Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính
-
25: Hào Môn Mê Người Giả Thiên Kim Hai Mươi Lăm
Ngảy hôm sau, lúc ăn cơm sáng, Trình Phong nói phải tổ chức cho Thích Trạch một buổi lễ long trọng mừng sinh nhật mười tám tuổi, mời bạn bè thân thích, chính thức giới thiệu hắn là Trình gia nhị thiếu cho mọi người biết.
Kì thật, không cần phải đánh trống khua chiêng như vậy, các tờ báo giải trí cũng đã đăng về hài tử Trình gia bị ôm sai, trong vòng thượng lưu bây giờ cũng không một nhà nào là không biết chuyện này.
Trình Nghiên cúi đầu, miệng nhỏ uống sữa bò, tim đập có chút nhanh.
Dựa theo cốt truyện phát triển, bach nguyệt quang bị đưa đi Anh quốc du học chính là lúc sau yến hội đó, Trình gia hiện tại đã có nhị thiếu danh xứng với thực, cô cái thiên kim giả này tình cảnh sẽ trở nên nan kham, còn không bằng sớm mà rời đi.
Trình Phong đương nhiên không có lý do gì không đồng ý, đến nỗi nam chính, hắn trong lòng dù nhất thời không thể bỏ xuống bạch nguyệt quang, cũng sẽ quên không được cô đối đãi hắn tuyệt tình như thế nào, cho nên chỉ lạnh nhạt bàng quan, ở lúc cô đi rồi tinh thần sẽ sa sút một đoạn thời gian mà thôi.
Trình Nghiên âm thầm nghĩ ngợi, cốt truyện lực lượng rất cường đại, hẳn là sẽ không có sai lầm, suất diễn của cô sắp đến lúc đóng máy đi?
Cô thấp đầu, nghĩ đến xuất thần, liền nĩa cũng không động.
Dừng ở người khác trong mắt, thiếu nữ cúi đầu ngẩn ngơ bộ dáng, càng như bởi vì sinh nhật chính mình bị bỏ qua mà cảm thấy mất mát, rõ ràng cô cũng sinh ra cùng ngày với Thích Trạch.
Trình Hướng Dương đau lòng muốn tiến đến ôm cô, biết không thể thuyết phục cha cũng làm một lễ sinh nhật cho cô, liền nghĩ đến lúc đó sẽ mời toàn bộ bạn bè của hắn đến chúc mừng sinh nhật cô, miễn cưỡng không cô đơn mà thương tâm.
Thích Trạch cũng nhìn cô một cái, mắt đen láy nặng nề.
Trình Nghiên thực ra không chú ý những chuyện đó, tâm tình rất là nhẹ nhàng, cân nhắc nguyên chủ lúc này nên phản ứng như thế nào, thần sắc nhàn nhạt ăn một lát, liền nói đã no, đứng dậy lên tầng.
Thích Trạch cầm khăn giấy xoa xoa khóe miệng, cũng đứng dậy đi rồi.
Trình Hướng Dương mày nhăn lại, đang muốn đứng dậy nói mình đã ăn no, lại bị Trình Phong gọi lại:
- Dương Dương, con ngồi xuống, ta và con bàn chút chuyện.
- _
Trở về phòng ngủ, đang muốn đóng cửa, bỗng nhiên bị một bàn tay chặn lại, cô giật mình ngẩng đầu, Thích Trạch đang đứng ở cửa, rũ mắt nhìn cô, biểu tình trầm mặc.
Cô lãnh đạm hỏi:
- Cậu làm cái gì?
Thích Trạch cười:
- Cậu xác định muốn đứng đây nói chuyện?
Lặng im một lát, Trình Nghiên thối lui, làm hắn vào phòng, đóng cửa lại.
Thích Trạch ở ban công ngồi xuống ghế, trên bàn đặt một ít trái cây, còn có một phen dao gọt hoa quả.
Hắn cầm một quả táo, dùng dao tước vỏ, tốc độ thực ổn, vỏ táo ở trước đầu ngón tay thon dài của hắn rơi xuống.
Trình Nghiên không nhìn thấu ý đồ của hắn, do dự trong chốc lát, cũng đi tới ban công, ngồi xuống phía đối diện, trực tiếp mở miệng hỏi:
- Không phải nói rõ làm như không quen biết nhau sao? Còn có chuyện gì để nói?
Tay Thích Trạch nhẹ nhàng run lên, vỏ táo toàn bộ rơi xuống dưới, hắn cầm lấy quả táo đã được gọt vỏ sạch sẻ, đẩy đến phía cô.
Trình Nghiên cũng ăn không no, theo bản năng bèn nhận lấy, ngẩng đầu đối diện với cặp mắt cười như không cười của hắn, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói:
- Ai nói với cậu như vậy?
- Ngày đó.
.
Không đợi cô nhắc tới những lời hôm chia tay ấy, hắn cũng đánh gãy:
- Khó trách cậu ăn không đủ no, ở nhà ăn ít như vậy sao?
Trình Nghiên vốn dĩ muốn nói lượng cơm cô ăn trước giờ đã rất ít, nhưng chợt nhớ tới trước đây cô cùng hắn ăn không biết bao nhiêu là đồ ăn.
Cho nên, cô nhấp môi, dưới ánh mặt trời, sắc môi đỏ bừng, tuyết trắng làn da, nói câu:
- Không cần cậu quan tâm.
Thích Trạch dời đi ánh mắt, liếm cánh môi khô khốc, khẽ cười một tiếng:
- Cậu là bạn gái của tôi, tôi không quan tâm cậu thì ai?
Trình Nghiên tựa hồ bị dọa đến, trừng mắt nhìn hắn, như là con thỏ đang hung ác muốn cắn người:
- Đã chia tay!
Thích Trạch không chút để ý:
- Tôi đồng ý?
Trình Nghiên lạnh lùng:
- Tôi đồng ý là được, cậu gặp qua người nào chia tay mà đợi hai bên đồng ý sao?
- Chúng ta không giống họ.
Thích Trạch hơi cúi người nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, ngữ khí nghiêm túc:
- Cậu thích tôi, tôi cũng thích cậu, lý do cậu chia tay hiện tại cũng có thể không tồn tại, chỉ cần cậu nguyện ý, tôi có thể coi lần đó là lời nói đùa.
Trình Nghiên cả kinh hơi kém chút là phải đứng bật lên, còn phải chống đỡ nhân thiết bình tĩnh cùng hắn đối diện, trong lòng sóng gió cuộn trào.
Kich bản không có ghi như vậy?
Hắn chẳng lẽ không nên vì lòng tự tôn cao ngạo của mình mà đối với cô làm như không thấy, lạnh như băng sương sao?
Lấy lại bình tĩnh, Trình Nghiên lạnh nhạt mà nói:
- Tôi hiện tại không thích cậu.
Nhưng là, lòng tự tôn cao ngạo của Thích Trạch vẫn chưa trở về:
- Không có khả năng.
Trình Nghiên mày đẹp nhăn lại:
* * * Vì cái gì?
Thích Trạch đôi mắt thâm thúy nhìn cô, sau một lúc lâu, thanh âm trở nên trầm thấp, có chút mê người:
- Cậu đối với tôi vẫn còn cảm giác, không phải sao?
"Không có!" Trình Nghiên nhanh chóng phủ nhận:
- Cảm giác gì cũng không có!
- Cậu có!
- Không.
.
Lời nói của cô bị nghẹn ở trong cổ họng, hắn bỗng nhiên cúi đầu xuống, hôn cô, tay nâng đầu, đem hai người khoảng cách kéo đến gần nhau, cô chỉ cảm thấy một làn điện lưu thoáng chạy xuyên qua người, thân thể cứng đờ, vô pháp nhúc nhích, chỉ trợn tròn mắt nhìn hắn.
Một hôn ngắn ngủi, không khí hoàn toàn thay đổi, cổ quái lại khác thường.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm cô, thấy cô có chút ngây người, nhẹ nhàng cười:
- Cậu không đánh tôi, chẳng lẽ không phải đối tôi vẫn có cảm giác hay sao.
.
Lời nói còn chưa hết, một cái tát vang dội cũng đã đánh vào má trái hắn.
Nữ hài sức lực không lớn, cũng không cảm giác đau, chỉ là thấy nóng bỏng một chút.
Thích Trạch đứng thẳng thân thể, nhìn cô, biểu tình trầm mặc.
Thiếu nữ hơi hơi nâng lên cằm, đôi mắt xinh đẹp thanh triệt nhìn chằm chằm hắn, thanh thanh lãnh lãnh mà nói:
- Tôi cũng không phải không đánh cậu, chỉ là chưa nghĩ ra nên đánh má trái hay phải mà thôi.
Thích Trạch ánh mắt nhìn không ra cảm xúc, chỉ nhìn cô, sau một lúc lâu, rồi lại cười:
- Nghiên Nghiên, vì cái gì muốn giải thích đâu? Nếu cậu không giải thích.
.
Hắn ngữ khí nghiền ngẫm:
- Nói không chừng tôi liền tin tưởng rằng cậu không thích tôi.
Trình Nghiên cùng hắn nhìn nhau trong chốc lát, cô cúi đầu, nhìn quả táo trong tay:
- Truy cứu vấn đề này cũng không có ý nghĩa.
Trên ban công thổi tới một trận gió, mái tóc của cô khẽ tung bay, làn váy hơi rung động, cô vẫn cúi đầu, sườn mặt trắng nõn, vành tai tinh xảo, bộ dáng thực mỹ.
Thích Trạch không nói chuyện, chỉ là cảm thấy thời khắc này, tâm của hắn thực yên lặng, bởi vì cô ở ngay trước mặt hắn.
Bỗng nhiên, vang lên tiếng đập cửa, ngoài cửa là âm thanh nhu hòa của Trình Hướng Dương:
- Nghiên Nghiên, anh vào phòng bếp làm chút đồ ăn vặt em thích ăn này.
Trình Nghiên nhìn thoáng qua cửa, nói:
- Em không đói bụng.
Trằm mặc, Trình Hướng Dương lại hỏi:
- Nghiên Nghiên, anh có thể tiến vào không?
Trình Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Thích Trạch, trong miệng lại nói:
- Anh, em muốn đi ngủ một lát.
Ngoài cửa không âm thanh, một hồi lâu, Trình Hướng Dương mới nói:
- Được, Nghiên Nghiên, nếu em đói bụng, nhớ rõ xuống ăn vài thứ.
Tiếng bước chân dần dần đi xa.
Thích Trạch cười như không cười nhìn cô:
- Cậu nói dối đôi mắt đều không chớp.
- Cậu đi ra ngoài đi.
Trình Nghiên không nhìn hắn:
- Tôi muốn ở một mình.
Đi vài bước, Thích Trạch trầm mặc một lát, trả lời câu nói kia:
- Cũng không phải không có ý nghĩa, nó có ý nghĩa ở chỗ làm tôi biết rõ ràng có phải hay không còn muốn chấp nhất.
Dừng một chút, hắn thật sâu liếc nhìn cô:
- Cậu không thích tôi, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.
- _
Từ trong phòng ngủ ra tới, Thích Trạch liền cảm giác có một trận kình phong đáp úp lại, hắn ánh mắt hơi trầm xuống, tiếp được một quyền của đối phương.
Nhìn Trình Hướng Dương khuôn mặt phẫn nộ, Thích Trạch châm chọc mà cười.
- Cùng một chiêu, anh nghĩ tôi sẽ mắc bẫy lần thứ hai sao?
Hắn dùng vứt vật lại tay kia, Trình Hướng Dương lui về phía sau nửa bước, ánh mắt thực lãnh:
- Cách xa em ấy ra một chút, nếu cậu dám tổn thương em ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!
- Thương tổn?
Thích Trạch ngữ khí ý vị không rõ:
- Người bị tổn thương có thể là tôi, có thể là anh, cũng có thể là những người khác, nhưng tuyệt đối không thể là cô ấy.
Trình Hướng Dương nhìn chằm chằm hắn:
- Cậu có ý gì?
Thích Trạch nhàn nhạt nói:
- Bởi vì ai cũng không thể nhẫn tâm đi tổn thương người mình yêu.
Người mình yêu?
Trình Hướng Dương nghe hiểu lời hắn nói, trong miệng lại lạnh lùng mà nói:
- Cậu nói bậy cái gì đấy?
- Là nói bậy sao?
Thích Trạch đến gần, khí thế bức nhân:
- Anh lấy cái thân phận gì tới cảnh cáo tôi? Anh không biết biểu tình hiện tại của anh có bao nhiêu ghen ghét? Bở vì tôi đi ra từ phòng cô ấy?
Trình Hướng Dương bị hắn hỏi có chút hoảng hốt, chớp mắt chật vật, ra vẻ trấn định mà nói:
- Tôi là anh trai cô ấy, vì cái gì không thể cảnh cáo cậu? Bảo vệ cô ấy là trách nghiệm của tôi.
Thích Trạch ngữ khí đạm bạc:
- Nga, vậy là tôi nhìn nhầm rồi.
Hắn đẩy cửa phòng đối diện, đi vào.
Trình Hướng Dương hung hăng nắm chặt tay, như là muốn đem cảm xúc trong lòng chèn ép xuống.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook