Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính
-
19: Hào Môn Mê Người Giả Thiên Kim Mười Chín
Lên xe, Trình Hướng Dương liền đưa một cái khăn lông sạch sẽ cho cô, khẩu khí hung dữ:
- Chính mình lau đi, bị cảm không ai quản em đâu.
Trình Nghiên ngồi ở ghế phụ, hắn lái xe tốc độ rất nhanh, cô cầm khăn lông không nhúc nhích, chỉ đạm thanh mà nói:
- Chậm một chút.
Trình Hướng Dương không để ý cô, miệng lưỡi ghét bỏ:
- Anh hiện tại không muốn cùng em nói chuyện.
Trình Nghiêng quay đầu xem hắn:
- Choáng váng đầu.
Trình Hướng Dương liếc cô một cái, thấy tóc cô còn ướt, khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch, liền đem xe đậu bên đường, đoạt khăn bông trong tay cô cho cô xoa tóc, nói:
- Ghế sau có quần áo, em thay đi.
Nói xong, hắn đi xuống xe, còn thuận tay khóa trái cửa.
Trình Nghiên cũng không biết hắn đi chỗ nào, chỉ thấy hướng đường cái đối diện đi rồi.
Thu hồi ánh mắt, cô bò đến ghế sau, quả nhiên thấy trên chỗ ngồi phóng mấy cái túi, bên trong có trang sức, cũng có váy.
Cô nghĩ hẳn là tên anh ăn chơi tác tráng kia mua tới cho bạn gái, váy đỏ dài gợi cảm thấp ngực hở vai, bạn gái này của hắn..
Dáng người tựa hồ rất đẹp.
Nguyên chủ chỉ là đang trong thời kì phát dục thiếu nữ, xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng dáng người nhỏ nhắn mềm mại, quá mức đơn bạc, thích hợp với quần áo tiên khí phiêu phiêu, nhu nhược thanh thuần hơn.
Trình Nghiên đem quần áo ướt thay ra, không cần chiếu gương, cũng biết sẽ rất không đẹp là được.
Nhưng là, Trình Hướng Dương thẩm mỹ giống như không quá giống cô.
Cô mới vừa thay không bao lâu, Trình Hướng Dương liền cầm một ly trà sữa còn nóng hổi trở lại, thấy cô thời điểm, thực rõ ràng mà liền ngây ngẩn cả người, đôi mắt đào hoa mê người đa tình tựa hồ hiện lên chút quang mang.
Trình Nghiên lôi kéo cổ áo, mặt vô biểu tình:
- Anh xem tôi làm cái gì?
Trình Hướng Dương lấy lại tinh thần, có chút ảo não, hắn cư nhiên ngây người xem chính mình em gái, bất quá..
thực sự rất đẹp a, váy đỏ càng tôn lên da thịt oánh nhuận như ngọc của thiếu nữ, tuy rằng mặc lên không có gợi cảm nóng bỏng, nhưng dung mạo của cô thập phần xinh đẹp, biểu tình thanh lãnh, nhìn liền lộ ra một cổ lệnh nhân tâm động lãnh diễm chi mỹ.
Hắn kho khan một tiếng, cởi chính mình tây trang áo khoác, khoác ở trên vai cô, lại đem trà sữa nhét vào trong tay cô.
- Nghiên Nghiên, đừng để bị cảm, uống điểm nhiệt đi.
Hắn một lần nữa khởi động xe, lúc này đây tốc độ vững vàng hơn nhiều.
Trình Nghiên cắm ống hút, uống lên một ngụm trà sữa, mùi vị dâu tây, thực ngọt, mặt cô cũng dãn ra vài phần:
- Không phải không muốn cùng tôi nói chuyện sao?
Trình Hướng Dương không nhìn cô, ngữ khí có chút nghiến răng nghiến lợi:
- Em không nhắc lại anh còn không định nói em! Nghiên Nghiên, chính em nói, em có phải hay không thực quá đáng?
Trình Nghiên khẩu khí không mặn không nhạt:
- Không cảm thấy.
Trình Hướng Dương thở sâu, liếc cô một cái, ngữ khí thực tức giận:
- Hắn làm sao có thể hôn em?
Trình Nghiên cúi đầu uống một ngụm trà sữa, chậm rì rì mà nói:
- Là tôi chủ động.
Trình Hướng Dương đột nhiên quay mặt đi, nhìn chằm chằm cô, hình như có vài phần không thể tin tưởng, cười lạnh một tiếng:
- Em thế nhưng còn vì hắn nói chuyện.
"..
Tôi nói chính là sự thật." Cô nhìn hắn.
Trình Hướng Dương thở dài:
- Nghiên Nghiên, không phải nói muốn cùng hắn chia tay sao, em như vậy một chút ý tứ đều không có.
Trình Nghiên trầm mặc một lát, ngữ khí kinh người:
- Cho nên mới sẽ hôn hắn a, chia tay sau liền không thể thân, anh không phải cũng nói qua như vậy sao?
Trình Hướng Dương nắm tay lái run lên, như là thực giật mình mà nhìn chằm chằm cô:
- Em..
em cư nhiên thực sự học anh?
Xong rồi, xong rồi, hắn giống như dạy hư em gái mình rồi.
Hiện tại hắn nói với cô hắn kì thật là người tốt, cô..
sẽ tin sao?
Trình Nghiên đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thoáng qua trên đường phía trước có một nữ hài tử chạy tới, cô cơ hồ theo bản năng động tác, đánh tay lái xoay cái phương hướng.
Trình Hướng Dương cũng cơ hồ là đồng thời liền dẫm phanh lại.
Xém chút đụng vào người, sắc mặt của hắn có chút trắng bệch, tim đập thực mau, mắt nhìn em gái sắc mặt đồng dạng cũng không được tốt, hắn còn tính trấn định mà an ủi cô:
- Em đừng xuống xe, anh đi xem.
Trình Hướng Dương xuống xe, liền thấy ngồi xổm cái xuyên giáo phục nữ hài tử, tóc buộc đuôi ngựa, trên dây buộc tóc còn có một đóa hoa thủy tinh, đang ôm tiểu miêu nhỏ an ủi nó.
Thoạt nhìn, cô hẳn là vì cứu một con mèo mà chạy vọt ra.
Trình Hướng Dương nhìn thấy cô cùng mèo đều không hao tổn một sợi tóc nào, ngữ khí ôn hòa mà cho nhân gia nhận lỗi, còn dự bị đưa cô chút tiền an ủi.
- Thực xin lỗi, tôi..
Hắn thanh âm bỗng nhiên nghẹn họng, đồng tử co chặt, chỉ nhìn thấy nữ hài tử nâng lên mặt, khóe môi hàm chứa ý cười, ánh mắt mềm mại, thoạt nhìn chính là một nữ hài tử vừa ngoan vừa mềm.
Khí chất, thần thái không có một điểm tương tự!
Nhưng là, gương mặt kia, gương mặt kia thế nhưng cùng Nghiên Nghiên giống nhau như đúc, cơ hồ tìm không ra nửa điểm khác biệt.
- Đừng lo lắng, tôi không có việc gì a.
Thấy hắn biểu tình khác thường, nữ hài tử tựa hồ hiểu lầm, vội vội lắc tay:
- Thật sự, tôi còn có thể chạy nhảy đâu, tiên sinh, anh về sau lái xe phải cẩn thận một chút.
Trình Hướng Dương bỗng nhiên bắt được cổ tay của cô, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm:
- Cô rốt cuộc..
Nữ hài tử nhìn khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của hắn, đối thượng cặp mắt chuyên chú đào hoa lại tựa như liếc mắt đưa tình kia, cô tim đập chầm chậm nửa nhịp, gương mặt phấn hồng, hoang mang rối loạn liền đẩy ra hắn, nói câu:
- Tôi, tôi còn có việc, đi trước đây, tái kiến!
Liền ôm tiểu miêu cùng nhau chạy.
Trình Hướng Dương như suy tư mà nhìn chằm chằm bóng dáng của cô.
Trên đời sao có thể có hai khuôn mặt giống hệt nhau.
Trừ phi..
là song bào thai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook