiệt:
- Hắn trước kia bất quá chỉ là một cái tiểu tử nghèo mà thôi, làm gì sẽ có cô gái nào thích hắn, tôi lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu cùng hắn lên giường, cũng là hắn chiếm tiện nghi, hắn có cái gì mà tức giận?
Cô ta oán hận:
- Trình gia là nhà từ thiện sao? Liền một cái tu hú* chiếm tổ tiện nghi cũng muốn lưu trữ, chờ tôi gả vào Trình gia, việc đầu tiên chính là đem Trình Nghiên tống cổ!
(*Tu hú ý chỉ những kẻ ăn bám.

Loài tu hú không biết ấp trứng, chúng sẽ tìm một tổ của chim chích để đẻ những quả trứng của mình vào.

Sau đó tu hú con sẽ tìm mọi cách, thể hiện bản năng sát thủ máu lạnh của mình bằng cách đẩy những con chim chích con vừa nới nở ra khỏi tổ để độc chiếm nguồn thức ăn từ bố mẹ của chúng)
- Chính là, Nghiên Nghiên không phải bạn bè của chúng ta sao?
La Tuyết nhỏ giọng nói.
Lâm San Hô liếc nhìn một cái, châm chọc mà nói:
- Bạn bè? Bộ cậu bị ngốc hả, cô ta chỉ là lấy chúng ta đương chân chạy vặt mà thôi, chưa bao giờ coi ta là bạn bè.
La Tuyết còn muốn nói cái gì, Lâm San Hô có chút không kiên nhẫn mà cắt lời:
- Đừng sợ đầu sợ đuôi, lát nữa chờ Thích Trạch uống thuốc, nhiều người như vậy nhất định hắn sẽ không để bị lộ, tôi đi theo hắn về phòng, cậu chỉ cần lúc đó mang theo cha mẹ của hắn cùng cha mẹ tôi đến đây là được.
La Tuyết cảm thấy cô đang ở gây chuyện, nói:
- Thích Trạch cùng cậu lại không thân, hắn làm sao sẽ uống rượu cậu đưa?

- Ai nói tôi đích thân làm chuyện đó?
Lâm San Hô ánh mắt ở đại đường đảo một vòng, vừa vặn có một nữ phục vụ mang khăn che mặt đi ngang qua.
Lâm San Hô ngăn lại cô, cười một cái, đẩy chén rượu đi qua:
- Làm phiền cô đem ly rượu này tới bàn số 3 đưa cho nam sinh soái nhất, nói là một vị Trình tiểu thư mời hắn uống.
Bạch Lê cũng không nghĩ nhiều, cô vốn dĩ chính là đi tới hỗ trợ, giúp khách nhân đệ ly rượu cũng không có việc gì.
La Tuyết nhìn nữ phục vụ sinh bưng rượu hướng bàn số 3 đi qua, có chút hoài nghi:
- Hắn thật sự sẽ uống sao?
Lâm San Hô cười, trào phúng mà nói:
- Đương nhiên sẽ, trước nay đều chỉ có Trình Nghiên cự tuyệt người khác, cậu gặp qua nam sinh nào bỏ được cự tuyệt cô ta chưa?
Giọng nói của cô ta có chút lên men, như là ghen ghét như là khinh thường:
- Cô ta chính là tiểu tiên nữ mà nam sinh trường học chúng ta phủng lên cao, Thích Trạch chẳng lẽ sẽ ngoại lệ sao?
(Lúc này Lâm San Hô còn chưa biết mối quan hệ giữa Trình Nghiên và Thích Trạch)
La Tuyết đang muốn nói chưa chắc, vừa chuyển đầu liền nhìn thấy Trình Nghiên ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp đứng ở chỗ cửa, có chút sửng sốt, thấp giọng nói:
- Trình Nghiên tới rồi!
- _
Trình vừa mới bước vào cửa, liền thấy Thích Trạch đang cùng một cô gái nói chuyện có vẻ rất thân mật, hai người dựa thật sự gần, cô gái đưa cho hắn một ly rượu, còn quay đầu nhìn hắn một cái, mới xoay người rời đi.
Cứ việc cô gái kia mang khăn che mặt, cô vẫn có thể từ đôi lông mày nhìn ra tới, đó chính là nữ chủ Bạch Lê.
Cô nhìn về phía Thích Trạch, Thích Trạch vẫn còn nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái, ánh mắt có chút phức tạp, một lúc lâu sau, mới cúi đầu đem ly rượu kia uống hết.
Trình hơi hơi nhướng mày, nữ chủ uy lực quả nhiên không bình thường, liền mặt còn không có lộ, nam chính giống như cũng đã muốn thần hồn điên đảo.
Trình Nghiên không muốn cùng nữ chủ đụng phải, liền một mình đi vào góc phòng, đứng ở trước bàn phóng đồ ăn định ăn chút gì lót bụng.
Không trong chốc lát, bên người bỗng nhiên nhiều thêm một đạo thon dài hắc ảnh, cô nghiêng đầu, liền đối thượng Thích Trạch biểu tình lạnh nhạt, chỉ là thần sắc tựa hồ có vài phần cổ quái
- Cậu đã làm cái gì?
Hắn một tay chống ở trên bàn, khăn trải bàn đều bị hắn nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Trình Nghiên hồi tưởng một chút, dơ lên bánh kem trong tay:
- Ăn cái này.
Thích Trạch ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên cười, càng như là bị cô chọc cho tức giận:
- Được, được lắm, đây là cậu đùa bỡn tôi tân phương thức sao?
Trình Nghiên nhìn hắn sắc mặt ẩn nhẫn, trán đổ mồ hôi, bộ dáng tựa hồ thực không thích hợp, nhịn không được nhíu mày:
- Cậu có ý gì?
Thích Trạch một phen giữ lại cô, lôi kéo cô ra hướng ngoài cửa, lạnh lùng mà nói:
- Cậu cùng tôi đi! Tôi nói cho cậu!
Hắn sức lực rất lớn, cơ hồ là đem cô kéo đi, cô căn bản tưởng tránh thoát cũng không được, lại không nghĩ dẫn đến sự chú ý, đành chậm chạp theo hắn phía sau..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương